- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 491: Vận khí thật tốt (2)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: SS Hà Thần
Đồng thời trên đỉnh đầu đệ tử áo đen có một con diều hâu màu đen xuất hiện, quanh người diều hâu có ba đạo hào quang tỏa sáng, vũ hồn chi lực như đại dương mênh mông cuồn cuộn quét qua tất cả.
Đối mặt với công kích mãnh liệt của Diệp Huyền như thế, người này không dám có chút khinh thị nào, trong khoảnh khắc hắn thi triển tất cả át chủ bài của mình ra ngoài, chỉ cầu có thể thoát được một mạng.
Cảnh tượng làm hắn kinh hãi phát sinh.
Hắn thi triển hồn lực trùng kích tiến vào trong cơ thể của Diệp Huyền nhưng không phát hiện có chút tác dụng nào, vũ hồn đạt tới tam tinh của hắn cũng không mang tới chút ảnh hưởng lên người của Diệp Huyền.
Tiếng đâm rách da thịt sinh ra, Long Văn kiếm trực tiếp đâm vào trong cơ thể đệ tử áo đen, xuyên thủng trái tim của hắn.
- Ah, ta không cam lòng ah.
Đệ tử áo đen kêu thảm một tiếng, đôi mắt đỏ bừng, hắn phản công trước khi chết, hắn đấm một quyền vào ngực Diệp Huyền nhưng một kích trước khi chết của hắn không thể phá vỡ huyền khí hộ thể của Diêp Huyền.
Tự tìm đường chết.
Diệp Huyền cười lạnh và thu kiếm vào trong bao.
Thôn phệ vũ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu, nó lập tức thôn phệ vũ hồn diều hâu tam tinh của đối phương.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của hai người, Diệp Huyền quay người rời đi.
Thực lực của hai người này cũng chỉ sánh ngang Vũ Sư nhị trọng mà thôi, còn không bằng cả mình cũng muốn ăn cướp chính mình? Quả thực buồn cười.
Hắn bước đi không đến trăm mét, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn sang một cây đại thụ cách đó không xa.
- Các hạ xem lâu như vậy, có lẽ cũng nên xuất hiện ah?
- Ha ha ha, không hổ là quán quân phù quang đại hội, cảm giác thật sự nhạy cảm ah.
Lúc này có tiếng cười to vang lên, bỗng nhiên trên một cây đại thụ gần đó xuất hiện một thân ảnh, hắn nhảy xuống đất và đi tới trước mặt Diệp Huyền..
Người này chừng bốn mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào xanh đen, mặt trắng không râu mang cho người ta một loại cảm giác khôn khéo.
Trong tay hắn cầm một khối kim phiến, lúc này cười nói:
- Tại hạ Địa Thạch quốc Ngô Húc, ngươi vừa rồi giế t chết hai người chính là đệ tử Đông Thăng quốc, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ sẽ gây ra xung đột của Lưu Vân quốc và Đông Thăng quốc ah!
Diệp Huyền nghe xong liền mỉm cười:
- Ta đa tạ tiền bối nhắc nhở, nếu như không có tiền bối nhắc nhở thì ta không biết hai tên đoạt phỉ vừa rồi lại là đệ tử Đông Thăng quốc, Đông Thăng quốc tự xưng là một trong năm đại vương quốc, không nghĩ tới lại bồi dưỡng đệ tử kém như vậy, chỉ là một đám trộm gà bắt chó, đến lúc đó ra khỏi phù quang bí cảnh còn cần tiền bối làm chứng cho ta, đệ tử Đông Thăng quốc đúng là kẻ tội ác tày trời.
Ngô Húc khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Huyền lại có thể biết nói chuyện như thế.
Hắn lúc này cũng phải liếc nhìn Diệp Huyền thật sâu.
Tuy Địa Thạch quốc không phải một trong năm đại cường quốc nhưng cũng là thế lực trung bình của liên minh mười ba nước, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng nhìn thấy Diệp Huyền ngưng luyện ra Lam Tinh thảo vũ hồn cũng làm hắn ngấp nghé.
Vừa rồi Diệp Huyền trao đổi với đệ tử Đông Thăng quốc thì hắn ở gần, chờ hắn chạy đến đã nhìn thấy Diệp Huyền đánh chết hai tên đệ tử Đông Thăng quốc.
Cho dù trong nội tâm hắn sợ hãi thán phục nhưng vì Lam Tinh thảo vũ hồn hấp dẫn cho nên hắn đã có quyết định mai phục trên đại thụ cách đó không xa, hắn không ngờ lại bị Diệp Huyền cảm giác được, lúc này hắn càng chấn động.
Mà hôm nay Diệp Huyền biểu lộ thần thái không sợ hãi càng làm cho nội tâm của hắn do dự.
Tuy Địa Thạch quốc không kém nhưng so với Lưu Vân quốc trong năm đại cường quốc mà nói vẫn có một ít chênh lệchk, một khi hắn đánh chết Diệp Huyền không thành, tin tức truyền ra ngoài, Địa Thạch quốc chắc chắn sẽ thừa nhận áp lực thật lớn của Lưu Vân quốc.
Nhưng hôm nay Diệp Huyền đang ở ngay trước mặt, bảo hắn cứ như vậy buông tha cho Lam Tinh thảo vũ hồn, trong lòng của hắn không muốn.
Thân là một gã luyện hồn sư, hắn biết rõ tác dụng của Lam Tinh thảo vũ hồn, một khi Diệp Huyền luyện chế Lam Tinh thảo vũ hồn trên phù quang đại hội truyền bá trong Địa Thạch quốc.
Không qua vài chục năm, Địa Thạch quốc nhất định có thể trở thành tồn tại không kém gì năm đại cường quốc.
Đối với Ngô Húc mà nói đây là hấp dẫn không thể kháng cự.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Ngô Húc giãy dụa kịch liệt.
- Nếu các hạ không có chuyện gì nữa, ta sẽ rời đi trước.
Thấy Ngô Húc không nói lời nào, Diệp Huyền quay người muốn rời đi.
- Chậm đã!
Ngô Húc lập tức mở miệng.
- Không biết các hạ còn có chuyện gì?
Trong nội tâm Diệp Huyền cười lạnh, trên mặt mang theo thần sắc bất động.
- Ha ha.
Ngô Húc tươi cười cởi mở, ánh mắt nhíu lại nói:
- Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ muốn làm giao dịch với các hạ.
- Giao dịch gì?
- Đương nhiên có quan hệ với giao dịch Lam Tinh thảo vũ hồn.
Ngô Húc cười nói:
- Các hạ bày ra Lam Tinh thảo vũ hồn tại phù quang đại hội, lúc này mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng cảm giác bội phục sâu sắc, không thể không nói, Lam Tinh thảo vũ hồn chính là cách tân lớn nhất của liên minh mười ba nước.
Nói đến đây trên mặt Ngô Húc còn mang theo nụ cười chân thành:
- Bởi vậy có thể thay đổi cục diện Địa Thạch quốc, ta muốn làm một số giao dịch với các hạ.
- Chỉ cần các hạ giao cách cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn cho ta, Ngô Húc ta cam đoan, tương lai Địa Thạch quốc chúng ta thông qua Lam Tinh thảo vũ hồn thu lợi một thành sẽ giao ra làm lợi nhuận cho các hạ, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
- Phải biết rằng một thành lợi nhuận chính là lợi nhuận thuần của Lam Tinh thảo vũ hồn, đây không phải số nhỏ, ta dám cam đoan không qua mấy năm, các hạ có thể trở thành người phú khả địch quốc trong liên minh mười ba nước.
- Hơn nữa các hạ thân là đệ tử Lưu Vân quốc, tin tưởng nếu như giao cho hồn sư tháp Lưu Vân quốc cũng không có nhiều như thế.
Ngô Húc tươi cười đầy mặt, hắn nói chuyện nhìn hư thập phần khách khí nhưng trong lời nói mang theo chân thật đáng tin, Diệp Huyền tin hay không là chuyện khác.
- Nếu như ta không nói gì?
Diệp Huyền híp mắt nói.
Ngữ khí của Ngô Húc làm hắn thập phần không thích.
So với hai tên đệ tử Đông Thăng quốc cường đoạt, thái độ Ngô Húc đỡ hơn một ít nhưng không khá hơn chút nào.
Một thành lợi nhuận căn bản là đuổi ăn mày, huống chi đối phương nói một thành lợi nhuận nhưng thật sự là một thành lợi nhuận hay sao? Cách điều chế nằm trong tay của người ta, còn không phải muốn cho ngươi bao nhiêu thì cho bao nhiêu.