- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 47: Tâm sự thiếu niên
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
Ngày hôm sau, tinh mơ đất trời đã mênh mông rực sáng, Tiểu Ngư theo
thói quen tỉnh dậy. Mặc quần áo, cột chặt tất, đi giày, tùy tiện cột tóc lại thành một cái đuôi ngựa, cầm lấy thanh mộc kiếm mấy năm nay nàng
vẫn luôn sử dụng và một bọc vải nhỏ, lặng yên không tiếng động nhảy qua
cửa sổ ra ngoài.
“Sư tỷ.” Trong sân như thường lệ đã có một thân hình cao lớn đang
đợi, trên tay hắn cũng cầm một món vũ khí cong cong, nhìn kỹ sẽ thấy là
một thanh mộc đao rất nặng, có điều khác với Tiểu Ngư là, tay kia của
hắn không phải cầm bao quần áo mà là một cái giỏ trúc.
“Ừ, đi thôi.” Tiểu Ngư thấp giọng.
Hai người thi triển khinh công, cùng sóng vai chạy về phía sau núi,
gió sớm còn mang theo chút giá lạnh của đêm, ào ào tạt vào áo đơn trên
người Tiểu Ngư, ngấm thẳng vào da thịt. Tiểu Ngư không tránh cũng không
che mình, ngược lại chính diện nghênh đón, để thể xác và tinh thần của
bản thân hoàn toàn thả lỏng trong bầu không khí tràn ngập hơi sương và
hương thơm của đất.
Im lặng chạy một lúc, thôn nhỏ rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, núi
rừng chậm rãi hiện ra rõ ràng trước mắt. Hai người chạy vào trong núi,
thành thạo tìm được một mỏm đá cao chót vót, liền cùng đặt bao đồ và giỏ trúc xuống đất, nhảy lên trên đỉnh mỏm núi đá. Tiểu Ngư quát khẽ một
tiếng, bắt đầu tấn công trước tiên, hai người ngay trên mỏm đá ngươi qua ta lại giao thủ.
Lúc này núi rừng còn chưa tỉnh, chim chóc cũng chưa bay đi kiếm mồi,
làn sương khói màu lam lượn lờ phiêu đãng trên đỉnh những ngọn cây rừng, có thể thấy được những bụi cây và bãi cỏ lờ mờ bên cưới, nhưng hai thân hình trên mỏm núi nhô hẳn ra kia lại vô cùng nổi bật, thỉnh thoảng phi
thân nhảy lên rồi lại mạnh mẽ sà xuống như thần tiên hạ phàm.
Dần dần, trong không khí dường như có một mùi hương thơm ngát lan
tỏa, không biết là hương của hoa dại sớm nở hay là đến từ ai đó đang
không ngừng rơi mồ hôi, ẩn hiện, nhàn nhạt, lại như thấp thoáng lúc có
lúc không phớt vào mũi La Đản, giống như một bàn tay mềm mại nghịch
ngợm, như có như không kích thích tình cảm sơ khai của tuổi trẻ. Suối
tóc đen bóng chỉ cột lại đơn giản thả xuống bay lớt phớt, theo những
động tác của chủ nhân mà uốn lên lượn xuống, giống như một điệu múa
nhanh nhẹn tuyệt đẹp, lờ mờ, La Đản phảng phất như vừa nghe thấy tiếng
cười lanh lảnh trong vắt như chuông ngân kia..
Cạch..
Đao kiếm chạm nhau, một cỗ lực mạnh mẽ ập đến khiến thân hình La Đản
chấn động, lùi lại mấy bước, lại quên mất mình đang ở trên một mỏm đá
cao, thân thể nhất thời bị hụt xuống.
Mắt thấy bản thân sắp ngã xuống những mỏm đá lổm ngổm bên dưới thì
một bàn tay trắng nõn đã đúng lúc nắm lấy vạt áo hắn, kéo nhẹ một cái,
La Đản mới thăng bằng lại được thân hình sắp ngã ngửa về phía sau. Thân
thể mất khống chế cùng với mồ hôi lạnh toát ra sau lưng khiến La Đản lập tức từ trong mê đắm tỉnh lại, vừa nhìn lên, một đôi mắt gần trong gang
tấc phát ra những tia sáng nhỏ rực rỡ quang mang bức người đang hung dữ
trừng mắt nhìn hắn.
“Đản Nhi, đệ đang làm cái gì? Ngay cả một chút lực đạo như vậy cũng
không chặn lại được, đệ đang muốn nhường ta sao? Đã nói qua bao nhiêu
lần, những lúc luyện tập nhất định phải toàn lực ứng phó kia mà.” Tiểu
Ngư không chút khách khí mắng, may mắn vừa rồi khi đao kiếm chạm nhau
nàng cảm giác được khí lực La Đản bất thường, mới đúng lúc ra tay, nếu
không tên nhóc này hôm nay ít nhất cũng sẽ phải chịu chút đau đớn.
Ha, sao nàng lại không nghĩ ra kỳ thật hẳn là để nó chịu ít đau khổ nhỉ! Miễn cho khi luyện võ nó lại lơ đãng.
“Ta…” Gương mặt tuấn tú của La Đản nhất thời đỏ rực, muốn mở miệng,
trong mũi lại càng mẫn cảm ngửi thấy làn hương kia, thấm qua vạt áo bị
mồ hôi làm ướt, lại như có thể rõ ràng cảm nhận được những ngón tay đang cầm vạt áo của mình, đặt trên ngực mình, một luồng rung động nhất thời
từ trong lồng ngực ùa ra, khí huyết toàn thân giống như bị triệu hồi,
trong nháy mắt trở nên sôi trào.
“Ta cái gì mà ta? Đản Nhi, dạo này đệ có chuyện gì vậy? Tại sao đang
trong lúc luyện võ lại bị phân tâm? Khí lực sử ra như gãi ngứa, có đập
muỗi cũng không chết nổi. Đệ có biết không, nếu vừa rồi đứng trước mặt
mà là kẻ địch thực sự, nếu mất tập trung như đệ đã sớm bị người ta một
kiếm chém chết rồi.” Tiểu Ngư căn bản không phát hiện ra tâm tư của tiểu sư đệ so với nàng còn lớn hơn những hai tuổi này, tiếp tục đùng đùng
giáo huấn, đồng thời bàn tay đang túm áo hắn cũng buông ra.
Tuy nói học võ không phải vì so đo cao thấp với ai, nhưng nếu đã học
thì nhất định phải tập luyện thật tốt, vì người trong giang hồ mặc kệ
bạn phân tâm hay không phân tâm, nếu bạn không học võ, người ta có thể
coi thường không thèm ức hiếp, nhưng nếu đã học võ, liền xem như người
trong giang hồ, đánh nhau với người ta cho dù có là thua mất tính mạng
cũng chỉ có thể nói, bản lĩnh không bằng người.
Nhưng đứng trước mặt ta không phải kẻ địch, mà là nàng.
La Đản nhịn không được trong lòng phản bác lại một câu, nhưng trên
mặt cũng chỉ là xấu hổ không thôi, hạ mí mắt nói: “Xin lỗi, sư tỷ, là ta không tốt.”
“Lại một lần! Nếu còn phân tâm nữa, ta sẽ không khách khí.” Tiểu Ngư
trừng mắt nói, cũng không thèm đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt nữa, sau
gáy như có một con mắt nhảy lùi về phía sau, lấy thế kim kê độc lập* đứng trên một khối đá khác, điều chỉnh lại hô hấp một chút rồi tiếp tục tấn công một lần nữa.
Nhị thúc đã từng nói, khi cao thủ giao chiến, có đôi khi một động tác thừa thãi rất nhỏ thôi cũng có thể trở thành nhược điểm chí mạng, bởi
vì có lẽ ngay lúc bạn lau mồ hôi thì mũi kiếm và ám khí của kẻ thù đã
đợi sẵn như rắn độc ập đến rồi.
Trước đây nàng nghe lời này cũng từng chỉ cười nhạt, dù sao nàng
luyện võ cũng chỉ vì muốn tăng cường năng lực của mình, để ngừa vạn nhất mà thôi, cũng chẳng phải thật sự muốn đi làm cái gì mà hiệp nữ trừ bạo
an dân, cứu tế thiên hạ, tranh thiên hạ đệ nhất gì đó để chứng minh võ
học Phạm gia võ đạo thượng thừa, bởi vậy cũng chẳng để ý đến câu cảnh
báo nho nhỏ đó của Phạm Đại.
Thế nhưng Phạm Đại bình thường yêu thương thì yêu thương, một khi đến thời điểm dạy võ công thì một chút cũng không lưu tình, một lần, hai
lần, ba lần, Tiểu Ngư chỉ cần phân tâm một chút, cây gậy của hắn sẽ hạ
xuống người. Bất kể là tay hay chân, hoặc là cái mông nhỏ nơi kỳ thật
không đau nhất nhưng sẽ khiến người ta điên tiết nhất, chỉ cần không cẩn thận, cây gậy kia sẽ linh hoạt như một con rắn, thực thi trừng phạt.
Lâu dần, Tiểu Ngư chỉ có thể bị ép buộc thành thói quen rất tốt là một
khi bắt đầu luyện võ hoặc ra chiêu liền tuyệt đối tập trung, toàn lực
ứng phó.
Có điều Phạm Đại tuy nghiêm khắc với nàng nhưng đối với La Đản lại dễ dãi hơn rất nhiều. Vì đầu tiên, trong lòng hắn cháu gái bảo bối mới là
xếp hạng nhất, mà thứ hai, La Đản tự mình có sư phụ, hắn không cần
chuyện gì cũng quan tâm. Nhưng Phạm Thông tuy là sư phụ người ta mà bản
tính lại khó sửa, mỗi một ngày luôn luôn hơn nửa ngày là đang bận giúp
người ta, tự nhiên là không có khả năng giống Phạm Đại sát sao coi sóc
đồ đệ của mình, chỉ là cách hai ba ngày hỏi qua một chút, mười ngày nửa
tháng lại kiểm tra một lần, hai ba tháng tiến hành một lần thi đấu lớn
là thôi, cũng may La Đản tự mình vô cùng siêng năng, cũng không cần Phạm Thông nhọc lòng lo lắng.
“Dạ.” Tiểu Ngư hết răn dạy lại tỏ vẻ mặt nghiêm nghị, khiến chút mơ
mộng trong lòng La Đản mới hình thành liền lập tức như bị gió lạnh thổi
bay. Vội hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc khác lại, ngưng lực nơi tay,
tùy thời chuẩn bị tiếp đón tấn công mạnh mẽ của Tiểu Ngư.
Tiểu sư tỷ này của hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng giống như sư phụ và sư
thúc nói, thật sự là trời sinh kỳ tài luyện võ, hơn nữa lại có thần lực, hắn mặc dù lớn hơn hai tuổi lại là con trai, nhưng một năm trở lại đây, mỗi lần tiếp chiêu nếu không dùng toàn lực thì thật sự chịu không nổi
lực đạo của nàng.
Thằng nhóc này, mới mười lăm tuổi đã nghĩ đến mấy cái chuyện tình
cảm lăng nhăng, thảo nào mỗi lần đều đánh không lại cháu gái ngoan của
ta. Có điều, nói đi cũng nói lại, cháu gái ngoan thật là nhân tài
giống hắn, đầu óc thông minh nói chút liền hiểu, học một biết mười, trên đời này sao có thể tìm ra người thứ hai chứ.
Cách đó không xa trên một cây đại thụ, Phạm Đại đang chân bắt chéo
nhởn nhơ ngồi trên chạc cây, miệng cắn một mảnh lá, đắc ý nhìn chăm chú
về phía mỏm đá, chỉ là nhìn nhìn, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hắn gặp người nào đó, người nào đó tựa hồ cũng mới mười
lăm tuổi.
Thoáng chốc đã ba năm trôi qua, người đó đã sớm không phải một cô gái nhỏ nữa, đã lấy chồng rồi chăng? Nàng hiện tại, trong lòng hẳn là còn
hận hắn? Hoặc là, có lẽ người ta đã sớm quên hắn rồi, dù sao, làm quận
chúa hoàng gia, dù có dung túng nàng thế nào đi nữa cũng không thể để
nàng đến hai mươi hai tuổi còn chưa gả cho ai được!
Quên đi, nghĩ mấy thứ này làm gì! Dù sao Phạm gia đã có Tùng Tùng nối dõi, Phạm Đại hắn cũng không cần nhất định phải lấy ai, cứ như vậy cả
đời tiếu ngạo giang hồ đi! Anh hùng sao, một người khí khái đến đâu, một khí dính vào nhi nữ tình trường liền chẳng hay ho.
Đúng, vẫn là nhanh nhanh đem mấy thứ dưới gốc cây này bán lấy tiền uống rượu thì hơn!