- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 248: Tu luyện tháp (2)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
Trên mặt Trần Tinh lập tức tràn đầy vẻ hưng phấn:
- Huyền thiếu, ta đang chuẩn bị nói với ngươi đây, ở Huyền Linh học viện này có một tòa tu luyện tháp, huyền khí thiên địa bên trong vô cùng nồng đậm, nghe nói nơi kém cỏi nhất cũng không hề thua kém gì so với phòng tu luyện trung cấp của Tinh Huyền học viện chúng ta trước đây, còn những nơi mạnh hơn thì lại càng mạnh kinh người.
- Đúng đó.
Lúc này, Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng đi ra khỏi ký túc xá:
- Mấy ngày trước chúng ta đều đi xem qua rồi, tu luyện tháp này đúng là không tệ chút nào, bọn ta vốn chuẩn bị đi tu luyện cùng với ngươi, nhưng kết quả tìm cả buổi cũng không thấy ngươi đâu nên đành phải thôi.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên:
- Vậy thì chúng ta đi xem một chút đi, đi thôi.
Không bao lâu sau, ba người đi tới trước tu luyện tháp, ngẩng đầu nhìn qua thì ánh mắt của Trần Tinh lại phát sáng lần nữa.
Đây là một tòa nhà hình tháp cao tới hơn trăm thước, khổng lồ đại khí, trang nghiêm nguy nga, từng tốp học viên không ngừng tiến vào bên trên tòa tháp, vẻ mặt vội vàng.
Chỉ nghe Trần Tinh nói:
- Huyền thiếu, mức độ nồng đậm của huyền khí trong tu luyện tháp này vô cùng kinh người, nghe nói nơi này có một phiến huyền mạch khổng lồ, hơn nữa nghe nói bên trong tu luyện tháp này còn có thể khiến cho người ta thanh tâm tĩnh khí, năng lực cảm ngộ cũng vượt xa bình thường.
- Xem khí tức huyền khí này, hẳn là huyền mạch trung cấp, so với huyền mạch ở Lam Nguyệt thành thì đúng là cao hơn một bậc, chẳng trách độ nồng đậm của huyền khí lại cao như vậy.
Hồn thức của Diệp Huyền thẩm thấu vào trong lòng đất, tuy rằng vẫn bị trận pháp của người xưa ngăn cản, nhưng từ huyền khí thẩm thấu qua trận pháp này, liền có thể cảm nhận được trình độ của huyền mạch bên dưới.
Hơn nữa Diệp Huyền còn có thể cảm nhận được, cả vương thành này chính là được thành lập trên một huyền mạch khổng lồ, được huyền khí thiên địa tẩy lễ, xem ra khi Lưu Vân Quốc này thành lập, cũng có một vị trận pháp sư cường đại tìm long kiếm huyệt, nên mới tìm được thánh địa này.
Đoàn người đi vào bên trong tu luyện tháp, phía trước là một quầy phục vụ, trước quầy phục vụ chính là nơi đổi thẻ tu luyện.
Cũng giống như Tinh Huyền học viện vậy, học viên tu luyện ở trong này thì cũng phải bỏ ra số tiền không nhỏ.
Ở phía sau quầy phục vụ là một mảnh đại sảnh trống trải, nơi đó có trên trăm học viên đang tụ tập tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, cứ thế công khai tu luyện.
- Huyền thiếu, giá cả ở tu luyện tháp này có chút đắt đỏ, gian phòng cấp thấp nhất cũng phải ba trăm huyền tệ một ngày rồi, còn gian phòng cao cấp hơn một chút thì cần năm trăm huyền tệ một ngày, còn những gian phòng phía trên nữa thì thậm chí tới một ngàn huyền tệ một ngày. Bất quá học viện vì chiếu cố một số học viên nên đặc biệt dọn ra một khoảng trống như vậy, tu luyện ở nơi đó thì không cần tốn huyền tệ, chỉ là học viện có rất nhiều học viên, chỗ trống thì lại ít, cho nên mỗi ngày phải dậy sớm tới giành chỗ thì mới có chỗ.
Diệp Huyền gật gật đầu, hồn thức quét qua, lập tức liền phát hiện, huyền khí thiên địa ở nơi đó cư nhiên cũng nhiều gấp đôi gấp ba lần so với bên ngoài, đối với rất nhiều võ giả mà nói thì cũng xem như một chỗ khá tốt để ngưng luyện huyền khí.
Chỉ có điều, muốn tu luyện một vài công pháp hay võ kỹ gì đó ở nơi phức tạp thế này thì thôi cho rồi, dù sao thì ở nơi ồn ào phức tạp như vậy, bị quấy rầy một cái thì rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cũng chỉ có thể ngưng luyện huyền khí trong cơ thể mà thôi.
- Huyền thiếu, chúng ta đi lên đi, tu luyện tháp này, càng lên cao, cách mặt đất càng xa thì gian phòng càng ít, nhưng hiệu quả càng tốt hơn, vô cùng thần kỳ.
Tuy rằng mấy người Diệp Huyền không phải người đại phú đại quý gì, nhưng dù gì cũng tới từ những nhà giàu ở Lam Nguyệt thành, trước khi rời nhà, trong nhà cũng chuẩn bị cho không ít huyền tệ, tự nhiên sẽ không để ý chút phí tổn tu luyện này.
Đoàn người cầm theo thẻ tu luyện, đi lên cầu thang.
Tu luyện tháp sở hữu mười ba tầng, kỳ lạ nhất chính là nơi này cũng không phải nơi này càng gần huyền mạch dưới mặt đất thì huyền khí càng nồng đậm, mà là ngược lại, càng lên cao thì càng nồng đậm.
- Tụ linh trận ở tu luyện tháp này hẳn là đã tụ linh trận hình xoắn ốc đã qua gia công, khiến cho huyền khí dưới lòng đất xoay tròn lên xuống theo hình xoắn ốc, càng lên cao thì lực độ huyền khí trùng kích lại càng nhỏ hơn, sau đó lại chồng chất nén lại cùng một chỗ, bị võ giả trong phòng tu luyện hấp thu, mà tầng mười ba cao nhất cũng chính là đỉnh nơi huyền khí phun trào, cho nên công hiệu cũng là lớn nhất.
Diệp Huyền một đường vừa đi vừa quan sát, rất nhanh liền xem rõ ràng tu luyện tháp này.
- Huyền thiếu, tu luyện tháp này tổng cộng có mười ba tầng, từ tầng hai đến tầng năm là cùng một cấp bậc, giá cả đều như nhau, từ tầng sáu tới tầng chín là cùng một cấp bậc, giá cả như nhau, từ tầng mười tới tầng mười ba cũng một cấp bậc, giá cả như nhau, bất quá tuy rằng trình độ như nhau, nhưng nghe nói độ đậm đặc ở mỗi tầng cũng có chút khác biệt, tóm lại, cùng một cấp bậc, tầng càng cao thì hiệu quả lại càng tốt hơn, tân sinh vừa nhập học như chúng ta ở tầng hai tầng ba là được rồi.
Trần Tinh tỉ mỉ kể ra.
- Ha ha, một đám tân sinh mà cũng xứng lên tầng trên của tu luyện tháp tu luyện sao? Ta thấy đám tiện dân các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở lại đại sảnh dưới kia thì hơn.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng châm chọc vang lên, mấy người Trần Tinh đều quay đầu xem, ánh mắt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy một thanh nam tử mặc áo xanh cười lạnh chậm rãi đi lên từ bên dưới, sau lưng của gã có vài tên thiếu niên, cả đám đều mang theo vẻ khinh thường, một tên trong số đó thì mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, đây đúng là tên Tào Hạc lúc khảo hạch nhập học bị Diệp Huyền đánh bị thương.
Mà tên nam tử áo xanh dẫn đầu kia chính là Viên Sơn mà mấy người Diệp Huyền đã gặp qua lúc khảo hạch.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật đánh lén sau lưng kia, sao hả, qua lâu như vậy rồi, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi chứ?
- Ngươi muốn chết!
Ánh mắt của Tào Hạc trở nên lạnh lẽo, tức giận dâng trào, Diệp Huyền không nói tới chuyện ngày đó thì thôi, vừa nhắc tới thì trong lòng gã liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.