- Trang chủ
- Phong Lưu Thánh Vương
- Chương 14: Thoát khốn
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sắc yy
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau bảy ngày thì ánh sáng bao bọc xung quanh Lý Hồng Vân đã tan biến còn bộ xương cốt thì màu sắc của nó đã chuyển thành màu tro. Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận tất cả truyền thừa và di nguyện của vị cường giả này. Nàng từ từ mở mắt ra, nàng nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm Lý Hàn thì phát hiện hắn đang ngồi cách nàng một khoảng. Nàng vô cùng cảm kích Lý Hàn, hắn chẳng những cứu mạng nàng mà còn nhờ vào hắn mà nàng mới được tiếp nhận truyền thừa của cường giả Linh Sơn cảnh, nàng biết bây giờ nàng đã có cảm tình với hắn nhưng thế lực đằng sau nàng chắc chắn sẽ không cho nàng ở cùng một chỗ mới hắn, trừ phi hắn có đủ thực lực để họ tán thành thì hai người mới ở cùng một chỗ được, nếu không thì nàng sẽ gây ra hoạ sát thân cho hắn nên nàng buộc phải kìm nén thứ tình cảm vừa mới hình thành trong lòng mình và rời xa hắn nếu nàng không muốn hắn chết. Nghĩ tới đây thì nàng cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn nhưng nàng buộc phải làm vậy, nàng muốn ghi tạc khuôn mặt của hắn vào lòng mình nên nàng cứ si mê nhìn vào khuôn mặt của Lý Hàn, nàng càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt của hắn vô cùng anh tuấn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra làm nàng giật cả mình, nàng nhanh chóng quay đầu qua chỗ khác và mặt nàng đã ửng đỏ như trái táo, trông vô cùng dễ thương.
Lý Hàn mở mắt ra thì thấy Lý Hông Vân đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình thì hắn cảm thấy khó hiểu nhưng hắn thấy trong ánh mắt của nàng thì tràn đầy nhu tình và xen lẫn trong đó là sự đau khổ. Ánh mắt tràn đầy nhu tình đó thì thằng ngu cũng hiểu được tình cảm của nàng huống chi là hắn nhưng sự đau khổ trong ánh mắt đó làm hắn biết nàng có nỗi khổ riêng, hắn tính sẽ hỏi rõ nàng vì hắn cũng có tình cảm với nàng nhưng bây giờ phải ra khỏi đây trước, còn chuyện này thì để sau. Hắn trải qua ngày điều trị thì thương thế của hắn đã khôi phục được bảy phần rồi, hắn tin tưởng với sức lực của hắn kết hợp với Lý Hồng Vân thì chắc chắn có thể đẩy được tảng đá to đó. Trong khi đó thì Lý Hồng Vân vẫn còn ngượng ngùng.
Sao ta lại nhìn hắn tới ngẩn ngơ vậy trời, xấu hổ quá đi mất!
- Hồng Vân, cô tỉnh lại rồi, cô đã tiếp nhận hoàn toàn truyền thừa chưa?
Lý Hàn thấy nàng còn ngượng ngùng nên mở miệng hỏi thăm trước để nàng bớt xấu hổ.
Lý Hồng Vân gật đầu, nói:
- Ưm, ta đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.
Nói xong nàng thì mai táng cho bộ xương cốt, mai táng xong thì nàng quỳ xuống cung kính bái chỗ mai táng ba cái. Làm xong thì nàng cầm lên một ngọc giản, nói:
- Đây là công pháp Hoả hệ Địa cấp.
- Công pháp Địa cấp.
Lý Hàn kiếp sợ nói. Vì hắn biết công pháp Địa cấp quý hiếm tới cỡ nào. Chỉ cần xuất hiện công pháp Địa cấp chỗ nào thì chỗ đó nhất định một hồi gió tanh mưa máu.
- Lý Hàn, công pháp này có thể cho ta được không?
Lý Hồng Vân không nói một lời liền bỏ miếng ngọc giản vào trong ngực, phi thường nghiêm túc nhìn Lý Hàn.
Công pháp Địa cấp có bao nhiêu mê người thì ai cũng biết. Đứng trước sức hấp dẫn của công pháp Địa cấp thì cho dù là thân huynh đệ cũng sẽ trở mặt thành thù, huống chi là hai ngươi mới gặp nhau chưa được một tháng, mặc dù là hắn từng cứu mạng nàng nhưng bây giờ thì ai mà biết hắn có giết nàng để đạt công pháp hay không. Không phải do nàng không tin tưởng nhân phẩm của Lý Hàn nhưng lòng đề phòng người thì cần phải có.
- Cô cần công pháp này làm gì, chẳng phải linh căn của cô là Thuỷ linh căn sao?
Lý Hàn thắc mắc hỏi.
- Ta tính đem công pháp này làm quà mừng năm mới cho cha ta, cha ta là Hoả linh căn.
Lý Hồng Vân mở miệng giải đáp thắc mắc cho Lý Hàn. Phải công nhận nàng vung tay thật lớn, dùng công pháp Địa cấp làm quà tặng mừng năm mới. Với lại nàng cũng có lòng riêng, nêu dâng công pháp này lên cho cha nàng thi cho dù cha nàng có dùng hay không thì nàng cũng đã lập được một đại công cho tông môn của mình. Vì công pháp trong tông của nàng cao nhất cũng chỉ là Huyền cấp thượng phẩm mà thôi, nếu nàng đem về cho tông môn của mình một công pháp Địa cấp thì nàng đã lập được một công lao to lớn, công lao này chính là điều kiện để nàng đàm phán với tông môn của mình nếu tương lai có chuyện xảy ra.
Lý Hàn nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Muốn thì ngươi cầm đi. Dù sao bí cảnh này là ta và ngươi cùng phát hiện nên mọi người một nửa.
- Lý Hàn, ngươi thật tốt!
Lý Hồng Vân đại hỉ, tiến tới hôn lên mặt Lý Hàn một cái. Hôn xong thì nàng cảm thấy mình kích động quá, tự nhiên hôn hắn. nàng quay lưng đi, hai bàn tay nhỏ bé bưng khuôn mặt mình, hai má nóng rát, không nói gì.
- Không biết hắn có nghĩ ta là đứa con gái hư hỏng không?
Nàng ngượng ngùng cúi mặt thầm nghĩ, cằm đã chạm vào ngực no đủ của nàng!
Chuyện này khiến cho Lý Hàn vuốt mặt tự cười một hồi. Công pháp Địa cấp thì sao, chỉ cần chiếm được nụ cười mỹ nhân hắn cũng cam lòng. Huống chi trong nhẫn trữ vật mà sư phụ lưu lại còn có mấy chục bộ công pháp nữa mà, mặc dù hắn không biết phẩm chất của mấy công pháp này như thế nào nhưng hắn dám chắc phẩm cấp của mấy công pháp này vượt qua Thiên cấp.
- Ở đây còn một thanh kiếm và một ngọc giản, ngươi lấy hết đi! Nói cho ngươi biết thì thanh kiếm này là một thanh Linh khí.
Lý Hồng Vân ngượng ngùng chỉ hai thứ còn trên giường ra, nói ra.
Lý Hàn nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng cầm thanh kiếm lên
Thanh kiếm được bọc trong vỏ kiếm màu đỏ dài hai mét, vỏ kiếm không bởi vì lâu năm mà mất đi sáng bóng, chỉ thấy trên võ kiếm có đường vân sáng ngời, lộ ra phong cách cổ xưa đại khí, cầm trong tay có cảm giác linh lực rót vào trong tay, làm cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu, không có nửa điểm thô ráp.
Lý Hàn rút thanh kiếm ra.
Hào quang màu đỏ hiện ra, một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt hiện ra, hai người giống như nhìn thấy linh thú hoả thuộc tính nhảy ra ngoài, giương nanh múa vuốt, khiến người ta sinh lòng sợ.
- Đúng là một thanh Linh khí tốt
Lăng Tiếu nhìn qua thanh trường kiếm này, trên thân kiếm điêu khắc một con linh thú hoả hệ, trông rất sống động, không cần phải nói phẩm cấp thanh Linh khí này không thấp, bằng không cũng không sinh ra kiếm khí như vậy. Lý Hàn vỗ về thân kiếm, nhìn thấy trên thanh kiếm có khắc ba chữ " Tịch Hoả Kiếm" trong lúc nhất thời tâm tình của hắn vô cùng vui mừng, mở miệng nói:
- Đây là bảo bối của cường giả Linh Sơn Cảnh nên chắc là phẩm giai của nó không thấp.
Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì cười cười nói:
- Ngươi nói sai rồi, thanh kiếm này không phải bảo bối gì đâu. Bảo bối thật sự của vị cường giả này đã bị phá huỷ trong khi chiến đấu với kẻ thù rồi, mà ta nói cho ngươi biết vị cường giả này là một Linh Dược sư đó.
Nàng nói xong thì háo hức nhìn Lý Hàn, hi vọng có thể nhìn thấy bộ dạng kiếp sợ của hắn. Lý Hàn tính nói cho nàng biết về chuyện Linh Dược sư thì hắn đã biết rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt háo hức của nàng thì hắn cũng biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái nên hắn phối hợp với nàng, giả bộ kinh sợ nói:
- Linh..Linh Dược sư.
Hắn hi vọng làm vậy có thể giúp nàng vui. Qủa nhiên, khi nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của Lý Hàn thì trong lòng của Lý Hông Vân vô cùng thoả mãn. Mấy ngày ở cùng nhau thì bộ dạng bình tĩnh của Lý Hàn làm nàng phát ghét, nàng hi vọng một ngày nào đó có thể thấy được bộ dạng thất thố của hắn, bây giờ thì nàng đã thoả mãn ước nguyện rồi. Vui vẻ xong thì nàng chỉ tay vào miếng ngọc giản nằm trên tay Lý Hàn nói:
- Trong miếng ngọc giản này chính là thông tin về linh dược và linh thù mà vị cường giả đã gặp trong suốt cuộc đời mình
Lý Hàn nghe thấy vậy thì trên mặt hiện lên vẻ chấn kinh. Hắn muốn tìm kiếm thông tin về linh dược thì lập tức xuất hiện một ngọc giản ghi thông tin về linh dược, cái này cũng thật trùng hợp quá đi.
Lý Hồng Vân do quang sát xung quanh để tìm lối ra nên không để ý vẻ chấn kinh trên mặt Lý Hàn, nhìn mãi nhưng nàng chỉ thấy đây là một không gian bị đóng kính liền quay lại hỏi Lý Hàn:
- Hạo Thiên, ngươi có tìm thấy lối ra ở đâu không?
Lý Hàn nghe vậy liền ngẩng đầu nói với Lý Hồng Vân:
- Ta biết, nó nằm sau tảng đá đó. Cô chỉ cần đẩy tảng đá ra là được
Lý Hông Vân nghe vậy liền gật đầu đi đến tảng đá đó, nàng dùng hết sức đẩy tảng đá đó, nàng dễ dàng đẩy ra một khoảng trống cho hai người đi ra. Nhân lúc Lý Hồng Vân đẩy tảng đá thì đã quay lại chỗ hai người đã đi vào mà lấy các dạ mình châu gắn trên tường xuống, dù sao để lại cũng chẳng có ai dùng chi bằng đem đi. Lý Hồng Vân đứng đợi một lát thì mới thấy Lý Hàn đi đến, nàng thắc mắc hỏi:
- Ngươi quay lại đó để làm gì vậy?
- À, ta quay lại lấy mấy viên dạ minh châu đó mà. Đây chia cho cô năm khoả.
Lý Hàn nói xong liền đưa cho Lý Hông Vân năm viên dạ mình châu, nàng vui vẻ nhận lấy. Con gái, ai cũng thích cái đẹp, đương nhiên Lý Hồng Vân cũng không ngoại lệ. Mấy viên dạ mình châu này đẹp như vậy, làm đồ trang sức là vô cùng thích hợp. Với lại nàng còn coi mấy viên dạ minh châu là vật định tình giữa nàng với hắn, sau này rời xa hắn thì nàng cũng có thể nhìn vật nhớ người. Hai người từ khoảng trống chui ra thì thấy phía trước cũng là một thông đạo cao hai mét, hai người nhìn nhau gật đầu bắt đầu đi. Lý Hàn đi trước cầm dạ minh châu để soi sáng con Lý Hồng Vân thì đi phía sau. Hai người đi được ba mươi phút nhưng hai ngươi vẫn chưa đi ra khỏi thông đạo, nhưng cả hai đều có cảm giác mình đang đi lên nên hai người cứ tiếp tục đi. Đi thêm mười phút nữa thì hai người đã đi tới cuối thông đạo, nhờ ánh sáng của dạ minh châu thì hai người phát hiện trước mặt cũng bị chắn bởi một tảng đá, Lý Hàn thấy vậy tính đi lên đẩy tảng đá ra nhưng bị Lý Hồng Vân giành trước với lý do là hắn bị thương. Nàng tưởng rằng tảng đá này giống với tảng đá lúc trước nhưng nàng lầm to, ngay cả khi dàng dùng hết sức của mình thì tảng đá cũng chẳng xê dịch gì. Lý Hàn thấy vậy liền tiến lên cùng nàng đẩy tảng đá đó ra, dưới sự hợp sức của hia người thì tảng đá đó cuối cùng cũng chuyển động, lập tức có tia sáng truyền tới. Mà nhìn thấy tia ánh sáng này, hai người sinh ra tâm tình vô cùng kích động, ánh sáng đại biểu cho đường ra tuyệt đối là có một không gian khác.
- Thành công!
Cuối cùng hai người cũng đã đẩy được tảng đá to tướng đó qua một bên, phía sau tảng đá là một sơn động. Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi sơn động, lập tức hai người không nhịn được cảm thán, nói:
- Đẹp quá, đây chẳng phải thế ngoại đào viên trong truyền thuyết hay sao?
Xuất hiện trước mặt hai người chính là một sơn cốc bao la, trong sơn cốc là một đám đại thụ che trời, rừng cây vô cùng yên tĩnh, còn có vài tiếng kêu kỳ lạ truyền tới. Dưới chân có hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, ở xa xa có một ít loài hoa kỳ lạ đua nở, mặc dù lúc này là mùa đông nhưng vẫn có hương hoa dày đặc, thấm vào ruột gan. Vài ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, hình thành từng cột ánh sáng màu vàng, sáng tối giao thoa nhau. Xuyên qua cột sáng nhìn thấy cảnh tượng sáng ngời trước mặt, nó ảm đạm trong chốc lát, giống như đang ở không gian khác, tràn ngập khí tức thần bí và tiếng động vật nô đùa nhau.
Tất cả cảnh vật trong rừng cây lờ mờ, mùi hương hoa cỏ giao nhau, nghe thấy bắt đầu đặc biệt thoải mái, thỉnh thoảng có thành từng mảnh lá rụng lẳng lặng rơi xuống.
Ngẩng đầu nhìn qua xa xa, bốn phía của rừng cây bị bao phủ trong sơn cốc, mà bên ngoài rừng cây lại có núi cao mọc lên.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cả hai người đều cảm thấy vô cùng yên bình. Nơi này hẳn là chưa từng có người đi qua, hoàn toàn là bộ dáng thế ngoại đào viên, trọng yếu nhất là, trong sơn cốc này còn có linh khí gấp hai lần ở nơi khác, nếu như linh giả tu luyện ở đây chắc chắn sẽ được lợi rất lớn.
Không biết có đường ra khỏi đây hay không?
Trong lòng Lý Hàn phỏng đoán, cẩn thận đánh giá chung quanh, lúc này cũng không biết nên đi đâu. Trong rừng cây có không ít động vật nhìn qua hai người, đều đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nhưng không dám tới gần, chỉ nhìn chăm chú hai người. Bỗng nhiên có tiếng động lạ được phát ra làm cho lũ động vật kinh sợ mà bỏ chạy. Lý Hàn nghe thấy tiếng động ở kế bên mình, liền quay qua thì thấy Lý Hồng Vân hai tay ôm bụng mình, mặt đỏ ửng. Thấy Lý Hàn nhìn mình thì nàng càng cảm thấy xấu hổ nhưng do mấy nagỳ qua nàng chưa có gì lót bụng nên bây giờ đói quá. Lý Hàn thấy vậy thì cười cười liền đi săn,s au một lát có con thỏ rừng rơi vào trong tay Lý Hàn, không qua bao lâu có có hương thơm ngào ngạt tiến vào trong bụng Lý Hàn cùng Lý Hồng Vân.
- Lên cao xem thử có đường ra hay không?
Sau khi ăn xong thì Lý Hàn xung quanh mình, hắn thấy trong rừng cây tầm mắt bị che khuất, muốn tìm được đường ra thì không dễ dàng, từ trên cao nhìn xuống chắc sẽ dễ dàng hơn. Thu nhập một lát, liền nhắm cái cây cao nhất mà đi tới. Hai người mất mười lăm phút mới tới được cái cây cao nhất, nhìn gần mới thấy cái cây này cao cũng ba mươi mét, Lý Hàn kêu Lý Hồng Vân ở dưới cảnh giác còn hắn nhanh chóng le lên. Mặc dù cái cây dựng đứng, nhưng độ cao ba mươi mét lại không thể làm khó hắn được. Lý Hàn mượn nhờ linh khí nên leo lên rất nhanh, hắn như thằn lằn bám tường, một đường bay lên, xoay vòng vài cái đã lên cao mười mấy mét. Hắn nhanh chóng đạt tới độ cao cần thiết để quan sát.
Rừng cây đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa xa thì thấy sơn cốc diện tích không nhỏ, quả thật là một địa phương thế ngoại đào viên, bốn phía là dãy núi quay chung quanh, chỉ có ở bên trái là có một con sông nhỏ chảy qua. Nhưng con sông đó cánh Lý Hàn một khoảng cách khá xa.
- Đó nhất định là lối ra.
Có nước sông lưu động, tất nhiên sẽ có lối ra, Lý Hàn vẫn hiểu điểm này, trong nội tâm vui vẻ, chính mình cuối cùng vẫn tìm được lối ra. Lý Hàn nhanh chóng xuống dưới, Lý Hồng Vân đã thấy Lý Hàn đã đi xuống liền đi tới hỏi thăm.
- Có tìm thấy lối ra không?
- Có, theo hướng nam, mười dặm đường có một con sông nhỏ. Đó chắc chắn là lối ra.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng yêm tâm. Mặc dù nơi đây là một thế ngoại đào viên nhưng nàng vẫn muốn quay trở về với cha mẹ của mình. Hai người nhanh chóng theo hướng Nam mà đi tới nhưng khi đêm đến thì hai người mới đi được hai phần ba đường.