.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lừa Con Lon Ton
Thời gian ngắn ngủi thu hoạch Chu Huyết Quả kết thúc, Tôn Kỳ cũng không có ý định trở lại thành Thực Nguyệt.
Ở trong thành khiến hắn có cảm giác bị toàn bộ Ma tộc vây quanh làm hắn thấy không thoải mái.
Ngược lại tại Liên Vân sơn mạch, hắn tự do thoải mái. Muốn nghỉ thì nghỉ muốn đi thì đi.
Không phải cố giả mạo Tinh Niệm, vì tại đây không ai quan tâm thân phận của hắn là gì.
Tinh thần thư thái thoải mái, lại thường xuyên chiến đấu với ma thú rèn luyện căn cơ. Đây chính là thiên đường của hắn.
Tôn Kỳ cũng không hề bận tâm tới ma thạch và đan dược. Hắn có thể trực tiếp dùng thảo dược hấp thụ bổ sung linh khí.
Thảo dược nguyên cây thì chắc chắn không tốt bằng ma thạch và đan dược nhưng mà tạm thay thế cũng khá ổn.
Tôn Kỳ lúc này đang đào hang tạo động phủ, hắn sẽ ở lại sơn mạch này một thời gian dài nên cần nơi trú chân an toàn.
Tôn Kỳ đào sâu vào vách núi đá. Tạo một phòng chính và một phòng nhỏ cất đồ.
Tôn Kỳ bố trí bẫy tại cửa động và trong động ngăn ngừa có kẻ trộm hay vô tình xâm nhập.
Tôn Kỳ đẩy một tảng đá lớn che kín hoàn toàn miệng hang. Bên ngoài thì phủ đây leo che lấp miệng hang.
Tôn Kỳ ngắm nhìn hang động thấy không có sơ hở thì gật đầu hài lòng.
….
Một con Bạch Viên ngửa mặt hú dài, hai tay đấm ngực thùng thùng, phùng má nhe răng đe doạ đối thủ.
Đối diện là một bóng hình nhỏ chỉ cao tới hông con Bạch Viên, dáng đứng vững trãi, tay cầm thương chỉ thẳng con Bạch Viên. Chính là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ và Bạch Viên đã đánh nhau nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại.
Bạch Viên tu vi Luyện Linh ngũ trọng đang coi giữ một cây Hoả Hồng, kết xuất Hoả Hồng quả.
Là một loại thảo dược tính hoả, phù hợp với mấy loài ma thú tính hoả.
Bạch Viên vô cùng quý trọng, nó đã coi giữ cây này hơn năm mươi năm gặp không ít kẻ cướp.
Có kẻ bị nó đánh chạy, có kẻ thì đánh nó chạy. Nhưng chỉ cần chạy đi, bọn họ sẽ hái trái cây mà không đuổi theo truy sát nó.
Nhưng hôm nay nó gặp tình huống khó xử, kẻ trước mắt rõ ràng yếu hơn nó vậy mà chiến lực lại ngang với nó, đánh nhau mãi vẫn chưa phân thắng thua.
Nó muốn đuổi kẻ này đi nhưng không đuổi được, mà muốn nó nhường ra trái cây thì nó không đành lòng. Vậy là trận chiến cứ kéo dài suốt.
Khi nó thoái ý muốn lui để lại trái cây cho hắn hái thì kẻ này lại tiến tới, rõ ràng là muốn đánh nhau.
Càng lâu dần Bạch Viên càng mất bình tĩnh, hung tính dần trỗi dậy, nó đang tiến gần đến bạo tẩu.
Nửa ngày sau, Tôn Kỳ ngồi trên xác con Bạch Viên, tay run run cố cầm một trái Hoả Hồng đưa lên miệng cắn, trận chiến này tiêu hao quá sức tưởng tượng của hắn, hắn cần nhanh chóng khôi phục.
Trận chiến này Tôn Kỳ không chiếm được một chút ưu thế nào, hắn thắng là dựa vào tiêu hao chiến. Đối phương bị linh khí hắn không ngừng tiêu huỷ ma khí trong cơ thể, còn hắn thì ung dung chuyển hoá ma khí đối phương thành linh khí của mình.
Trận chiến này vốn dĩ nên từ từ nhẹ nhàng kết thúc nhưng không ngờ lúc gần chết con Bạch Viên bạo tẩu lâm vào cuồng chiến làm hắn bị thương không ít
Một lúc sau Tôn Kỳ khôi phục tạm ổn, Tôn Kỷ rút cây thương ra khỏi cổ con Bạch Viên. Máu nóng phun ra như vòi, Tôn Kỳ lách mình tránh đi.
Tôn Kỳ có một suy đoán, hồn phách có thể tại tim con vật.
Tôn Kỳ cầm một con dao, rạch một đường dọc theo xương sườn ngực. Hắn làm nhẹ tay không để máu bắn tung toé.
Sau nửa canh giờ khuấy nát lồng ngực con Bạch Viên, Tôn Kỳ không thu được kết quả gì.
Tôn Kỳ nhổ lấy hai răng nanh con Bạch Viên rồi bỏ đi để lại một vùng phế tích hoang tàn, cây cối đổ rạp.
Tôn Kỳ lúc này tại trong hang động của mình, hấp thụ ma thạch khôi phục.
Trận chiến vừa rồi hết sức kịch liệt cũng giúp căn cơ hắn nện thêm phần vững chắc. Đây mới là mục đích chính hắn chiến đấu còn Hoả Hồng Quả, răng nanh hay mổ ngực tìm câu trả lời chỉ là phụ thêm.
Tu vi càng cao muốn vững chắc căn cơ sẽ thêm phần khó khăn, hắn biết mình sẽ phải chiến đấu thêm nhiều trận như vầy mới giúp hắn đột phá được.
….
Xột xoạt! xột xoạt!
Một bóng hình thon dài đang trườn nhanh trong tán cây. Khi nó phóng mình khỏi tán cây đáp xuống tán cây khác thì thân hình nó mới hiện rõ là một con rắn lục dài một thước gọi là Lục Diệp Xà.
Lục Diệp Xà thân hình nhỏ, sống trên cây giống màu lá cây và đặc biệt cực độc.
Một bóng hình đuổi theo phía sau là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đã đuổi theo con Lục Diệp Xà này suốt một canh giờ mà vẫn không thể làm gì.
Tôn Kỳ đành dừng truy đuổi.
“Con rắn nhỏ thật trơn trượt khó bắt, nó không muốn chiến đấu ta cũng không thể làm gì.”
“Giá như thương của ta cũng linh hoạt biến ảo như con rắn nhỏ này thì hay biết mấy.”
Ý tưởng vừa nảy ra, Tôn Kỳ ánh mắt sáng rực: sao mình không luyện thương pháp như con rắn trườn.
Nghĩ là làm Tôn Kỳ chọn một bãi đất trống tập luyện thử.
Lúc đầu chỉ là dùng thương đâm ra sau đó lắc mạnh bắt chước rắn bò. Nhìn có vẻ rất giống rất uy lực.
Tôn Kỳ vui vẻ nghĩ đến đi thử uy lực chiêu này.
Trên cánh đồng cỏ xanh mượt, một chú thỏ trắng đang nhàn nhã gặm cỏ. Bỗng nhiên chú thỏ giật mình đứng thẳng trên hai chân sau, ánh mắt cảnh giác.
Tôn Kỳ đứng cách con thỏ ba mươi bước chân, chăm chú nhìn đối phương.
Tôn Kỳ đâm thương lắc mạnh như lúc tập.
Tôn Kỳ nghĩ rắn vốn là thiên địch của thỏ nếu như chiêu này bắt chước giống rắn thì sẽ doạ được con thỏ này.
Con thỏ gặp chiêu này thì đứng ngây ra.
Tôn Kỳ đắc ý: quả nhiên sợ đến không chạy nổi.
Nhưng sau đó thì thấy con thỏ ôm bụng lăn lốc cười chít chít.
Tôn Kỳ tức giận đỏ mặt, ngươi không thấy sợ thì thôi còn dám cười nhạo ta.
Tôn Kỳ cầm thương đập con thỏ nhưng mà con thỏ phản ứng cực nhanh tránh né.
Tôn Kỳ rượt đuổi con thỏ nửa canh giờ liền từ bỏ.
Có câu “Thỏ khôn có ba hang” quả không sai, con thỏ này không những tốc độ nhanh còn giảo hoạt, đâu chỉ có ba hang.
Tôn Kỳ bỏ đi còn con thỏ ló đầu ra khỏi hang nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích.
Tôn Kỳ trở lại chỗ tập luyện. Lúc này hắn rất tức giận nhưng cũng nhận rõ một điều: chiêu thương thuật của mình nhìn như rất giống rắn nhưng chỉ có hình mà không có hồn.
Muốn thương có hồn như rắn thì tốt nhất là quan sát rắn hoạt động.
….
Tại trong hang động, Tôn Kỳ ngồi trên ghế hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào một cái lồng, bên trong là ba con rắn.
Hắn đã ngồi như thế được ba ngày. Ngoại trừ tu luyện, săn ma thú thì là nhìn rắn bò.
Kết quả thứ Tôn Kỳ nhận được là: Không gì cả.
Tôn Kỳ sau đó nhận ra thứ hắn cần là động tác lúc chiến đấu của con rắn mà không phải lũ rắn lười chảy thây này, chỉ có ăn rồi ngủ.
Tôn Kỳ xách thương ra ngoài, tiện thể vứt luôn lũ rắn ra ngoài. Hắn đi tìm đối thủ.
….
Tôn Kỳ lúc này đang đối mặt với Hoả Vân Xà.
Hoả Vân Xà có hoa văn hoả vân trên thân, miệng phun hoả độc, dài năm thước, thân to như một gốc cây.
Hoả Vân Xà linh hoạt dị thường, Tôn Kỳ mấy lần đâm trúng góc chết của nó cũng bị nó uốn mình tránh được.
Con rắn phun hoả độc làm Tôn Kỳ trật vật tránh né.
Trận chiến này ngươi đến ta đi, ngươi công ta thủ kéo dài hết một ngày mới kết thúc.
Tôn Kỳ chiến thắng vẫn là dùng chiến thuật tiêu hao mà thắng.
Tôn Kỳ rút thương khỏi đầu con rắn, lấy đi hai răn độc, miệng lẩm bẩm:
“Chiến đấu quả nhiên vẫn là biện pháp tốt nhất. Trong đầu ta đã có vài điểm linh quang chỉ cần có thêm chiến đấu tích luỹ kinh nghiệm hẳn là sẽ tạo ra chiêu thương pháp thứ nhất.”
Tôn Kỳ xách thương đi bỏ lại xác con thú cho rừng già.
….
Tôn Kỳ lần này đối thủ là Linh Tê Phi Xà.
Linh Tê Phi Xà chỉ dài nửa thước, thân hình nhỏ, phun độc, cực kỳ nhanh nhẹn biến hoá.
Tôn Kỳ đánh với nó cực kỳ biệt khuất, thân hình con rắn nhỏ rất khó đâm trúng, lại linh hoạt đổi hướng, đang nhảy trên không cũng có thể bất ngờ đổi hướng.
Tôn Kỳ nhiều lần bị dính trúng độc cũng may là có hắc động thôn phệ hoá giải độc tố thành linh khí.
Trận chiến tiêu hao kéo dài, con rắn thấy không ổn liền phóng thân chạy mất, Tôn Kỳ cũng không đuổi kịp.
….
Tiếp theo là con Trăn Gấm.
Không phải rắn mà là trăn, không có nọc độc nhưng lực siết cực mạnh.
Trận chiến kéo dài suốt một ngày một đêm mới kết thúc. Lưỡng bại câu thương.
Cây thương của Tôn Kỳ bị siết vỡ nát buộc hắn phải bỏ chạy.
Tôn Kỳ làm lại cây thương khác, tiếp tục tìm đối thủ khiêu chiến.
Lần này là Thổ Mãng Xà.
Trận chiến kéo dài căng thẳng, không ai làm gì được ai.
Cuối cùng Tôn Kỳ để Thổ Mãng Xà cắn một phát vào vai đổi lấy cơ hội đâm một thương xuyên tim con rắn.
Độc tính của Thổ Mãng Xà cực mạnh vượt ngoài dự đoán của hắn.
Hắc động còn chưa kịp thôn phệ thì độc tính đã lan toàn thân làm hắn bị liệt cứng một chỗ, hơi thở thoi thóp gần như suýt chết.
Phải mất một canh giờ sau độc tố mới bị hấp thu hết, Tôn Kỳ đứng dậy hoạt động thì thấy vai chỗ cắn vẫn còn tê tê vận động không được như lúc trước.
Tôn Kỳ biết độc tố đã làm xơ hoá vai hắn, cần thời gian dùng hồn lực cọ rửa hoặc là cắt bỏ cả vai sau đó lấy linh khí, hồn lực khôi phục lại.
Tôn Kỳ chọn cách dùng hồn lực cọ rửa dù sao hắn cũng không vội.
Thời gian tiếp theo, Tôn Kỳ liên tục chiến đấu.
Tôn Kỳ chọn đối thủ yếu hơn mình dù sao hắn chỉ muốn quan sát cách loài rắn chiến đấu, không cần chọn đối thủ mạnh để rồi bị thương như lúc trước.
Ba tháng về sau, Tôn Kỳ ngồi lặng yên tại trên một tảng đá, mắt nhắm nhập định, thương hoành ngang gối, toàn thân tĩnh lặng.
Một cơn gió phất nhẹ qua, Tôn Kỳ bỗng nhiên mở mắt, tay cầm thương đâm thẳng phía trước.
Mũi thương vốn đâm trượt thân cây.
Tôn Kỳ bỗng rung tay, mũi thương cong về sau sượt qua thân cây để lại một vết chém sâu hẹp.
Tôn Kỳ thở ra một hơi hài lòng, mấy tháng qua vất vả cuối cùng cũng có trái ngọt.
Chiêu thương pháp này giống như rắn nhào về trước tấn công nhưng lại bất ngờ quay đầu cắn vào bên hông.
Chiêu này chắn hẳn sẽ gây bất ngờ cho địch, một chiêu tất trúng.
Tôn Kỳ gọi chiêu này là Hồi Thủ Xà, chiêu thương thuật đầu tiên của hắn.