- Trang chủ
- Linh Vũ Cửu Thiên
- Quyển 3 – Chương 10: Võ sĩ thú tộc
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Dạ Sắc Phóng Giả
Khóm rừng dày đặc bị người dùng lực đẩy ra, vài đại hán vạm vỡ tay cầm vũ khí, mặc áo da thú xuất hiện trong tầm nhìn của Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Vóc người bọn họ cực kỳ khôi ngô, có lông lá xồm xàm ở bên ngoài cánh tay, ở trước ngực cùng với dung mao không giống người bình thường, rõ ràng đã bại lộ thân phận của họ --- thú tộc.
Trong rừng rậm Hô Khiếu diện tích vô biên này, có vô số các bộ lạc thú tộc sinh hoạt ở đây, bọn họ cho rằng rừng rậm chính là gia đình của mình, dựa vào gieo hạt cùng săn thú mà sinh sống. Trong đó có không ít thú nhân tiến nhập vào các quốc gia nhân loại tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trong rừng rậm, đụng phải thú tộc cũng không phải là chuyện gì nguy hiểm cả, trái lại là một chuyện tốt. Bởi vì đại bộ phận thú nhân tính tình ngay thẳng, nhiệt thành háo khách, còn tốt hơn những người mạo hiểm tham lam duy lợi không biết bao nhiêu lần.
Cho nên Hàn Phi thấy đội ngũ thú tộc chiến sĩ có hơn mười người này, ngược lại thả lỏng đi không ít. Hắn đã nghe nói qua danh tiếng của thú tộc, trọng yếu nhất là hắn có hai bằng hữu cũng là thú tộc.
Đám chiến sĩ thú tộc đột nhiên xuất hiện đương nhiên cũng nhìn thấy Hàn Phi ở bên khe suối, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Khi bọn họ nhìn thấy thi thể đầu Thiểm Điện Mãng trên bãi cỏ, mỗi người đều bô bô reo to lên, trong đó mấy người hoàn toàn vô ý thức mà lùi lại mấy bước giơ vũ khí trong tay lên.
-Hắc, bằng hữu thú tộc, đầu mãng xà này đã chết rồi!
Hàn Phi buông kiếm võ sĩ, hướng về phía bọn họ bắt chuyện làm quen.
Nghe thấy Hàn Phi nói, một chiến sĩ thú tộc thoáng thả lỏng cảnh giác, nhìn kỹ lại xác nhận Hàn Phi không có nói dối, vài tên chiến sĩ vừa mới chuẩn bị chiến đấu đều gãi đầu gãi tai.
-Xin chào, người mạo hiểm ở xa tới, xin hỏi đầu THiểm Điện Mãng này là ngươi giết chết phải không? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một chiến sĩ thú tộc thoạt nhìn có vẻ là đội trưởng đội thú tộc này hướng tới Hàn Phi ân cần hỏi thăm.
Thú tộc có ngôn ngữ của mình, nhưng mà đại đa số thú nhân cũng sẽ học ngôn ngữ của nhân tộc. Trên thực tế tại Cửu Thiên đại lục này ngôn ngữ của nhân tộc được xem là ngôn ngữ thông dụng, có thể là ngôn ngữ giao lưu giữa các chủng tộc khác nhau.
Tên chiến sĩ thú tộc này dùng ngôn ngữ phổ thông phi thường lưu loát. Thân thể hắn cao hơn hai thước, bởi vì vậy mà bì giáp trên người tương đối chật, một khối cơ thể cao cao, biểu hiện ra lực lượng cùng sức bật mạnh mẽ bên trong. Hàn Phi chú ý tới một huy chương võ sĩ đeo ở ngực trái của hắn, chỉ là hình thức có chút đặc biệt.
Thú tộc võ sĩ! Trong tay hắn cầm một thanh song nhận chiến phủ thật lớn, tuy rằng thoạt nhìn chỉ thấy giống hàng bình thường, thế những trọng lượng cùng sắc bén đủ làm cho người ta phải sợ hãi.
-Ta không phải là người mạo hiểm, là võ sĩ tới rừng rậm Hô Khiếu lịch lãm mà thôi.
Hàn Phi mỉm cười trả lời:
-Đầu Thiểm Điện Mãng này quả thực là do ta giết chết!
Mặc kệ ở đâu, danh tiếng của người mạo hiểm cũng không phải là tốt. Man Ngưu từng nói cho Hàn Phi nghe, rất nhiều bộ lạc thú tộc trong rừng rậm Hô Khiếu không có hảo cảm với người mạo hiểm tham lam. Cho nên hắn không muốn làm cho đối phương có điều gì hiểu lầm.
-Thần thú tại thượng!
Thú tộc võ sĩ giật mình giơ cánh tay đặt lên ngực trái của mình vỗ mấy cái, kinh ngạc vô cùng mà hỏi thăm:
-Vậy đồng bạn của ngươi ở đâu?
-Đồng bạn? ~ Hàn Phi ngây người ra một lúc:
-Ta chỉ có một mình cũng không có đồng bạn nào!
Thú tộc võ sĩ nhất thời hai mắt trợn lên như gặp quỷ, hắn lớn tiếng hét lên rằng:
-Điều này sao có thể. Ngươi chỉ là một võ giả nhị giai, làm sao có khả năng giết chết một đầu Thiểm Điện Mãng đã thành niên chứ?
Quả nhiên rất trực tiếp! Hàn Phi cười khổ nói:
-Quả thực là như vậy, vận khí của ta tương đối tốt à!
Thú tộc võ sĩ nửa tin nửa ngờ nhìn Hàn Phi, nhìn vào thi thể mãng xà trên mặt đất một chút, cuối cùng cũng tiếp nhận lời giải thích của Hàn Phi.
Hắn tiến lên một bước thi lễ với Hàn Phi chân thành nói rằng:
-Ta là Sơn Khâu, là đội trưởng đội săn bắn của bộ lạc Cuồng Hùng, võ sĩ thú tộc tam giai!
-Ta là Hàn Phi, võ giả nhị giai.
Hàn Phi cũng đồng thời đáp lễ nói.
Mà lúc này mấy thú tộc chiến sĩ khác vây quanh thi thể Thiểm Điện Mãng bắt đầu múa tay múa chân vui vẻ lên, mỗi người vẻ mặt phấn chấn, nhìn qua đang rất hài lòng.
Sơn Khâu nhếch môi cười nói với Hàn Phi rằng:
-Hàn Phi, ta không biết có thể mời ngươi tới bộ lạc làm khách được không, võ giả dũng sĩ có thể một mình giết chết Thiểm Điện Mãng như ngươi, nhất định là được mọi người trong tộc của ta hoan nghênh nhất!
Đề nghị của Sơn Khâu chính là ý nguyện của Hàn Phi, hắn tuy mang theo địa đồ, thế nhưng lần đầu tiên đi trong rừng rậm Hô Khiếu không thể nghi ngờ không khác biệt lắm với thầy bói mù xem voi. Nếu có thú nhân tộc quen thuộc hoàn cảnh chỉ dẫn cho, như vậy hành trình phía trước không thể nghi ngờ là thuận lợi hơn rất nhiều.
-Vậy thì tốt lắm!
Hàn Phi vui vẻ đáp ứng.
Thấy Hàn Phi đáp ứng, Sơn Khâu cũng rất là vui vẻ, hắn hô quát một tiếng, những thú tộc chiến sĩ khác lập tức vây quanh chuẩn bị cùng nhau phản hồi bộ lạc.
Giữa lúc mọi người chuẩn bị cùng nhau rời đi, Sơn Khâu chỉ vào thi thể mãng xà trên mặt đất hỏi thăm:
-Hàn Phi, thi thể Thiểm Điện Mãng này ngươi có cần chúng ta mang giúp về không? Nếu như để ở đây rất có thể bị dã thú cao cấp khác đi qua ăn tươi nuốt sống mất!
Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Không cần phiền phức vậy, thi thể Thiểm Điện Mãng quá nặng, đối với ta không có lợi gì, quên đi!
-Vất đi? ~ Sơn Khâu hai mắt mở to, trợn tròn nói:
-Thiểm Điện Mãng này cả thân thể là bảo khố à, ngươi có thể lấy da của nó chế tạo thành hộ giáp hay lá chắn, gân mãng có thể làm dây cung…
-Sơn Khâu đại ca, ta một người mang đi sao được à!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Không bằng như vậy đi, ta tặng cho mọi người, coi như một phần lễ vật nho nhỏ đi!
Tính cách thú nhân luôn luôn chân chất, hỉ nộ ái ố hoàn toàn hiện ra trên mặt. Hàn Phi hoàn toàn có thể nhận ra Sơn Khâu rất thích thú thi thể Thiểm Điện Mãng, cho nên mới thuận nước giong thuyền mà thôi.
Thật không ngờ Sơn Khâu lắc đầu nói rằng:
-Khó mà làm được! Ngươi giết chết Thiểm Điện Mãng là giúp bộ tộc chúng ta một đại ân, ta không thể nào lấy chiến lợi phẩm của ngươi được.
-Như vậy đi, ta bảo các huynh đệ trước tiên phân giải Thiểm Điện Mạng rồi kiêng về, tới bộ lạc bảo tộc nhân đánh giá rồi dùng linh tinh đổi với ngươi, ngươi xem thế nào?
Thảo nào đám thương nhân đều thích cùng thú tộc bàn chuyện buôn bán! Hàn Phi trong lòng không khỏi có chút cảm thán, với kinh nghiệm giao tiếp của hắn cùng Man Ngưu mà nói, nếu như tiếp tục đẩy qua đẩy lại nói lời khách khí, ngược lại sẽ làm đối phương mất hứng.
-Không có vấn đề gì, Sơn Khâu đại ca cứ làm đi!
Hàn Phi cười nói.
Quả nhiên Sơn Khâu vui vẻ tới miệng ngoác ra tận mang tai. Hắn buông cái chiến phủ cực lớn xuống, vươn bàn tay to dùng sức vỗ vỗ lên vai của Hàn Phi sau đó dùng ngón tay cái giơ lên khen ngợi nói:
-Tốt! quả nhiên là dũng sĩ dám một mình vào rừng rậm, các huynh đệ, mau đưa Thiểm Điện Mãng lại, chúng ta trở về chiêu đãi khách quý!
Đám thú tộc chiến sĩ ầm ầm đáp ứng, tất cả đều cầm vũ khí vây quanh Thiểm Điện Mãng, công việc trở nên lu bù