- Trang chủ
- Liên Hoa Bảo Giám
- Chương 196: Dì của Anny lợi hại!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Tiểu thư Betty, đấu thần thể thực vật hệ của ngài bị loạn, hẳn là cần thủy hệ bí pháp để ổn lưu lại! Keane nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn cung kính, mặc dù Betty tiểu thư trong gia tộc là ngoại lệ của ngoại lệ, thường xuyên khiến lão gia tử tức giận, nhưng nàng dù sao cũng là chủ nhân, mình phải tôn trọng, ít nhất mặt ngoài là vậy.
Nhìn Đỗ Trần từ sân đi vào, Betty ho nhẹ một tiếng, sửa lại quần áo, ngồi trên hồng mộc đàn y, khôi phục nghi thái phong hoa tuyệt đại của một phu nhân quý tộc! Sắc mặt biến đổi cực nhanh, khó có thể tưởng tượng nổi.
- Betty a di, khiến ngài đợi lâu, vừa rồi ngài nói có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với ta, chẳng biết có sự tình gì?
Đỗ Trần đi tới đối diện Betty, chánh đang định ngồi xuống, cũng làm ra khí khái của một lĩnh chủ, nhưng trong lòng, Đỗ Trần lại thầm khinh bỉ loại lễ nghĩa loạn cào cào này.
Betty mỉm cười, đột nhiên không để ý tới ánh mắt Keane ngồi vắt chân lên - động tác này tuyệt không phù hợp với nghi thái thục nữ của một quý tộc phu nhân, Đỗ Trần thấy sửng sốt, chỉ nghe Betty cười nói:
- Ngươi mặc dù là "Bạn tốt" của Anne, nhưng ngươi cũng không nhất định hiểu rõ Anne đúng không, tỷ như nhân thân cùng gia tộc của nàng.
Đỗ Trần gật gật đầu, người khác không nói, nhưng chỉ nhìn quản gia Keane có thể cùng Dịch Cốt so bì khí thế, thậm chí có chút chiếm thượng phong thì biết gia tộc Anne không đơng giản, bất quá Đỗ Trần không thể hiểu được, một gia tộc thần bí và cường đại như vậy tìm mình làm gì? Đơn thuần là cảm tạ minh đã giúp đỡ Anne một vài việc nhỏ sao? Không thể đơn giản như vậy a?
Trong tiềm thức, Đỗ Trần hắn vốn có thể nghĩ tới, nhưng không muốn, cũng không dám nghĩ đến!
Betty tiếp tục nói:
- Ngươi không biết Anne, cũng như ta là gia trưởng của Anne cũng không biết rõ về ngươi.
Dường như vô tình, ánh mắt của Betty hướng vào Dịch Cốt:
- Bất quá tất cả mọi người đều gặp nhau trên đại đạo, quy củ ngươi và ta đều biết rõ trong lòng...
- Đại đạo?
Đỗ Trần giật mình, mấy từ này nói ra từ một quý tộc phu nhân sao, sao có thể nghe chút không tự nhiên nhỉ?
- Đúng, chính là đại đạo! Thập Tam gia.
Betty cố ý đánh giá hình dáng giật mình của Đỗ Trần.
Đỗ Trần khiếp sợ nhìn quý tộc phu nhân trước mặt, nói:
- Ngài cùng minh chủ trấn York Adelman lão đại xưng hô thế nào?
Betty cười mà không đáp. Đột nhiên vén quần, sau đó trong ánh mắt tuyệt vọng của Keane lấy từ trong quần ra ba hạt...
xúc xắc.
- Đổ đại tiểu, thắng ta, ta nói cho ngươi.
Betty nhẹ nhàng lắc tay, ba hạt xúc xắc bay lên không rồi rơi vào trong chén uống nước, sau đó nàng vỗ lên bàn, cái chén bay lên, thoáng cái, các hạt xúc xắc trong chén xoay tròn bên trong chén:
- Khi hạt xúc xắc dừng lại. người tùy thời có thể thay đổi lựa chọn đại hay tiểu...
Nàng cười ngạo nghễ, vô cùng tự tin.
Cao thủ so chiêu không nhiều lời, từ khi Betty ra tay, Đỗ Trần đã rõ ràng biết Betty là tuyệt đỉnh cao thủ trong đổ thuật, thậm chí so với đổ chiến tam đại lục L'Griffins còn cao hơn nhiều! Hắn lập tức ngưng thần nghe ngóng.
Nhưng kỹ thuật đổ thay đổi không ngừng, Betty rất thoải mái tựa trên ghế. Cười dài nhìn chằm chằm Đỗ Trần, một tay dựa vào thành ghế, một tay nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới thân mình:
- Fracis, xúc xắc của ta thật lâu mới có thể dừng lại... thừa dịp này, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.
Thanh âm của nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Anne rất thích ngươi, ngươi là người thông minh, hẳn là trong lòng rất rõ ràng a?
Sau khi Đỗ Trần gật đầu, nàng quát lớn:
- Nhưng ngươi có biết hay không trí nhớ của nàng đã bị người ta động tay chân vào?
Đỗ Trần kinh hãi không thôi, trong nháy mắt liền hiểu được tất cả, có thế động tay chân tới trí nhớ của Anne còn có thể là ai khác chứ? Đương nhiên là nhiếp hồn thuật của Helen.
Chẳng lẽ Anne ái mộ mình, là có quan hệ tới Helen? Helen đáng chết! Ngươi thật sự gây ra cho ta đại phiền toái a.
Trí nhớ của Anne xảy ra vấn đề, lập tức yêu Đỗ Trần, loại tình huống này rơi vào mắt người nhà Anne sẽ như thế nào?
Betty cười bình thản:
- Không cần vội, nghe ta nói.... mẫu thân của Anne qua đời từ sớm, cha nàng cả ngày bận bịu, không có thời gian chiếu cố nữ nhi, càng sẽ không chiếu cố nữ nhi. Cho nên, Anne là do một tay ta nuôi lớn, như con ruột của ta, không có gì khác con ruột của ta.
- Trong gia tộc chúng ta, Anne này là trong một đời nam đinh hưng vượng, lão gia tử chúng ta có hai mươi mấy cháu cùng ngoại tôn, trong đó thành khí, có thể đảm đương cũng chỉ có mấy người! Có thể nói cũng lạ, trong bọn chúng chỉ có một mình Anne là nữ... cho nên, Anne là bảo bối của lão gia tử chúng ta, là bảo bối của cả nhà.
Đỗ Trần một mặt ngưng thần nghe thanh âm của xúc xắc, một mặt còn muốn phân tích ý tứ chân thật của Betty, thật sự là ảnh hưởng không nhỏ.
Betty lại nói:
- Năm ngoái, Anne tự mình báo danh khảo nhập đấu thần học viện, lão gia tử của chúng ta có ý tứ là, Ziege mặc dù cổ hủ, nhưng đấu thần học viện là một nơi tốt, là một nơi bồi dưỡng đấu thần có một không hai, cho nên đồng ý! Nhưng Anne từ nhỏ tới lớn đều được người hầu hầu hạ, một chút tự do đều không có, nên nó tự mình thượng học ...
Betty cười cười:
- Lão gia tử yêu thương chất nữ, đương nhiên không đồng ý, bất quá Anne đột nhiên lặng lẽ rời nhà... đương nhiên, loại chuyện này khi ta bằng tuổi nó cũng làm qua, nên cũng ngầm giúp Anne...
- Vốn ta cho rằng hài tử đã lớn, cũng nên ra ngoài một mình lịch lãm, nếu không nàng tóm lại là một hài tử có lớn mà không có khôn! Nhưng không nghĩ tới, hai tháng trước nhận được thư của Anne, trong đó đề cập tới ngươi... mọi người trong nhà thương lượng một chút, cuối cùng, ta là a di nuôi lớn Anne từ nhỏ phải đi.
- Sau đó a di ngài phát hiện trí nhớ Anne có chuyện sao?
Đỗ Trần miệng nói, con mắt cùng tai lại chú ý tới xúc xắc:
- Về diểm này, ta phải giải thích...
- Ngươi không cần giải thích, ta biết không phải là ngươi hay ngươi sai khiến người khác làm, nếu ta không xác định rõ chuyện này không có liên quan tới ngươi, vậy, ngươi bây giờ có thể sớm đã thi cốt vô tồn rồi.
Betty nhìn lướt qua Dịch Cốt:
- A di bản thân cũng nghiên cứu qua một chút bí pháp về tinh thần lực, sau khi âm thầm tra xét trí nhớ của Anne đã phát hiện người xuống tay là một nữ nhân! Một nữ nhân có thực lực đã trên thất cấp.
Điều này cũng có thể nhìn ra sao? Quá chính xác! Đỗ Trần bán tín bán nghi.
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Đỗ Trần, Betty cười nói:
- A, điều này rất dễ xác định, người xuống tay sử dụng bí pháp phi thường cổ quái, ta cũng không gặp qua, nhưng từ một chút dấu vết cho thấy, hẳn là phụ thân hoặc một loại bí pháp thao khống linh hồn - hiểu được không? Cao thủ tinh thần lực đều có tôn nghiêm của chính mình, một nam nhân tuyệt sẽ không phụ thân hoặc thao khống một nữ hài tử, đó là một loại sỉ nhục! Hơn nữa nam nữ có thuộc tính tinh thần lực vô cùng khác biệt, sự khó khăn của phụ thân hoặc thao khống dị tính ngươi không thể nào tưởng nổi đâu.
- Cho nên người kia hẳn là nữ nhân! Hơn nữa là một nữ nhân thực lực rất cường đại, bất quá... người nọ mặc dù cũng không có thương tổn Anne, nhưng công phu của nàng hình như còn không có chính thức đạt mức, nàng vẫn lưu lại một bộ phận cảm giác khắc sâu trong trí nhớ Anne.
Betty mập mờ nhìn khuôn mặt Đỗ Trần:
- Ta ở chỗ sâu trong trí nhớ Anne phát hiện, cảm giác của ngươi kia với ngươi... vô cúng sùng bái, còn có một chút sợ hãi! Ngươi hẳn là hiểu được.
Nàng than thở:
- Một nữ hài tử đối với dị tính có sự sùng bái mãnh liệt, hơn nữa vị dị tính kia lại vĩ đại bất phàm, vậy loại cảm giác này rất dễ hóa thành ái ý.
Trời ạ, Betty nếu ở kiếp trước của mình, nhất định là một bác sĩ tâm lý vĩ đại.
Đỗ Trần có chút lo lắng về ý tứ của Betty:
- A di ngài....
- Xúc xắc nhanh chóng dừng lại rồi.
Betty xem xét cái chén.
Đỗ Trần một mặt nói chuyện, một mặt ngưng thần nghe, trong lòng đã có vài phần nắm chắc, cười nói:
- A di thủ đoạn cao minh, ba hạt xúc xắc bị nát một viên, mặt khác hai hạt lại tựa trên vách chén, bất quá, điểm số cũng rất đặc biệt, hẳn là...
Trên mặt Betty không lộ ra một chút đắc ý hay mất mát, chỉ cười khanh khách.
Đỗ Trần vừa muốn nói ra kết luận của mình - 19 điểm, đại! So với điểm số lớn nhất của ba hạt xúc xắc còn muốn lớn hơn một chút! Nhưng trong lúc này, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến một tiếng trào phúng thật lớn.
- Thằng ngốc.
Đỗ Trần trong lòng khẽ trống rỗng một chút, thanh âm này, mới nghe được vài lần! Nó mặc dù cuồng ngạo, nhưng chưa bao giờ hại Đỗ Trần, thậm chí tại biển Pal còn cứu Đỗ Trần một lần. ngôn tình hay
Chẳng lẽ chính mình nghe lầm sao? Đỗ Trần cẩn thận nhớ lại thanh âm xúc xắc vừa rồi... đúng vậy a.
Chẳng lẽ là.... Đỗ Trần giật mình nhớ tới bí pháp hạng nhất trong truyền thuyết đổ trên bàn, liên tưởng tới Betty vừa rồi một mực sờ cùng cử động của môi, mạo hiểm nói:
- Phúc ngữ thuật của a di thât là lợi hại, ta suýt nữa thua! Cái chén, hẳn là không có xúc xắc! Tất cả thanh âm là ngài dùng phúc ngữ vận dụng miệng tạo ra! Ngài thật cao minh.
- Ha ha, ha ha ha ha.
Betty phát ra tiếng cười được Keane gọi là "Đấu thần thể thực vật hệ vặn loạn":
- Ngươi thắng.
Đỗ Trần nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không dám thả lòng chút nào. Mặc dù từ một câu "Thằng ngốc" cùng cử động của Betty đoán trúng chân tướng, Nhưng Đỗ Trần cũng không rõ ràng Betty làm sao mà ba hạt xúc xắc trong chén đều biến mất, từ điểm này cho thấy, kỳ thật Đỗ Trần đã thua...
Nhưng Betty cũng không biết có thanh âm trong đầu giúp Đỗ Trần chiến thắng, nàng nguyện chịu thua.
- Năm đó, minh chủ trấn York, Adelman xưng một tiếng đại tỷ với ta.
Betty kéo lại quần, thủng thỉnh đứng lên, thản nhiên thở dài:
- Năm đó các tiểu đệ theo ta cũng đều là lão đại cả rồi, ta già rồi, cũng nên rửa tay gác kiếm, danh hiệu ngày xưa cũng không nhắc lại nữa.
Nàng xoay người đi ra cửa, đột nhiên lại quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Trần, cái liếc mắt này hàm nghĩa phong phú, ý vị thâm sâu, tựa như trượng mẫu xem mặt hiền tế (con rể)...
- Hôn sự của ngươi cùng Anne, ta di mẫu đồng ý.
Liên Hoa Bảo Giám