- Trang chủ
- Hỗn Nguyên Võ Tôn
- Chương 55: Trò chơi bắt đầu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
Bạch Thủy Nham xanh lét mặt mày nhìn thi thể nằm mềm nhũn trong kho, vết thương trí mạng trên đầu viên hộ vệ cho thấy hắn bị thổ nguyên lực giết chết. Lực phá hoại đạt mức ấy, e rằng võ kỹ bình thường không tạo thành được.
Bên cạnh thi thể còn một hàng đại tự viết bằng máu tươi: Trò chơi giờ mới bắt đầu…
"Tên khốn đó nhất định biết một môn cao giai võ kỹ!" Bạch Thủy Nham nghiến răng rủa: "Vì sao may mắn đều đến hết với hắn?"
"Không phải khí hải của hắn bị hủy rồi sao?" Bạch Thủy Ngạc ngạc nhiên.
"Cũng do vận khí của hắn tốt… xem ra hắn không chỉ được nha đầu Bích Thủy cung đó giúp đỡ mà tất gặp cả kỳ ngộ trong Ninh Tĩnh sâm lâm." Ánh mắt lão lóe lên hàn ý, Diệp Phong khiến lão cảm nhận được uy hiếp rõ rệt, địch nhân như thế mà đã triệt để đắc tội rồi thì phải diệt trừ bằng được. Bằng không Bạch Thủy gia không còn ngày nào yên lành.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, thực lực của gã đã tăng tiến đến mức có thể trọng thương thậm chí giết chết võ sĩ cấp thấp… Tốc độ này không còn cách giải thích nào khác là gã gặp kỳ ngộ. Bạch Thủy Nham đoán không chính xác nhưng sự thật đại khái gần như thế.
Người cầm lái Bạch Thủy gia gian hoạt từ đáy lòng dấy lên nỗi sợ hãi, rồi lập tức biến thành sát ý điên cuồng.
"Diệp Phong… lần này nhất định ngươi phải chết." Mắt lão hiện lên nét nanh ác khiến người ta rùng mình, ngữ khí lạnh tanh.
"Nhưng hiện tại chúng ta mất dấu hành tung hắn, vạn nhất hắn rời được Ngọa Lăng thành..." Bạch Thủy Ngạc sợ hãi nhìn Bạch Thủy Nham, chật vật nuốt nước bọt, cẩn thận lên tiếng.
"Tìm cho ta, mỗi lối rời Ngọa Lăng thành đều được ta bố trí nhân thủ, hắn không thể vô thanh vô tức biến mất." Bạch Thủy Nham gầm lên điên cuồng, nỗi đau mất con cùng phẫn nộ hổ thẹn khiến lão cơ hồ mất hết lý trí.
"Các ngươi đều là loại phế vật, ngu xuẩn, ngần ấy người đuổi một tên Diệp Phong mà vẫn để hắn chạy mất, đúng thật vô dụng. Tìm không thấy Diệp Phong, các ngươi đều bồi táng Ưng nhi."
Toán hộ vệ đứng cạnh lão run rẩy, nhanh chóng hành động, một lần nữa càn quét khắp Ngọa Lăng thành.
"Tộc trưởng, có phải Diệp gia ra mặt giấu Diệp Phong đi?" Một trưởng lão Bạch Thủy gia hỏi.
"Tuy không bài trừ khả năng này nhưng từ phản ứng ban nãy của Diệp Thừa Thiên thì y chưa kịp nhúng tay vào… Diệp Phong dựa vào sức mình thoát khỏi vòng vây của chúng ta." Một trưởng lão niên kỷ khá cao tỏ vẻ ngưng trọng lên tiếng.
Vừa rồi Diệp Thừa Thiên dẫn người đến, thấy tình hình trong nhà kho cũng cả kinh. Có thể giết mọt người rồi tẩu thoát ngay trong tầm giám sát của mười hộ vệ cao cấp, dù là chính Diệp Thừa Thiên cũng không ngờ Diệp Phong có bản lĩnh đó.
"Ưng nhi... con rước về cho Bạch Thủy gia mối phiền hà không nhỏ." Bạch Thủy Nham thỏ dài chán nản, thần sắc phức tạp nhìn ra xa.
oOo
Diệp Phong giết hộ vệ rồi nghênh ngang ra khỏi kho thịt, hoàn toàn không khiến ba người trấn thủ ngoài cửa chú ý.
Xem ra Hóa hình đơn quả hữu dụng. Người Bạch Thủy gia không nhận ra thì việc gì gã phải vội rời Ngọa Lăng thành.
"Ta bị các ngươi giam lỏng bảy ngày, không thu chút lợi tức thì cơn giận này sau tan được." Gã lạnh lùng nhìn hộ vệ Bạch Thủy gia đang khiến cho trong thành gà bay chó chạy, sát ý loáng qua mặt.
Ánh mắt lạnh lùng liên tục tìm kiếm trong đám đông, tuy gã muốn báo thù nhưng không thể lỗ mãng để rồi khiến bản thân bại lộ. Hiệu dụng của Hóa hình đơn liên tục trong năm canh giờ, từ giờ đến tối, không ai có thể nhận ra gã.
Được! Là các ngươi vậy…
Diệp Phong nhanh chóng chọn mục tiêu, tiểu tổ đó gồm ba trung cấp hộ vệ đang cấp tốc lao vào một ngõ nhỏ gần như vắng bóng người.
Theo đuôi chúng đến một góc không người, gã cố ý tạo ra tiếng động ở phía sau.
"Ai?" Cả ba quay phắt lại, thấy một nam tử dáng vẻ cực kỳ quái dị đang đứng đó.
"Tôi biết người các vị muốn tìm ở đâu…" Diệp Phong mỉm cười phi thường quái dị, phối hợp với dáng vẻ xấu xí không ai bì khiến ba người đối diện chợt rùng mình.
"Ngươi biết?" Đối phương quả nhiên nổi hứng, nghi hoặc đi về phía gã. Trừ dáng vẻ cổ quái ra, tựa hồ gã không tỏ vẻ gì nguy hiểm nên họ cực kỳ yên tâm. Ai nấy đều là cao giai võ đồ, đối diện võ đồ cấp thấp, đương nhiên không thấy nguy hiểm.
Gã bước lên hai bước, nụ cười trên mặt ngày càng quỷ dị, thổ nguyên lực đột nhiên ngưng tụ lên tay, kích ra song quyền trước ánh mắt sợ hãi của đối phương, không khí bị chấn động phát ra tiếng ầm ì, kình phong dậy rào rào, ba người đối diện y phục bị thổi bay lật phật.
"A!" Một tiếng thét thêm thảm vang lên, ngực viên hộ bị xuyên thủng, tâm tạng cơ hồ bị chấn tan nát, lập tức mất mạng.
Một hộ vệ bị công kích khác phản ứng khá nhanh, lách người tránh khỏi vị trí trí mạng trên ngực, nhưng vai bị chấn nát, lăn dưới đất rên rỉ thống khổ, máu phun như suối khiến viên hộ vệ đứng sau toàn thân ngập máu tanh.
"Ngươi là ai mà dám tập kích người của Bạch Thủy gia?" Hộ vệ duy nhất chưa thụ thương chưa hiểu rõ tình huống, quát vang rồi toàn lực tung ra một cước đá vào mặt Diệp Phong, kình lực ràn rạt quét tới.
"Ta là Diệp Phong các ngươi muốn tìm!" Lời nhẹ như gió thoảng khiến viên hộ vệ đói diện ngẩn người, tiếp đó mắt lóe lên nét sợ hãi. Hắn đều biết việc gã một chiêu tru sát võ sĩ còn hắn mới chỉ là thất giai võ đồ, gặp gã chỉ còn nước chết.
Khoảnh khắc hắn sững sờ, quyền phải của Diệp Phong hanh chóng nghênh đón ngọn cước. Hai luồn nguyên lực va nhau, phát ra kình khí mãnh liệt, thổi bay sạch đá vụn và rác rưởi quanh đó. Thân hình cả hai đều sững lại.
Khuyết điểm của thổ hệ võ kỹ là tốc độ công kích không nhanh, vì phải chặn thế công nhanh nhẹn của đối phương, gã không kịp thi triển Tứ điệp chấn.
"Võ kỹ của ngươi quá kém." Gã cười lạnh khinh miệt, bám sát đối thủ: "Để ta cho ngươi biết, võ kỹ lợi hại là thế nào…"
Tay gã phủ một lớp hắc sắc thổ nguyên vỗ mạnh tới. Đối phương còn chấn động vì thân phận của gã, động tác chạm mất một nhịp, không tránh được một chưởng của gã.
Phịch! Hộ vệ trúng đòn văng xa mấy thước, co giật mấy cái rồi bất động.
Diệp Phong vẫn lạnh lùng tặng cho hai người chưa đoạn khí một đòn. Đoạn khẽ nhếch môi lấy một cái áo choàng xanh trùm lên đầu, nhanh chóng xoay người lướt đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hộ vệ Bạch Thủy gia nghe động tĩnh chạy tới, mấy bóng người lướt qua, thoáng sau đã đến nơi xảy ra sự tình.
"Khẳng định do Diệp Phong gây ra." Dưới đất có ba thi thể, vết thương trí mạng hiển nhiên do thổ nguyên chấn kích tạo thành.
"Tiểu tử áo choàng xanh đó là Diệp Phong." Hộ vệ đến đầu tiên liếc thấy một bóng người đang lao đi, cao giọng hô.
"Đuổi!" Bỏ mặc đồng bạn đã chết, ba hộ vệ cao cấp nhanh chóng bám theo.
Diệp Phong rẽ vào một ngõ nhỏ, biến mất khỏi thị tuyến ba hộ vệ. Nhận thấy quanh đó không có ai, gã cởi áo choàng ra cất vào nguyên trạc, đoạn lẩm nhẩm hát một khúc, chầm chậm đi ngược chiều vừa chạy vào. Trong nháy mắt gã đã hóa thân thành một nam tử xấu xí, y phục rách nát.
"Ngươi có thấy một tiểu tử mặc áo choàng xanh đi qua không?" Thân ảnh Diệp Phong biến mất một cách quỷ dị, ba hộ vệ chỉ còn cách chặn tên xấu xí này lại hỏi. Ban nãy tà áo choàng che kín thân hình dung mạo Diệp Phong nên cả ba không biết rằng chính tên xấu xí này đã giết đồng bạn mình.
"Người đại gia nói đến là một thiếu niên phải không? Y chạy theo lối này…" Diệp Phong thầm cười lạnh, tùy tiện chỉ tay.
"Mau đuổi theo." Ba hộ vệ không hề hoài nghi, thân hình lướt qua Diệp Phong, nhanh chóng đuổi theo hướng gã chỉ.
"Hừ, bất quá mới là bắt đầu trò chơi…" Lời lẽ lạnh lùng từ miệng gã phát ra, gương mặt thiếu niên xấu xí hé nụ cười lạnh ghê người.