.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lừa Con Lon Ton
Tôn Kỳ và Công Tôn Uyển Nhi lập tức tách ra, hẹn nhau gần hết thời gian sẽ tụ họp.
Tôn Kỳ bước đi trên một con đường nhỏ, hai bên là cỏ dại mọc hoang, từng cặp bướm trắng lượn lờ, mấy con bọ sặc sỡ bay lòng vòng.
Tôn Kỳ chú ý đám cỏ dại thì kinh ngạc vì đây không phải là cỏ dại mà là thảo dược, thảo dược cấp thấp.
Thảo dược mọc tràn lan như cỏ dại.
Không hổ là Vạn Thảo Trang, khắp nơi đều là thảo dược.
Nhưng mà Tôn Kỳ cũng không hái mấy loại thảo dược này. Vì ở đây chỉ là thảo dược từ cấp một tới cấp bốn.
Nếu đã đến đây thì phải vào trong sâu tìm mấy loại thảo dược cấp cao mới đáng công sức đã bỏ ra.
Đây chắc hẳn cũng là tâm lý chung của các thí sinh vào đây.
Tôn Kỳ nhanh chóng rảo bước tiến lên.
Đi không được bao lâu, Tôn Kỳ phát hiện có dấu vết thảo dược bị hái, cấm chế bị phá.
Vạn Thảo Trang là một bí cảnh rất thần kỳ. Nó như một không gian kín, tự hành.
Thảo dược từ cấp một tới cấp bốn mọc như cỏ dại, khi đến cấp năm thì tự động có cấm chế bao bọc, bảo vệ. Thảo dược cấp độ càng cao sẽ có cấm chế càng mạnh bảo vệ.
Tôn Kỳ nhanh chóng tiến lên, hắn cũng không muốn bị kẻ khác đoạt trước thảo dược.
Đang đi bỗng nhiên Tôn Kỳ đột ngột dừng lại, nhìn xem ao sen trước mặt.
Ao sen bị quấy đụng nước, rối tung. Còn nguyên dấu vết hoa sen, đài sen bị ngắt.
Tôn Kỳ thầm than: đến chậm!
Sen này là Hồng Kim Liên, là thảo dược cấp năm có nhiều công dụng.
Tôn Kỳ thả ra thần thức quét ao sen, sau đó miệng mỉm cười.
Quả nhiên là vẫn chưa bị hái đi.
Tôn Kỳ nhảy ùm xuống nước, lặn xuống đáy ao.
Một lúc sau, hắn trở lên bờ, trong tay còn cầm một đoạn ngó sen.
Ngó sen nhỏ như ngón tay, thon dài, đầu nhọn, màu phớt hồng.
Ngó sen của Hồng Kim Liên còn gọi là Trường Hồng Liên, được xếp vào thảo dược cấp bảy giá trị còn cao hơn hoa sen cùng đài sen. Nhưng mà quan trọng là Trường Hồng Liên rất hiếm nên đôi khi có núi tiền cũng không mua được.
Tôn Kỳ tiếp tục tiến lên, hắn thấy nhiều dấu vết phá cấm chế.
Tôn Kỳ không chần chừ nữa, quyết định toàn lực tiến lên.
Rất nhanh, Tôn Kỳ phát hiện một tên thanh niên phía trước đang phá cấm.
Hắn đang phá cấm cây Anh Thanh.
Cây Anh Thanh cao chỉ khoảng qua đầu, đang được bao trùm trong bóng cấm chế. Trên cây có kết xuất năm quả, ba quả đã thành thục, hai quả còn xanh, mỗi quả đều có bóng cấm chế bảo vệ.
Tôn Kỳ từ đằng xa quan sát, tự nói: thì ra chính là tên này phía trước hái thảo dược của ta.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, thần thức hoá thành kim châm, bay thẳng đến chỗ cây Anh Thanh.
Kim châm đích đến không phải tên đang phá cấm mà là cấm chế trên cây Anh Thanh.
Tên này đang cẩn thận phá cấm thì bỗng nhiên cấm chế bị kích thích mạnh, rung động gợn sóng. Tên này thầm than không tốt.
Chưa kịp lùi xa thì “Bành!” một tiếng, cấm chế tự động công kích, đánh ngất kẻ phá cấm.
Tôn Kỳ lại gần, cuỗm hết đồ của tên xui xẻo.
Thần thức của hắn hoá thành tơ mỏng xâm nhập vào cấm chế của cây Anh Thanh, từ từ phá hư kết cấu của bóng cấm chế.
Cấm chế trong Vạn Thảo Trang mạnh hơn, phức tạp hơn trong vòng thi thứ hai.
Tôn Kỳ phải mất thêm một đoạn thời gian phá cấm.
Sau khi phá cấm cây Anh Thanh, hắn tiếp tụ phá cấm ba viên trái cây thành thục.
Tôn Kỳ lại tiếp tục tiến lên.
Lần này không có kẻ phía trước hái thảo dược, Tôn Kỳ thu hoạch khá tốt.
Mười năm ngày đã qua đi chỉ như một cái búng tay, bên ngoài có lẽ mười năm ngày không tính là gì nhưng mà bên trong Vạn Thảo Trang tất cả thí sinh đang chạy đua với thời gian.
Bọn hắn lúc này đều chung một đích đến: khu trung tâm Vạn Thảo Trang.
Tôn Kỳ nhanh chóng chạm mặt mấy thí sinh khác.
Đến nơi này đã có hơn ba mươi thí sinh đứng tại nơi này, bọn hắn đang chờ thêm kẻ đến.
Trước mặt bọn họ là một bóng cấm chế khổng lồ bao lại toàn bộ khu trung tâm, muốn phá bóng cấm chế này tiến vào khu trung tâm thì cần ít nhất năm mươi tên đồng thời phóng hồn lực mới có thể công phá.
Cũng may bóng cấm chế này không có tác dụng công kích, nên bọn họ không cần phối hợp nhiều chỉ cần tận lực công phá là được. Đây hẳn là tính toán của hội trưởng thứ nhất.
Tôn Kỳ vừa mới tới không nhận được nhiều ánh mắt thiện cảm.
Lúc này bỗng có tiếng gọi thanh thanh:
“Thất Đức! Thất Đức! bên này, qua bên này.”
Tôn Kỳ nhìn lại, thấy Công Tôn Uyển Nhi đang gọi mình.
Tôn Kỳ cười khổ bước tới, xung quanh hắn đầy những ánh mắt căm ghét muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đặc biệt là Diệp Ca, Hoả Vương, Đinh Liễu những thanh niên nổi bật nhất trong thế hệ trẻ.
Bọn họ tự cho phong thái trác tuyệt, thiên phú siêu cao, thân phận cao quý chỉ có bọn hắn mới xứng đáng với Công Tôn Uyển Nhi, viên minh châu quý trên tay hội trưởng.
Nhưng mà bọn họ nhiều lần tiếp cận cũng không được Công Tôn Uyển Nhi nói nhiều nửa câu, vậy mà bây giờ Công Tôn Uyển Nhi lại chủ động gọi Tôn Kỳ, làm sao không khiến bọn hắn tức giận.
Đinh Liễu nhìn Tôn Kỳ ghen ghét nhưng sau đó lại cười khinh bỉ:
“Hai vị sư huynh chắc còn chưa biết? tên này chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, theo đuôi Uyển Nhi tiểu thư.”
Diệp Ca, Hoả Vương nghe lời này có chút giãn ra, từ ghen ghét đổi thành khinh thường: cái đuôi thì vẫn mãi là cái đuôi, không cùng cấp bậc với chủ làm sao có tư cách theo đuổi Công Tôn Uyển Nhi.
Hoả Vương trong lòng lại thêm suy nghĩ: Thất Đức hẳn là hộ vệ được đào tạo bí mật bảo vệ Công Tôn Uyển Nhi nên chiến lực mới mạnh như vậy, một đấm đã khiến hắn trọng thương. Nghĩ như vậy làm cho hắn thoải mái hơn đã không còn khúc mắc trong lòng.
Công Tôn Uyển Nhi lại không để ý nhiều như vậy, chỉ chỉ một chỗ ngồi bên cạnh mình.
Tôn Kỳ ngồi xuống nhỏ giọng:
“Uyển Nhi không nên gọi ta là Thất Đức. Ta tên là Tinh Niệm, Thất Đức chỉ là biệt hiệu”
Uyển Nhi nhỏ giọng hỏi lại:
“Nhưng mà không phải ngươi nói điều thứ hai mươi ba trong đạo đức toàn tập của ông tổ đạo chích đã nói: không được dùng tên thật, chỉ dùng biệt hiệu gọi nhau sao? Ta cũng thấy tên Thất Đức rất hay rất có ý nghĩa.”
Tôn Kỳ cười khổ, lúc trước hắn chỉ kể chuyện giang hồ linh tinh, không ngờ Uyển Nhi còn nhớ rõ, đây không khác nào là hắn tự lấy dây cột chân mình.
“Được rồi. Gọi Thất Đức cũng được. Uyển Nhi thích là được.”
Uyển Nhi vui cười, sau đó lại làm mặt sầu khổ. Tôn Kỳ hỏi vì sao thì Uyển Nhi nói nàng cũng muốn có biệt hiệu riêng.
Vậy là nàng ngồi lẩm bẩm tìm biệt hiệu:
“Tiểu đạo chích: quá bình thường…. Bóng ma qua thềm: quá dài dòng… Bông hồng lông bông: quá khó nghe… Lừa con lon ton: tên này quá hay nhưng có kẻ lấy rồi… Anh hùng tung hứng: không phù hợp nghề nghiệp…”
Tôn Kỳ nghe nàng lẩm bẩm mà cười thắt cả bụng lại nhưng mà hắn lại không thể cười, vậy là hắn vừa ôm bụng vừa bịt miệng lăn lộn.
Cũng may là tình cảnh của hắn rất nhanh kết thúc.
Tại đây đã tụ tập được hơn năm mươi tên, có thể phá cấm.
Diệp Ca đứng lên cao giọng:
“Tất cả cùng tiến lên đồng loạt phá cấm.”
Hoả Vương cũng không chịu nhường nhịn:
“Tất cả dùng hết sức cho ta, kẻ nào lười biếng ta sẽ đánh cho tàn phế.”
Uyển Nhi thì vẫn đang ngồi lẩm bẩm không để ý, còn Tôn Kỳ thì vội đứng lên, hắn sợ tiếp tục ngồi đây sẽ không nhịn được cười.
Nhưng mà trong mắt Diệp Ca, Hoả Vương, Đinh Liễu thì lại nghĩ Tôn Kỳ đúng là thuộc hạ, vừa nghe lệnh đã vội vã làm theo.
Hơn năm mươi tên đồng thời phóng thích hồn lực oanh phá, bóng cấm chế lập tức gợn sóng rung rinh không ngừng.
Bóng cấm chế rung động càng lúc càng lớn, rồi sau đó bỗng “bụp” một tiếng như bong bóng vỡ.
Tất cả vui mừng, bóng cấm chế đã vỡ, không ai nói một lời nào liền nhanh chân xông vào.
Tôn Kỳ liếc về sau, đã thấy Công Tôn Uyển Nhi không còn tại chỗ, nàng cũng thật nhanh chân, chạy vào còn nhanh hơn hắn.
Bên trong khu trung tâm Vạn Thảo Trang toàn là những thảo dược cao cấp.
Nhưng mà bóng cấm chế bảo vệ cũng cường đại khó chơi hơn bên ngoài.
Bỗng nhiên lúc này có tiếng la thảm thiết.
Tên nào đó xui xẻo bị Hoàng Kim Giáp Xác tấn công khi cố hái một cọng thảo dược.
Tại đây thảo dược không chỉ được bóng cấm chế bảo vệ, đôi khi còn có côn trùng làm ổ bên cạnh.
Trong Vạn Thảo Trang là không có ma thú nhưng mà lại có côn trùng.
Côn trùng được nuôi trong đây có tác dụng thụ phấn cho thảo dược, cũng có loại thảo dược sống cộng sinh với côn trùng.
Tôn Kỳ chạy nhanh, nhắm tới một cây Diếp Ca Thảo, đây là loại thảo dược mà Ngũ ca yêu cầu.
Một tên khác cũng đang nhắm hướng Diếp Ca Thảo, hắn liếc thấy Tôn Kỳ cũng đang chạy tới thì quát:
“Cút ngay! Cây Diếp Ca Thảo… là… của… ta…”
Hắn bị một đấm bay ra phía xa, khi thân thể nặng nề đập xuống mặt đất thì hắn mới hoàn thành câu nói của mình, sau đó thì hắn ngất lịm.
Tôn Kỳ phóng thích thần thức quét xung quanh cây Diếp Ca Thảo, cũng may không thấy côn trùng bảo vệ.
Hắn dùng thần thức đâm xuyên, rất nhanh phá vỡ bóng cấm chế thu đi Diếp Ca Thảo.
Tôn Kỳ thở phào, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành.
Thảo dược của tên xấu số kia cũng bị hắn thu lấy.
Sau đó Tôn Kỳ lại thu được vài cây thảo dược cấp cao nữa.
Tôn Kỳ lúc này thấy phía trước có một đám đang tụ tập làm gì đó, hắn không muốn thêm chuyện nên quyết định rẽ hướng khác nhưng mà tên cầm đầu lại không nghĩ vậy.
“Tên kia dừng lại!”
Tôn Kỳ ngạc nhiên, đưa tay chỉ chính mình, ý hỏi: ngươi gọi ta sao?
Tên cầm đầu gật đầu:
“Phải! chính là đang gọi ngươi. Còn không mau tới đây.”
Tôn Kỳ lững thững đi tới, hắn cũng muốn biết xem là có chuyện gì?
Tôn Kỳ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Tên bên cạnh lập tức quát:
“Vô lễ! ngươi có biết đây là ai không? Đây là Chân Như công tử, chính là cháu của dì gọi ông bác có cháu dâu bên nhà hàng xóm có họ hàng với chú bên ngoại nhà hội trưởng Công Tôn. Tính ra thì Uyển Nhi tiểu thư phải gọi Chân Như công tử là ca.”
Tôn Kỳ: Hả? còn có cách tính họ hàng như vậy sao?
Chân Như hất mặt cao ngạo, ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng lại tán thưởng tên này.
Tên thuộc hạ thấy vậy thì tiếp tục nói:
“Ngươi là thuộc hạ của Uyển Nhi tiểu thư thì cũng là thuộc hạ của Chân Như công tử, công tử đang có việc cần thì ngươi phải xả thân hết mình. Còn không cảm tạ công tử đã trọng dụng!?”