- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 157: Mẹ kế nuôi ta
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Quan Hoán Chi mím chặt môi mỏng, sau đó mở miệng nói: "Chung Sách mất tích, Lâu chủ Kinh Phong Lâu ở Kinh Thành đang phái người tìm hắn. . . . . . Trên giang hồ có chút ít hỗn loạn".
Kinh Phong Lâu là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, cách thức bọn họ hành sự, mọi người cũng hiểu, lấy hành động sấm sét tìm người, tất nhiên sẽ khiến giang hồ lại nổi sóng.
Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm, Địch Tinh ba người vừa nghe liền nghĩ tới Bách Hiểu, có lẽ Bách Hiểu thật được Chung Sách cứu rồi, bây giờ đang ở nơi nào chưa biết.
Gần tới ngày mùng 3 tháng 8, lòng của mọi người cũng theo từng ngày trầm xuống, có lẽ sắp phải đối mặt với người bí mật phía sau màn, hoặc chân tướng truy tìm đã lâu sắp được sáng tỏ. . . . . . Bọn họ cũng không dám ở lại ngày nào, ở lại trấn một đêm, liền tiếp tục đi tới Mạt Thành.
Sớm đi đi, có thể sớm làm chút chuẩn bị.
Mọi người mới vừa đến Mạt Thành, liền xuất hiện vài người, mặc y phục khác nhau nhưng qua hơi thở có thể cảm giác được bọn họ võ công đều không thấp.
Bọn họ dọc đường đã rất cẩn thận, chẳng lẽ lại bị người ta theo dõi? Diệp Linh Cẩm núp ở trong xe ngựa thầm nghĩ.
“Huynh đệ phía trước xin nhường đường!” Địch Tinh nói.
“Đừng lo lắng, những người này đều là cao thủ trong tiêu cục của chúng ta, lần này đối mặt với người bí mật phía sau bức màn, không biết là một người hay là một tổ chức, mang theo nhiều người thì tốt hơn . . .” Bùi Lâu Tuấn chợt cưỡi ngựa từ phía sau đến trước xe ngựa.
Thì ra là người của Bùi Lâu Tuấn. . . . . .
Diệp Linh Đoạn cưỡi ngựa, chậm rãi đến bên cạnh Bùi Lâu Tuấn, không nói gì.
Địch Tinh nhìn Quan Hoán Chi một chút, chờ hắn nói chuyện. Chỉ thấy Quan Hoán Chi gật đầu một cái, nói: “Làm phiền Bùi huynh lo lắng rồi. . . . . .”
“Thiếu chủ. . . . . . Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, đến gần cửa thành Đông Thành”. Một người trong bọn nói.
Bùi Lâu Tuấn gật đầu một cái, nói với mọi người: “Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, ở khách sạn dù sao không tiện, ta có mua một tòa nhà lớn ở ngoại ô, mọi người cùng nhau đi thôi. . . . . .”
Tùy tiện mua một tòa nhà lớn? “Thật có tiền a. . . . . .” Diệp Linh Cẩm ở trong xe ngựa thở dài nói.
“Không đủ tiền sử dụng sao?” Nhan Nhiễm Y đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, nhìn nàng.
Diệp Linh Cẩm quên, không thể ở trước mặt một người đàn ông, khen ngợi một người đàn ông khác, hơn nữa nàng đối mặt Nhan Nhiễm Y hết sức thù dai.
“Ha ha. . . . . . Mẹ kế nuôi ta, ta không thiếu tiền xài. . . . . .” Diệp Linh Cẩm lấy lòng cười nói.
Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một cái, không nói gì, hai mắt nhắm nghiền. Diệp Linh Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh tình khó từ chối, vì không lãng phí ý tốt của Bùi Lâu Tuấn, mọi người cùng đến tòa nhà này. Tòa tòa nhà ở ngoại ô Đông Thành, cách ngọn núi này không xa, cũng dễ dàng cho bọn họ chuẩn bị.
Vừa đến tòa nhà, nghỉ ngơi không bao lâu, Địch Tinh liền không ở yên được, nói muốn đi dạo trong Thành một chút.
Quan Hoán Chi lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Địch Tinh mặt vô tội cười nói: “Ta chính là đi dạo trong Thành một chút, nhìn thấy chợ còn rất náo nhiệt, thuận tiện mua vài món đồ ăn cho ngốc tử. . . . . .”
Diệp Linh Cẩm: “. . . . . .” Tại sao lại liên quan đến nàng.
“Cẩm nhi. . . . . . Ngươi tham ăn rồi hả ?” Nhan Nhiễm Y đột nhiên nhìn nàng, cười rất ôn hòa.
“. . . . . .” Diệp Linh Cẩm không hiểu tại sao Nhan Nhiễm Y muốn ăn dấm chua của Địch Tinh.
“Không muốn ăn. . . . . . Chỉ ăn của mẹ kế mua. . . . . .” Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái, ngơ ngác hồi đáp.
Nếu nói còn có ai không biết nàng giả bộ ngốc, thì đó chính là Bùi Lâu Tuấn rồi, nhưng Diệp Linh Cẩm cũng không xác định Diệp Linh Đoạn có nói với hắn hay không, chẳng qua Diệp Linh Cẩm có lúc không tự chủ liền giả bộ ngốc.
Còn có sáu ngày nữa đã đến Mạt Thành, chính là ngày mùng ba tháng tám rồi. . . . . . Mọi người ngoài mặt không nói gì, trong lòng rất khẩn trương, lúc này nàng giả bộ ngốc một chút, có lúc cũng có thể làm dịu bầu không khí.
“Ngốc tử … Ngươi ….” Địch Tinh chỉ vào Diệp Linh Cẩm, dáng vẻ đau lòng.
Diệp Linh Cẩm cúi đầu, nhìn ngắm các ngón tay, không để ý tới ngươi. . . . . .
Địch Tinh bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Quan Hoán Chi nói: “Ta không làm trộm đã rất lâu rồi… Đi theo người này bao lâu, ngươi còn không biết sao. . . . . .”
“……..” Diệp Linh Cẩm nghe thấy những lời này, nàng cảm giác có ý nghĩa khác.
“Nếu như ngươi thật sự muốn lấy công chuộc. . . . . . lúc đi ra ngoài, tốt nhất kiểm soát hai tay của ngươi và lòng của ngươi lại. . . . . .” Quan Hoán Chi rất ít nói nhiều lời như vậy.
Ý là đồng ý cho Địch Tinh đi. Địch Tinh gật đầu nói: “Nhất định, nhất định… Ngươi yên tâm. . ..”
“Các ngươi có cần ta mang về cái gì không?” Địch Tinh hỏi mọi người.
Nhan Nhiễm Y không mở miệng, Diệp Linh Cẩm không dám muốn cái gì. Quan Hoán Chi không nói lời nào dĩ nhiên là không cần.
Diệp Linh Cẩm dường như xuất thần, sau khi phục hồi tinh thần lắc đầu một cái, nói: “Không cần gì cả . . . . . .”
“Đang lúc không bình thường, Địch huynh nên đi đường cẩn thận tốt hơn, chớ bại lộ hành tung chúng ta. . . . . .” Bùi Lâu Tuấn cười nói.
Trong một đám người, chỉ có Bùi Lâu Tuấn khéo léo, nói cực kỳ dễ nghe, khiến Địch Tinh nghe cũng thoải mái.
“Yên tâm, yên tâm. . . . . . Ta biết rồi. . . . . .” Địch Tinh gật đầu.
“Đi sớm về sớm. . . . . .” Bùi Lâu Tuấn nói.
Địch Tinh lại gật đầu, sau đó “Vèo” một tiếng, liền biến mất. . . . . .
Địch Tinh lúc bình thường nhìn một chút sức chiến đấu cũng không có, lại bị Quan Hoán Chi và Nhan Nhiễm Y lấn áp nhưng khinh công thật rất lợi hại, nếu không có hai người kia, bây giờ nhất định Địch Tinh trên giang hồ nổi tiếng vô cùng . . . . . . Diệp linh Cẩm thở dài trong lòng bi thảm thay cho Địch Tinh .
“Các ngươi đều nghỉ ngơi một chút đi ….Ta đi dạo ở gần đây thôi …” Quan Hoán Chi làm việc kín kẽ, giọt nước không lọt ra ngoài, vừa tới liền muốn xem nơi gần đây thật kỹ một chút.
“Ta cùng đi với ngươi . . . . .” Nhan Nhiễm Y nói.
“Đoạn nhi, thế nào?” Bùi Lâu Tuấn đỡ Diệp Linh Đoạn thiếu chút nữa ngã xuống.
Diệp Linh Đoạn xoa trán, chậm rãi nói ra: “Có thể … Có thể là gần đây đi đường, hơi mệt chút.”
“Ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi …. Các vị, xin lỗi không tiếp được rồi. . . . . .” Bùi Lâu Tuấn đỡ Diệp Linh Đoạn rời đi.
Diệp Linh Cẩm nhìn bộ dáng Diệp Linh Đoạn có chút suy yếu, vô cùng lo lắng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi Bùi Lâu Tuấn đỡ nàng ra khỏi đại sảnh.
“Không có chuyện gì. . . . . . Bùi huynh sẽ chăm sóc thật tốt nàng. . . . . .” Quan Hoán Chi khó khăn mở miệng, nhìn theo hướng bọn họ rời khỏi, chậm rãi nói.
Nhan Nhiễm Y nhíu mày nhìn Quan Hoán Chi một chút.
“Đi thôi. . . . . .ra ngoài đi dạo. . . . . .” Quan Hoán Chi không để ý tới hắn, lưu lại một câu, liền hướng cửa đi tới.
“Quan huynh nói đúng, ngươi đừng lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt. . . . . .” Nhan Nhiễm Y sờ sờ đầu của nàng, cũng đi theo ra ngoài.
Diệp Linh Cẩm nhìn theo hướng Bùi Lâu Tuấn rời khỏi một chút, lại nhìn bóng lưng Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi một chút, lại nghĩ đến Địch Tinh, cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái chỗ nào, thở dài, cũng trở về phòng.