- Trang chủ
- Linh Vũ Cửu Thiên
- Quyển 4 – Chương 25: Thắng lợi áp đảo
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Dạ Sắc Phóng Giả
Trong hạn võ linh pháp trận, lực lượng đấu khí đã bị áp chế đi rất lớn. Tuy rằng pháp lực cũng không ảnh hướng tới hành động của người quyết đấu, thế nhưng tộc độ hành động bằng vào đấu khí sản sinh ra cũng bị ảnh hưởng đi rất nhiều. Tốc độ cực nhanh của Hàn Phi hoàn toàn ngoài dự liệu của đại đa số mọi người.
Mắt thấy một kiếm sẽ chém vào đầu Hàn Mộ Đông. Hàn Mộ Đông bỗng nhiên giơ cao cánh tay, khó khăn lắm mới đỡ được một kích trầm mạnh này.
Thương! Tiếng kim loại va vào nhau giòn vang, thân hình Hàn Mộ Đông đột nhiên thấp xuống. Hắn thất tha thất thiểu lùi lại sau liên tục vài bước, mặc dù có chút chật vật nhưng cũng hóa giải được lực đạo mà Hàn Phi chém xuống.
Hàn Phi không có nhân cơ hội truy sát, Hàn Mộ Đông tuy rằng hơi ấu trĩ một chút, nhưng cũng có thực lực của một võ sĩ tam giai, vô luận luận là Viêm Long Phá hay chiến đấu gần người, biểu hiện cũng khá một chút.
Nếu có người có thể đọc được ý nghĩ hiện tại trong lòng Hàn Phi, như vậy không phải kinh hãi thì cười nhạo. Bởi vì Hàn Phi hoàn toàn ở trên một địa vị cao hơn mà đánh giá Hàn Mộ Đông, không phải là quyết đấu của những người có lực lượng ngang nhau.
Một kiếm này cũng triệt để đánh nát ngạo khí trên mặt Hàn Mộ Đông. Hắn rốt cuộc cũng ý thức được đối thủ trước mặt mình cường đại, cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ vì những lời nói vừa rồi.
Khiếp sợ, xấu hổ, hối hận… các loại tâm tình đan xen trong ngực hắn, thế nhưng tâm chí võ sĩ mấy chục năm tôi luyện thủy chung vẫn phát huy ra tác dụng. Cho nên những mặt trái tâm tình của hắn thoáng qua một chút rồi biến thành chiến ý cuộn trào mãnh liệt.
Hàn Mộ Đông gầm nhẹ một tiếng, trên mặt lần thứ hai lộ ra quang màu màu máu, hỏa diễm trên thân kiếm lại tăng vọt mấy lần. Thân kiếm màu ngăm đen thoáng biến thành màu đỏ đậm.
Sau một giây, trọng kiếm trong tay hắn hóa thành năm đạo hỏa diễm to chừng cánh tay người, bay theo các phương hướng khác nhau tập kích về phía Hàn Phi. Trong nháy mắt đã che kín đường lui của Hàn Phi, hỏa diễm nóng rực phá tan không khí phát sinh ra những tiếng “ô, ô!” âm hưởng.
Đấu kỹ công kích ngoại trừ tiến hành phân chia theo thuộc tính ra, cũng có thể phân chia làm hai loại cận chiến công kích và công kích phạm vi. Thông thường mà nói các loại đấu kỹ công kích phạm vi như Viêm Long Phá mà nói là loại đấu kỹ có uy lực tương đối mạnh mẽ.Thế nhưng ở trong linh pháp trận, tốc độc của công khích phạm vi là nhược điểm rất lớn, vũ kỹ kiếm kỹ cùng đấu kỹ cận chiến có tác dụng thật lớn.
Đám đệ tử vương đô ở trên khán đài có người nhỏ giọng nói:
-Chích hỏa kiếm kỹ, Đông thiếu liều mạng rồi!
Hàn Mộ Đông có chiêu này đích xác rất đẹp, công kích bạo phát đột nhiên, một kiếm hóa năm kích, dụng đấu khí cùng kiếm kỹ hợp nhất. Hai bên lúc này lại tương đối gần, hắn hoàn toàn có thể một chiêu xoay chuyển cục diện.
Thế nhưng đấu khí kiếm kỹ của hắn tuy rằng rất mạnh, Hàn Phi thế nào không có phòng bị đây. Hàn Phi bình tĩnh vươn tay trái ra, một đấu khí hộ thuẫn màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, vừa vặn che chắn ba đạo kiếm quang bôn tập tới.
Oanh! Hỏa hệ đấu khí cùng thổ hệ đấu khí va chạm với nhau mãnh liệt.
-Kiên Bích Chi Thuẫn! người này là thổ hệ đấu khí sao!
Trên khán đài có người kinh hô.
Mà trên khán đài đạo sư, đạo sư trưởng Hàn Thiên Lệ trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, hắn quay đầu lại nói với Hàn Bích Tuyền rằng:
-Không tồi, tiểu gia hỏa này tu luyện thổ hệ đấu khí không tồi à, lấy kim làm công, thổ làm thủ, ta xem hắn rất được!
Luận võ trường vũ khí sử dụng không có năng lực tăng phúc đấu khí gì cả, đối với loại đấu kỹ phòng ngự cùng phụ trợ mà nói, thông qua vũ khí thôi phát hay dùng tay không cũng không có gì khác nhau. Hàn Phi dùng tay không phóng ra đấu khí thuẫn, thủ pháp thành thạo chu đáo, hoàn toàn biểu hiện ra năng lực nắm thổ hệ đấu khí trong tay. Thân là Hải Dương võ sĩ, Hàn Thiên Lệ đương nhiên có thể nhìn ra được.
Hàn Bích Tuyền cười khẽ nói:
-Thiên Lệ đại ca, lẽ nào ngươi đối với cháu của mình không có tự tin?
-Mộ Đông còn quá non, cần phải ma luyện thêm một chút!
Hàn Thiên Lệ không cho là đúng nói rằng:
-Thất bại với hắn mà nói là một chuyện tốt!
Lúc hai người nói chuyện, tình thế chiến đấu lần thứ hai chuyển biến. Chích hỏa kiếm chiêu của Hàn Mộ Đông bị Kiên Bích Chi Thuẫn của Hàn Phi ngăn trở, đấu khí hộ thuẫn còn kiên trì một hai giây nữa mới mất, thế nhưng lúc này đối với Hàn Phi mà nói là đủ rồi!
Bỗng nhiên, Hàn Phi biến mất trước mặt Hàn Mộ Đông, lúc xuất hiện đã ở bên phải của Hàn Mộ Đông rồi. Trọng kiếm chém ngang, kiếm quang còn có màu vàng kim bám vào!
Hàn Mộ Đông thất kinh, hắn tu luyện tuyệt học Chích Hỏa kiếm kỹ tuyệt học gia truyền, thích hợp cận chiến vô cùng, một chiêu mặc kệ đối phương né tránh ra làm sao, chiêu tiếp theo sẽ liên miên dồn dập, uy lực tăng lên làm đối phương không thể chống lại!
Nhưng mà thổ hệ đấu khí hộ thuẫn là phương pháp phá giải hay nhất, mới ra tay đã bị hoàn toàn chống lại rồi, chiêu sau tự nhiên không thể duy trì tiếp tục được. Càng đáng sợ hơn là tốc độ phản kích của Hàn Phi nhanh tới như vậy, nhanh tới mức hắn còn chưa kịp rút kiếm về.
Rơi vào đường cùng, Hàn Mộ Đông chỉ có lùi, lui về phía sau, vừa lui vừa quay kiếm về chống đỡ.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thế nhưng trọng kiếm của Hàn Phi như núi lớn ép xuống vậy, thế công dồn dập không ngừng, mỗi lần huy kiếm chém ngang đều mang theo đấu khí phá giáp màu vàng kim. Tuy chém vào Hàn Mộ Đồng làm hắn chỉ có thể liên tục lùi về sau, chỉ có thể chống đỡ mà không thể có lực hoàn thủ.
Toàn bộ tập võ trường im lặng rồi, hơn hai trăm võ sĩ học đồ nhìn trường chiến đấu kịch liệt, không ai nói gì. Nhưng trên phía nam khán đài một số người có sắc mặt không được tốt lắm, và phía tây khán đài hơn phân nửa có chút hả hê khi xem kịch vui.
Ai cũng có thể nhận ra thế cục của Hàn Mộ Đông lúc này không ổn chút nào, cái võ sĩ học đồ mới tới này thực lực quá mạnh, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu. Hắn chỉ mất chưa tới nửa phút đã nắm giữ cục diện chiến đấu rồi.
Trên một vị trí phía tây khán đài, Thụy Bác người đã từng mời chào Hàn Phi có chút suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, ánh mắt trở nên kiên định.
Mặc kệ người khác như thế nào, Hàn Phi huy kiếm công kích rất sảng khoái, hắn không có dùng kiếm kỹ kiếm chiêu gì kỹ xảo cả, chỉ dựa vào trọng kiếm cùng lực lượng đấu khí mà tấn công đối thủ, chém rồi lại chém, dùng lực lượng thuần túy để thủ thắng.
Keng!keng!
Tiếng trọng kiếm va vào nhau không dứt bên tai. Hàn Mộ Đông đã thối lui tới biên giới pháp trận rồi, trong lòng kêu khổ không ngừng. Hắn không phải không muốn phản kích, nhưng là thế công của Hàn Phi quá mức hung mãnh, mội một kích của trọng kiếm đều sắc bén chuẩn xác, đều làm cho hắn không thể chóng lại được, không hề cho hắn bất luận cơ hội phản kích nào. Một thân tài nghệ của hắn cũng không thể phát huy được.
Nhìn đối thủ bị mình triệt để áp chế, Hàn Phi trong mắt chợt lóe hung quang, bỗng nhiên hai tay cầm kiếm bổ mạnh xuống, kim mang trên thân kiếm tăng vọt mấy lần!
Chết, phải chết sao! Hàn Mộ Đông nhất thời bị cảm giác tử vong bao phủ lấy, lúc này hắn không chút nghi ngờ Hàn Phi muốn chém chết mình dưới kiếm của hắn, chỉ có thể liều mạng giơ trọng kiếm trong tay lên cố gắng chống đỡ.
Răng rắc! hai kiếm chạm vào nhau, trọng kiếm trong tay Hàn Mộ Đông nhất thời bị chém làm hai đoạn. Hắn không chịu được áp lực cực lớn mà ngã xuống mặt đất, trọng kiếm của Hàn Phi cũng dựa theo thế công mà chém thẳng xuống! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Ngừng tay!
Võ sĩ trọng tài bên ngoài vẫn quan tâm tới chiến cục bên trong lập tức rống lên thật lớn, hắn không muốn thấy xuất hiện thương vong ở trong luận võ.
Hàn Mộ Đông đã ngã nhắm chặt hai mắt, thế nhưng thống khổ trong dự liệu đã không có phủ xuống trên người hắn.
Đợi một lát, hắn mới mở mắt ra, phát hiện Hàn Phi đã thu hồi vũ khí từ lâu, đang khom lưng đưa bàn tay tới trước mặt mình.
-Đa tạ rồi, Mộ Đông học trưởng!
Hàn Phi mỉm cười nói.
Một loại cảm giác xấu hổ khó có thể nói trong nháy mắt bao phủ toàn thân Hàn Mộ Đông rồi. Hắn không để ý tới bàn tay đưa ra có ý hữu hảo của Hàn Phi, lấy tốc độ cực nhanh xoay người bò lên. Hắn nhanh chóng xông qua bình chướng pháp lực của linh pháp trận, chạy nhanh về phía cửa vào tập võ trường, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Hài tử đáng thương! Lúc Hàn Mộ Đông bò lên, Hàn Phi đã thấy được dịch thể trong suốt chảy qua mặt hắn, không ngờ là bị đánh tới phát khóc!
-Tốt!
Sau một lúc im lặng, trên khán đài chợt có tiếng trầm trồ khen ngợi, lập tức tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên, thanh âm tuyệt đại đa số từ phía tây khán đài truyền tới.
Tây khán đài là phần đất của trận doanh con cháu tông tộc từ ngoài tới. Trong bọn họ đại đa số là chi nhánh thứ giống như Hàn Phi, tuy rằng Hàn Phi tuyển chọn trung lập, thế nhưng cũng không thể gây trở ngại khi bọn họ coi Hàn Phi như người một nhà --- chỉ cần có thể làm đệ tử vương đô mất mặt, đều là chuyện tốt cả.
So sánh với phía nam, các võ sĩ thiếu niên trên khán đài sắc mặt xấu xí, không ít người còn nhỏ giọng chửi bới.
Tình cảnh như vậy không phải là điều Hàn Phi mong muốn được thấy vì đây chính là làm cho mình đối lập với đám đệ tử vương đô này rồi. Nhưng mà một số việc cũng đã xảy ra, đối mặt với bất luận khiêu chiến gì hắn cũng không tuyển chọn việc trốn tránh.
Hạn võ linh pháp trận chậm rãi đóng lại, dưới ánh mắt của mọi người, Hàn Phi bình tĩnh rời khỏi tập võ trường về tới khán đài. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mà lúc này, đại đa số võ sĩ ngồi ở phía đông khán đài gật đầu nhìn hắn mỉm cười. Đúng như lời của Hàn Bích Tuyền đã nói, võ đường phải có thực lực mới nói chuyện. Hắn đã có thể thắng được Hàn Mộ Đông là minh chứng tốt nhất cho thực lực, đương nhiên được người khác nhận thức.
Một hồi tỷ thí qua đi, không ai khởi xướng khiêu chiến quyết đấu, tiếp theo là thời gian đám học đồ được tự do tập võ. Có không ít học đồ võ sĩ tới giữa tập võ trường luyện tập. Đương nhiên loại này không mang tính chất luận bàn vũ kỹ, mà đạo sư bắt đầu tiếp thu vấn đề của đám học đồ, khi tất yếu tự mình xuống dưới chỉ điểm.
Cái này thể hiện ra sự khác nhau giữa võ đường cùng thánh đường. Thánh đường dù hỏi một vấn đề cũng phải trả tiền, đám học đồ tự nhiên sẽ hỏi ít hơn nhiều, đâu giống như đạo sư võ đường không hề bảo lưu lại gì, không hề phiền hà mà chỉ điểm.
Luyện tập cùng giáo dục vẫn duy trì tới buổi trưa mới kết thúc. Thời gian học tập ở võ đường rất nhiều, ngay cả võ luyện sáng sớm cũng không phải ép tham gia. Buổi chiều cùng buổi tối là học đồ tự do an bài, ở đây tất cả đều xem vào nỗ lực của chính mình, đạo sư chỉ dành thời gian thích hợp mới chỉ điểm cùng giúp đỡ.
Sau khi võ luyện chấm dứt, Hàn Phi cùng mọi người rời khỏi tập võ trường, thật không ngờ mới vừa đi ra, hắn bị người ngăn cản!