- Trang chủ
- Liên Hoa Bảo Giám
- Chương 189: Quyển hải
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
- Lời nguyền sao! Là lời nguyền! Chúng ta nhất định sẽ chết, đây hẳn là lời nguyền phải chết.
Cherry kiệt sức kêu lên, tựa hồ gặp phải cừu nhân sinh tử trước mắt, yếu hầu bị kêu lớn đến lạc giọng, vào tai moi người có cảm giác xương cốt lạnh băng.
- Oanh long!
Tựa hồ ông trời cũng muốn phối hợp với tiếng rên rỉ của Cherry, chớp đánh sáng lòa, mưa rơi xuống đại thảo nguyên.
- Trước tiên đưa Cherry vào trướng bồng, mau.
Đỗ Trần ngẩng đầu, nhấc tay thả ra "Lão tứ" tấm chắn ẩn hình che mưa, nhưng sau khi hô lớn hắn đột nhiên phát hiện, toàn bộ người Orc lặng nhìn Cherry, mặc cho mưa gió táp vào người, trên mặt đều cùng một vẻ - hoảng sợ, hối hận, tuyệt vọng.
- Còn lo lắng cái gì?
Đỗ Trần vội la lên.
Phốc! Lão Bibby trước tiên quỳ xuống, tiếp đó, Johnson, tất cả người Orc thậm chí Cherry mới khôi phục được chút thần trí đều giãy giụa đứng lên, miễn cưỡng quỳ xuống. bọn họ quay mặt về hướng đại hạp cốc Auerbach.
- Chí cao phụ thần a! Chúng ta đào lăng mộ của ngài, không dám cầu ngài tha thứ, càng không có lý do thỉnh cầu ngài tha thứ!...
Lão Bibby ngẩng đầu hô to, lệ rơi đầu mặt, trên khuôn mặt già nua nước mắt cùng nước mưa hòa vào nhau, không ngừng theo hai má rơi xuống đất, nhanh chóng hòa vào trong nước mưa.
- Ngài giáng xuống lời nguyền trừng phạt chúng ta, chí cao phụ thần a, chúng ta ở chỗ này, nguyện ý tiếp nhận hết thảy trừng phạt của ngài, vô luận thống khổ cỡ nào, khó chịu cỡ nào, duy nhất cầu ngài... sau đó hãy tha thứ cho tội lỗi của chúng ta. xin cho người Orc sau khi chết có thể trở về ngực của ngài! Cầu xin ngài nhân từ cuối cùng, nhân từ lớn nhất.
Thú nhân ngu muội a! Hắn chỉ bất quá là một người bị bệnh lây nhiễm, bọn họ cũng liên tưởng tới lời nguyền của chí cao phụ thần! Đỗ Trần nghĩ thầm thở dài.
Bất quá du hành trên đại thảo nguyên cũng khiến Đỗ Trần hiểu rõ một chút phong tục của thú nhân, cho nên hắn có thể giải thích một bộ phận nỗi sợ của người Orc, giống với thú nhân, một trẻ con Orc sau khi sinh sẽ gọi câu đầu tiên không phải là mụ mụ, cũng không phải ba ba, mà là Auerbach chí cao phụ thần trên cao. Trong hoàn cảnh phát triển như vậy khiến cho trong quan niệm của người Orc có sự tôn trọng với Auerbach hơn tất cả, Cherry thú nhân này mạo hiểm dù gặp phải nguy cơ lớn lao cũng không chịu rời đi đại thảo nguyên. chính là không muốn rời khỏi gia viên mà chí cao phụ thần cho hắn!
Nhưng bây giờ, bộ lạc Coulumb nói người Orc tự mình quật mở mộ địa chí cao phụ thần, loại sợ hãi trong lòng này, chỉ sợ là thống khổ tê tâm liệt phế. Mà bây giờ, sợ rằng mọi tan nạn không thể giải thích đều sẽ bị bọn họ coi là sự nguyền rủa cùng trừng phạt của Auerbach.
Đỗ Trần ngay cả giúp đỡ mấy người, nhưng người Orc không có dũng khí đứng lên, bọn họ đã chết lặng rồi. Trong đầu óc chỉ có một ý niệm - cầu xin chí cao phụ thần tha thứ.
- Cung phụng chí cao phụ thần Auerbach thánh chiến thần miện. Mc Allen tồn tại cùng ánh sáng của ngài...
Dưới sự dẫn dắt của lão Bibby, người Orc niệm lên những kinh văn cổ xưa, rất nhiều người khốc không ra tiếng, Johnson thậm chí thì thào lẩm bẩm:
- Đúng vậy, chúng ta đều là tội nhân Orc đáng chết, chúng ta tiết độc chí cao phụ thần, không nên sống nữa. Chỉ có tự sát mới là biểu hiện chuộc tội của chúng ta, chúng ta còn do dự cái gì...
- Ba ba, bọn họ hình như không muốn sống nữa.
Tiểu Bối Bối đột nhiên hét lớn.
Đáng chết, ảnh hưởng lực của Auerbach lại có thể to lớn như thế sao? Đỗ Trần quát to:
- Susanna còn chưa chết, đại cừu của thân nhân các ngươi còn không có báo.
Johnson ngước đầu lên, khó khăn nói:
- Đó là hai chuyện khác nhau, trên sự thật, chúng ta mạo phạm chí cao phụ thần, chúng ta phải chuộc tội, Susanna cũng khiến chí cao phụ thần nổi giận, nàng sẽ không sống sót...
Đỗ Trần nhíu mày khẩn trương, tư duy của người Orc khi từ "Lời nguyền" xuất hiện đều trở nên ngu ngốc! Hắn liền nắm lôi Cherry lên, đi tới trước mặt người Orc, cao cao giơ lên Cherry, quát:
- Thấy rồi chứ, thánh quang của ta đã cứu chuộc được tội của các ngươi, chí cao phụ thần dưới sự cầu xin của thánh quang đã tha thứ cho các ngươi.
Đúng vậy, Cherry cũng không có chết! Johnson là người đầu tiên mà tư duy từ trong "Ngu ngốc" trở về, hắn nhảy mạnh lên, nắm lấy tay cha hét lớn cuồng loạn:
- Cha, ngài xem, Cherry không có chết! Hắn không có việc gì rồi, chí cao phụ thần đã tha thứ cho chúng ta.
- Đúng a, Cherry không có chết.
Lão Bibby cũng điên cuồng nhảy dựng lên, hét lớn:
- Cherry không có chết! Chí cao phụ thần đã tha thứ cho hắn.
Thấy con mắt người Orc vốn tối sầm, trong nháy mắt đã khôi phục lại sinh cơ, Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, theo sát đó, hắn phát hiện ánh mắt người Orc đều dồn về phía mình...
Lời nguyền của chí cao phụ thần đã bị ân nhân giải trừ, điều này nói lên cái gì? Thánh quang của ân nhân có thể câu thông với chí cao phụ thần, có thể thỉnh cầu chí cao phụ thần tha thứ cho chúng ta! Tư duy của người Orc từ một người mụ mị, chui vào người kia. Francis ân nhân cùng chí cao phụ thần nhất định có quan hệ, nếu không, hắn sao có thể thỉnh cầu chí cao phụ thần tha thứ cho chúng ta?
- Thần sứ, ân nhân nhất định là thần sứ, là thần sứ gần chí cao phụ thần nhất, chỉ có thể như thế.
Chẳng biết là ai kêu trước, tiếp đó, trong con mắt ngây ngốc của người Orc xuất hiện quang mang cuồng nhiệt, chăm chú nhìn Đỗ Trần... ánh mắt này, có chút giống ánh mắt của Steven khi gặp mỹ nữ siêu phàm, cũng có chút giống Andy phát hiện một núi thực vật, hơn nữa so với hai vị này thì thâm thúy hơn nhiều lắm, cuồng nhiệt hơn nhiều lắm.
- Thần sứ cao quý đại nhân trên cao, xin ngài tha thứ cho tội của chúng ta.
Phương hướng bọn họ quỳ lạy chính là Đỗ Trần.
Điều này... Đỗ Trần mờ mịt gãi gãi đầu, quên đi, trong lúc này nếu phủ nhận, người Orc sẽ lại muốn tìm chết. Điều này... cho dù là nói dối thiện ý, Đỗ Trần cũng có vài phần ý nghĩ vô sỉ.
Không, không có chút nào vô sỉ, đồ đệ của "Bồ Đào", không đáng bằng một thần sứ sao? Phỏng chừng "Bồ Đào" tất nhiên sẽ ngượng quá hóa giận, hô to sư môn bất hạnh, đệ tử của mình sao lại tự hạ thấp mình như vậy! Từ trình độ nào đó, việc lừa gạt lòng tin của người Orc với thần linh thật là dễ dàng, Đỗ Trần giơ cao "Lão lục", trong mưa to dùng Liên Hoa thánh quang chúc phúc cho bọn họ một lần. người Orc cũng rất tin tưởng, "Lời nguyền" của chí cao phụ thần đã bị giải trừ, chính mình đã nhận được sự tha thứ của chí cao phụ thần.
Đỗ Trần đến từ thế giới hiện đại thật sự vô pháp giải thích với bọn họ đạo lý của khoa học. Nói thật, Đỗ Trần cũng nghi hoặc, lúc làm xong mọi việc với người Orc, lại bỏ ra nhiều tiền thuê dong binh đòan hộ tống bọn họ tới lãnh đia của mình. Trong lúc quay về cổng biên giới Drowning, Đỗ Trần hỏi Dịch Cốt:
- Lời nguyền này tới cùng có hay không?
Dịch Cốt kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Trần, muốn nói gì, nhưng không tiện nói, nhưng thật ra tiểu Bối Bối thẳng tính nhanh miệng, thay Đỗ Trần nói:
- Ba ba bỏ tiết, ba ba không phải hài tử ngoan.
Dịch Cốt nghiêng mình gật đầu:
- Dưới sự tác động của cao cấp đấu thần, đích xác có một loại lời nguyền thương tổn! Nguyên lý của nó là tác dụng bộc phát của đấu khí....
- Nói cụ thể, thân thể do nguyên tố tự nhiên tạo thành, tỷ như thiếu gia ngài là thủy hệ đấu sĩ, chờ ngài tu luyên tới một cảnh giới nhất định, có thể dụng thủy hệ hủ hóa thuật làm thương tổn tới thủy hệ nguyên tố trong cơ thể đối thủ. Hơn nữa loại thương tổn này phát ra trong cơ thể đối thủ sau thời gian một ngày, một tháng, thậm chí một năm... như vậy, đối thủ vô luận ở nơi nào đều không thể tránh được thương tổn của ngài gây cho hắn - chỉ cần hắn không thể phá giải đấu khí của ngài! Đây là hữu ích của cao cấp đấu khí bộc phát, bất quá trong mắt người ngu muội, đây là lời nguyền.
Hắn nhún vai:
- Thánh giáo rất hay dùng chiêu này để ngu dân, củng cố thần quyền. Nhưng cao thủ chính thức lại khinh thường không sử dụng chiêu này. Tỷ như ta, sẽ không để đối thủ sống lâu thêm một khắc! Mặt khác bởi vì thương tổn của lời nguyền có thời gian trì hoãn lâu dài, đấu khí hao tổn rất lớn. muốn thi triển phải có sự chênh lệch thực lực, ít nhất, đương thời không có ai có thể hạ lời nguyền lên ta.
Nói xong, Dịch Cốt nói thêm một câu nữa, hay là dạy Đỗ Trần một câu:
- Thiếu gia, mặc dù ta rất không thích Ziege - hắn quá cổ hủ! Nhưng không thể không thừa nhận, hắn quản đấu thần học viện quả thật không hổ với mỹ dự "Đấu thần diêu lam", ngài... đào khóa thì ngài khó có thể đền bù tổn thất.
Đỗ Trần xấu hổ, câu nói kia hoàn toàn thật "Cái giá của bỏ học trong đại học, chỉ có sau khi tốt nghiệp mới có thể phát hiện ra!" Bất quá hoàn hảo, Đỗ Trần còn chưa có tốt nghiệp, hắn thầm hạ quyết tâm, chờ khi về trường học, sẽ không trốn học nữa.
Lại nghĩ, Đỗ Trần đột nhiên hiểu được có chút không đúng, Dịch Cốt là cuồng tín đồ, trong miệng hắn, sao có thể nói ra ngu dân, củng cố thần quyền loại lời này chứ? Đỗ Trần cũng không có nói ra nghi vấn, bởi vì chính mình trong mắt Da Tát giáo đồ là người phát ngôn của Da Tát thần, hắn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, tuyệt đối sẽ không chủ động xiên xỏ, hơn nữa lập tức trở về đấu thần đảo, đến lúc đó hỏi Bác Bì là được - không thể nói với tên cuồng tín đồ cái gì cả.
Nghĩ đến Bác Bì, Đỗ Trần trong lòng nổi lên một cảm giác là lạ, người này...
Đỗ Trần cùng các học sinh đi du học bên ngoài hơn nửa năm, thực lực mỗi người đều tiến rất xa, hơn nữa lịch duyệt cũng tăng thêm không ít, mà bây giờ bọn họ cũng phải lập tức trở lại đấu thần đảo trước đại điển hàng năm, tới tham gia đại hội tổng kết năm của Ziege.
Bất quá có Á Long liễn cùng Biekesi, Đỗ Trần bọn họ không lo lắng thời gian không đủ, thậm chí bọn người Đỗ Trần còn đi tới hải càng Amir ở đại lục YA Quin - hải mã xa phu, là phân bộ trọng yếu của gia tộc Galen! ở nơi này, Đỗ Trần đưới sự hướng dẫn của Jason, kiếm được một khoản sinh ý với với gia tộc Galen nắm trong tay hơn hai mươi con đường vàng khắp tam đại lục, mua và vận chuyển rất nhiều vật tư trợ giúp bình dân New Zealand khôi phục kinh tế. Làm thành khoản sinh ý này, Đỗ Trần để Á Long liễn lại cảng Amir, sau đó ngồi Belkesi theo hàng tuyến đi trước tới đấu thần đảo - con đường vàng Amir nổi danh, từ YA Quin cùng đại lục Sky tới đấu thần đảo, cơ hồ mọi con thuyền đều đi qua đường này.
Bất quá trong lúc này, các lão tổ mẫu đã không còn bên người Đỗ Trần, thánh giáo đã an bài cho các nàng thân phận mới, hoặc là tân sinh, hoặc là học viên tới học viện nghe giảng, hoặc là giảng sư... dù sao 102 người Hồng Loan vũ trận thật sự đều với thân phận bất đồng tiến vào đấu thần học viện. Mặc dù thánh giáo không thể cho tất cả các lão tổ mẫu thành tân sinh, chi có 79 tân sinh, nhưng Đỗ Trần đã phi thường hài lòng.
Giờ phút này, Lucy lão tổ mẫu hẳn đang tham gia tập trung bồi dưỡng thần sứ giảng sư, còn lão tổ mẫu Lily với thân phận giảng sư hỏa hệ, đi theo hắc diện ma qủy Ricardo đi tiếp nhận tân sinh.
Chỉ cần tới đấu thần đảo, lập tức sẽ nhìn thấy hình tượng mới của các nàng.
Nước biếc trời xanh giao hòa ở phía chân trời, gió biển cùng hú, chim biển thản nhiên thích ý bay lượn. Lão Bowen ngồi trên sàn thuyền, một mặt phơi nắng, một mặt cười nói:
- Nhìn màu sắc của biển, chỉ còn hơn trăm dặm nữa là tới hải vực của đấu thần đảo! Hắc hắc, thật sự là nhớ món hàm ngu kiền của tửu quán.
- Ngươi thật sự là không có chí lớn, hàm ngư kiền trị giá bao nhiêu chứ? Nếu hoài niệm, nên hoài niệm .... sa ngư!
Demis đang giáo huấn lão Bowen, đột nhiên, hắn chỉ vào ngoài khơi kêu lớn:
- Nghệ thuật a! Hơn trăm sa ngư đang tụ lại một chỗ, đang nổi lên mặt nước. Thật không dễ nhìn thấy! Bút đâu? Túi vẽ đâu? Ta muốn vẽ nó! Được rồi, ngươi nên hoài niệm ba ba mới phải, thứ đó chỉ đáng mười mai đồng tệ một con thôi.
Theo tiếng kêu của Demis, các học sinh đều tụ tập bên sàn thuyền, nhìn cảnh tượng trước mắt sợ hãi than không thôi.
Trên mặt nước màu lam, sóng biển quay cuồng, hơn trăm ác sa bơi ở đó. hoặc nổi hoặc chìm, xa xa nhìn lại, tựa như thiên quang ấm áp chiếu rọi khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương, còn có những lưỡi dao sắc bén của sa ngư phá thủy nổi lên khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Nhiều sa ngư như thế tập trung tại một chỗ ở hải vực, phương viên phụ cận ngoài khơi tầm ngàn thước nhìn thấy như là một cái miệng lớn, dữ tợn há ra cắn nuốt tất cả.
Đỗ Trần ngạc nhiên nói:
- Sao có nhiều sa ngư tụ tập lại một chỗ như vậy? Chẳng lẽ hải dương thường xuyên xuất hiện tình huống này sao?
Dịch Cốt vừa muốn giải thích, nhưng Porter bên người Đỗ Trần đã cướp lời nói trước:
- Hẳn là hải tộc đang làm việc.
Thanh âm của nàng phi thường lạnh, Đỗ Trần nghe được sửng sốt, nghé mắt nhìn lại, Porter nhìn chằm chằm vào quần sa loạn vũ ngoài khơi xa đang nhe răng, xuyên qua mái tóc che quá nửa khuôn mặt có thể thấy hai hàm răng cắn lại, một đôi nắm tay không lớn lắm cũng nắm chặt lại.
Nhưng nháy mắt, Porter thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cũng mở ra, thấy ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Trần, hắn hiền hòa giải thích:
- Ta từ trong một bộ sách của hải tộc đã thấy qua, tình hình trước mắt là địa bàn hoạt động của hải tộc đấu thần, vùng này tên là "Quyển hải", Francis đồng học, chúng ta hãy tránh đi, nếu trì hoãn đại sự của hải tộc có thể sẽ gặp phiền toái đó.
Đỗ Trần nhìn Porter một cách cổ quái: "Tri thức của ngươi thật sự rất phong phú, trước kia sao không có phát hiện ra?"
Hắn nghĩ thầm, cường long không áp chế nổi địa đầu xà, đây là quy củ trên đường. Đấu thần có lợi hại mấy cũng không có khả năng tại biển rộng mênh mông cùng hải tộc tranh đấu, trừ phi hắn muốn bị hằng hà sa số hải tộc đuổi giết ngàn dặm giữa hải dương.
- Harry, chuyển đầu thuyền, chúng ta bỏ qua sa ngư này.
Đỗ Trần lớn tiếng phân phó.
- Ai, sao lại chuyển hướng thuyền?
Demis gấp gáp kêu to:
Ta còn không có vẽ xong, Francis, ngươi cắt đứt sáng tạo nghệ thuật của ta, quả thực không thể tha thứ... ngươi, ... ngươi phải...
- Ta phải đền bù tâm linh bị thương tổn của ngươi chứ gì? Lần trước ngươi còn thiếu ta tiền chưa có trả, bây giờ trả cho ta.
Đỗ Trần liếc mắt nhìn hắn.
- Tiền? Ta sớm đã nói rõ ta không có tiền trả lại cho ngươi! Ngươi muốn đòi sao? Tốt lắm, ta không vẽ là được...
Demis nhanh chóng thu hồi họa cụ, cười nói:
- Francis vấn học, ngươi hôm nay thoạt nhìn đặc biệt đẹp trai, ta giúp ngươi vẽ một bộ nhá, chỉ cần một ngân tệ...
Đỗ Trần liếc mắt nhìn Demis một cái, Dịch Cốt đột nhiên nói với hắn:
- Thiếu gia, ngươi xem lá cờ trôi tới kìa...
Đỗ Trần quay lại nhìn ngoài khơi, đó là một đại kỳ màu vàng có dính máu, bất quá nước biển thấm vào đang rãi chìm xuống, từ trên lá cờ có thể thấy, thuyền hàng rất lớn đột nhiên bị hải tộc phục kích, mà thuyền đã bị hủy, người có lẽ đang liều mạng a.
- Mẹ nó.
Đỗ Trần đột nhiên cắn răng, tư duy nhanh chóng chuyển động, một lát sau vội la lên:
- Harry, ngươi lái thuyền theo tuyến thiên về đông cách đấu thần đảo mười dặm, dụng tốc độ nhanh nhất! Demis, ngươi con mẹ nó đừng lảm nhảm bên tai ta! Sau khi trở lại đấu thần đảo lập tức thỉnh cầu tăng viện, nói rằng chính nam của đấu thần đảo phụ cận một trăm dặm rất có thể có đệ tử của học viện lọt vào công kích của hải tộc.
Một mặt nói, Đỗ Trần một mặt thay quý tộc trường bào màu trắng không tiện để đánh nhau bằng một bộ nhuyễn giáp màu trắng:
- Brook, ngươi đi với ta.
Hắn cước đạp Liên Hoa bay lên.
- Francis, làm sao vậy?
Anne bị phản ứng của Đỗ Trần dọa nhảy lên, lập tức hỏi. Mà những người khác cũng bị phản ứng kịch liệt của Đỗ Trần khiến cho mơ hồ.
Chỉ có lão Bowen đột nhiên ngồi dậy, bĩu môi nói:
- Vô dụng, cho dù chúng ta tới đấu thần đảo, cũng không thể gọi viện binh! Rất có thể là chiến tranh giữa hai nước, theo công ước của đấu thần đảo. Chỉ cần tràng giết chóc không phát sinh trong hải vực của đấu thần đảo, không thể kéo đấu thần tới hải vực. Vũ lực của đấu thần đảo cũng không được tham gia vào cuộc chiến giữa hai nước.
- Ngươi nói cái gì? Ziege viện trưởng sẽ không quản chuyện này sao? Người kia không chỉ là bằng hữu của ta, cũng là đệ tử của đấu thần học viện.
Đỗ Trần xoay người căm tức nhìn lão Bowen.
Bowen nhún vai:
- Bằng hữu của ngươi trước khi tiến vào đấu thần đảo có thân phận gì, ngươi so với ta còn rõ hơn! Đấu thần đảo siêu thoát các nước, nhưng cũng không được can thiệp vào nội chánh các nước! Hừ, quy củ này do các phong hào đấu thần của các tộc sau Vẫn Thần thì đại định ra, Ziege là đạo sư của ngươi, hắn có tính tình thế nào ngươi còn không rõ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão ngoan cố kia sẽ phản lại công ước của đấu thần sao?
Hắn bĩu môi:
- Bất quá, nếu tiểu tử kia có thể chạy tới hải vực của đấu thần đảo còn có thể có một con đường sống, bởi vì khi đó thân phận của hắn sẽ là đệ tử của Ziege, Ziege sẽ không mặc kệ ngồi nhìn đâu.
- Chỉ cần tiến vào hải vực đấu thần đảo Ziege viện trưởng sẽ nhúng tay phải không?
- Rất dễ dàng! Brook chúng ta đi.
Kim quang hiện ra, Đỗ Trần bay về phía hải vực vừa đi ngang qua.
Nhìn Đỗ Trần rời đi, lão Bowen ngáp một cái, lại nằm xuống, bất quá hắn lập tức bị Anne kéo dậy:
- Bowen tiên sinh, tới cùng xảy ra chuyện gì? Ngài mau nói cho ta biết.
Lão Bowen xoay tay chỉ chỉ ngoài khơi, nói:
- Không nghĩ tới Francis tên tiểu ngu ngốc này còn giảng nghĩa khí... ha ha, thấy cái cờ kia chứ?
- Thấy rồi, một đầu sư tử màu tím...a
Anne nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó, vội la lên: "Tam đại lục chỉ có hai quốc gia dùng cờ sư tử, mà sử tử tím, là dấu hiệu của hoàng thất đế quốc Renault! Vậy người bị hải tộc công kích là ...
Lão Bowen muốn nằm xuống, không kiên nhẫn tiếp lời:
- Người của hoàng thất Renault đế quốc đơn bạc, thực tế có thể sử dụng cờ này chỉ có hai người! Môt là sư tâm vương Alonso, người kia là... vương tử kế thừa nhân duy nhất Arthur.
- Là bạn tốt Arthur của Francis sao?
Anne vội la lên:
- Nơi này là biển rộng, Francis sao có thể cùng hải tộc giao chiến?
Nàng xoay người tới bên thành thuyền, muốn đi giúp Đỗ Trần, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là tam cấp đấu sĩ, chỉ có thể lơ lửng, còn không đủ để tự do bay lượn.
Không chút do dự, Anne bỏ trường bào trên người xuống, chỉ còn lại nhuyễn giáp đấu sĩ nội y.
Hải tộc bằng vào biển rộng mênh mang, để cho loài người mạnh mẽ trên đại lục không thể tranh được, cũng cơ hồ không để lại thể diện cho loài người. Nhưng bằng vào tên tuổi của gia tộc mình, bọn họ có thể cho chút thể diện chứ?
Anne thầm nghĩ trong lòng, sẽ nhảy vào trong biển, bơi đi.
Bowen nắm lấy cánh tay Anne:
- Nha đầu ngốc, gấp cái gì?
Nhe hàm răng vàng ra cười cười với Anne đang hết sức lo lắng:
- Hải tộc mấy năm nay dựa vào địa lợi hoành hành, thật là ai cũng không dám trêu vào... Ha ha, lão đổ quỷ, đừng vẽ nữa, có đại náo nhiệt để xem kìa.
Đỗ Trần cước đạp Liên Hoa bay nhanh tới, Dịch Cốt giống như một đạo khói đen bay bên người, hai người trong chốc lát đã bay tới bầu trời hải vực.
Quần sa loạn vũ còn đang loạn động nước biển, gợn sóng càng lúc càng lớn, tựa hồ, trong quần sa còn có thể thấy được mấy vùng nước màu đỏ, tiếp đó là sa ngư, huyết sắc càng đậm - chúng đang nhấm nháp thi thể từ trung tâm chiến trường trôi ra, mỹ thi thể nhân loại.
Đỗ Trần vừa định thu nhỏ Liên Hoa tiến vào dò xét chiến trường, Dịch Cốt đột nhiên nói:
- Thiếu gia, hải tộc tại quyển hải có lệ, nhất định dùng thủy ngưng quang thuẫn bao lại cả chiến trường, phòng ngự nghiêm mật, lực phòng ngự không yếu, không có lộ ra khe hở, Liên Hoa thánh khí của ngài tuy nhỏ, nhưng cũng không có khả năng không để lại dấu vết tránh thoát qua phạm vi thủy ngưng quang thuẫn, nếu chuẩn bị cứu người, không bằng từ chính diện trùng sát. Mà chúng ta không giết địch, chỉ cứu người, việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Quân đội hải tộc trước mặt cũng không có người có khả năng tiếp nhất chiêu của ta, cho dù cứu người, ta cũng có thể nhanh chóng mở một đường máu, che chở thiếu gia bình an triệt ly.
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, cười lạnh:
- Quang minh chính đại sao? Cũng tốt! Vì bớt chút phiền toái sau này, mang cái này vào.
Hắn đeo mặt nạ Bác Bì tặng lên mặt, lại đưa cho Dịch Cốt một chiếc, sau đó đài sen dưới chân nhất thời quang hoa đại thịnh.
- Đứng lại.
Quần sa đột nhiên tách ra, nước biển cũng ngưng lại thành một thanh cự kiếm chém tới "Long long" liên tiếp, một người đầy lân phiến, cằm có bộ râu dài, lưng mang ngư kỳ của hải tộc đấu thần đứng trên cự kình rẽ nước đi tới, hắn vung trường kích trong tay lên, quát lớn:
- Hải tộc đang làm việc, nơi này là quyển hải, các hạ xin dừng lại, cho hải tộc một chút thể diện, ngày sau sẽ dễ dàng qua lại hơn.
Ngôn từ mặc dù không kiêu ngạo, nhưng trường kích của hắn lại tập trung vào Đỗ Trần ở xa xa, tựa hồ một lời không hợp liền lập tức động thủ giết ngươi. Thái độ của hắn trong khi hải tộc làm việc đã xem là khách khí rồi - nhưng đã thấy Dịch Cốt đằng đằng sát khí lao tới.
Liên Hoa Bảo Giám