- Trang chủ
- Kim Lăng Tàn Mộng
- Chương 2: Thập niên y tố
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Dương Hư Bạch
Ngô Qua và Hạng Bùi phải khó khăn lắm mới tìm được Ngốc Thành từ trong một đổ phường.
Gã hói này có diện mạo rất đáng ghét, ánh mắt láo liên không ngừng, lại
rất giảo quyệt, hỏi gì cũng không chịu nói. Nếu biết được Hạng Bùi là
người của nha môn thì e rằng gã đã sớm chuồn đi mất rồi.
Gã nhìn sòng bạc bên cạnh, nói :
- Ở thành Nam Kinh này, có rất nhiều ca kỷ với cái tên Tiểu Ngọc như
thế, nhiều thì cũng có cả trăm, còn ít thì cũng chừng năm mươi. Ta làm
sao biết được các người muốn nói tới ai chứ?
Hạng Bùi la lên :
- Nhưng bốn, năm năm trước, có một người tên là Tiểu Uyển từng ở chung
với Tiểu Ngọc, hai người họ cứ y như bóng với hình vậy. Mà ả Tiểu Uyển
kia lại từng vang danh một thời. Dạo đó, hai khúc “Tỳ Bà” và “Kinh Sai”
do ả hát cũng rất nổi tiếng khắp thành Nam Kinh kia mà.
Ngốc Thành nghe vậy thì chỉ lắc đầu không nói gì, khuôn mặt tỏ vẻ có
phần khó chịu. Ngô Qua lách mình lên trước, khẽ kéo Hạng Bùi một cái,
rồi cười nói :
- Ngươi không cần phải gấp, cứ từ từ nhớ lại đã. Nói thật chứ, có chuyện gì xảy ra ở Nam Kinh này mà Thành gia lại không biết, có đúng không?
Vừa nói, chàng vừa dúi vào tay gã một đĩnh bạc năm lượng.
Ngốc Thành nhoẻn miệng cười tươi rói, gã nhẹ nhàng ước lượng đĩnh bạc trong tay, rồi nhìn Ngô Qua, nói :
- Vị đại gia này quả là rất biết lấy lòng người. Được rồi, để ta khuyến
cáo hai người một việc, đó là không nên trêu chọc vào y, nên dừng tay
sớm đi thôi.
Thấy Ngô, Hạng hai người không nói gì, gã nói tiếp :
- Hạng gia cũng là người đồng đạo, hà cớ gì lại không biết đến Lục Tam
Tuyệt Lục tam gia? Tại thành Nam Kinh này có khoảng từ ba tới năm trăm
tên ma cô, mà trong số đó, lại có ít nhất chừng hai trăm tên đều phải
đóng phí cho y. Đừng nói là chỉ có một ca kỷ, cho dù có là mười ả thì y
cũng đều tìm ra được. Tuy nhiên...
Gã nói tới đây thì cười hề hề, nhét đĩnh bạc vào túi, rồi tiếp :
- Không có Ngốc Thành mỗ dẫn kiến, e rằng muốn gặp được Lục gia cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
* * * * *
Lúc hai người bọn Ngô Qua tìm được Lục Tam Tuyệt thì y đang ở quán trà
nghe hát. Ca kỷ là một vị tiểu cô nương thoa phấn đầy mặt khiến người ta không thể nhận diện ra được. Ngô Qua không hiểu được một câu nào trong
lời hát, nhưng thấy Hạng Bùi và Lục Tam Tuyệt thì chẳng những nghe hiểu
mà lại còn nhịp nhịp đầu tỏ vẻ say mê thưởng thức nữa. Hạng Bùi một mặt
vừa tiến đến gần, một mặt thì cười cười phê bình giọng hát của nữ ca kỷ
đó. Lục Tam Tuyệt khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai người một chút,
chỉ gật gật đầu mà không nói gì, cũng không có chút ý định đón tiếp họ.
Hạng Bùi đã sớm lấy ra một đỉnh mười lượng bạc định đưa ra, nhưng thấy
sắc mặt lạnh lùng của Lục Tam Tuyệt thì chỉ biết đứng im lìm tại chỗ.
Ngô Qua thấy vậy thì đưa tay giật lấy đĩnh bạc, rồi nói :
- Lục gia, hai người bọn ta muốn hỏi thăm ngươi về một người.
Lục Tam Tuyệt nghe ra khẩu âm vùng khác của chàng, y không quay đầu lại, chỉ đáp gọn lỏn :
- Đừng làm phiền ta nghe hát.
Hạng Bùi muốn kéo Ngô Qua lại, ý dè chừng có nên vọng động ở nơi đây không, thì đã nghe Ngô Qua nói :
- Là một ca kỹ có tên là Thư Ngọc Sanh, người ta vẫn gọi nàng là Tiểu
Ngọc. Ba năm trở lại đây đã không còn hành nghề ca hát nữa. Mười sáu
ngày trước, thủ hạ của ngài nói từng có một vị quý khách không thể đắc
tội đã đến và cưỡng ép đưa nàng đi, cho đến nay vẫn không có chút tin
tức nào.
Vừa nói, Ngô Qua nhìn thẳng vào hai mắt của Lục Tam Tuyệt.
Lục Tam Tuyệt quay đầu lại. Tuổi y trạc ba mươi bảy, ba mươi tám, vẻ mặt có nét hung hãn. Y nheo mắt nhìn Ngô Qua, hỏi :
- Tên quê mùa, ngươi có biết lão tử là ai chăng?
- Lục gia được xưng tụng là tam tuyệt, với ba môn tuyệt kỹ là Phục Hổ
quyền, Uyên Ương thoái, và Tẩu Tuyến chùy đều danh chấn giang hồ. Phàm
là những ai liên quan đến phường ca hát ở tại thành Nam kinh này đều
phải kính Lục gia ba phần.
Ngô Qua trả lời với giọng điệu không xiểm nịnh a dua, không xấc xược
khoác lác, mà chỉ vừa đúng phân đúng mực. Chàng hơi dừng lại một chút,
rồi tiếp :
- Vì vậy mà chúng tôi rất tin tưởng rằng Lục gia nhất định sẽ biết được nơi hạ lạc của Tiểu Ngọc.
Lục Tam Tuyệt hừ mũi một tiếng, rồi nói :
- Lão gia đây không biết ả kỹ nữ nào gọi là Tiểu con mẹ nó Ngọc cả. Nếu
ngươi còn tiếp tục quấy rầy nhã hứng nghe hát của ta, thì ta sẽ đánh
rụng hết răng của ngươi đấy.
Hạng Bùi bị dọa sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch, nói nhỏ :
- Ngô Qua, không nên chọc vào người của hắc đạo đâu.
Ngô Qua không để ý tới gã, chỉ đưa tay cầm lấy chén trà của Lục Tam
Tuyệt cạn sạch một hơi. Họ Lục thấy vậy thì biến sắc, đột nhiên vung tay đánh ra một quyền. Hai mắt của Hạng Bùi chợt hoa lên, không biết từ khi nào trong tay của Ngô Qua đã thấy xuất hiện cái ấm trà, tiếp theo là
chàng dùng ấm trà đập mạnh vào khuôn mặt của Lục Tam Tuyệt, bao nhiêu
trà và mảnh vỡ đều bị bắn văng tung tóe. Nàng ca kỹ đang hát thấy vậy,
hoảng sợ thét lên thất thanh rồi cùng sư phụ khảy đàn bỏ chạy ra ngoài.
Lục Tam Tuyệt té ngã trên đất, y lắc lắc đầu để trấn tĩnh tinh thần. Lúc này mặt mũi và cánh tay của y đều dính đầy máu. Dù sao y cũng là một
tên côn đồ từng trải giang hồ, nên vội vàng nhảy bật lên và tung ra một
cước hư chiêu, cổ tay phải khẽ rung lên một cái thì đã thấy xuất hiện
ngay Tẩu Tuyến chùy trong tay. Nhưng y bỗng cảm thấy cước và chùy vừa
xuất ra đã rơi vào khoảng không, còn Ngô Qua thì đã tiến sát đến gần. Kế đến, y chỉ nghe hai tiếng rắc rắc vang lên, thì ra cổ tay đã bị Ngô Qua vặn gãy, đồng thời đầu gối cũng bị chặt gãy và không thể đứng thẳng
được - chỉ sợ xương bánh chè đã bị chấn nát. “Phập” một tiếng lớn vang
lên, thanh Tẩu Tuyến chùy rời khỏi tay bay thẳng đến bức tường đối diện
và cắm thật sâu vào đó.
Ngô Qua vỗ vỗ lên vai của Hạng Bùi, cười nói :
- Lục gia sẽ nói cho chúng ta biết ngay thôi.
Lục Tam Tuyệt kêu một tên tiểu nhị lại phân phó vài câu, sau khi nghe
xong, gã liền bỏ chạy một mạch. Hạng Bùi thấy vậy thì sợ hãi, chỉ chỉ
vào Lục Tam Tuyệt đang nằm trên mặt đất, hỏi :
- Hắn gọi viện binh đến kìa, làm sao bây giờ?
- Hắn sẽ không làm vậy đâu, vì mạng của hắn đang nằm trong tay chúng ta kia mà.
Sắc mặt của Ngô Qua vẫn bình tĩnh như mặt nước, dáng điệu ung dung nhàn nhã, không có vẻ gấp gáp gì.
Ba người, hai ngồi một nằm, cùng đợi suốt cả canh giờ. Lục Tam Tuyệt rất ương ngạnh, trên mặt y đang tuôn đầy mồ hôi hột, nhưng vẫn không mở
miệng rên la một tiếng nào. Cuối cùng thì gã tiểu nhị kia cũng trở lại,
trên tay cầm một cây trâm vàng. Lục Tam Tuyệt cố nhịn đau, hỏi :
- Vật này có phải là của ả ca kỹ kia không?
Ngô Qua nhìn sang Hạng Bùi, gã vội vàng gật gật đầu, rồi hỏi lại :
- Đúng vậy, người đâu?
Lục Tam Tuyệt nói :
- Là người của Cung Hổ Thần Cung gia bắt đi, việc này không liên quan đến ta. Các ngươi có bản lãnh thì hãy đi kiếm Cung gia đi.
Y nhìn Ngô Qua và Hạng Bùi một chút, rồi nói tiếp :
- Ả không biết vì cớ gì mà không hầu hạ tốt cho Cung gia, sau khi bị
đánh chết thì lại bị người ta vu cho mắc bệnh điên nên phải đốt xác. Tên tiểu nhị này vì tham mấy món trang sức của ả nên mới lén giữ lại chiếc
trâm này.
* * * * *
Tim đèn vừa nổ lách tách mấy tiếng, khiến cho ánh lửa cũng vì vậy mà chao đảo mấy cái rồi mờ nhạt đi.
Ngô Qua vỗ vỗ lên vai Hạng Bùi lúc này đang thờ thẫn rối bời, trong lòng chàng thấy chua xót giùm cho bạn, nhẹ giọng nói :
- Ngọc Sanh bị chết không minh bạch, ngươi có tính toán gì không? Có nên báo quan chăng?
Hạng Bùi lắc đầu nói :
- Kẻ hại chết Ngọc Sanh là Cung Hổ Thần...người này...chỉ sợ quan nha
chúng ta cũng không có biện pháp...chúng ta làm sao dám chọc đến hắn?
Ngô Qua khẽ nhướn mày, huyệt Thái Dương cùng với những đường gân xanh trên cổ nổi hẳn lên, chàng thấp giọng quát :
- Ngọc Sanh bị chết thảm như vậy, ngươi muốn bỏ qua việc này, nhưng ta thì không.
Hạng Bùi nghe vậy thì đỏ mặt ngượng ngùng, nói :
- Cung Hồ Thần là bá chủ một phương ở tại thành Nam Kinh này. Ta chỉ là
một văn sĩ yếu đuối, còn ngươi tuy có võ công trên người, nhưng nơi này
là địa phương của hắn, không phải huyện Sơn Dương. Ta sợ là...
Gã thấy Ngô Qua chỉ cười lạnh, thì khí tức xông lên, cả giận nói :
- Ngươi cười cái gì, tại sao nhìn ta với điệu bộ đó hử?
Ngô Qua cũng nóng giận, cười khẩy đáp :
- Ngươi chẳng qua là một tên hèn nhát chỉ biết khư khư giữ của, gan nhỏ như chuột. Ngọc Sanh đã nhìn lầm ngươi rồi.
Hạng Bùi giận dữ túm lấy vạt áo của Ngô Qua, nói :
- Không sai, ta chỉ là hạng người hèn nhát chỉ biết khư khư giữ của đấy, còn ngươi? Ngươi khá hơn ta chỗ nào? Ngươi chỉ muốn làm bộ khoái để
thay trời hành đạo, diệt ác hành thiện, nhưng ngươi có bản lãnh để an
phận thủ thường hay sao? Ngươi có thể nuôi nổi Ngọc Sanh hay sao? Năm đó nàng rời khỏi ngươi, chắc chắn là nàng nghĩ đi tìm một kẻ tầm thường
biết an phận thủ thường, biết quan tâm nàng và thật lòng yêu thương nàng thôi.
Ngô Qua quắc mắt lên nhìn Hạng Bùi, nhưng gã cũng trừng mắt nhìn lại chàng, tuyệt không chịu kém chút nào. Ngô Qua gầm gừ :
- Ngươi giỏi thì nói tiếp đi!
Hạng Bùi lớn tiếng :
- Lão tử nói nữa đó rồi sao? Tên hỗn đản ngươi tự cho mình là thanh cao, nói cái gì là không tham công danh lợi lộc, tất cả đều là giả dối.
Ngươi có nguyên tắc của ngươi, nhưng lại không nuôi nổi thê tử của mình
thì còn có bản lãnh gì nữa chứ? Không sai, ngươi đã từng cứu qua Ngọc
Sanh, và ngươi chọn nàng là vì ngươi nghĩ mình cần có một thê tử, nhưng
ngươi quanh năm suốt tháng lại ở bên ngoài, gia cảnh chỉ có vỏn vẹn bốn
bức tường, ngươi đã cho nàng được cái gì? Đính hôn rồi mà lại chẳng hề
để nàng ở trong lòng, ngươi có còn là nam tử hán hay không? Họ Ngô ngươi hãy tự hỏi lương tâm của mình đi, ngươi đã có ngày nào từng thật tâm
yêu nàng hay chưa? Ngươi quả là một tên ích kỷ nhất trên đời này.
Ngô Qua ngồi nghe chửi mà quả hầu kết tại cổ cứ chạy lên chạy xuống,
khóe mắt thì giật liên hồi, còn hai mắt lại đỏ bừng như muốn phun ra
lửa. Nhưng sau một lúc, lửa giận ở trong mắt chàng cũng nguội dần, toàn
cơ thể đang căng phồng lên thì cũng dịu lại, rồi thần sắc cũng từ từ trở lại với dáng vẻ của thường ngày, cái loại dáng vẻ hờ hững như muốn che
đậy tất cả mọi thứ vậy.
Hạng Bùi chửi xong thì lại nhổ phì một bãi nước bọt xuống mặt đất dưới chân, rồi buông Ngô Qua ra và nói :
- Đi mà hành hiệp con bà nó đi!
Ngô Qua chậm rãi nói :
- Ngươi cứ coi như ta chưa từng đến đây. Sau này ta cũng chẳng muốn gặp lại ngươi nữa.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Ngươi không cần xen vào, như vậy sẽ an toàn cho ngươi hơn.
Ngô Qua nhìn lướt sang Hạng Bùi lúc này còn chưa nguôi cơn giận. Chàng
cầm cái hũ đựng tro cốt của Ngọc Sanh lên rồi xoay người bước đi, khi ra tới cửa còn quay đầu lại nói :
- Ngươi đừng quên rằng, ta và Ngọc Sanh vẫn chưa có cơ hội giải trừ hôn ước. Trên danh nghĩa, ta vẫn là trượng phu của nàng.