- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 157: Mưu nghịch
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Vũ
"Ta nói Thánh Thượng hai mắt không mù, không lẽ toàn bộ các đại thần hai mắt đều mù hết hay sao?" Lý Mẫn đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cung nhân đẩy xe nhìn thấy sắc mặt của hắn như thế, cũng sợ hãi thối lui hai bước, có thể thấy được sắc mặt Lý Mẫn thê lương đến cỡ nào..
Mười dặm bên ngoài Thượng Lâm uyển là rừng cây rậm rạp, ánh trăng như dưới nước, chiếu rọi trên mặt đất như một quái thú, lẳng lặng chờ đợi để cắn nuốt vạn vật thế gian.
Đúng giờ Dậu, tuyết đã sớm ngừng rới, màn đêm lạnh giá đang bao phủ rừng cây, tĩnh lặng không một tiếng động. Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện trong tĩnh lặng có loại xao động bất an cùng sợ hãi.
Rừng cây như quái thú, động tĩnh trong rừng cây lại như mặt biển bình tĩnh ẩn chứa những cơn sóng, lúc nào cũng có thể ào ra, sẽ đem toàn bộ những gì trên mặt biển cuốn xuống đáy biển vạn kiếp bất phục.
Gần ngàn binh sĩ lẳng lặng mai phục trong rừng rậm, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ trời rét lạnh, binh sĩ đều giáp trụ tại thân, thần kinh như thép ngóng nhìn về phương xa, nơi đây có một con đường, rộng rãi thẳng tắp, cuối đường chính là Thượng Lâm uyển ngự hoa viên hoàng gia đệ nhất Đông Đô, ở đầu kia của con đường, xa xa có thể thấy quần sơn xanh rì, đó là chính là các nhánh của Y Khuyết sơn cùng Hương sơn.
Binh sĩ chưa có lệnh của tướng quân không dám cử động, mấy trăm chiến mã trong rừng cũng có chút bất an cùng hưng phấn, người lẫn ngựa đều không tiếng động, để cho kẻ địch không phát hiện, đều chuẩn bị chờ phân phó, cả rừng cây tuyết đọng cũng không lạnh bằng sát khí của binh sĩ tướng quân.
Người không chớp mắt, tướng quân lại tóc vàng, chỉ là lần này phải khóc là người nào?
***
Lý Mẫn nhìn thấy thúc phụ ngồi ở trên ghế, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, vô luận như thế nào, Dương Quảng lúc này đưa Thân Minh Công ra, đã không ý tốt đẹp gì.
Thân Minh Công đã già, lại bị trọng thương, chỉ nên tĩnh dưỡng, Dương Quảng lại đưa hắn đẩy đến đây, quả thực chính là có tâm tư mưu sát! Hắn có thể đem người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, chỉ bởi vì hắn là Hoàng đế cao cao tại thượng!
Trong lòng xuất hiện lửa giận, Lý Mẫn hướng tới Dương Quảng thi lễ nói: "Thánh Thượng xin xem xét thúc phụ đã già, không chịu nổi lao mệt, mong Thánh Thượng cho người quay về nghỉ ngơi".
"Ồ?" Dương Quảng khẽ cười nói: "Trẫm đã lâu rồi không cùng Thân Minh Công thưởng nguyệt, đưa hắn tới, chẳng qua cũng chỉ là ý tốt mà thôi, Trụ Quốc ngươi chớ suy nghĩ nhiều".
Quần thần đều nhìn nhau, không dám nhiều lời. Ai cũng nhìn ra Dương Quảng cũng không có ý tốt gì, ai cũng nhìn ra Lý Mẫn đã rất tức giận. Hôm nay mâu thuẫn xem ra đã đến mức động vào lá phát, bọn họ cũng đều muốn tránh xa rắc rối này.
Ai cũng không muốn trở thành vật hy vọng cho trận tranh đấu này, bởi vì Lý gia miễn tử đan thư thiết khoán có ghi, tự này về sau, cho dù có tội, nhưng nếu không phải mưu nghịch, thì có sao cũng không bị khép vào tội chết. Lý Mẫn cùng Dương Quảng dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn cá nhân. Tuy nói là tích oán đã lâu, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, không tính là mưu nghịch, nhưng bọn họ nếu đã nổi lửa giận, hai người không có việc gì, chỉ có thểảnh hưởng đến người vô tội.
"Thần thực đã suy nghĩ nhiều rồi?" Lý Mẫn hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh thúc phụ, cúi người nhìn khuôn mặt của thúc phụ, hồi lâu mới nâng khuôn mặt thúc phụ lên bi thống nói: "Thánh Thượng hai mắt không bị mù, không biết có nhìn ra Thân Minh Công đã hôn mê bất tỉnh hay không?"
Quần thần nghe được ý bất kính trong giọng nói của Lý Mẫn, đều là nhìn nhau hoảng sợ thất sắc. Dương Quảng ở trên đài cao sắc mặt âm trầm, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói Thánh Thượng hai mắt không mù, không lẽ toàn bộ các đại thần hai mắt đều mù hết hay sao?" Lý Mẫn đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cung nhân đẩy xe nhìn thấy sắc mặt của hắn như thế, cũng sợ hãi thối lui hai bước, có thể thấy được sắc mặt Lý Mẫn thê lương đến cỡ nào.
Dương Quảng ở trên đài cao cười lạnh một tiếng, "Trụ Quốc, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, chẳng lẽ muốn phản mà không thành?"
Tiêu Bố Y ở một bên nhìn thấy, trong lòng lo lắng, hiện tại đích thực là người mù cũng nhìn ra, cuộc thưởng nguyệt ngắm đèn lại thành ra túy ông lại không có rượu, Dương Quảng xem ra thực đối với Lý Mẫn cùng Lý phiệt rất bất mãn, lần này lời nói bức đến như vậy, nghe thì do tức giận mà nói, thật sự lại là thâm ý sâu sắc.
Chỉ cảm giác Lý Mẫn vẫn là lão mưu thâm tính, vui giận không lộ sắc, lần này bi phẫn khó hiểu, xem ra có ý gì đó, chẳng lẽ hắn ỷ vào có đan thư thiết khoán, lúc này mới dám đối với Dương Quảng xuất ngôn bất kính?
Dương Quảng khi nói hai chữ muốn phản, quần thần đều lo lắng, Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng tiến lên thi lễ nói: "Thánh Thượng, nói vậy Trụ Quốc là do quan tâm tới Thân Minh Công, lúc này mới rối loạn phân tấc, xuất ngôn không giữ lời, mong Thánh Thượng…"
"Không cần cầu tình với hôn quân, ta đối với hắn đã là tâm tro ý lạnh" Lý Mẫn nói một câu làm cho Vệ Văn Thăng sắc mặt đại biến!
Ai cũng đều biết Vệ Văn Thăng cùng với Lý Mẫn kết thông gia, ai cũng biết Vệ Văn Thăng cùng Lý Mẫn tư giao cực tốt, lần này Thánh Thượng cùng Trụ Quốc mâu thuẫn ngôn ngữ, Vệ Văn Thăng cũng đứng ra khuyên can, cũng nghĩ đến Lý Mẫn sẽ mượn thế mà leo xuống, nhưng không nghĩ đến Lý Mẫn lại nói hai chữ hôn quân, lại đem sự tình đưa đến bước không thể vẫn hồi lại được.
"Hôn quân, tâm tro ý lạnh?" Dương Quảng ở trên đài cao cười, lại có chút hứng thú hỏi, "Không biết Lý ái khanh tại sao lại nói lời ấy?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng trên mặt tuy cười, trong mắt lại không chút ý cười nào, lại thầm than thở một hơi, chỉ nghĩ tự bảo vệ mình là tốt nhất, không nên nhảy vào vũng nước đục này, chứ lọt vào trong vòng đấu đá của các đại thần này, cho dù có may mắn thắng, cuối cùng cũng sẽ không có kết cuộc tốt đẹp gì.
"Ngươi tự khoe khoang thiên cổ nhất đế, một đời minh quân, hơn tam hoàng, vượt ngũ đế, xem thường Thương Chu, vạn thế không ai bằng!" Lý Mẫn liên tục cười lạnh, "Nhưng những cái này chẳng qua là ngươi vọng tưởng mà thôi, Dương Quảng, ngươi còn muốn mơ mộng bao lâu nữa?"
Hắn nói ra một tiếng Dương Quảng, cấm vệ quân chung quanh đã tiến lên một bước, nhất tề hò hét, quần thần thất sắc, biết hôm nay việc đã không thể điều hòa!
Dương Quảng rốt cuộc đã không thể mỉm cười, thản nhiên nói: "Trẫm không phải thiên cổ nhất đế, chẳng lẽ là ngươi?"
"Ta đương nhiên cũng không phải, nhưng ngươi lại càng không!" Lý Mẫn lên tiếng cười dài nói: "Tiên đế tại vị, cúc cung tận tụy, vì nước vì dân, cho dù khi tránh hạn cũng không quên hỏi dân chúng khổ như thế nào, biết dân chúng ăn uống kham khổ đã rơi lệ, người là Hoàng đế tốt, là một thiên cổ nhất đế, nhưng còn ngươi? Ngươi không xứng! Ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến đại nghiệp của ngươi, ngươi có từng nghĩ đến tâm tư của dân chúng trong thiên hạ không?"
"Lý Mẫn lớn mật, lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, các ngươi thất thần làm cái gì, còn không bắt lấy" Tư Mã Trường An lên tiếng kêu lên.
Các cấm vệ quát lên một tiếng, nhất tề tiến lên, cầm kích vây quanh, Dương Quảng ở trên đài cao lại cười nói: "Tạm thời lui ra, trẫm cũng muốn nghe Trụ Quốc bình luận".
Tư Mã Trường An ngạc nhiên, cũng ngăn không cho các vệ binh tiến lên.
Lý Mẫn phóng tứ cười nói, "Dương Quảng, ngươi rốt cuộc bức ta nói ra mấy cái này, hôm nay lại còn làm có trò giả nhân giả nghĩa này nữa? Ngươi nghĩ quần thần sẽ bị nhân nghĩa của ngươi che mắt sao? Hay nghĩ đến thủ hạ của ngươi chẳng qua chỉ đều là hạng vỗ mông ngựa không biết xấu hổ, cho dù ngươi đánh rắm thì bọn họ cũng nói thành hương thơm?"
Dương Quảng nhìn Lý Mẫn nói: "Tiếp tục nói đi".
Lý Mẫn chắp tay hướng lên trời nói: "Tiêu Thiếu Khanh nổi danh Phó Cốt, ta cũng từng nghe hắn nói qua một câu, đó là nhân tại tố, thiên tại khán (người làm trời chứng), ta đối với câu này cũng cảm thấy rất sâu xa".
Tiêu Bố Y không thể không bội phục lão già này lão mưu thâm tính, cho dù chết cũng muốn kéo hạng tiêu bối như hắn vào, nhưng hắn cũng chỉ có thể im lặng, lời cũng không thể nói một câu. Nhưng như thế xem ra, Lý Mẫn này đối với hắn cũng đã lưu ý thật lâu, thậm chí hắn tại Phó Cốt nói một câu cũng nhớ rõ.
Lý Mẫn thở dài nói: "Thiên hạ này vốn đều không phải là thiên hạ của Dương Quảng ngươi, Dương Quảng ngươi thực nghĩ mình là người đại tài, được thiên hạ là thuận theo ý dân, đó là một sai lầm lớn! Tiên đế tuy đoạt được ngôi vị hoàng đế trên tay Hoàng đế Bắc Chu, nhưng đó mới là thật là người có được dân tâm được thiên hạ, tiên đế lấy được thiên hạ Bắc Chu, có thể thấy được ngôi vị hoàng đế đều không phải là nhiều thế hệ truyền lưu, mà là người có đức được mà thôi. Nhưng Dương Quảng có đức gì mà ngồi ở cao vị này? Ngươi ẩn nhẫn mười mấy năm, vu hãm Thái tử Dương Dũng, hãm hại huynh đệ, lấy giả nhân giả nghĩa che mắt Tiên đế, lúc này mới lấy được ngôi vị hoàng đế. Nhưng Thái tử, Tần vương, Thục vương, Hán vương người nào phục ngươi, người nào không phản ngươi? Ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, không cảm ơn đức của trời cao, cứ ngạo mạn không nghe lời can gián, không để ý tới sự chết sống của dân chúng. Trước sau đại hưng thổ mộc, xây Đông Đô, mở kênh đào, đánh Thổ Cốc Hồn, tuần du vui chơi, có biết đã chết bao nhiêu dân chúng binh sĩ? Công mà ngươi khoe khoang chẳng qua chỉ xây dựng trên máu tươi cùng hài cốt của dân chúng, kênh đào khai thông, hay cho một lợi tại đương đại, công tại thiên thu, nhưng khi đinh nam không đủ cung, đến bước phải điều cả nữ, Dương Quảng, ngươi khi nghe các tấu chương như thế, đã từng có chút áy náy nào không?"
Quần thần lo sợ, Dương Quảng chỉ cười lạnh, tùy ý để Lý Mẫn nói tiếp.
"Ngươi chỉ muốn thực hiện thiên thu đại mộng thiên cổ nhất đế của mình, vọng tưởng ba chinh Cao Lệ, với khả năng của tiên đế, chinh phạt Cao Lệ cũng đều vô công mà về, ngươi làm sao đủ tài đức, lại vọng tưởng thống quân đánh Cao Lệ? Ngươi một chút quân sự cũng không biết, trên đường chinh phạt chỉ biết ăn uống vui chơi, xa xỉ phô trương, không cần mãnh tướng lương tương, vọng tưởng không chiến mà thắng, từ mấy chục vạn quân sĩ, khi trở về bất quá chỉ còn mấy ngàn người, ngươi mỗi đêm có nghĩ đến việc này, có từng mơ thấy hơn mười vạn oan hồn vì ngươi mà chết oan?"
Dương Quảng nụ cười đã ngưng kết, sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt, đã không nói được một lời.
"Ngươi một trận chiến bại, không chịu giáo huấn, lại còn ba chinh, hôm nay còn muốn vọng tưởng tứ phạt Cao Lệ," Lý Mẫn nhìn thấy Dương Quảng không đáp, vừa hợp tâm ý, dù sao cũng đã tói nước này, thật ra cũng không chịu bó tay bó chân, "Lần thứ hai chinh phạt Cao Lệ, Dương Trụ Quốc phản ngươi chẳng lẽ không có nguyên nhân? Chỉ đáng tiếc Dương Trụ Quốc vì nước mà chết, đổi không được nửa phần ý hối cải của ngươi, khi tam chinh Cao Lệ, thì dân chúng đã sống không nổi, đã chịu không nổi sai dịch. Hôm nay Trung Nguyên gió mây tứ khởi, ngươi tưởng dân chúng phản ngươi sao? Ngươi sai lầm rồi, cực kỳ sai lầm, hôm nay là ông trời cũng phản ngươi! Dân muốn phản ngươi, ngươi có thể trấn áp, trời muốn phản ngươi, không biết ngươi có thể che được miệng của ông trời hay không?" xem tại TruyenFull.vn
Chúng thần nhìn nhau, sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ Lý Trụ Quốc này hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ thực muốn làm phản. Lấy tính tình của Thánh Thượng, Lý Trụ Quốc hôm nay không chết cũng bị lột da, nhưng những người biết rõ Lý Mẫn đều rất là kỳ quái, biết Lý Mẫn này nếu không nắm chắc thì sẽ không đánh, hôm nay làm vậy thật sự là rất khác thường.
Dương Quảng cười lạnh nói: "Trẫm không thể bịt miệng ông trời, nhưng muốn bịt miệng của ngươi thực là việc rất dễ dàng. Tô Nạp Ngôn, hôm nay Lý Mẫn xuất ngôn đại nghịch bất đạo, vậy phải bị tội gì?"
Tô Uy rất là đau đầu, run rẩy tiến lên nói: "Hồi Thánh Thượng, Lý Trụ Quốc tuy nói năng bậy bạ, nhưng cũng xin hãy vì hắn lao khổ công cao mà…"
Dương Quảng nhíu mày, khóe miệng cười lạnh.
"Tô Nạp Ngôn, đa tạ ý tốt của ngươi, chỉ là Lý Mẫn ta hôm nay một khi đã dám mắng hôn quân, đã sớm không để ý tới sinh tử" Lý Mẫn lắc đầu nói: "Hôn quân, ngươi nói ta muốn phản, cái này ngươi sai lại càng sai, ta trung tâm vì nước, thật sự là chưa từng có ý phản, nhưng hôn quân vô đạo ngươi nằm mơ cũng muốn ta phản, là vì cái gì? Bởi vì trên tay ta có Đan thư thiết khoán do Tiên đế ban cho, ngươi giết ta không được! Ngươi giết ta, chẳng những trái với di nguyện của Tiên đế, còn làm cho công thần thiên hạ lòng nguội lạnh, ngươi chỉ sợ giết một Lý Mẫn ta, sẽ khó tránh kẻ dưới không phục, ngươi đến bây giờ còn giả bộ làm người tốt, chính là muốn che dấu bộ mặt ghê tởm thật sự của ngươi. Trên Đan thư thiết khoán có câu, từ nay về sau, tuy có tội, nhưng không phải mưu nghịch, thì có trăm tội chết cũng không hỏi tới. Hay cho một câu nhưng không phải mưu nghịch, thì có trăm tội chết cũng không hỏi tới, ngươi không muốn thưởng cho công thần, lại chỉ sợ bọn họ chiếm vương vị của ngươi, một lòng muốn dồn bọn họ vào chỗ chết. Dương Trụ Quốc bởi vì ngươi nghi tâm mà phản, hôm nay ngươi lại tính kế đến Trụ Quốc ta. Ngươi trước giết con ta, lại liên tiếp cho người ám sát ta, truyền ra lời đồn Lý thị đương vi thiên tử, sau đó tại Tứ Phương quán trước mắt mọi người lại cho người hành thích thúc phụ ta, vốn quân bảo thần chết, thần không thể không chết, nhưng hôn quân như ngươi làm như vậy quả thực quá sức buồn cười, ngươi dùng hết tâm cơ, chẳng qua chỉ muốn bức ta mưu phản mà thôi. Ta nếu làm phản, ngươi có thể dùng tội mưu nghịch mà chém ta. Dương Quảng. Ngươi quả nhiên là tâm cơ rất tốt, tâm cơ rất buồn cười! Ta hôm nay vạch trần sự giả nhân giả nghĩa của ngươi, chỉ muốn cho quần thần thấy rõ bộ mặt chân thật của ngươi".
Lý Thiện Hành cười dài một tiếng, đưa tay rút đao, các vệ binh đều theo hiệu mà "sát" một tiếng, cũng rút chiến đao ra, thanh âm vang xa, trào dâng phấn chấn. Lý Thiện Hành đang dẫn quân tiến vào trong loạn thạch, truy sát Vương Thế Sung, đột nhiên ngựa dưới thân hí dài một tiếng, ngã huỵch xuống đất. Ngay sau đó toàn bộ ngựa đều như bị lây bệnh, đều hí dài mà ngã ầm ầm xuống đất, lập tức binh sĩ thất thanh kêu lên sợ hãi, khi ngã xuống đất lại liên tục kêu thảm thiết..
Tiêu Bố Y nghe đến đó mới giật mình hiểu ra, lúc này mới hiểu được những gì mà Bùi Minh Thúy lúc trước nói, vì cái gì nói Bối Bồi thất bại cũng đã thành công một nửa. Bùi Minh Thúy giết người không phải là mục đích chính, bức Lý phiệt làm phản mới là mục đích. Dương Quảng vì không muốn phá lời thề của Đan thư thiết khoán, cũng không muốn làm cho quần thần nghi kỵ, lúc này mới từng bước bức Lý Mẫn mưu phản. Chỉ là Lý Mẫn đem cái chết của con hắn đổ lên đầu Dương Quảng, không hiểu là thật không biết hay là có thâm ý gì khác.
Chỉ là hôm nay đã đến nước này, Lý Mẫn xem ra muốn không chết cũng không được, Tiêu Bố Y thật sự nghĩ không ra Lý Mẫn có phương pháp gì tránh được cái chết. Dương Quảng thản nhiên nói một câu, "Ngươi thực không nghĩ tới mưu phản? Ngươi nếu không nghĩ tới mưu phản, vì sao lại nói Y Khuyết sơn có Di đã giáo xuất hiện, ngươi nếu thực không nghĩ tới tạo phản, vì sao trẫm cho Lý Thiện Hành xuất binh tới Y Khuyết sơn, hắn lại cố ý kéo dài thời gian, sau khi xuất binh cũng lại cố ý thay đổi lộ trình, hắn hiện chẳng phải đang trên đường tới Thượng Lâm Uyển hay sao? Lý Trụ Quốc. Lý Thiện Hành tuy là tướng lĩnh quân, nhưng vô cớ không có lệnh mà tiến đến Thượng Lâm Uyển, chỉ sợ đã hoài ý niệm mưu phản trong đầu?"
Lý Mẫn sắc mặt đã đổi.
***
Lý Thiện Hành giờ phút này không biết trên Bồng Lai đãcăng thẳng, đang phóng ngựa gấp rút, nhìn sắc trời đã đến giờ Dậu. Phía sau hắn có mấy ngàn binh sĩ đi theo, mấy binh sĩ này có người biết rõ, có người mờ mịt nghe lệnh, không biết vì cái gì mà Trung Tướng Lý Thiện Hành vốn lãnh binh tiến quân Y Khuyết sơn, hiện lại đi vòng đến Thượng Lâm Uyển.
Chỉ là quân lệnh không thể không tuân, Lý Thiện Hành không muốn nói đi Thượng Lâm Uyển, cho dù là đi đến miệng hùm hang sói, binh sĩ cũng chỉ có thể đi theo, ai cũng biết Trung Tướng tâm địa sắt thép, nếu không tuân lệnh, sẽ trảm lập quyết!
Lý Thiện Hành chỉ cảm thấy gió bay cát chạy, trong lòng phấn chấn, cả người nóng lên, hôm nay hắn phải làm một chuyện có thể làm cho cả Đại Tùy khiếp sợ, giết Dương Quảng, Lý phiệt sắp thay Dương Quảng lên ngôi vị Hoàng đế.
Chẳng qua thay thế có lẽ có chút khó khăn, nhưng dựa theo lời của đường huynh, có thể bắt chước Tào A Man khống chế Thiên tử hiệu lệnh chư hầu! Thục vương Dương Tú vẫn bị hôn quân Dương Quảng giam lỏng, buồn bực bất đắc chí, chỉ muốn giết Dương Quảng, đưa Dương Tú lên, vậy về sau còn không phải hô phong hoán vũ, phong cảnh càng hơn trước? Đợi khi thời cơ thành thục, phế đi Dương Tú, đến ngày đó còn không phải thiên hạ là của Lý gia sao?
Câu Lý thị đương vi thiên tử xem ra nên đúng vào trên người đường huynh Lý Mẫn, mình không muốn làm Hoàng đế, làm một Đại tướng quân cũng đã là không tệ rồi!
Chỉ cần giết Dương Quảng, tất cả sẽ thuận lợi, tiền đồ cũng sẽ trở nên sáng sủa, Lý Thiện Hành nghĩ vậy lại sờ sờ trường đao bên hông, khóe miệng cười âm lãnh, chỉ chờ tới khi đường huynh Lý Mẫn phát tín hiệu, hắn liền đánh vào Thượng Lâm Uyển, hiếp bách quần thần đi vào khuôn khổ. Hắn đến lúc đó chỉ sợ đã không thể giết hôn quân, bởi vì khi đó hôn quân đã sớm chết ở trên tay đường huynh rồi!
Lý Thiện Hành nghĩ vậy, lập tức thở ra một hơi, lần hành động này có thể nói là thiết kế không một kẽ hở, quả quyết không có khả năng thất bại.
Chỉ là hắn mới thở ra một hơi, trong lòng lại trầm xuống, trường mâu trong tay nhanh chóng huy lên, các binh sĩ đều kìm cương ngựa, tạm dừng hành quân. Lý Thiện Hành đối với điểm ấy có chút vừa lòng, mấy binh sĩ này đều là tinh anh của Vũ Vệ phủ, đại đa số đều là thân tín của Lý thị, toàn bộ khống chế binh sĩ Vũ Vệ phủ tuyệt đối là không thể, cũng rất dễ để lộ tin tức, nhưng lòng người đều có tính mù quáng, chỉ cần đến lúc đó thân tín của Lý thị nguyện trung thành trước, mấy vệ binh này đến Thượng Lâm Uyển làm sao mà không thấy tiền mờ mắt, vì hắn bán mạng? Thượng Lâm Uyển chính là nơi núi vàng biển bạc, tiền tài mỹ nữ vô số, chỉ cần Lý Thiện Hành hắn đến lúc đó nói một tiếng, những người này sẽ như chó thấy xương mà liều mạng!
Lý Thiện Hành đình chỉ hành quân không phải là để lấy hơi, từ nơi này đến Thượng Lâm Uyển chỉ còn chừng mười dặm lộ trình, ngựa phi cũng không bao lâu, bọn họ dưỡng sức cũng đã lâu, giờ phút này chỉ có phấn khởi, không có mệt mỏi. Hắn dừng bước, chỉ bởi vì trên con đường đi Thượng Lâm Uyển này cũng không phải bằng phẳng, mà là có rất nhiều đống đá lớn, xem ra không nói tới phi ngựa, mà đi qua cũng là vấn đề lớn.
Trước đống đá có hơn mười binh sĩ, giương cung lắp tiến, ỷ vào địa thế mà cố thủ, mắt thấy mấy ngàn binh sĩ xông đến, vẫn đứng yên bất động.
Đầu tên hàn quang lập lòe, đang chờ lúc phóng ra, trong đêm lanh như có sát khí, phía trước binh sĩ có một tướng quân thân hình cao lớn đang cưỡi ngựa đứng, tóc vàng mắt xanh, mỉm cười nhìn mấy ngàn vũ vệ xông tới, không chút khẩn trương hoặc bối rối, nhìn thấy Lý Thiện Hành lãnh binh đến, người nọ lớn giọng nói: "Lý Trung Tướng, không biết đêm khuya lãnh binh tiến đến Thượng Lâm Uyển có chuyện gì?"
Lý Thiện Hành sắc mặt khẽ biến, ngăn đường lại là Vương Thế Sung, hồ nhân tạp chủng kia.
Vương Thế Sung trong mắt Lý Thiện Hành không đáng để ý tới. Thứ a dua nịnh nọt, hạng không biết liêm sỉ vỗ mông ngựa thì có bản lãnh gì. Hôn quân vô đạo, trọng dụng nịnh thần, điều này cũng làm cho Lý Thiện Hành khinh bỉ nhất. Nhưng Lý Thiện Hành nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngăn cản hắn hành quân lại là Vương Thế Sung người mà hắn không để vào mắt nhất!
"Vương Quận thừa lúc này không biết phải làm gì sao?" Lý Thiện Hành trường thương vung ngang, tâm tư xoay chuyển.
Vương Thế Sung cười nói: "Lý Trung Tướng muốn làm cái gì, ta cũng muốn làm cái đó".
"Nói như vậy chúng ta thật ra không mưu mà hợp?" Lý Thiện Hành sau khi nhắm chừng binh lực, trong lòng sát khí đã khởi. Đối phương tuy giữ lấy địa lợi, nhưng nhân số quá ít, hiện giờ Dậu đã qua, đường huynh Lý Mẫn nói vậy đã ra tay, mình cũng không nên trì hoãn thời gian nữa.
"Ta cùng Lý Trung Tướng một khi đã không mưu mà hợp, vậy không bằng cùng xuống ngựa thưởng tuyết thưởng nguyệt được không?" Vương Thế Sung cười nói, " Cảnh đẹp như thế, không nên để lỡ".
"Nghe vậy thật ra cũng không tệ" Lý Thiện Hành mỉm cười vung trường thương lên, lạnh lùng nói: "Phản tặc Vương Thế Sung cấu kết ngoại tặc tấn công Thượng Lâm Uyển. Ta vì cần vương cứu giá, người giết Vương Thế Sung sẽ được thưởng trặm lượng hoàng kim!"
Lý Thiện Hành quát lên một tiếng, phóng lên trước. Các binh sĩ bị tiền tài đánh động, nhất tề hò hét mà tiến lên, Vương Thế Sung ở phương xa sắc mặt không thay đổi, khẽ cười nói: "Lý Trung Tướng cần gì phải nói những lời đó với Vương mỗ. Bắn tên!"
Hắn nói nhẹnhàng mạch lạc, nhưng khi nói câu bắn tên thì quả thực là kinh thiên động địa, binh sĩ phía sau hắn đã sớm giương cung lắp tên, nghe Vương Thế Sung ra lệnh đều nhất tề bắn tên.
Trong không khí tiếng vù vù không dứt bên tai, loạn tiễn đánh về phía vệ binh của Lý Thiện Hành.
Lý Thiện Hành cười lạnh một tiếng, cầm mâu đánh bay tên, hắn võ công cao cường, ánh mắt sắc bén, tự nhiên không sợ bị bắn trúng, vũ vệ bên cạnh cũng "sát" một tiếng, đã cầm thuẫn nơi tay, ngăn cản tên phóng tới. Bọn họ đều là vệ binh vũ vệ, trang bị khải giáp tự nhiên là đầy đủ, lá chắn cũng được trang bị. Hơn mười mũi tên bắn ra, chỉ bắn trúng hai ba thớt chiến mã, còn người thì không chút tổn hao gì, có thể thấy được võ công của bọn họ cũng không tệ.
Trong chốc lát đã xông tới, Lý Thiện Hành đã dẫn quân chỉ còn cách Vương Thế Sung chừng mười trượng, Lý Thiện Hành trường mâu vung lên, lớn tiếng quát: "Mâu!"
Hắn vừa quát, trường mâu đã như điện phong tới Vương Thế Sung. Các vệ binh không chút do dự đều phóng trường mâu trên tay ra, hướng tới loạn thạch, trường mâu bay tán loạn, khí thế hơn xa tên đánh úp tới, trong không trung chỉ nghe nhưng âm thanh bén nhọn, phá rách bầu trời đêm!
Lý Thiện Hành một mâu quả thật đã tụ tập công lực bình sinh, tiếng quát vừa ra khỏi miệng, trường mâu đã đến trước mặt Vương Thế Sung, chỉ trong tích tắc, tốc độ cực nhanh thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Vương Thế Sung hiển nhiên cũng không nghĩ đến công phu của Lý Thiện Hành lại cao thâm đến như thế, "má ơi" một tiếng, đã lộn xuống ngựa, chiến mã cũng không thểngăn cản, hí dài một tiếng, đã bị một mâu đâm xuyên qua thân, đóng đinh trên mặt đất! Mấy trăm trường mâu phóng tới, có vài tên binh sĩ né tránh không kịp, bị mâu đâm chết, tiếng kêu thảm thiết phá tan bầu trời đêm. Nhưng binh sĩ còn lại bị dọa cuống quít tránh ở sau những tảng đá.
Lý Thiện Hành cười dài một tiếng, đưa tay rút đao, các vệ binh đều theo hiệu mà "sát" một tiếng, cũng rút chiến đao ra, thanh âm vang xa, trào dâng phấn chấn. Lý Thiện Hành đang dẫn quân tiến vào trong loạn thạch, truy sát Vương Thế Sung, đột nhiên ngựa dưới thân hí dài một tiếng, ngã huỵch xuống đất. Ngay sau đó toàn bộ ngựa đều như bị lây bệnh, đều hí dài mà ngã ầm ầm xuống đất, lập tức binh sĩ thất thanh kêu lên sợ hãi, khi ngã xuống đất lại liên tục kêu thảm thiết.
Lý Thiện Hành kinh hãi, nhưng cũng không ngã xuống đất như các binh sĩ khác.
Hắn phóng người lên, người từ trên lưng ngựa lăng không bay lên, dừng ở trên loạn thạch, trường mâu phóng nhanh đến, Lý Thiện Hành giận dữ gầm lên một tiếng, chiến đao vung lên, chém gãy ba thanh trường mâu, tay trái vung ra bắt lấy một thanh trường mâu, dùng sức đâm tới, binh sĩ nắm không được cán mâu, kêu thảm thiết một tiếng, đã bị cán mâu đâm thủng ngực, chết tại chỗ.
Các binh sĩ tập kích còn lại không nghĩ Lý Thiện Hành lại uy mãnh như thế, nhất tề hét lên mà thối lui về phía sau. Lý Thiện Hành cũng không kịp chém giết binh sĩ, quay đầu nhìn lại đã thấy thủ hạ của mình bị thương khắp người, lúc này mới giật mình hiểu ra.
Thì ra Vương Thế Sung phi thường xảo trá, sau khi dùng đá chận đường, ở trên đường còn rải đinh sắt, lúc này mới dụ mình công kích. Mình nhất thời không để ý, chỉ bị binh sĩ ở loạn thạch sau lưng hắn hấp dẫn, nhưng có chú ý tới con đường được rải đầy đinh sắt trên tuyết. Vương Thế Sung nếu dùng kế này ở chỗ khác thì quả quyết là vô dụng, nhưng vào giờ phút này tuyết phủ đầy đất, hơn nữa Lý Thiện Hành tâm tình lại cấp bách, thầm muốn tốc chiến tốc thắng, lại bị vẻ kinh hoảng thất thố của hắn đánh lừa, nhất thời sơ sót, trong phút chốc đã hao tổn cả trăm thớt ngựa.
Chiến hay lui? Ý niệm này qua lại trong đầu Lý Thiện Hành, trong giây lát đã hạ quyết tâm, trận này chỉ có thể thắng chứ không được bại, thậm chí không thể lùi. Nếu lùi, đường huynh ở bên kia không được mình phối hợp, thì cũng khó mà nắm chắc phần thắng. Mình không thể lùi được. Chỉ là Vương Thế Sung làm tất cả những điều này hiển nhiên đều đã có tính kế tỉ mỉ, chẳng lẽ mưu kế của mình và đường huynh đã bị tiết lộ, lúc này mới cho Vương Thế Sung đặc ý chận ở đây?
Lý Huyền Bá xuất ba chiêu, Tư Mã Trường An đã lùi bảy bước, hắn dù sao thân là Trung Tướng Giám Môn phủ, võ công cao minh không cần phải nói, nhưng lùi bảy bước vẫn tránh không khỏi một tay của Lý Huyền Bá! Hắn bất đắc dĩ phải đưa đơn đao hoành ngang, ngăn đón trước người, chỉ mong có thể ngăn được một đòn...
Tất cả đều xẹt qua như chớp, Lý Thiện Hành đang định điều chỉnh lại nhân mã, trước tiên thanh trừ Vương Thế Sung rồi mới đi Thượng Lâm Uyển, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động không thôi. Lý Thiện Hành sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số binh mã từ rừng rậm hai bên sườn tràn ra, khôi giáp màu đen, khí thế hung hãn, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hai lộ binh mã áp sát sườn, không nói hai lời, tướng lãnh cầm đầu vung tay lên, tên đã như mưa vù vù xuyên tới, thủ hạ của Lý Thiện Hành kinh hoảng thất thố rối loạn trận hình, bị loạn tiễn phóng tới, thương vong thảm trọng, khóc cha gọi mẹ vang lừng.
Lý Thiện Hành trong lòng lạnh ngắt, đầu óc trống rỗng, đến lại là Hắc giáp kỵ binh Tả hữu vệ phủ, Tả hữu vệ phủ vẫn là quân tinh nhuệ nhất của thành Đông Đô, chỉ có Dương Quảng mới có thể điều động, lần này xuất hiện tiễu trừ mình, chẳng lẽ nói mọi chuyện đã sớm rơi vào trong kế hoạch của Dương Quảng, tất cả chẳng qua chỉ để dụ Lý phiệt hắn rơi vào tròng?
***
Lý Mẫn khi nghe được Dương Quảng nói Lý Thiện Hành lãnh binh tiến đến, đã thay đổi sắc mặt. Hắn thông minh hơn Lý Thiện Hành nhiều, vừa suy nghĩ đã biết hành tung của Lý Thiện Hành một khi đã rơi vào trong mắt của Dương Quảng, Dương Quảng tuyệt đối sẽ không buông tha Lý Thiện Hành, lúc này nói không chừng đã xuất binh tiễu trừ! Nghĩ vậy Lý Mẫn nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi nói: "Vốn quân bảo thần chết, thần không thể không chết, chỉ là hôn quân vô đạo, ta lấy nhiệt huyết can gián, hôn quân không biết hối cải, ngược lại còn hãm hại trung lương, trên đời này công đạo tự tại lòng người, Dương Quảng, ta tuy muốn buông tha cho ngươi, nhưng người khác lại không muốn buông tha ngươi".
Dương Quảng ha hả cười lớn nói: "Lý Mẫn, ngươi đã già trở nên hồ đồ rồi sao, ngươi nghĩ chỉ bằng võ mồm của ngươi, là có thể làm cho quần thần tin lời của ngươi mà tạo phản sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Thời gian đã đến, Tư Mã Trung Tướng, còn không bắt lấy phản nghịch Lý Mẫn, đợi Lý Thiện Hành bị bắt thì định tội mưu nghịch, tru sát cả nhà Lý gia!"
Dương Quảng nói tới đây ý khí hăng hái, thần thái bay bổng, đã nhiều ngày tính kế rốt cuộc cũng đã được hồi báo, khó tránh dương dương đắc ý.
Hắn khi lần thứ hai chinh phạt Cao Lệ, vốn đã bức đến thành Cao Lệ, chuyện đã sắp thành, lại bị Dương Huyền Cảm phản loạn, binh động Đông Đô, làm hắn phải vội vàng quay về bình loạn, làm cho sắp thành lại bại. Lần này hắn lại muốn chinh phạt Cao Lệ, nhưng chỉ sợ Lý phiệt tại Đông Đô thâm căn cố đế, đến lúc đó lại tái hiện chuyện Dương Huyền Cảm, vậy hắn sẽ bị hai mặt thụ địch. Khi lần thứ ba chinh phạt Cao Lệ trở về, Cao Lệ vương vốn đã thỉnh hàng, nhưng lại cự tuyệt triều bái, rất là vô lễ, Dương Quảng đã sớm có ý định lại chinh phạt, chỉ là muốn trừ Lý phiệt trước, không may là không có cớ, hơn nữa Lý Hồn Lý Mẫn trong Lý phiệt đều cầm trong tay Đan thư thiết khoán, nếu dễ dàng tru sát, chỉ sợ sẽ khiến cho triều thần cảm thấy bất an, hắn mấy tháng sau khi chinh phạt Cao Lệ trở về, đã có tâm tư diệt trừ tâm phúc đại họa Lý phiệt này, tính kế rất nhiều, rốt cuộc đã làm cho Lý Mẫn tạo phản, thật sự là chuyện vui vẻ trước đó chưa từng có.
Tiêu Bố Y ở xa xa nhìn thấy, cũng cảm thấy bất ổn, chỉ là rốt cuộc xảy ra vấn đềở chỗ nào, thì nhất thời nghĩ không ra.
Dương Quảng hiệu lệnh vừa ra, Tư Mã Trường An đã động thân đi ra, mặt như đầu heo rút trường đao, quát lớn một tiếng, "Hôn quân vô đạo, ai ai cũng có thể tru sát!"
Quần thần ồ lên, Dương Quảng sửng sốt, cơ hồ nghĩ tai mình đã nghe lầm.
Tư Mã Trường An vừa quát lên, trong chỗ tối đã tràn ra mấy trăm vũ vệ, hoặc cầm trường thương, hoặc cầm đoản đao, đã đem đài cao nơi Dương Quảng ngồi cùng quần thần đoàn đoàn vây lại.
Các đại thần đều biến sắc, Dương Quảng tức giận nói: "Tư Mã Trường An, ngươi muốn chết sao?"
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến người mà hắn luôn tín nhiệm, trung tâm cảnh cảnh Tư Mã Trường An lại cùng một bọn với Lý Mẫn, hơn nữa số lượng vệ binh Giám Môn phủ dưới tay hắn cũng tới mấy trăm người.
Tiêu Bố Y thấy thế sắc mặt cũng khẽ biến, thầm kêu không ổn, thì ra Dương Quảng tại Bồng Lai sơn ngắm đèn thưởng nguyệt, dụng ý là bắt Lý Mẫn, không muốn người khác quấy rầy, lúc này mới lựa chọn trên đảo, chính là nghĩ Lý Mẫn có cánh cũng khó bay. Tư Mã Trường An vốn là Trung Tướng Giám Môn phủ, có chức trách hộ vệ Hoàng Thượng cùng quần thần, lúc này tạo phản, mấy trăm binh sĩ giằng co với quần thần cùng Dương Quảng tay không tấc sắt, quả thật rất hung hiểm!
Lý Mẫn lại ha hả cười lớn nói: "Dương Quảng, ngươi hôn quân thì vẫn là hôn quân, làm sao biết được diệu kế của ta. Ngươi ở trước mặt ta diễn trò, muốn giết thúc phụ Thân Minh Công, lại không biết Tư Mã Trường An đã sớm bất mãn đối với ngươi, nên sớm tìm ta thương nghị chuyện tru sát hôn quân vô đạo ngươi, ngươi vẫn diễn trò trước mặt ta, thậm chí cho Vũ Văn Thuật truyền ra Lý thị đương vi thiên tử, lại đột nhiên giận dữ, tự xưng là minh quân, chỉ muốn vu cho ta! Nhưng ngươi lại không biết, ta cùng Tư Mã Trường An bất hòa cũng chỉ là diễn trò trước mắt ngươi mà thôi! Hôn quân Dương Quảng. Ngươi truyền ra lời đồn Lý thị đương vi thiên tử, thầm muốn diệt cả nhà ta, nhưng không nghĩ đến lời tiên đoán thành sự thực, bây giờ còn gì nói nữa không?"
Tư Mã Trường An cũng là cười lớn nói: "Lý đại nhân, người nói chúng ta sau khi bắt được hôn quân, làm sao xử trí hắn cho nhân nghĩa đây?"
"Phong hắn là Dương Đế là được," Lý Mẫn lớn tiếng cười nói, "Năm đó Nam Trần hậu chủ Trần Thúc Bảo không phải bị hắn đổi thành họ Dương sao, hôn quân này…"
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt đại biến, hô lớn: "Trung Tướng cẩn thận".
Tư Mã Trường An sắc mặt cũng biến thành cực kỳ khó coi, bởi vì khi hắn nghe được những lời này, Lý Huyền Bá vốn ở tại đài cao, lúc này đã ở trước người.
Lý Huyền Bá rốt cuộc đã ra tay!
Hắn thoạt nhìn gầy như một bộ xương khô, một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng hắn vừa ra tay, Tư Mã Trường An đã không thể ngăn cản. Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Huyền Bá ra tay cũng hoảng sợ. Lý Huyền Bá ra tay nhẹ nhàng quỷ dị, nhưng chiêu thức cực nhanh, mỗi chiêu đều nhằm vào mệnh môn của đối phương, làm cho đối thủ không thể không đỡ. Cái đó cùng đao pháp của Tiêu Bố Y cũng cùng một hiệu quả, Tiêu Bố Y tự thấy nếu Lý Huyền Bá ra tay với hắn, quá nửa hắn cũng phải liê tục thối lui giống như Tư Mã Trường An vậy!
Lý Huyền Bá xuất ba chiêu, Tư Mã Trường An đã lùi bảy bước, hắn dù sao thân là Trung Tướng Giám Môn phủ, võ công cao minh không cần phải nói, nhưng lùi bảy bước vẫn tránh không khỏi một tay của Lý Huyền Bá! Hắn bất đắc dĩ phải đưa đơn đao hoành ngang, ngăn đón trước người, chỉ mong có thể ngăn được một đòn.
Lý Huyền Bá cánh tay xoay chuyển, một chưởng đã quấn qua đơn đao, vỗ đến trước ngực Tư Mã Trường An, người khác nhìn thấy hắn ra tay mềm nhũn như không có lực, nhưng Tư Mã Trường An bị hắn vỗ một phát, đã hự một tiếng máu tươi phun ra, lăng không bay lên, trường đao trong tay vẫn nắm chặt không buông, quần thần lúc tính mạng bị nguy hiểm thì không dám lên tiếng, giờ thì đã sớm hò reo.
Lý Huyền Bá một kích đắc thủ, thân hình không ngừng lại, đã hướng tới Lý Mẫn mà đánh tới. Hắn đương nhiên hiểu được đạo lý cầm tặc cầm vương, bắt lấy Lý Mẫn, Tư Mã Trường An bịthương, quần long vô thủ, tự nhiên không công cũng tự phá. Động tác của hắn cực nhanh, thân ảnh mơ hồ, đám vũ vệ tuy muốn cứu Tư Mã Trường An cũng là có tâm mà vô lực.
Tiêu Bố Y thầm bội phục, mới muốn bước lên đã đành phải dừng lại, hắn suy nghĩ cũng giống Lý Huyền Bá, nhưng võ công rõ ràng không cao minh bằng Lý Huyền Bá, nhìn thấy Lý Huyền Bá đánh bị thương Tư Mã Trường An, biết mình có ra tay cũng đã không có tác dụng, chỉ là chẳng biết vì sao, sự bất an trong lòng lại càng tăng lên, khi thấy Tư Mã Trường An sau khi ngã lăn ra đất thì thoáng cái đã biến mất, đã cảm thấy có vấn đề.
Lý Mẫn nhìn thấy Lý Huyền Bá công tới, sợ mất hồn, liền lăn xuống đất né tránh, rất nhanh lăn tới bên cạnh xe của Lý Hồn, lớn tiếng kêu lên: "Thúc phụ cứu ta một mạng".
Tất cảmọi người đều buồn cười, thầm nghĩ Lý Trụ Quốc này quá nửa là bị dọa đến ngu người, lại còn kêu Thân Minh Công đang bất tỉnh cứu mạng, thật sự là buồn cười.
Lý Huyền Bá tuy tự thị võ công cao cường, trước khi ra tay chộp lấy cổ của Lý Mẫn cũng nhịn không được liếc nhìn Thân Minh Công, chỉ thấy hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, cảm thấy cũng thả lỏng.
Chỉ là trong khoảng khắc này, Lý Hồn đã vọt lên, nhằm vào Lý Huyền Bá mà đánh tới!
Mọi người ngạc nhiên, bởi vì nhìn thấy Lý Hồn vẫn nhắm mắt mà đánh tới, lại có người có phương pháp công kích như vây sao, thật sự chưa bao giờ nghe thấy. Lý Huyền Bá thầm kinh ngạc, cũng không muốn làm bị thương Thân Minh Công. Dù sao Lý phiệt mưu phản, có quyền xử trí cũng chỉ là Thánh Thượng, Lý Hồn thân là Thân Minh Công, Đại tướng quân, Lý Huyền Bá hắn nếu giết, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Lý Huyền Bá chỉ do dự trong khoảng khắc, Lý Mẫn đã từ dưới xe lăn tới, Thân Minh Công cũng đã bổ nhào vào tới trước người hắn, Lý Huyền Bá một trảo chụp tới chế trụ mạch môn của Lý Hồn, trong lòng đột nhiên phát lạnh, mạch của Lý Hồn yếu ớt, chỉ hơn người chết một hơi mà thôi, hắn một khi đã suy nhược như vậy, làm sao có thể hung hãn đánh tới?
Một cánh tay đột nhiên vươn ra, né qua thân thể Lý Hồn, đánh thật mạnh lên ngực Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá không kịp đề phòng, ngay cả ý niệm tránh né trong đầu cũng không có, thân mình liên tục lùi, thầm nghĩ hóa giải lực công kích. Chỉ là chưởng này cực kỳ hung mãnh trầm trọng, ch dù là hắn võ công cao cường, cũng vô lực hóa giải, sau khi nghe rắc một tiếng, Lý Huyền Bá đã phun ra một ngụm máu tươi mà bay ra sau. Chỉ là khi lùi lại, cũng đã thấy rõ người ra tay đánh lén lại là cung nhân đẩy Lý Hồn ra.
Lý Huyền Bá người ở tại không trung, cả người đã không còn chút sức lực, âm thầm lạnh người vì loại cao thủ này mà đi đánh lén, hiển nhiên là chủ mưu đã lâu. Cung nhân vẫn cúi đầu, lại là trong cung phái ra, ai có thể nghĩ người như vậy lại có vấn đề?
Khi người còn ở trong không trung, Lý Huyền Bá cảm thấy sau lưng có tiếng gió cổ quái, cố gắng xoay trở lại, hóa chưởng thành chỉ, búng ra trong giây lát phá giải ba chiêu của người phía sau đánh úp lại.
Mới vừa rồi hắn công kích, Tư Mã Trường An cũng không có lực hoàn thủ, nhưng không nghĩ đến lại có người thừa dịp hắn trọng thương, làm cho hắn chật vật không chịu nổi.
Chỉ là khi thấy rõ người đột kích, Lý Huyền Bá lại càng khiếp sợ, nằm mơ cũng không nghĩ đến người đột kích lại là Tư Mã Trường An!
Tư Mã Trường An sớm đã không còn vẻ sa sút vô dụng, đao chiêu xảo diệu, Lý Huyền Bá đang mệt mỏi, miễn cưỡng đỡ được ba chiêu thì đã bị hắn bức rơi xuống đất. Đột nhiên Tư Mã Trường An hét lớn một tiếng, một đao ba lần trảm, ảo ảnh vô cùng, Lý Huyền Bá bàn tay vỗ ra, đã hóa giải được ba chiêu uy mãnh này. Nhưng sau ba chiêu này Lý Huyền Bá đã bị Tư Mã Trường An đẩy lui ba bước, cứ mỗi bước lại phun ra một ngụm máu, sau khi lui ba bước, Tư Mã Trường An quát lớn một tiếng, trường đao gãy làm hai, đoạn mũi nhọn như thiểm điện phóng ra, cắm vào trong ngực phải của Lý Huyền Bá, mang theo máu thấu lưng mà ra.
Lý Huyền Bá ôm ngực lảo đảo, không còn lực chống đở, khóe miệng trào máu tươi, ho khan nói: "Ngươi không phải là Tư Mã Trường An, ngươi là ai?"
Tất cả mọi người đều bị biến hóa đa đoan làm cho kinh hãi, trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích, nhưng lại biết một sự thật, Lý Huyền Bá đã bị đánh bại, hơn nữa tính mạng cũng đã khó mà giữ được!
Cung nhân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tư Mã Trường An, thành thế gọng kềm kẹp lấy Lý Huyền Bá, rất hiển nhiên, Lý Huyền Bá chỉ mới bị thương, hắn vẫn là Lý Huyền Bá, trừ Lý Huyền Bá ra, người bên ngoài đối với hai người đều không đáng nhắc tới.
Cung nhân mỉm cười, đưa tay xóa đi hóa trang, chỉ thấy hắn mặt chữ quốc, hai mắt sáng ngời, dưới hàm có râu, rõ ràng chính là người đã tìm Viên Thiên Cương xem tướng, nhìn thấy Lý Huyền Bá lảo đảo muốn gục xuống, người nọ trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, ôm quyền nói: "Tệ nhân Thượng Cốc Vương Tu Bạt, biết Lý Huyền Bá thiên hạ khó địch, chỉ có thể thi triển ám toán, mong lượng thứ".
Người kia cũng cười dài một tiếng, xé đi mặt nạ trên mặt, mặt của Tư Mã Trường An vốn giống như đầu heo, ít có người chú ý, hắn hóa trang thành đầu heo, đã dễ dàng qua mắt mọi người, "Vương đại ca, lời ấy sai rồi, được làm vua thua làm giặc, chúng ta không bằng hắn, còn không ám toán, chẳng lẽ ngồi chờ hắn giết chúng ta sao?"
"Ngươi là ai?" Lý Huyền Bá hít sâu một hơi nói.
Người nọ hai hàng lông mày xếch lên, khí vũ hiên ngang, người cũng khá cao lớn đẹp trai, nhìn thấy Lý Huyền Bá hỏi thì cười nói: "Tại hạ Dịch Huyền Ngụy Đao Nhi, Lý huynh quá nửa là chưa từng gặp qua, bất quá có một cái tên khác Lý huynh quá nửa đã nghe qua".
"Ồ?" Lý Huyền Bá lại ói ra một ngụm máu tươi, thần sắc ảm đạm nói: "Không biết là tên gì?"
Ngụy Đao Nhi thản nhiên nói: "Tại hạ thật ra mới là Lịch Sơn Phi!"