- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 111: Xem tướng tay
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
Tiểu Ngư nắm chặt tay Phạm Bạch Thái, kéo nó cách xa ra, đầu tiên dùng bản thân mình đứng chặn giữa khoảng cách
với lão già quái gở này, sau đó tính toán nhanh chóng theo lề đường phố
bên kia đi qua.
Thế nhưng,
nàng phòng bị lão già, lại quên mất đệ đệ mình đôi khi nhiễm phải tính
khí của Phạm Thông, quá mức lương thiện. Mới rồi nghe bà thím kể chuyện
một hồi, đầy đầu Phạm Bạch Thái hiện giờ đều là bộ dáng đáng thương của
lão già kia bị người ta đấm đá còn cả bị ném đá nữa, lại không biết nghi ngại trong lòng Tiểu Ngư, mới tiến đến quãng đường chỗ lão già quái gở
kia liền dừng chân kéo Tiểu Ngư lại, ngửa đầu mềm mại cầu xin: “Tỷ tỷ,
ông cụ này thật đáng thương, chúng ta giúp ông ấy được không?”
Thấy đệ đệ mình không chịu đi, ngược lại
còn muốn giúp đỡ lão già, Tiểu Ngư lúc này mới nhớ đến tính tình thằng
nhóc này, không khỏi nhíu mày, rất muốn mạnh tay kéo thẳng nó đi, nhưng
lại biết nhất định nó sẽ thương tâm, lập tức nhanh chóng quyết định,
nói: “Được, chúng ta cho ông ta một chút tiền.
Vừa nói vừa lấy tiền ra.
“Ý của đệ không phải vậy.” Phạm Bạch Thái lắc lắc đầu, vẻ cầu xin trong mắt càng đậm, “Tỷ tỷ, thím kia vừa mới
nói, ông cụ này bị người đánh rất đau, đệ muốn đưa ông ấy về, nhờ Nhạc
tiên sinh xem bệnh.” (lại được cả thằng cu thánh mẫu >.
“Đông Đông, đi, chúng ta đi trước, tỷ tỷ nói với đệ điều này.” Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư tiếp tục nhíu lại.
“Tỷ tỷ, đệ biết tỷ tỷ ghét nhất là giúp
người lung tung, nhưng ông cụ này tuổi đã lớn như vậy lại bị người ta
bắt nạt, thật sự rất đáng thương, tỷ tỷ đáp ứng Đông Đông đi?!” Phạm
Bạch Thái khó có được cố chấp mà kiên trì nói.
Đệ đệ ngốc này, aiz! Tiểu Ngư thở dài một tiếng, muốn nói thẳng nguyên nhân cho nó biết, làm cho nó hiểu rõ cái
gì mà nàng không giúp, nhưng lại sợ lão già kia thính tai nghe được lời
nàng, liền nhìn quanh, phát hiện bên cạnh vừa lúc có một ngõ nhỏ, liền
kéo thằng bé đi vào.
“Thật vậy sao?” Nghe Tiểu Ngư nói lão già kỳ quái này nhất định là một cao thủ, Phạm Bạch Thái không khỏi bán tín bán nghi.
Tiểu Ngư không muốn nổi giận, nhéo mũi nó một cái: “Tỷ tỷ bình thường tuy rằng phản đối cha làm việc thiện lung
tung, nhưng đệ cảm thấy tỷ tỷ là loại người nhẫn tâm lòng dạ sắt đá sao? Đệ đệ ngốc, vừa rồi đệ cũng nghe thấy tiếng ngáy ngủ của ông ta, nếu
ông ta bị thương hấp hối, sao còn có thể ngủ ngon như vậy? Đệ tin tỷ tỷ
đi, tỷ tỷ không nhìn lầm người đâu.”
“Ưm..Nhưng mà… Tỷ tỷ, chúng ta có thể cho ông ấy ít tiền không? Nếu ông ấy đói bụng cũng có thể đi mua chút gì đó để ăn.” Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là nhìn đến bộ dáng
đáng thương của lão già kia lại có chút không đành lòng.
“Được, chúng ta cho ông ta tiền.” Tiểu
Ngư tháo ra mười đồng tiền, để Phạm Bạch Thái đứng đó, còn nàng cẩn thận bước tới, cúi mình nhẹ nhàng đặt tiền bên cạnh lão ta, cho đến khi an
toàn trở về mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng sợ lão già đột ngột gây khó
dễ, cũng ngáng nàng một cú ngã ấy chứ, không ngờ lão ta lại không động
đậy, nhớ ban nãy bà thím kia vừa nói, lão ta gạt chân toàn là lũ con
trai, không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra lão già quái dị này có phần
trọng nam khinh nữ đây!
Cái gọi là nhạc đệm, sở dĩ là nhạc đệm
bởi vì nó không ảnh hưởng đến kế hoạch hay cuộc sống sau này. Cho tiền
xong, Tiểu Ngư kéo Phạm Bạch Thái tiếp tục đi, vừa hướng tới chỗ hội họp với Phạm Đại, vừa ngắm nghía cảnh phố chợ, sem xét thương gia làm ăn
ven đường, rất nhanh liền quên mất chuyện về lão già kỳ quái đó.
Đến quán nhỏ hai ngày trước từng thấy,
xuyên qua cửa sổ mở sát ra đường, liền nhìn thấy Phạm Đại và La Đản đã ỏ đó. Trước mặt La Đản đặt một chén trà, Phạm Đại thì đang bưng một cái
bát to uống ừng ực.
“Nhị thúc, ca ca!” Phạm Bạch Thái vui vẻ
giơ đồ chơi và đồ ăn trong tay lên, hưng phấn chưa vào đến nơi đã muốn
khoe ra, muốn nhanh chóng kể với Phạm Đại và La Đản những chuyện vừa
thấy trên đường ban nãy.
“Tiểu Ngư, Đông Đông!” Phạm Đại ngước
mắt, miệng còn ngậm rượu lúng búng chào hỏi hai người, nhưng sau đó, hắn đột ngột đứng dậy, chuyển mình ra phía sau hai chị em, đồng thời nhanh
chóng giơ hai tay, thân mình ngăn trước hai chị em, lưng quay về phía
hai đứa như gặp kẻ thù lớn.
Động tác kỳ lạ này của Phạm Đại đương
nhiên khiến Tiểu Ngư chú ý, lập tức nàng rất tự nhiên quay đầu nhìn lại, liền thấy lão già kỳ quặc ban nãy còn nằm ngủ trên mặt đất không biết
từ lúc nào đã theo sát sau hai chị em mấy thước, đang cười hì hì nhìn
bọn họ, nhất thời kinh hãi.
Nàng luyện võ từ ba năm nay, chẳng những
Phạm Đại thường kiêu ngạo mà khích lệ nàng quả nhiên là kỳ tài luyện võ, ngay cả Phạm Thông không có thói quen khen con nhà mình cũng phải tán
thưởng và kinh ngạc. Vì nàng có thị lực và tầm nhìn trời sinh tinh nhạy
hơn những người khác mà Phạm Đại còn từng đặc biệt chỉnh sửa một bộ
phương pháp cố ý huấn luyện, khiến cảm quan của nàng càng thêm minh mẫn.
Nhưng mà, hôm nay lão già kỳ lạ kia đi
theo bọn họ một quãng đường dài như vậy mà võ học thiên tài như nàng lại không hề hay biết, không hề phát hiện ra phía sau có người đi theo, nếu lão già này có ác ý gì với Đông Đông, chút năng lực của mình tuyệt đối
không thể chống lại được. Nghĩ đến suýt chút nữa có thể mất đi Phạm Bạch Thái, Tiểu Ngư nhất thời nghĩ mà sợ, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, vội tỉnh táo giữ chặt Phạm Bạch Thái bước lên phía trước mấy bước, tránh khỏi vòng chiến căng thẳng, lúc này mới quay người nhìn về phía
Phạm Đại và lão già kỳ quái kia.
“Tỷ tỷ, ông cụ kia sao lại ở đây? Ông ấy
không phải vừa nãy còn đang ngủ sao?” Phạm Bạch Thái lén lút hỏi Tiểu
Ngư, dù nó không luyện võ, nhưng trong đầu lập tức suy nghĩ đến vấn đề,
hơn nữa rất tự giác mà hạ giọng rất thấp, chỉ muốn một mình Tiểu Ngư
nghe thấy.
Lão già kỳ quặc kia giống như chẳng hề
nhìn thấy Phạm Đại nhìn lão ta đầy cảnh giác, lắc lắc đầu cười ngờ
nghệch, thân mình nhoáng một cái không biết làm thế nào đã lướt qua Phạm Đại, đi về phía quầy rượu, vừa đi vừa thò tay vào bộ quần áo rách nát
trên người lục lọi.
Phạm Đại thấy lão ta thoáng cái đã tránh
được mình, sắc mặt lại càng ngưng trọng, ánh mắt bình tĩnh, nhanh chóng
quyết định không giằng co với lão ta nữa mà cực nhanh xoay mình ra phía
trước Tiểu Ngư, chắn hai đứa trẻ ra phía sau, đồng thời ra hiệu cho La
Đản nhanh chóng ra khỏi quán rượu.
Lão già quái dị dường như chẳng hề cảm
nhận được bọn họ khẩn trương, vẫn như trước lảo đảo đi vào trong quán,
cánh tay bẩn thỉu móc ra trong người một cái hồ lô. Bình hồ lô màu tím
tinh xảo vừa xuất hiện, thần sắc Phạm Đại nhất thời thay đổi, ánh mắt
sáng rực lên.
“Đến đây, lấy cho ta một cân Kiếm Nam
Xuân ngon nhất ra đây!” Lão già quái dị vừa vào quán liền lớn tiếng hét
to, ném mạnh ra mười đồng tiền lúc trước Tiểu Ngư vừa cho.
“Ông già, nếu ông muốn loại rượu bình
thường như trước thì mười văn này còn đủ cho ông uống hai cân, nhưng nếu ông muốn Kiếm Nam Xuân loại ngon, ha ha, vậy thì còn thiếu năm văn
nữa!” Tiểu nhị trong quán cười đùa, dường như đã quen thuộc với lão già
lắm.
Chẳng lẽ lão già này vừa lúc đến quán
rượu này để mua rượu mà không phải theo dõi hai chị em bọn họ? Nhưng mà
lão già này lại có thể né khỏi Nhị thúc, để ngừa vạn nhất vẫn là cẩn
thận một chút thì hơn.
Trong lòng Tiểu Ngư thoáng hiện một chút nghi hoặc, hạ giọng nói: “Nhị thúc, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.”
Nhưng mà Phạm Đại nhìn chằm chằm lão già kia, giống như đang kiệt lực suy nghĩ điều gì đó, nhất thời không nghe thấy tiếng nàng.
“Tên tiểu quỷ này, rõ ràng biết hồ lô của ta chỉ có thể đựng một cân rượu, lại cố tình muốn ta mua hai cân, là
muốn bắt nạt lão già ta mỗi ngày chỉ có thể uống một cân rượu sao?” Tiểu Ngư đang định kéo Phạm Đại, thì phía quán rượu, lão già quái dị đột
ngột trở nên tức giận, dùng hồ lô rượu gõ mạnh mặt bàn.
“Đừng đừng đừng, ngài nếu còn muốn gõ
nữa, tủ quầy của ta bị hỏng ngài cũng không có tiền đền.” Tiểu nhị thật
đúng là không sợ lão già, cười nói, “Ông già, vậy ông có thể mua trước
một cân uống, còn lại năm văn thì sáng mai lại đến mua nữa cũng không
muộn!”
“Không được không được không được, hôm
nay ta muốn uống Kiếm Nam Xuân, ngươi không lấy đủ một cân rượu ta sẽ
không đi!” Nói xong, lão già quả nhiên liền điên điên khùng khùng bám
lấy tủ quầy, bắt đầu trợn mắt thở hồng hộc, khiến những người khách
trong quán đang xem náo nhiệt đều phì cười.
Có người khách quen cười nói: “Lão già này, bình thường đều mua rượu rồi đi, hôm nay sao lại vô lại như thế?”
“Ông già, không phải tôi không muốn đong
rượu cho ông, nhưng mà tôi cũng chỉ là một tiểu nhị, nếu chưởng quầy
biết tôi đem mười lăm văn rượu làm mười văn bán cho ông, cái nghề tiểu
nhị nuôi nhà sống tạm của tôi đây đã có thể kết thúc rồi, hơn nữa, cũng
không phải với các khách quan khác đúng không?” Tiểu nhị kia vẫn giữ hòa khí cười nói.
“Nha đầu thối, cho người ta tiền sao lại
không cho nhiều một chút chứ, khiến cho lão già ta đây ngay cả một cân
rượu cũng không mua được, oa oa oa, tức chết ta, tức chết ta!” Lão già
kia thấy tiểu nhị sống chết không chịu bán rẻ, liền dứt khoát lăn đùng
ra mặt đất giãy dụa ăn vạ.
Tiểu Ngư lại gọi Phạm Đại đang xuất thần, nhưng mới mở miệng, Phạm Đại đột ngột cười ha ha: “Tiểu nhị, lấy hai
cân rượu Kiếm Nam Xuân ngon nhất ra, ta mời vị tiền bối này uống mấy
ngụm.”
Tiểu Ngư vừa ngẩn ra, lão già quái dị bên kia vừa nghe thấy có người mời đã dừng thôi không lăn lộn nữa, nhưng mà nhìn qua cũng không có vẻ gì cảm kích, ngược lại còn trừng mắt nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Đại đang tiến đến, vẻ mặt đề phòng: “Ta sao muốn
ngươi mời uống rượu chứ? Ngươi có mục đích gì? Ngươi muốn làm gì?”
Nói xong, thân mình liều mạng lùi sát vào chân tủ quầy, cũng ôm chặt bầu hồ lô của mình, cứ như là lão ta đột
nhiên biến thành một thiếu nữ thiên kiều bách mị, sợ bị kẻ khác cường
bạo ấy.
Khóe miệng Tiểu Ngư nhịn không được co quắp, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Phạm Đại đột nhiên kéo Tiểu Ngư
đến, đẩy nàng đang ngạc nhiên về phía trước, cười sang sảng: “Ta cũng
không có mục đích gì, chỉ là muốn tiền bối xem tướng tay cho cháu gái ta một chút mà thôi.”
Quác…
Tiểu Ngư dường như nghe thấy trên đầu có một con quạ đen quang quác bay qua, không thể thốt lên nổi điều gì.
Nhị thúc hắn đang làm cái quái gì vậy?