- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 442: Dẹp yên sóng gió (1)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
Lời nói của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng giống như sét đánh, nháy mắt liền vang vọng khắp đại sảnh, khiến cho lỗ tai mọi người ù lên, trong lòng hoảng sợ.
Ở Hồn Sư Tháp lâu như vậy rồi, lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng luôn luôn ôn hòa cư nhiên lại nổi giận lớn tới mức này.
- Sao hả, không có ai dám đứng ra à?
Ba!
Trong nháy mắt, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Hà Từ Đình.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ta…..
Trái tim Hà Từ Đình trầm xuống, mở miệng mấp máy, nhưng lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía phụ thân Hà Chấn của mình cầu xin giúp đỡ.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng nhìn về phía Hà Chấn, ngữ khí cũng mềm xuống:
- Hà phó hội trưởng, đây cũng là con trai của ngươi, vẫn là do ngươi tới hỏi đi.
Ánh mắt của Hà Chấn phó hội trưởng cũng trở nên lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Hà Từ Đình thì trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, chợt hỏi:
- Từ Đình, chẳng lẽ ngươi thật sự nói như vậy hay sao?
- Phụ thân, chuyện không phải như vậy đâu.
Hà Từ Đình lúc này rốt cuộc cũng kịp tỉnh táo lại, mở miệng nói:
- Phụ thân à, Diệp Huyền này chỉ mới đạt được tư cách luyện hồn sư nhất phẩm hơn một năm thôi, lại lấy được một suất dự thi, còn rất nhiều những luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong khác của Hồn Sư Tháp chúng ta đều không đạt được tư cách nào, trong lòng có điều oán niệm. Ta cũng là vì cảm thấy tò mò cho nên mới muốn luận bàn với hắn một phen để xác minh thực lực của hắn một cái mà thôi, nào ngờ hắn nói năng bất kính với ta, ngôn từ ngạo mạn, cho nên ta mới dùng ngữ khí hơi nặng một chút, cũng không phải ta hoài nghi về quyết định của hội trưởng đại nhân và các ngài, kính xin các vị đại nhân đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì chứ, còn không mau xin lỗi cho ta!
Hà Chấn quát lạnh, dọa cho Hà Từ Đình sợ giật thót.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Hà Từ Đình vẫn luôn rất sợ phụ thân lúc này bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, vừa rồi là do ta đường đột, với ánh mắt của hội trưởng và mọi người, chọn ngươi vào đội ngũ thiên tài tự nhiên là có dụng ý riêng của bọn họ, chuyện vừa rồi, xin ngươi đừng để trong lòng, ta cũng là vì suy nghĩ cho cả đội ngũ, dù sao thì làm đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, người mạnh nhất tổ thiên tài của Hồn Sư Tháp, ta cũng phải tìm hiểu một chút về thực lực của mỗi người trong đội ngũ một chút.
Nói tới đây, gã cười nhạt một tiếng, trên mặt cũng khôi phục vẻ trấn định và tự tin như cũ.
Lúc đầu ngữ khí của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng vô cùng nghiêm khác, nhưng sau khi biết được là mình thì ngữ khí lại lập tức trở nên ôn hòa, rõ ràng là mình rất có trọng lượng trong lòng Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, nhất định sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh này mà trách phạt gì mình.
Nghĩ cũng đúng thôi, mình dẫu sao cũng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, phụ thân cũng là phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp, lúc trước sở dĩ bọn họ khách khí với Diệp Huyền như vậy cũng là vì nể mặt bệ hạ mà thôi, sau này lại tức giận cũng là vì hành vi của mình có chút tổn hại tới uy nghiêm của bọn họ, giờ mình nói mấy câu xuôi tai một chút thì nhất định sẽ bỏ qua hết.
Mà phụ thân nghiêm khắc như vậy rõ ràng cũng là vì tìm một bậc thang để đi xuống, cho nên mình nói vài câu như vậy thì chắc gã sẽ không giận nữa, ở trước mặt nhiều luyện hồn sư như vậy cũng có bậc thang đi xuống.
- Tên súc sinh nhà ngươi, tới lúc này rồi mà còn không biết hối cải nữa.
Chỉ là khiến cho Hà Từ Đình không thể ngờ chính là vị phụ thân luôn yêu thương gã có thừa, sau khi nghe thấy những lời gã nói thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tát một cái từ sau, chỉ nghe vang lên một tiếng bốp thật lớn, Hà Từ Đình bị đập bay ra ngoài, cả người rơi mạnh xuống đất, có máu tươi rỉ ra khóe miệng.
- Phụ thân, người… ta….
Hà Từ Đình ôm mặt, mở to hai mắt nhìn phụ thân của mình, vẻ mặt không dám tin, đầu óc cũng choáng váng.
- Đồ chết giẫm này, ngươi dám nghi ngờ tu vi của Diệp Huyền đại sư, còn dám tự xưng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp! Hừ, sao lão tử lại sinh ra tên tiểu tử chết tiệt không có mắt nhìn như ngươi chứ!
Hà Chấn nháy mắt liền mắng ầm lên, mặt mũi đỏ gay, vẻ mặt vô cùng tức giận, vừa luôn miệng lải nhải vừa bước lên tẩn cho Hà Từ Đình một trận, ra tay hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi run lẩy bẩy, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra là Hà Chấn phó hội trưởng thật sự nổi giận, xuống tay độc ác không giống như đang giả vờ giả vịt.
Tất cả mọi người ở đây nhìn mà ngây ra, bọn họ thật không hiểu nổi Hà Chấn này, tuy rằng ông luôn mặt lạnh nghiêm khắc, nhưng đối với đứa con Hà Từ Đình này của mình thì luôn yêu thương có thừa, đặt trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Sở dĩ Hà Từ Đình có thể hai mươi bốn tuổi trở thành luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, cũng có liên quan tới Hà Chấn phó hội trưởng dùng đại lượng tài nguyên bồi dưỡng, mọi người thật sự không hiểu nổi, vì sao thái độ của Hà Chấn phó hội trưởng hôm nay lại quay ngoắt một trời một vực thế này, ra tay với con trai mình hung ác tới vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền, trong lòng thầm sợ hãi, Diệp Huyền này rốt cuộc có địa vị gì mà có thể khiến cho Hà Chấn vì hắn làm ra chuyện như vậy chứ?
Mà người đần ra không hiểu gì nhất chính là bản thân Hà Từ Đình, gã lớn tới như vậy, lần đầu tiên bị Hà Chấn đánh tới cỡ này.
- Phụ thân, ta… ta…
Bị Hà Chấn nện cho một trận như vậy, Hà Từ Đình hoàn toàn choáng váng, mặt sưng phù lên như đầu heo, hàm răng cũng bay mất mấy cái, trong miệng vẫn còn phun máu, hai mắt bầm đen phù lên như bánh bao.
- Ngươi cái gì mà ngươi, hôm nay nếu như ngươi không xin lỗi Diệp Huyền đại sư cho đàng hoàng thì ta không có đứa con trai như ngươi!
Hà Chấn tức giận mắng, chỉ chớp mắt, trên gương mặt lạnh lùng liền lộ ra nụ cười, quay sang Diệp Huyền nói:
- Diệp Huyền đại sư, tiểu nhi không hiểu chuyện, lão phu đã dạy cho hắn một bài học nhớ đời rồi, xin đại sư rộng lòng thứ lỗi.
Thái độ dành cho Diệp Huyền kia khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm không hiểu gì hết.