- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 145: Xem bảo vật
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Mạc nhi, chuyện gì không tốt?
- Phụ thân, chỉ sợ Diệp Vô Tốn đã không cần phải đi Yến kinh.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Cha xem bình rượu trong tay hắn, con thấy bên trong chưa chắc là rượu, mà là thuốc độc!
Hàn Huyền Xương ngẩn ra, nhíu mày, hơi trầm ngâm, đột nhiên bước ra khỏi đám người, lập tức đi tới gần Diệp Vô Tốn, Hàn Mạc sợ có bất trắc, cũng theo sát bên người hắn.
Đi đến trước mặt Diệp Vô Tốn, Hàn Huyền Xương đánh giá một phen, khẽ gọi:
- Diệp Vô Tốn!
Diệp Vô Tốn vẫn không nhúc nhích, nhưng lúc này, lại phát hiện ngực hắn có một vết máu, từng giọt từng giọt chảy từ trong miệng xuống ngực. Hàn Huyền Xương ngồi xổm xuống, mới nhìn ra khuôn mặt Diệp Vô Tốn đã xanh tím, sớm đã không còn hơi thở.
- Mặc dù lúc còn sống ngươi bất nhân, nhưng chết kiểu này ngược lại vẫn tính là một nhân vật.
Hàn Huyền Xương lẩm bẩm, phất tay nói:
- Bắt giữ tất cả bọn họ, trông coi chặt chẽ!
Các tướng sĩ lập tức tiến lên, bắt tất cả tộc nhân Diệp gia trong ngoài đại sảnh.
Toàn bộ tôi tớ Diệp phủ cộng lại hơn ba trăm người, nhất thời đều giam giữ cùng một chỗ, tạm thời giam giữ trong Diệp phủ, trọng binh Hàn gia trông giữ.
Hàn Mạc đứng ở ngoài đại sảnh, chỉ cảm thấy thế sự luôn thay đổi.
Nghĩ tới mấy ngày trước, trong đại sảnh vàng son rực rỡ này, người Diệp gia khí phách uy phong, chỉ cảm thấy trên đời này không chuyện gì không làm được, có lẽ bọn họ còn đang tưởng tượng một ngày Diệp gia vào làm chủ nước Yến.
Nhưng mấy ngày sau, người Diệp gia đã rơi xuống làm tù nhân, sống chết chỉ trong sớm tối, trên thực tế, đến lúc này, cho dù người Diệp gia còn sống, chỉ sợ hắn sống còn không bằng chết.
Một trong chín thế gia lớn của nước Yến, Diệp gia truyền thừa hơn trăm năm, hôm nay đã trở thành lịch sử.
Không thể nghi ngờ, trong trận chiến bình định này, bản thân mình mở hai cánh cửa, cho dù cánh cửa nào, đó đều là công lao rất lớn, thậm chí có thể nói, hai cánh cửa mình mở ra, là cánh cửa thông Diệp gia với địa ngục diệt vong.
Toàn bộ thành tây đều bị Hàn gia khống chế trong tay, dường như ba cửa khác còn đang chiến đấu kịch liệt, tuy nhiên cũng không chống đỡ được bao lâu. Đến lúc này, ba nhà khác tự nhiên không có khả năng tới Tây Môn vào thành, có đôi khi thế gia có một loại ký kết ngầm rất hiển nhiên, tự tấn công một cửa, của cải trong khu thành đó đều thuộc sở hữu của nhà đó.
Tuy rằng ít nhiều sẽ có một chút thương vong, nhưng ba nhà khác dùng tư cách đánh cướp, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, nếu tiến vào bằng Tây Môn, lúc đó Hàn gia có thể mượn cớ tiến hành cướp bóc khu thành khác.
Trên thực tế sau khi Hàn gia vào thành, trước tiên liền khống chế Diệp phủ ở trung ương thành Hàn Diệp, đây là chỗ tốt vào thành đầu tiên, chiếm phủ đệ Diệp thị khổng lồ mấy trăm mẫu, chỉ sợ của cải trong đó người khác khó có thể tưởng tượng được.
Sự thật quả như vậy, cấp dưới Hàn gia rất nhanh tìm được ba kho báu trong Diệp phủ, Hàn Huyền Xương tất nhiên phân phó bộ hạ lập tức vận chuyển của cải có thể lấy về trong quân mình.
…
- Thiếu gia.
Hàn Mạc còn đang đi dạo trong Diệp phủ xa hoa, chợt nghe tiếng Hàn Thanh truyền đến, chỉ thấy Hàn Thanh một thân quân phục cười hì hì đi từ bên ngoài tới.
Hàn Mạc vượt qua quan Lê Cốc, cũng không mang theo Hàn Thanh, chỉ để Hàn Thông thông tri Tiêu Linh Chỉ ám hiểu hành động, sau đó Hàn Thành sẽ vào quan theo quân đội.
- Hàn Thanh!
Nhìn thấy Hàn Thanh không hề bị thương, Hàn Mạc rất vui mừng, cho dù như thế nào, tiểu tử Hàn Thanh này là bạn bè thân mật nhất của mình, danh là chủ tớ, thực tế tình cảm không khác gì huynh đệ. Hắn tiến tới đón, đá Hàn Thành một cái, cười khà khà nói:
- Ta còn tưởng sau khi cậu vào thành, chuyện đầu tiên là tìm cô gái xinh đẹp chứ!
Hàn Thanh vẻ mặt đau khổ nói:
- Quả thật coi trọng mấy người, chẳng qua lão gia hạ quân lệnh, không được quấy rầy dân chúng, càng không được hành động tùy ý, nếu không sẽ phải chém đầu.
Thật ra Hàn Mạc biết, Hàn Huyền Xương đã ban xuống quân lệnh, tất nhiên phải vơ vét của cải, nhưng nếu tài vật này là thương gia nhà giàu nguyện ý giao ra, thành thật quy củ, tướng sĩ Hàn gia không được dễ dàng thương tổn dân chúng.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Cần phải có quy định, cũng không thể tiến vào tàn sát dân trong thành. Tội của Diệp gia, những người khác đã bị liên quan, chúng ta không nên làm quá mức.
- Thiếu gia, thiếu chút nữa tôi quên, là Chu đại ca để tôi tới tìm ngài, dẫn ngài đi xem bảo bối.
Hàn Thanh cười tủm tỉm nói:
- Chu đại ca nói, ngài nhìn thấy bảo bối kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ!
"Chu đại ca" trong miệng hắn, tất nhiên là Chu Tiểu Ngôn.
- Bảo bối?
Hàn Mạc ngạc nhiên:
- Bảo bối gì?
- Chu đại ca nói, ngài cứ đi thì biết.
Hàn Thanh cười hì hì nói:
- Thiếu gia, bảo bối kia tôi cũng có một phần.
Hàn Mạc cực kỳ tò mò, thứ có thể khiến Chu Tiểu Ngôn mở miệng nói "bảo bối" cũng không nhiều, xem ra quả thật phải nhanh chân tới xem, gật đầu nói:
- Chờ ta đổi quần áo.
Hắn vẫn còn mặc quần áo nịt màu đen của Ảnh tử vệ, lúc này không hoạt động, ngược lại hơi lạnh.
Tìm một bộ quần áo nhẹ nhàng trong Diệp phủ thay đổi, lúc này hắn mới theo Hàn Thanh tới gặp Chu Tiểu Ngôn.
Hàn Thanh dẫn Hàn Mạc đi nửa ngày trong Diệp phủ, đi qua con đường rất dài, lúc này mới tới bên ngoài một viện lớn, chưa đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến từng đợt ngựa hí.
- Là khu nuôi ngựa?
Hàn Mạc lập tức thoải mái.
Chu Tiểu Ngôn yêu ngựa như mạng, vào bên trong phòng, chỗ đầu tiên tìm tới, chính là khu nuôi ngựa của Diệp gia.
Diệp gia là gia tộc lớn nhất quận Bột Châu, cực kỳ xa hoa, tất nhiên cũng sẽ sưu tập các loại bảo mã, hơn nữa bọn họ vốn qua lại với nước Ngụy, âm thầm mua bán ngựa, có lẽ trong khu nuôi ngựa có không ít ngựa tốt.
Nghĩ đến đây, Hàn Mạc hưng phấn trong lòng, hiện giờ mình thiếu nhất chính là một con ngựa tốt, mỗi lần nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn và thất Vân Điện của hắn, Hàn Mạc quả thật cảm thấy mình hơi hâm mộ.
Khu nuôi ngựa của Diệp phủ so với Hàn gia phải lớn hơn vài lần, từng hàng chuồng ngựa, nhìn qua còn xa hoa hơn rất nhiều phòng ở của người giàu có, cột ngọc ngói lưu ly, thậm chí còn có mấy đình nhỏ, nhìn qua không giống khu nuôi ngựa, ngược lại giống chỗ người ở.
Từ xa Hàn Mạc đã thấy được bóng lưng Chu Tiểu Ngôn, lúc này hắn đang dẫn Trần Phì và Hàn Tất Đồ đi khắp các chuồng, Lương Quán tạm thời dẫn dắt Phong Kỵ, nên không ở nơi này.
Hàn Tất Đồ nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, vội vàng kéo áo Trầm Phi, lại thấp giọng nói:
- Chu thống lĩnh, thiếu gia đã tới!
Sau đó hắn cung kính thi lễ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười xua tay nói:
- Được rồi, lần này mọi người đều vất vả, trở về sẽ chia thưởng các huynh đệ.
Hắn nhìn bốn phía, trong khu nuôi ngựa có bảy tám chuồng ngựa, tuấn mã như mây, có hơn trăm thất, phần lớn là cao lớn cường tráng, chân dài béo tốt, chỉ liếc mắt một cái, cho dù không hiểu về ngựa cũng biết không phải bình thường.
- Ngũ thiếu gia, bảo bối này, ngài vừa lòng chứ?
Chu Tiểu Ngôn nhìn tuấn mã bốn phía, trong mắt phát ra ánh sáng. Đối với hắn trước nay đều lạnh lùng mà nói, có thể lộ ra thần sắc hưng phấn này, thật sự khó được.
Hàn Mạc chắp tay sau lưng, đi đến cạnh một chuồng ngựa, bên trong có bảy tám con ngựa, trong mũi phát ra tiếng phì phì, nếu không phải béo tốt chân dài, nhìn qua cũng hùng dũng hơn ngựa bình thường rất nhiều.
- Ngựa nơi này, phần lớn đến từ nước Ngụy.
Chu Tiểu Ngôn bên cạnh nói:
- Chẳng qua cũng có một số ngoại lệ, có ngựa nước Khánh, còn có mấy thất ngựa Nam Phong. Mỗi một thất, đều không kém hơn của Phong Kỵ.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi, Diệp gia đã thích nuôi ngựa, dùng tính cách tự cho bọn họ, không phải ngựa tốt nhất, không vào được khu nuôi ngựa này.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Ngũ thiếu gia, đám tuấn mã này, ngài chuẩn bị xử lý ra sao?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Có chỗ tốt không lấy, vậy thật sự xin lỗi mình. Đám ngựa này, tất cả thuộc về Phong Kỵ của chúng ta.
Hắn quay đầu nói với hai người Trầm Phi:
- Hai người coi trọng hai con ngựa nào thì tự mình dắt đi, ngựa này, có lẽ tốt hơn rất nhiều so với ngựa nước Ngụy lúc trước của chúng ta.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Nhớ chọn cho Lương Oản một thất!
Hai người Trầm Phi vui mừng quá đỗi, khom người tạ ơn, vui vẻ mà tự đi chọn ngựa.
Trên thực tế cái gọi là "chọn lựa", chẳng qua là tìm một con mình xem vừa mắt, mỗi một con ngựa trong này dắt ra ngoài đều là bảo mã tốt nhất.
- Hàn Thanh, tự cậu cũng chọn một thất đi.
Hàn Mạc cười cười, chờ Hàn Thanh phấn chấn đi chọn ngựa, mới nói với Chu Tiểu Ngôn:
- Tiểu Chu, tiếp theo, cậu cũng nên chọn cho ta một con.
Chu Tiểu Ngôn liếc nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia thật sự muốn chọn một con ngựa, phải xem ngài và nó có vừa ý hay không. Ngựa này cũng có linh tính, ngài xem trúng nó, nó coi trọng ngài, vậy mới dễ ở chung.
Hàn Mạc nâng cằm, rất hứng thú mà nói:
- Cậu nói xem, làm sao ta mới biết được nó có coi trọng ta hay không?
- Rất đơn giản, ngài đi sờ lông bờm của nó, nếu nó không phản kháng, thì sẽ có duyên với ngài.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói.
- Rất có nghề!
Hàn Mạc cười ha ha nói, lập tức lắc đầu:
- Tiểu Chu à, ta nghe nói có một số ngựa tốt, nếu kỵ sĩ không thể thuần phục, sẽ không thể cưỡi lên, điều này giải thích thế nào? Chẳng lẽ loại ngựa kia ghét con người? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Chu Tiểu Ngôn nghiêm mặt nói:
- Ngựa như người, người can trường tất sẽ trung thành, ngựa can trường tất sẽ trung trinh. Ngựa này tính tính nóng nảy, thái độ kiêu ngạo, không muốn làm con lừa cho người ta cưỡi, cho nên chỉ cần có người tới gần, sẽ vô cùng tức giận, không có bản lĩnh thuần phục ngựa, thì khó có thể thuần phục, càng khó làm cho nó trở thành con ngựa trung thành.
Hàn Mạc trầm ngâm, hơi suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Tiểu Chu, ánh mắt xem ngựa của cậu, ta không thể với tới. Nếu chọn ngựa, tất nhiên phải chọn một con tuấn mã vừa trung trinh lại vừa lợi hại, cho dù can trường, ta nghĩ ta nguyện ý vì đạt được sự trung thành mà đi thuần phục nó. Cậu hãy nhìn giúp ta, có con ngựa nào đáng để ta đi thuần phục?
Ánh mắt Chu Tiểu Ngôn lộ ra ánh sáng vừa lòng, dường như rất tán thưởng đối với việc Hàn Mạc biết khó mà lên, xoay người nói:
- Ngài theo tôi đến đây!
Hàn Mạc biết hắn muốn dẫn mình đi xem ngựa tốt, hai người sóng vai mà đi, đến trước một chuồng ngựa, Chu Tiểu Ngôn chỉ vào trong chuồng nói:
- Ngũ thiếu gia, hai con ngựa này, ngài thích con nào?
Chuồng ngựa này lớn hơn rất nhiều so với chuồng khác, sáng sủa rộng rãi, nhưng bên trong lại chỉ có hai con tuấn mã, hơn nữa hai con tuấn mã này rất khác nhau.
Đứng thẳng ở giữa, là một con ngựa cao to lông một màu trắng, khí thế không bình thường, lông trên người trắng như tuyết, vô cùng bóng nhẵn, lông bờm kia cũng rất đều, bốn vó có lực, hình thể cường tráng, đứng giữa chuồng ngựa, giống như một Đại tướng quân khí phách vậy.
Một con ngựa khác cũng đặc biệt, lẳng lặng mà nằm ở một góc, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua cũng cường tráng, nhưng lông màu nâu xám, chỉ nhìn màu sắc, tính thưởng thức kém hơn so với con ngựa trắng, hơn nữa lông của nó cũng rất khác thường, có lẽ tuấn mã khác lông không bóng nhẵn giống như con con ngựa trắng, nhưng cũng đều trật tự ngay ngắn.
Nhưng con ngựa nâu xám này lông đều quăn lại, giống như bị đốt qua, rất lộn xộn, dường như đã lâu rồi không được cọ rửa chải vuốt. nhìn rất lôi thôi.
Chỉ nhìn bề ngoài, con ngựa trắng giống như công tử ung dung đẹp đẽ, mà con ngựa xám lại giống một tên ăn xin lạnh lùng.
Nhưng hai con ngựa cùng ở một chỗ, thật sự rất kỳ lạ.
- Đây là một loại Đằng Sương Bạch (chạy qua sương trắng) thuần chủng, thân hình tráng kiện, bốn chân rắn chắc có lực, ngực rộng và sâu, chịu đựng tốt, không sợ rét lạnh, tốc độ rất nhanh, cho dù trong cao nguyên rừng rậm thậm chí là hồ nước, cũng có thể xuyên qua như điện.
Chu Tiểu Ngôn nghiêm mặt nói:
- Ngựa này sinh ra ở nước Ngụy, nhưng cho dù là nước Ngụy, chỉ sợ cũng không có mấy con so được với tuấn mã như vậy, đúng là bảo mã thế gian khó được!
- Đằng Sương Bạch?
Hàn Mạc hơi hưng phấn, gật đầu nói:
- Tên này lịch sự tao nhã, ngựa cũng là ngựa tốt!
Hắn chỉ con ngựa rất bình thường ở trong góc nói:
- Kia là ngựa gì?
Chu Tiểu Ngôn mắt phát ánh sáng, gằn từng chữ:
- Đó là Tuyệt Ảnh!