- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 135: Bi thống nặng nề (1)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: SS Hà Thần
- Lấy thực lực của Huyết Đao trại thì chỉ cần không phải gặp được Diệp lão gia tử thì đều có thể toàn thân trở ra, lần này Diệp gia gặp xui rồi.
- Hắc hắc, một ngày bị tập kích hai lần, không biết Diệp gia có nổi trận lôi đình hay không? Chỉ cần huỷ được mấy trang viên quan trọng của Diệp gia thì dù cho Diệp gia có hợp tác với hiệp hội luyện dược sư thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trên mặt Lý Hạo Nhiên đầy vẻ cười gian.
- Điền thúc, chỉ cần chúng ta cướp được thị trường của Diệp gia thì tới lúc đó Lý gia ta nhất định có thể ủng hộ ngươi trở thành đại quản gia của Vương gia.
Lý Nguyệt lập tức nịnh nọt.
- Ha ha ha, nào có, nào có, chúng ta cứ ngồi chờ đi, chờ tin tốt tới, ta đoán là cũng sắp xong rồi.
Trong mắt Vương Điền loé ra quang mang âm độc, lẩm bẩm nói:
- Diệp gia ơi là Diệp gia, muốn trách thì trách các ngươi đắc tội Vương gia ta, chết cũng không đền hết tội.
- Gia chủ, không xong rồi, chuyện lớn không xong rồi.
Đột nhiên, phía trước truyền tới một trận xôn xao hỗn loạn, chợt ngoài cửa có một tên quản sự Lý gia chật vật chạy vào trong.
- Chuyện gì? Vội vàng hấp tấp như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Sắc mặt Lý Hạo Nhiên trầm xuống.
- Gia chủ.
Quản sự cơ hồ là khóc nức nở nói:
- Vài cái trang viên của Lý gia ta bị người ta tập kích, tổn thất nặng nề.
- Cái gì?
Lý Hạo Nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt sa sầm:
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do Diệp gia ra tay? Diệp gia ngươi giỏi lắm, dám tấn công trang viên của Diệp gia ta, có còn coi vương pháp ra gì hay không, có còn thiên lý hay không, lần này hay lắm, Lý gia ta không ra tay, thành chủ đại nhân cũng không tha cho bọn hắn.
- Không phải, là Huyết Đao trại.
Quản sự vội vàng nói:
- Là đám người Huyết Đao trại đã tập kích Diệp gia sáng hôm qua, một canh giờ trước bọn họ đột nhiên xông vào trang viên của Lý gia ta, đại khai sát giới, bọn họ quá mạnh, Lý gia ta tử thương thảm trọng.
- Cái gì? Không thể nào!
Lý Hạo Nhiên cả kinh bóp nát cái chung trong tay.
- Tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia chúng ta? Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?
- Tiểu nhân cũng không rõ, bất quá quả thực chính là Huyết Đao trại, bọn họ mặc áo đỏ, vô cùng hung ác, có không ít hộ vệ của Lý gia ta bị trúng độc, bộ dạng giống hệt với Diệp gia ngày hôm qua.
- Gia chủ, không xong rồi.
Đúng lúc này lại có thêm một thanh âm kinh hoảng khác truyền tới, chỉ thấy quản sự của Lưu gia cũng vội vàng chạy vào.
Nhìn thấy vẻ mặt của quản sự thì tim của gia chủ Lưu gia Lưu Thiên Kiệt cũng trầm xuống.
Quả nhiên, chỉ thấy quản sự quỳ xuống, hoảng loạn nói:
- Gia chủ, trang viên của Lưu gia ta bị Huyết Đao trại tập kích, vài trang viên gần như đều bị huỷ toàn bộ, rất nhiều hộ vệ đều trúng độc, hiện tại đang nằm ở trong sân, y sư tới xem cũng bó tay chịu thua.
- Cái gì?
Cái chung trong tay Lưu Thiên Kiệt nháy mắt rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Không thể nào có chuyện này được.
Vương Điền trợn tròn hai mắt, hoảng hốt mở miệng:
- Sao Huyết Đao trại lại tập kích Lý gia và Lưu gia được, chuyện này nhất định có điều kỳ quái.
- Mau, dẫn bọn ta đi qua đó xem sao.
Lý Hạo Nhiên cố nén kinh hoảng trong lòng, lạnh giọng nói.
Cả đám người nhanh chóng đi vào trong sân.
Chỉ thấy trong sân, từng tên hộ vệ của Lý gia và Lưu gia mặt mày đen sậm đang nằm trên đất, toàn thân phát ra mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn.
- Quả nhiên là độc mà Huyết Đao trại dùng, chuyện này sao có thể?
Đám người Vương Điền đều sợ ngây người ra.
- Vương đại nhân, thuốc giải, thuốc giải đâu?
Lý Hạo Nhiên chộp lấy Vương Điền, vội vàng hỏi.
- Đúng rồi, Vương đại nhân, độc này là Vương gia các ngươi đưa ra, các ngươi nhất định có thuốc giải, mau lấy thuốc giải ra đi.
Lưu Thiên Kiệt cũng nôn nóng muốn chết, những hộ vệ này đều là hảo thủ của Lưu gia bọn họ, một khi chết hết thì sẽ là tổn thất cực lớn với Lưu gia bọn họ.
- Ta không có thuốc giải.
Đối mặt với câu hỏi của hai người, Vương Điền giật mình, trong đầu loạn cào cào lên, bây giờ gã vẫn còn đang nghĩ tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Cái gì? Ngươi không có thuốc giải? Sao ngươi lại không có thuốc giải được chứ, đây là độc của Vương gia các ngươi kia mà.
Lý Hạo Nhiên gấp tới mức phun ra một búng máu.
- Ta thật sự không có.
Vương Điền cũng sắp khóc tới nơi rồi, độc này là do Vương gia tự mình giao dịch với Huyết Đao trại, Vương Điền ở đây chỉ là tìm hiểu tình báo cho Huyết Đao trại, còn về phần thuốc giải thì gã căn bản không có.
Bởi vì bọn họ căn bản không ngờ tới chuyện Huyết Đao trại sẽ động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Vương Điền, ngươi…ai….
Ai, tới lúc này rồi, Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt hận không thể chém tên Vương Điền này ra làm hai khúc, cả đám người ở trong sân loạn thành một đoàn.
- Phụ thân. Lưu thúc, chúng ta ở đây hoang mang lo lắng cũng không phải là cách, Huyết Đao trại cư nhiên lại ra tay với chúng ta, chuyện này tất có chỗ kỳ quặc, nhưng việc quan trọng trước mắt chính là ngăn cản bọn họ phá huỷ trang viên, phụ thân, Lưu thúc, chúng ta phải điều động tất cả lực lượng của cả hai nhà ra để ngăn chặn đối phương.
Thời khắc mấu chốt, Lý Nguyệt miễn cưỡng còn giữ được chút lí trí bèn mở miệng.
- Đúng vậy, chúng ta phải ngăn chặn bọn chúng.
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt lập tức tỉnh ngộ, vội vàng triệu tập lực lượng, ngăn cản không cho Huyết Đao trại tiếp tục phá huỷ trang viên của hai gia tộc nhà mình.
- Điền thúc.
Lý Nguyệt đột nhiên quay sang nói với Vương Điền:
- Lý gia và Lưu gia ta có nhiều hộ vệ bị thương như vậy, phiền ngươi lập tức truyền tin về cho Vương gia, nhờ bọn họ phái người mang thuốc giải tới, nhất định phải nhanh lên, có thể cứu được một người thì đỡ một người.
- Được.
Vương Điền cũng lấy lại bình tĩnh, làm theo chỉ thị của Lý Nguyệt, rất nhanh, một con phi ưng suốt đêm bay tới Lam Nguyệt thành.
Hồi lâu sau, đợi tất cả hộ vệ của Lý gia và Lưu gia đều chạy tới trang viên ở ngoài trấn thì trời đã gần sáng.
Đám mã tặc ban nãy còn tàn sát bừa bãi ở trang viên của hai nhà nay không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại một đống bừa bộn và trang viên gần như đã bị thiêu huỷ toàn bộ.
Sau khi kiểm kê tổn thất thì trong mười một trang viên của hai nhà đã có tám nơi bị huỷ, chỉ còn lại ba nơi cuối cùng đối phương chưa kịp càn quét là còn có thể giữ được.