- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 172: Mẹ là vợ của người ta
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
Khi bọn Tiểu Ngư tới, đại môn phủ công bộ Viên ngoại lang đang náo nhiệt đón khách, đội ngũ tặng lễ xếp thành một hàng thật dài, đầy không khí vui mừng náo nhiệt.
Gánh hát địa vị thấp kém, đương nhiên
không thể nào đi vào bằng cửa lớn. Dưới sự tiếp đón của Nhị quản gia Lô
phủ với gương mặt luôn ôn hòa tươi cười, không chút ra vẻ kiêu căng cao
ngạo, moi người đi vào từ cửa hông bên phải, lập tức tập trung vào công
việc chuẩn bị, dù sao các vị đại lão gia ở phía trước phủ kia cơm nước
xong sẽ đến xem diễn kịch.
“Diệp Đông gia, phu nhân nhà ta nói, hôm
nay là ngày sinh của lão gia, để cảm tạ Đông gia đã phá lệ tới đây biểu
diễn, xin mời Diệp đông gia tới sảnh trước uống một chén rượu thọ.” Nhị
quản gia chỉ huy mọi người sắp đặt xong, liền bước tới lễ phép mời.
Tiểu Ngư ngẩn ra, lập tức lấy cớ phải
chuẩn bị một cách hoàn hảo nhất, cần đích thân giám sát mọi người hóa
trang bố trí, uyển chuyển cự tuyệt.
Nhị quản gia có chút kinh ngạc, không ngờ Tiểu Ngư lại bỏ qua cơ hội tốt có thể kết giao với các quý nhân như
vậy, có điều tôn trọng ý của nàng, liền đổi thành sai người đưa một bàn
tiệc rượu phong phú vào hậu viên, những người khác dĩ nhiên cũng có
chiêu đãi không cần phải nói.
Rạp sân khấu được dựng trong hoa viên.
Vườn hoa bố trí rất thanh nhã, cảnh vật đan xen thú vị, những dải băng
lụa màu, đèn lồng cũng góp phần làm đẹp, vui vẻ mà không lộ liễu, quý
khí mà không quá hoa lệ, còn có những người hầu nhanh nhẹn qua lại như
thoi đưa, cùng với thái độ đón tiếp của Nhị quản gia vừa rồi, càng gián
tiếp thể hiện khí độ hàm dưỡng của gia chủ. Một nữ chủ nhân của phủ đệ
như vậy, năm xưa lại là một người đàn bà nhẫn tâm vứt bỏ chồng con, nếu
nói điều này ra, liệu có ai sẽ tin chứ?
Nghĩ đến đánh giá chân thành của Liễu
Viên Thanh về người đàn bà năm xưa là vợ một kẻ giang hồ, đến nay đã trở thành phu nhân quan lớn, Tiểu Ngư chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều
thật hoang đường.
“Tiểu Ngư, chuyện giữa cha và mẹ con năm
xưa, nhất thời không thể nói rõ. Nhưng con phải tin cha, mẹ con, trước
đây bà ấy thật sự rất thương các con. Cha nghĩ.. Bà ấy.. Nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ.. Con.. đừng hận bà ấy.” Vì mấy ngày bận rộn, lại
phải phân thân bảo vệ Bách Linh các, lúc này nàng dù dẫn theo Đông Đông
đến, nhưng hai cha con cũng chưa từng nói chuyện rõ ràng, Phạm Thông
cũng chỉ nhân lúc đưa Đông Đông tới, mới cố lấy dũng khí vội vàng nói
với nàng vài câu ngập ngừng như vậy.
Bà ta rốt cuộc là người phụ nữ thế nào?
Nếu như bà ta thật sự tốt như mọi người nói, tại sao lại có thể vứt bỏ
hai đứa con như vậy? Nếu chỉ có một mình đứa con gái ngu ngốc là nàng
thì coi như cũng có thể nhẫn tâm, nhưng Đông Đông là đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu hiểu chuyện đến cỡ nào, năm đó sao bà ta có thể quyết định như vậy được chứ? Nhìn đệ đệ giúp đỡ trên sân khấu, mà không ngừng ngóng
nhìn ra phía cửa hoa viên, Tiểu Ngư lại thấy đau lòng.
Phạm Bạch Thái đứng dưới dàn thường xuân phía một góc khán đài, xuyên qua núi giả cùng với dây thường xuân lấp
ló, lẳng lặng nhìn một người trong đám phu nhân đang xem diễn.
“Tỷ.” Phạm Bạch Thái khẽ gọi một tiếng, giọng rầu rĩ.
“Ừ?” Tiểu Ngư vẫn chú ý đến sắc mặt của Phạm Bạch Thái, nghe tiếng nó gọi liền dịu dàng đáp.
“Bà ấy sống rất tốt.” Phạm Bạch Thái mờ mịt nói.
“Đúng vậy, xem ra năm đó bà ấy rời khỏi chúng ta là quyết định đúng rồi.” Tiểu Ngư nói, hơi châm chọc.
Phạm Bạch Thái cúi đầu không nói.
Tiểu Ngư im lặng thở dài, ôm đầu vai thằng bé đã cao lên rất nhiều, dịu dàng hỏi: “Đệ muốn nhận bà ấy không?”
Phạm Bạch Thái giương mí mắt, trong mắt ánh nước lấp lánh, muốn nói, rồi lại gắt gao cắn môi.
“Đệ muốn nhận, đúng không?”
Phạm Bạch Thái im lặng lắc đầu, một giọt lệ trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt.
“Trước mặt ta, đệ không cần phải giấu kín suy nghĩ của mình, bất kể đệ muốn nói gì làm gì, ta sẽ không trách đệ.” Tiểu Ngư dịu dàng nói.
“Nhưng..” Phạm Bạch Thái rốt cuộc mở
miệng, những giọt lệ trong suốt rơi xuống. “Đệ biết tỷ hận bà ấy, tỷ
không muốn nhận bà ấy.”
Tiểu Ngư ngẩn người, vô thức phủ định: “Ta không hận bà ấy.”
“Tỷ có.” Phạm Bạch Thái nghẹn ngào, trong mắt là phức tạp, thống khổ, lại mang theo ưu thương vô tận. “Tỷ, cho
tới giờ tỷ chưa từng nhắc đến bà ấy, cũng chưa từng hỏi cha rằng mẹ đi
đâu? Khi còn bé đệ nhớ mẹ, từng ở trong mơ khóc đến tỉnh lại, tỷ vẫn ôm
chặt đệ, dỗ dành an ủi đệ, nhưng đệ có thể nhận ra, tỷ không hề nhớ đến
bà ấy chút nào..”
Chóp mũi Tiểu Ngư đột nhiên chua xót, ai
nói con gái mới là mẫn cảm nhất chứ, nàng hẳn nên biết đệ đệ này vẫn
luôn hiểu chuyện, vô cùng hiểu chuyện, trước nay đều đem lo lắng giấu
dưới đáy lòng, mà nay, nó chịu chấp nhận vì nàng mà đè nén khát vọng của chính mình.
Sau một lát im lặng, Tiểu Ngư dịu dàng
lau khóe mắt vương lệ của thằng bé, nhìn sâu vào mắt nó, ôn nhu nói: “Đệ đệ, đệ quên rồi sao? Sau khi tỷ tỷ chết đi rồi sống lại, những chuyện
trước đó đều không còn nhớ rõ nữa, dĩ nhiên cũng không nhớ được bà ấy.
Đối với một người không còn nhớ nữa, không nghĩ tới cũng là rất bình
thường, chứ không phải là hận bà ấy.”
Phạm Bạch Thái hơi mím môi, cố gắng ngừng lại những giọt lệ đã rất nhiều năm chưa rơi xuống, chớp cặp lông mi còn vương dấu nước, chăm chú cẩn thận nhìn Tiểu Ngư: “Tỷ, tỷ thực sự không
phải hận bà ấy?”
“Ta là tỷ tỷ ruột của đệ, sau này nói gì
với ta không nên cẩn trọng như vậy, muốn nói gì thì cứ nói.” Tiểu Ngư sờ sờ đầu thằng bé, suy nghĩ một chút, cũng chăm chú trả lời nó: “Tỷ tỷ
thật sự không hận bà ấy, chỉ là nghĩ tới bà ấy lại có thể bỏ lại đệ, tỷ
tỷ mới thấy tức giận, đệ là cậu con trai ngoan nhất trên đời, là đệ đệ
đáng yêu nhất trên đời, tỷ tỷ bất bình cho đệ, tỷ tỷ không thể nghĩ ra
sao bà ấy có thể quyết định như vậy, cho nên tỷ tỷ mới có mấy câu trách
bà ấy.”
“Cha nói, đều là lỗi của cha.” Phạm Bạch
Thái len lén ôm thắt lưng của nàng, cảm nhận thân tình ấm áp từ thân thể nàng, yếu ớt nói. “Đệ cũng nhớ rõ, mẹ dường như luôn giận cha, lớn
tiếng mắng cha, mắng xong thường ôm hai chúng ta mà khóc…”
“Ôm hai người chúng ta mà khóc?” Tiểu Ngư kinh ngạc, bất giác nhắc lại câu cuối cùng.
“Vâng, đệ còn nhớ rõ, mẹ luôn đau lòng quỳ trên mặt đất, kéo chúng ta vào lòng, ôm thật chặt…” Phạm Bạch Thái nghẹn ngào.
Đau lòng khóc? Còn ôm chặt?
“Khi đó…” Tiểu Ngư ngắc ngứ đáp, “Khi đó đầu óc ta không rõ ràng lắm. Bà ấy.. bà ấy ghét ta không?”
Phạm Bạch Thái lắc đầu như trống bỏi:
“Không, tuy rằng đệ không nhớ rõ nhiều lắm, nhưng có thể khẳng định với
tỷ, mẹ vẫn rất thương chúng ta..”
Nàng chưa bao giờ biết, chưa bao giờ
biết.. Thì ra khi còn bé cũng từng được người kia thương yêu như vậy, mà không phải như nàng vẫn tưởng, ruồng bỏ nàng, chán ghét nàng, nóng lòng rời khỏi nàng…
Tiểu Ngư kinh ngạc, lần đầu tiên cảm thấy một thứ tình cảm không thuộc về mình ẩn sâu trong nội tâm bắt đầu trỗi
dậy.. Thật giống như.. giống như kiếp trước, nàng cũng từng trăm nghìn
lần khát vọng có thể mơ thấy được người mẹ đã mất ôm mình lần nữa, bất
tri bất giác, một chất lỏng ấm áp phủ kín viền mắt.
Trên giàn thường xuân, lá xanh rì rào đong đưa trong gió mát.
Dưới giàn dây leo, hai tỷ đệ không nói gì, đứng dựa sát vào nhau, cùng nhìn chăm chú một thân ảnh, tâm tình giống nhau.
Nhưng hình ảnh tĩnh lặng này, nhanh chóng bị phá vỡ.
Một a hoàn nhẹ chân đi tới, nâng bên tay
vị phu nhân Viên ngoại lang kia nói nhỏ vài câu, sau đó thấy bà ta vẻ
mặt xin lỗi đứng lên, nói vài câu với phu nhân khác, thi lễ xong vội
vàng đứng dậy, bước về phía hậu trường gánh hát.
“Chúng ta đi xem xem.” Tiểu Ngư ngạc nhiên kéo Phạm Bạch Thái, để nó mau mau lau khô nước mắt.