.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lừa Con Lon Ton
Trận tàn sát của Sâu Tử Thần kéo dài nguyên một đêm, đến sáng thì bọn Sâu Tử Thần mới bỏ đi. Nhưng mãi đến trưa tên đội trưởng mới ra lệnh tập hợp.
Binh lính chỉ còn vài chục tên, trận pháp sư cũng chỉ còn vài tên, đám thợ mỏ thì còn hơn hai mươi tên, không biết là bị giết hay đã nhân cơ hội chạy trốn.
Nhậm Đạt Bình cùng tên đội trưởng nhanh chóng chỉnh lý toàn đội, sau đó lập tức trở lại tổng bộ.
Vì đã thả hết ma thú nên bọn họ chỉ có thể đi bộ, để tránh cho phát ra âm thanh khi di chuyển, bọn họ chỉ có thể bay lơ lửng trên mặt đất.
Bọn họ không dám lơ là nghỉ ngơi, liên tục di chuyển bất kể ngày đêm. Tiêu hao tất nhiên cũng sẽ rất lớn nhưng bây giờ không phải lúc tiếc rẻ ma thạch khôi phục.
Đi suốt một tháng trời, cuối cùng bọn họ cũng gặp được quân tiếp viện từ tổng bộ. Lúc này bọn họ thở ra một hơi nhẹ nhõm, coi như đã tạm được an toàn.
Nhậm Đạt Bình cùng tên đội trưởng thuật lại sự việc.
Quân tiếp viện lập tức phân ra một đội truy bắt đám thợ mỏ bỏ trốn, quân còn lại thì hộ tống đội tìm kiếm trở về.
Trong mắt bọn họ mà nói mấy tên thợ mỏ thật cũng không quá quan trọng, thế nhưng bọn họ vẫn mạo hiểm phân ra một đội tìm kiếm đám thợ mỏ bỏ trốn, dù cho ngoài kia vẫn còn đám Sâu Tử Thần rình rập. Đây là bọn họ muốn tuyên cáo không ai có thể trốn thoát được khỏi hầm mỏ, hãy chết tâm chạy trốn đi.
Ba tháng sau, bọn họ trở lại tổng bộ.
Một tháng sau, đám thợ mỏ bỏ trốn bị áp giải về tổng bộ. Tại giữa quảng trường sân lớn, đám thợ mỏ chịu đủ mọi hình phạt tra tấn cho tới chết, đây chính là một lời cảnh báo cho ai dám có ý định bỏ trốn.
Nhưng tất cả chuyện đó đã không liên quan tới Tôn Kỳ. Hắn lúc này được sắp xếp vào đội vận chuyển khoáng thạch.
Công việc hằng ngày là đẩy xe vào trong hầm mỏ lấy khoáng thạch, sau đó đẩy xe đến chỗ xử lý khoáng thạch.
Thời gian cứ như thế bình tĩnh trôi qua, thoáng qua một cái đã hết ba năm.
Tôn Kỳ lúc này đang ngồi dựa vào vách tường nghỉ ngơi, hấp thụ ma thạch. Hỏa Hỏa lên tiếng hỏi:
“Kế hoạch chạy trốn của ngươi thế nào rồi? Ta ở đây đã cảm thấy phát chán ngấy.”
“Tất cả đã hoàn thiện. Đêm nay có thể thực hiện.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Tốt! Cuối cùng cũng được ra ngoài.” Hỏa Hỏa cười đáp.
Ngày làm việc hôm đó diễn ra bình thường. Cho đến đêm.
Trong lúc không ai để ý, Tôn Kỳ bóp nát vài viên đan dược thành bột phấn rải trên đường. Hương thơm đan dược rất nhanh khuếch tán. Mùi thơm này Ma tộc không thể nào ngửi được nhưng có một loại ma thú rất nhạy cảm với mùi này: Hắc Dạ Thử.
Sột soạt… sột soạt… mấy con chuột đen to như bắp chân, đang đưa mũi khịt khịt ngửi mùi. Bọn chúng ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ khó cưỡng. Bọn chúng từ từ chui ra khỏi hang, rón rén đi theo mùi hương.
Một con chuột chạy tới chỗ rải bột đan dược, đưa mũi không ngừng hít lấy hít để, còn lấy tay cào cào đất đưa lên mũi ngửi.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng kêu:
“Chuột! ở đâu nhiều chuột thế này. Là Hắc Dạ Thử.”
“Nhanh! Nhanh giết hết bọn chúng. Bọn chúng có thể lây lan rất nhiều loại dịch bệnh.”
Đám lính ta tay nhanh chóng giết chết đám chuột. Một lúc sau, mấy chục xác con chuột được chất đống.
Một tên lính nói:
“Để tránh lây bệnh thì chúng ta nên đốt hết chúng đi.”
Tên tiểu đội trưởng gật đầu:
“Được. Nhưng không phải đốt chỗ này, mùi hôi lan tỏa sẽ rất khó chịu. Ai đó đem lũ chuột ra xa đốt đi.”
Nhưng mà đám lính không ai tình nguyệt, tiếp xúc với lũ chuột này có thể bị nhiễm bệnh.
Lúc này có một kẻ giơ tay xung phong:
“Để ta! Để ta.”
Tên đội trưởng nhìn hắn một chút rồi gật đầu nói:
“Ngươi đem đống xác chuột này ra xa cuối chiều gió rồi đốt đi. Đốt xong thì lập tức quay lại.”
Tên thanh niên gật đầu, nhanh chóng thu gom xác chuột để lên xe đẩy. Hắn tất nhiên là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đẩy xe ra xa, tại một chỗ đất trống vắng, không ai để ý. Hắn đào một cái hố lớn sau đó vứt xác đám chuột xuống đó. Hắn lấy ra một túi đan dược, bóp nát đan dược rồi rải lên đám xác chuột.
Một lúc sau đó đám Hắc Dạ Thử theo mùi hương kéo tới càng nhiều, bọn chúng như điên loạn nhảy xuống hố hít hà mùi thơm.
Rất nhanh! Số lượng đã lên mấy ngàn con Hắc Dạ Thử chen chúc, lúc nhúc trong hố đất.
Tôn Kỳ lại lấy ra một túi đan dược khác. Hắn dốc hết đan dược trong túi vào hố. Đám chuột thấy có thức ăn thì nhào lấy nhét vào miệng. Nhưng khi vừa nuốt vào bụng thì bọn chúng lập tức thân thể trương phồng, rồi “bụp!” một tiếng nổ banh xác.
Máu thịt tung tóe, vẩy vào đám chuột còn lại. Đám chuột còn lại không những không sợ mà còn chột lấy miếng thịt sống của đồng loại nhét vào miệng ăn như chết đói. Và rồi bọn nó cũng bị nổ banh xác, rồi lại bị con chuột khác ăn thịt.
Cứ như vậy diễn ra cho đến khi một cái hố chuột biến thành một hố máu thịt be bét, mùi máu tanh tưởi nồng đậm cực độ, cũng may đây là cuối hướng gió nên không ai ngửi thấy được.
Tôn Kỳ nhìn hố máu thịt này thì hài lòng. Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo.
Hắn lấy ra một cái túi khác, bên trong túi là dịch nhầy đã khô. Chính là dịch nhầy của Sâu Tử Thần mà Tôn Kỳ thu được từ trận tập kích của Sâu Tử Thần mấy năm trước.
Hắn trước đó đã sưu hồn vị thiếu nữ trận pháp sư, biết được nàng là học trò cưng của Nhậm Đạt Bình. Lúc phát hiện và tiêu diệt con Sâu Tử Thần thứ nhất, đám trận pháp sư trẻ tuổi rất tò mò về Sâu Tử Thần nên đã đi hỏi Nhậm Đạt Bình.
Nhậm Đạt Bình đã từng tham gia trận vây giết Sâu Tử Thần nhiều năm về trước nên hắn biết rõ một số đặc tính của Sâu Tử Thần như: Sâu Tử Thần thường sống đơn độc, giao tiếp với nhau qua tiếng rít và dịch nhầy. Vì phán đoán như vậy nên lúc đó Nhậm Đạt Bình đã ra lệnh tiêu hủy hoàn toàn Sâu Tử Thần, không để lại dịch nhầy. Nhưng hiển nhiên hắn đã sai, Sâu Tử Thần bằng cách nào đó vẫn có thể biết đồng loại bị giết mà lần theo trả thù. Nhậm Đạt Bình cũng không ngờ rằng Sâu Tử Thần còn có thể đi theo nhóm và biết trả thù làm cho đội tìm kiếm tử thương thảm trọng.
Theo Tôn Kỳ suy đoán việc Sâu Tử Thần trải qua một lần suýt tuyệt diệt đã khiến cho bọn chúng tiến hóa, thay đổi một số tập tính. Tôn Kỳ đoán bây giờ bọn Sâu Tử Thần sống theo bầy và có thể lần theo mùi cháy của dịch nhầy.
Muốn biết phán đoán của hắn là đúng hay sai, đêm nay thử sẽ biết.
Trên ngón tay của Tôn Kỳ bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa thiêu cháy miếng dịch nhầy khô. Hương khói theo gió khuếch tán. Tôn Kỳ thầm nhủ: hy vọng mùi máu và mùi dịch nhầy sẽ thu hút đám Sâu Tử Thần, tốt nhất là đám Sâu Tử Thần cấp Tạo Thể cảnh.
Tôn Kỳ sau đó quay lưng trở lại hầm mỏ làm việc như thường.
Khi nửa đêm đến.
Đám lính canh gác bỗng cảm thấy dưới chân dường như có rung động rất nhẹ như có thứ gì đó khổng lồ vừa chạy qua dưới đất. Nhưng bọn chúng rất nhanh không để ý.
Cảm giác rung động dưới chân lặp lại thêm mấy lần nữa mới khiến bọn hắn cảnh giác, lập tức báo lên cấp trên.
Phía trên chưa kịp ra quyết định thì mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội làm cho bọn chúng tưởng lại sụp hầm mỏ. Bốn tên chủ mỏ Tạo Thể cảnh bay ra ngoài quan sát, dõi mắt hướng phía hầm mỏ.
Sau lưng bọn hắn lại bỗng nhiên mặt đất nứt toác, mấy đầu sâu khổng lồ xuất hiện, trườn lên mặt đặt phá hủy một khu vực lớn kiên trúc rồi lại chui xuống đất.
Đám chủ mỏ nhìn nhau, bọn hắn biết là đã gặp được rắc rối cực khó giải quyết. Một tên trong đó đốt cháy một tờ giấy vàng.
Sau đó đám chủ mỏ tập trung chỉ huy binh lính đối phó đám Sâu Tử Thần.
Ầm! Ầm! những âm thanh rung động, sụp đổ, chém giết không ngừng. Đám lính được lệnh tập trung đối phó với Sâu Tử Thần, chỉ còn vài tên lính canh giữ hầm mỏ. Đám thợ mỏ nhân cơ hội này bắt đầu làm loạn tấn công lính canh, tìm cách bỏ trốn.
Khung cảnh trong hầm mỏ dần trở lên hỗn loạn, chỉ cần một chỗ nổi loạn thì sẽ lây sang những chỗ khác, giống như lửa cháy, toàn bộ hầm mỏ triệt để rơi vào hỗn loạn. Đám binh lính cố gắng khống chế tình hình nhưng do binh lực quá ít, bọn lính cũng lực bất tòng tâm, cuối cùng bọn lính cũng là bỏ vị trí mà chạy trốn.
Đám thợ mỏ hò reo như chiến thắng. Dù sao thì bọn chúng tại đây bị đối đãi rất tệ, tưởng chừng như sẽ phải sống hết cuộc đời mình trong hầm mỏ nhưng bây giờ bỗng nhiên có cơ hội được tự do, bọn hắn không mừng sao được.
Tất cả đám thợ mỏ ùa lên mặt đất nhưng trước mặt bọn hắn không phải là không khí tự do mà là không khí hoang tàn, tràn đầy mùi máu tanh, mùi lửa khói cháy khét, mùi hôi thối dịch nhầy…
Rất nhanh đám thợ mỏ cũng lọt vào tấn công của Sâu Tử Thần. Đám thợ mỏ tan tác mạnh ai nấy chạy.
Một tên chủ mỏ vừa đối phó với Sâu Tử Thần nhìn thấy đám thợ mỏ bỏ chạy thì nhíu mày nói với mấy tên chủ mỏ kia:
“Đáng ghét! Đám thợ mỏ nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn.”
Một tên chủ mỏ khác vừa đánh vừa nói:
“Mặc kệ bọn chúng đi. Để bọn chúng phân tán sự chú ý của Sâu Tử Thần cũng tốt.”
Lúc này trên mặt đất hỗn loạn tưng bừng, có thể nhìn rõ ba phe.
Sâu Tử Thần liên tục tàn phá kiến trúc và tận lực cắn nuốt bất cứ thứ gì chuyển động. Bọn chúng trồi lên mặt đất sau đó lại chui xuống, thoát ẩn thoát hiện, cực kỳ khó đối phó và đề phòng.
Tiếp theo là đám chủ mỏ cùng đám lính. Bốn tên chủ mỏ tu vi cao nhất thì phải kiềm chế mấy con Sâu Tử Thần mạnh nhất, đám lính thì không ngừng vây quét Sâu Tử Thần nhưng kết quả có được không nhiều. Sau đó lại phải đối phó với đám thợ mỏ. Cho dù có chút chật vật nhưng dù sao bọn lính cũng được đào tạo nghiêm khắc, trang bị tận răng, tu vi lại cao nên vẫn còn khống chế được tình hình.
Cuối cùng là đám thợ mỏ, đông đảo gấp nhiều lần đám lính và đám Sâu Tử Thần nhưng vì không có ai chỉ huy cùng tu vi thấp nên chỉ có thể trở thành lá chắn sống. Bọn chúng ai cũng ra sức chạy khỏi khu mỏ, đạp lên nhau tìm đường sống. Chính bọn chúng tạo nên một khung cảnh hỗn loạn không thể tả.