- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 1622
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
Nhưng Diệp Huyền, vẻn vẹn tiêu hao hai tháng, ngay cả một nửa thời gian mà chủ nhân định ra cũng chưa tới, dĩ nhiên đã tu luyện tới một bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật.
Chuyện này...
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt lão giả vô cùng kích động.
Bao nhiêu năm, hắn bảo vệ Hoang Thiên Tháp nhiều năm như vậy, võ giả có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân đến bước cuối cùng, không phải là không có.
Thế nhưng có thể nhanh như vậy liền tu luyện tới bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, trong nhiều năm như vậy chỉ có một.
Trong cung điện.
Bên ngoài thân thể Diệp Huyền tràn đầy điểm điểm tử quang, một luồng thiên địa Huyền Nguyên vô hình xuất hiện, cùng điểm điểm tử quang kia hòa vào thân thể Diệp Huyền, ở trên da thịt Diệp Huyền lập loè tinh mang óng ánh.
Ầm!
Từng luồng từng luồng linh hồn xung kích, hướng bốn phía tản ra.
- Bước cuối cùng!
- Người này đã tiến vào bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, đồng thời bước đi này cũng là bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật, đã từng có mấy người đi đến một bước này, nhưng cuối cùng đều thất bại, tiểu tử này có thể thành công sao?
Lão giả râu tím đã không cách nào bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, khó nén kích động.
Nhưng đồng dạng hắn cũng căng thẳng.
- Không thể thất bại.
- Bước cuối cùng, tuyệt đối đừng thất bại, nếu thất bại... Ta còn bao lâu nữa mới có thể chờ đợi đến một thiên tài như vậy?
Lão giả râu tím rất rõ ràng, chủ nhân lưu lại công pháp đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, thời đại viễn cổ, cường giả xuất hiện lớp lớp, thiên tài tập hợp, nhưng bao nhiêu thiên tài xông qua tầng thứ chín, cũng không thành công luyện thành Dẫn Đạo Thuật.
Bây giờ ở một đại lục hoang vu, dĩ nhiên có một thiếu niên thông qua chủ nhân sát hạch, đồng thời vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng liền đến bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật.
Kỳ tích, chuyện này quả thật chính là kỳ tích.
Một khi thất bại, kỳ tích như thế này còn sẽ xuất hiện lần thứ hai sao?
Lão giả râu tím không dám tưởng tượng.
Thời gian trôi qua.
Đang trong quá trình tu luyện Dẫn Đạo Thuật, đặc biệt đến giai đoạn cuối cùng, loại đau đớn đến từ linh hồn kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là thử thách đối với linh hồn phân liệt.
Trước lúc này, tuy linh hồn của Diệp Huyền phân liệt thành vô số sợi tơ, nhưng đây chỉ là kéo dài linh hồn vốn có mà thôi, nhưng đến bước cuối cùng này, Diệp Huyền lại phát hiện một luồng lực lượng thần bí giáng lâm, muốn phá vỡ linh hồn của mình ra.
Linh hồn bị hoàn toàn xé rách còn có thể sống sao?
Diệp Huyền không biết.
Nhưng đến lúc này hắn đã căn bản không có cách nào đình chỉ, chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Nhưng khiến Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc là, mình ở trong quá trình linh hồn phân liệt, dĩ nhiên một chút cũng không có cảm giác đến không thoải mái, cả linh hồn ở dưới Dẫn Đạo Thuật phân liệt, chia ra làm hai, toàn bộ quá trình dĩ nhiên cực kỳ tự nhiên.
- Lẽ nào ta trời sinh thích hợp tu luyện Dẫn Đạo Thuật này?
Diệp Huyền ở thời khắc tu luyện sống còn cũng không nhịn được hiện lên ý tưởng này.
Tu luyện tới hiện tại, Diệp Huyền đối với Dẫn Đạo Thuật này cũng cực kỳ rõ ràng, đây tuyệt đối là công pháp đối với linh nắm giữ hồn, áo nghĩa không gian, ngộ tính, thiên phú, ý chí… đều có yêu cầu cực cao.
Mà trong đó, thử thách đối với linh hồn cực kỳ trọng yếu, bất kể là chia linh hồn thành vô số sợi tơ, hay chia linh hồn ra làm hai, đều là bộ phận mấu chốt nhất của toàn bộ Dẫn Đạo Thuật.
Bởi vậy có thể nói, Dẫn Đạo Thuật này đối với võ giả yêu cầu cao nhất chính là linh hồn.
Nhưng Diệp Huyền ở trong tu luyện, đối với bộ phận tu luyện có quan hệ tới linh hồn vô cùng ung dung, đặc biệt sau khi linh hồn chia hai, hắn dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác suy yếu, trái lại cảm thấy cực kỳ thoải mái cùng khoan khoái.
- Thoải mái.
Thậm chí Diệp Huyền có chút yêu thích cảm giác này, hai linh hồn hoàn toàn chìm đắm ở trong cảm giác nhu hòa, tự nhiên như trở về cơ thể mẹ.
Tinh khiết!
Hoàn mỹ!
Đồng thời có một nguồn lực lượng vô hình thoải mái linh hồn của Diệp Huyền, sau khi linh hồn chia hai, hai linh hồn của Diệp Huyền ở sau khi phân liệt lẽ ra nên có yếu bớt, nhưng ở dưới cỗ lực lượng vô hình này thoải mái, linh hồn của Diệp Huyền lại cấp tốc mạnh lên.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Năm canh giờ.
Mười canh giờ.
Sau mười canh giờ trôi qua, linh hồn của Diệp Huyền lớn mạnh rốt cục đình chỉ, mà hai phần linh hồn của hắn so với trước kia, đều mạnh mẽ hơn mấy lần.
Hô!
Ánh sáng vô tận nội liễm, lực lượng không gian cùng lực lượng linh hồn tản mát không còn hình bóng, Diệp Huyền ở trong Thí Luyện Tháp tu luyện hơn hai tháng, rốt cục mở con mắt của mình.
Diệp Huyền đầu tiên nhìn thấy, chính là lão giả râu tím kia mỉm cười.
- Ha ha, ha ha ha, bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu năm, rốt cục có người tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân.
Lão giả râu tím ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười ầm ầm kia, hầu như dọa Diệp Huyền nhảy một cái.
Mà đồng thời Diệp Huyền cũng khiếp sợ phát hiện, tu vi của mình dĩ nhiên tự nhiên tăng lên tới bát giai tam trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, đã hoàn toàn khôi phục tu vi kiếp trước.
Có điều hắn giờ phút này, hoàn toàn không có tâm tình thả ở trên mặt này, mà lo lắng nói:
- Tiền bối, hiện tại ta có thể rời Thí Luyện Tháp chưa?
- Ngươi muốn rời đi, đương nhiên có thể rời đi.
Lão giả râu tím khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần ngươi phân liệt ra đạo linh hồn kia, hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm của Hoang Thiên Tháp, liền có thể nắm giữ Hoang Thiên Tháp này, mà ngươi dĩ nhiên là có thể rời đi Hoang Thiên Tháp.
- Hoang Cổ Chi Tâm?
Diệp Huyền nhìn về phía bầu trời mà lão giả chỉ, nơi đó có một quả cầu ánh sáng màu tím, ở trong tinh thần đầy trời có vẻ đặc biệt dễ thấy, toả ra vầng sáng mông lung.
Tinh thần mông lung lóng lánh, hai mắt của Diệp Huyền trong nháy mắt bị Hoang Cổ Chi Tâm kia thu hút tới, mỹ lệ, cực kỳ tuyệt mỹ, Diệp Huyền hoàn toàn chìm đắm trong ánh sáng của Hoang Cổ Chi Tâm, tâm thần chấn động.
Những tinh thần xung quanh Hoang Cổ Chi Tâm kia, cũng đều vô cùng tuyệt mỹ, nhưng ở dưới Hoang Cổ Chi Tâm này, lại đều ảm đạm phai mờ.
- Linh hồn hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm sao?
Diệp Huyền điều khiển linh hồn mà mình phân liệt ra kia, phát hiện linh hồn mình phân liệt thật có thể rời thân thể, bay lên không, sau đó tiếp xúc Hoang Cổ Chi Tâm.