- Trang chủ
- Giang Hồ Kỳ Cục
- Chương 101
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
Biểu hiện có việc cầu người làm như thế nào, Hình Hoan rất rõ ràng, loại thời điểm này chỉ có bọc chăn không cam không nguyện nhận mệnh làm việc.
Tĩnh An cũng biết mình yêu cầu rất nhàm chán, truy cứu mục đích, cũng là tương đối ngây thơ. Hắn chỉ cũng chỉ là nghĩ hưởng thụ tư vị nàng bận trước bận sau hầu hạ, nhìn nàng đứng ở trước tủ treo quần áo, tỉ mỉ giúp hắn chọn lựa phối hợp xiêm y, lại cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ là, đối với Hình Hoan mà nói, lại bất đồng. Ngày trước nàng có thể đồng thời vội rất nhiều chuyện, vẫn như cũ lo liệu phải thỏa đáng, chỉ khi nào đối mặt với hắn, coi như chỉ là phục vụ mặc xiêm y, động tác đơn giản như vậy, cũng sẽ rối loạn nhịp tim trở nên phức tạp. Nàng quả nhiên là hết thuốc chữa rồi, là quá yêu một người, nên mới có thể bị hắn thời thời khắc khắc thao túng.
Nàng cắn môi dưới, muốn mau đem hắn bao bọc kín lại, nóng lòng muốn nhanh chóng kết quả chính là tóc của nàng cuộn chặt ở vạt áo của hắn.
Tựa như lòng của nàng tràn đầy không muốn xa rời, sợi tóc hỗn loạn cũng không chịu rời đi cứ cắn chặt lấy nút áo hắn, không muốn buông ra.
Nàng không để ý bị kéo đau da đầu, liều lĩnh, cố gắng dùng sức kéo đứt những thứ sợi tóc cứng đầu cứng cổ kia.
Ngón tay thon dài của hắn đột nhiên gia nhập cuộc giằng co, so với Hình Hoan rất không bình tĩnh, động tác của hắn rất nhu, thong thả ung dung kéo ra những thứ sợi tóc thắt chặt kia, mượn khoảng cách gần trong gang tấc, hắn không buông tha bất kỳ bất kì cơ hội, cúi người trộm hương nàng.
Cánh môi mềm nhũn in lại cái trán trơn bóng nàng, mở miệng nói, "Là ai dạy nàng?"
"Hả? Cái gì?" Một câu không đầu không đuôi, khiến cho nàng ngước mắt mờ mịt.
"Ta không cảm thấy nàng đối với nam nhân hiểu rõ, tối hôm qua sẽ dùng Vĩnh Yên tới kích thích ta." Hắn từ trước đến giờ cảm giác mình đủ lý trí, chỉ là mỗi khi gặp chuyện có liên quan đến nàng, cũng sẽ rối loạn một mảnh. Giống như tối hôm qua, hắn tin nàng sẽ tìm cái chết, thậm chí hoài nghi tới lời thề son sắt lúc trước của nàng đến tột cùng có mấy phần thật lòng.
Nhưng khi tỉnh giấc, kích động hạ xuống, hắn có đầy đủ thời gian suy nghĩ lại hành động dị thường tối qua của nàng.
Cuối cùng cho ra kết luận chính là, nàng vốn thật sự không để ý rồi, nếu không như thế nào lại hậu tri hậu giác cho đến nửa đêm mới nghĩ ra muốn đi chết? Hoặc là nàng đoán được hắn rất để ý, để ý đến không có biện pháp chịu được khi nàng tưởng nhớ nam nhân khác, dù là đối phương là đệ đệ của hắn cũng từng là tướng công của nàng.
". . . . . . Đúng, là mẫu thân ta dạy." Hình Hoan thẳng thắn trả lời không thể nghi ngờ đó chỉ là suy đoán của hắn, "Mẫu thân nói, nhưng nếu như ngươi ‘ cũng ’ yêu ta, khi nghe những lời đó, bất chấp cả thiên hạ để muốn ta; nếu như ngươi cứ như vậy theo ý tứ ủng hộ ta, cái loại nam nhân này không cần cũng được."
Hình Hoan giống như chưa từng suy nghĩ nhiều vẫn tái diễn lời của mẫu, lại âm thầm tăng thêm chữ "vậy". Nàng muốn cho Tĩnh An biết, là nàng yêu hắn, rất thích rất thích, cho nên mới dám không để ý hậu quả mà đem chính mình cho hắn. Nàng chỉ là một tiểu nữ nhân không có khát vọng, không cần khi mình bỏ ra sẽ được đối phương đáp lại.
Đúng, nàng không hiểu nam nhân, nhưng ít nhất nàng biết nam nhân là có thể dễ dàng chia lìa. Tại cái ý loạn tình mê này, muốn nàng không có nghĩa là yêu nàng. Hình Hoan không cần cam kết thề non hẹn biển cuộc đời này không đổi, nàng chỉ muốn nghe hắn nói một câu ‘ hắn yêu nàng’ mà thôi.
Đáng tiếc, Triệu Tĩnh An vẫn để cho nàng thất vọng.
Hắn mím môi bật cười, không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc nàng, "Vậy biểu hiện của ta tối hôm qua nàng có hài lòng không?"
"À hoàn hảo. . . . . ." Cũng may hắn không có đẩy nàng ra, ghét bỏ nàng.
"Ta chỉ là đang nói đến biểu hiện trên giường." Hắn hạ thấp giọng, lại bổ sung một câu.
Đổi lấy đấm nhẹ cùng nũng nịu của nàng, "Triệu Tĩnh An! Ngươi kỳ lắm!"
Nàng sẽ không biết, chỉ có khi một người đàn ông hoàn toàn giao hết tâm, mới có thể không chút kiêng kỵ trước mặt một nữ nhân biểu hiện như vậy. Tựu giống với Triệu Tĩnh An, hắn không chỉ là giao hết tâm, thậm chí cam nguyện giao phó tất cả, "Chúng ta không cần dấu diếm, lát nữa đi cầu xin mẫu thân ta thành toàn, có được hay không?"
"Nhưng là. . . . . ." Hình Hoan sợ, nàng suy nghĩ tới rất nhiều hậu quả, tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý đi thừa nhận, nhưng này sợi dây nối vẫn còn mỏng manh. Quan hệ giữa hai người bọn họ đây? Chỉ là cả đêm triền miên mà thôi, tình cảm thoạt nhìn rất yếu ớt, nàng sợ khi rất nhiều áp lực đánh xuống, hắn sẽ lùi bước sẽ buông tha sẽ dừng lại.
Có lẽ như vậy nàng mới tỉnh ngộ mà biết được người nam nhân này không đáng để yêu, nhưng đến lúc đó nỗi đau quá lớn sẽ làm như thế nào để bù đắp được đây?
"Hả?" Quay đầu lại, những rối rắm của nàng đột nhiên ngừng lại. Khi tầm mắt nàng bay xuống thấy hắn lấy từ bên trong một túi tiền, không khỏi quái lạ ra tiếng
"Ta đưa cho nàng xem túi tiền của ta?"
Mặc dù chỉ hiển lộ ra một góc, nhưng đó là chính là túi mà nàng thêu ra, Hình Hoan không thể nào nhận lầm.
"Trừ ngươi ra, còn có ai có thể làm ra cái hoa văn tục như vậy." Lời nói trong miệng hắn lướt nhẹ chẳng hề để ý, rồi lại khẩn trương hề hề mà đem số tiền cất trong túi kia, rõ ràng là rất, quý trọng chỉ sợ không cẩn thận vứt bỏ.
Tiểu tử này ý định tiết lộ ngôn hành cử chỉ , nghĩ giấu cũng không che giấu được, Hình Hoan trong mắt, cười lên nghi ngờ, "Lấy ra nhìn một chút."
"Đồ của nàng thêu phải không?"
"Đương nhiên!"
"Đồ của chính mình thêu có cái gì hay mà nhìn ." Hắn không được tự nhiên quay môi hừ nhẹ .
Hình Hoan trợn mắt nhìn hắn, không để ý hắn không phối hợp, định thừa dịp hắn sơ ý tự mình động thủ đến đoạt.
Túi tiền nặng trịch khiến cho nàng ngẩn người, hắn thật có dùng nó? Khóe môi nàng nở ra, đầu ngón tay nhẹ xẹt qua túi tiền thượng cái chữ "Vui mừng" đó, hồi tưởng lại lúc thêu cái túi ấy, cùng hiện tại một dạng, ngọt ngào. Nhưng thật ra là vào lúc đó, hắn cũng đã len lén tiến vào đáy lòng nàng thôi.
"Ai yêu! Hèn gì cái bức tranh mà Thần bút gì đó vẽ cho chúng ta rất đẹp kia, nhưng thế nào sau đó lại không thấy nữa rồi, thì ra là do ngươi cầm đi nha. . . . . . Triệu Tĩnh An, ngươi cũng rất quá đáng, này dầu gì kí ức đẹp đẽ, ít ra ngươi cũng nên đặt trong khung, vậy mà coi giấy điệp như đậu hũ cuộn lại vứt vào túi tiền, cũng quá không đem người coi là quan trọng đi!"
"Này, là ai nói muốn trong túi tiền của tướng công chứa bức họa của mình hả?" Rốt cuộc là ai không đem người là quan trọng hả? !
". . . . . ." Trí nhớ mơ hồ bởi vì hắn lời nói từ từ rõ ràng , hắn thật sự trước mặt nàng làm những hành động của tướng công trong mộng tưởng của nàng. Chỉ là Hình Hoan cho là, với cá tính của hắn sau khi cùng nàng chơi đùa một ngày, sẽ đem tất cả quên sạch sẽ, càng không dám nghĩ qua, hắn thế nhưng vẫn còn tuân thủ. Đây là lần đầu tiên Hình Hoan biết, thì ra là cảm động mãnh liệt, thật sẽ cho người khác muốn khóc.
Nàng cực kỳ cẩn thận đem tiền túi buộc chặt, đặt lại trong túi áo của hắn, vỗ vỗ. Chịu đựng vị chua chóp mũi, vứt bỏ thái độ do dự vừa rồi, quả quyết nói, "Tốt, chúng ta không dối gạt rồi, đi xin bà bà, không cần quan tâm đám người trong thiên hạ nói cái gì, dù sao chỉ cần có chàng bên cạnh ta."
Mẹ nói, vô luận tú công có phải tinh xảo hay không, bức tranh do chính nữ nhân thêu, từng đường kim mũi chỉ tất cả đều là tình.
Cho nên, nàng thêu cũng chỉ đưa cho hai người nam nhân.
Cho Vĩnh Yên một bộ xiêm y, hắn ngại xấu xí, không muốn mặc, sau lại cũng liền dần dần vứt đến đáy rương; cho hắn túi thơm, hắn ngại treo vì quá nữ tính, không chịu muốn; đổi thành thêu kiếm bội, hắn lại cho Hiểu Nhàn.
Cho Tĩnh An chỉ một cái này, là do nàng thức suốt đêm mà làm, may vá còn rất thô. Hắn không có giống như Vĩnh Yên mà vứt bỏ như dép cũ, luôn mang theo. Vậy có phải đủ chứng minh, hắn là nhớ tới nàng, có lẽ cũng giống nàng, khi đó liền lặng lẽ để cho nàng tiến vào đáy lòng hay không.
Hình Hoan không cầu nhiều, như vậy là đủ rồi, bất kể đây không phải là yêu, nàng cũng muốn hưởng thụ cả đời.