- Trang chủ
- Giang Hồ Kỳ Cục
- Chương 77
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: An Tư Nguyên
Hơn nhiều năm về sau, trên giang hồ lại lưu truyền rộng rãi một giai thoại, đại khái là như thế này. Chỉ cần có thể đem hai vị thiếu gia Triệu gia trang cùng Hình Hoan cô nương uống say, vậy thì có thể cầu xin nhân duyên tốt đẹp. . . . . .
Nguyên nhân gây ra chuyện này là chiều nay, ba người này một vò tiếp một vò..., mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
Đêm khuya yên tĩnh, khán giả có phần mệt mỏ cũng không muốn nhìn, chủ quán thôn phu cá nướng mệt nhọc dù có bạc cũng không muốn kiếm, bọn họ như cũ không có say. Vô luận người khác khuyên như thế nào, ba người vẫn là không thèm để ý tới, nhất định không say không về. Đang lúc đoàn người quyết định lật bàn trở mặt thì một chiếc xe ngựa phi nước đại đến.
Người đánh xe chính là một tiếu nha hoàn, sau khi dừng xe ngựa, nàng kính cẩn đi tới trước mặt Nhâm Vạn Ngân, cứng nhắc ném ra một câu: "Lão gia, ta tới đón ngài trở về phủ."
Lời này nghe rất chậm chạp, có lẽ lời từ trong miệng cô nương này bay ra giống như loại gió bắc lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Đang lúc Nhâm Vạn Ngân rơi vào tình thế khó xử khi kẹt giữa huynh đệ cùng nha hoàn mình thì Hình Hoan lạnh quá không nhịn nổi, "Ta say, trở về phủ, hai người các ngươi từ từ uống."
"Thật là trùng hợp, ta cũng say vậy." Đấu một đêm, gần tới hồi kết, hai người kia rốt cuộc cũng lấy ra điểm ăn ý của huynh đệ, trăm miệng một lời.
Không hẹn mà gặp hiểu ra tình hình, cứ như vậy giải tán.
Theo giang hồ quy củ người say rượu không được phép đánh xe, Triệu Vĩnh Yên đành từ bỏ chiếc xe ngựa mới mướn kia, ngược lại để Nhâm Vạn Ngân đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.
Mặc dù sợ lạnh, nhưng Hình Hoan uống vô số rượu đầu óc vẫn thanh tỉnh, kiên trì muốn cùng ngồi với vị tiếu nha hoàn kia ngồi ở vị trí đằng trước đánh xe. Nói cho ra oai là hóng gió một chút để tỉnh rượu, tránh cho sau khi trở về mẫu thân cùng chương mẫu lo lắng, trên thực tế, nàng chỉ là không muốn cùng hai huynh đệ này chen chúc buồn bực tại trong xe chật hẹp này.
Cứ như vậy, dọc theo đường đi, ai cũng không lên tiếng, tất cả mọi người cho là loại trầm mặc này sẽ cứ vậy tiếp tục lan tràn đến đại môn biệt viện.
Đột nhiên, trong xe truyền đến một giọng nói..., "Vạn Ngân huynh, dầu gì cùng là huynh đệ kết nghĩa, lần sau ngươi còn dám đem rượu giả cống hiến ra ngoài, chúng ta liền cắt bào đoạn nghĩa."
"Giả giả giả giả. . . . . . Rượu giả?" Nhâm Vạn Ngân mê mang, hắn khó mà hào phóng như vậy thật lòng muốn bồi huynh đệ đang u sầu a.
"Khó trách, ta làm sao không hiểu ngươi thế nào trong hai năm làm hòa thượng tóc dài không đụng rượu thịt, vậy mà tửu lượng lại tiến bộ như thế rồi." Vĩnh Yên không nhịn được bay ra một tia châm biếm.
"Lão gia, bồi loại rượu này để ứng phó với bằng hữu là tốt rồi, không cần dùng rượu thật. Những thứ rượu giả kia làm ta lãng phí không ít nước, đã rất đầy nghĩa khí rồi." Vị nha hoàn đằng trước kia cứng rắn giải thích.
"Cô nương, uống rượu giả là muốn chết người a." Hình Hoan không thể tưởng tượng nổi liếc mắt nhìn vị cô nương khối băng kia.
"Chớ cùng ta nói chuyện, ta chán ghét ngươi."
". . . . . ." Cô nương, ngươi cũng quá thẳng thắn đi! Ta hiểu biết rõ mình không được ưa thích, nhưng ngươi cũng có thể thử nói giảm nói tránh một chút a!
Hình Hoan bị chận miệng, á khẩu không trả lời được, một cái áo khoác hồ màu lam liền từ trong xe bay ra, khoác trên người nàng. Mùi đàn hương thanh nhã đến cơ hồ khiến người ngửi không rõ, ngay sau đó xâm nhập vào hơi thở của nàng.
"Vết thương chưa bình phục, chớ để cảm lạnh."
"Nha." Hình Hoan nghe lời mà đem áo khoác trùm lên, không có đi tinh tế nghiên cứu chủ nhân của thanh âm này là ai, mùi thơm của áo khoác này đủ để cho nàng ngầm hiểu.
"Khi nào thì đi?" Không bao lâu, Triệu Tĩnh An một lần nói tiếp, giọng rất trầm, không nghe được bao nhiêu cảm xúc.
Lời này, khiến không khí trong xe ngựa lần nữa rơi vào trầm mặc.
Vĩnh Yên ngồi tê đít bên cạnh hắn kinh ngạc đảo con mắt, hắn cẩn thận hồi tưởng tất cả sự việc xảy ra tối nay, mặc dù miệng nói rất nhiều, nhưng hắn xác định đều là chút lời nói vụn vặt, toàn bao trùm những món nợ cũ hồi nhỏ, tranh luận tới cùng người nào chăm sóc người nào. Thủy chung, hắn cũng không có nói tới qua chuyện Hình Hoan sẽ đi.
Tự nhiên, Hình Hoan cũng không nhớ mình có nói qua, nàng không thích cảnh ly biệt, còn kế hoạch đến lúc đó tốt nhất là có thể đi im hơi lặng tiếng.
Chỉ có như vậy, Triệu Tĩnh An còn đoán được. Nàng không biết hắn là thế nào cho ra kết luận, nếu đã biết, vậy cũng không cần che giấu, "Qua vài ngày, theo như ý tứ mẫu thân ."
"Ừ." Nàng thành thật trả lời, chỉ đổi lại một tiếng đáp nhẹ từ hắn.
Trong xe ngựa, Tĩnh An không nói nhiều nữa, trầm tĩnh nhắm mắt lại, nghĩ ngợi.
Sáng hôm nay, nàng thật sự rất muốn chạy trốn đi, nếu không phải hắn ngăn lại, nếu không do mẫu thân cùng Hình phu nhân đột nhiên đến đây, có lẽ nàng đã cao chạy xa bay rồi. Khi ở trong quán trà nhìn thấy nàng ở xa xa, cả khuôn mặt cũng không thể che giấu được thần sắc đau buồn rất ít xuất hiện trên mặt hắn. Hận không thể để cho mình say đi, để không phải đối mặt với dáng vẻ đau buồn kia.
Tĩnh An nghĩ, nàng cùng Hình phu nhân ở trong phòng tán gẫu thì nhất định là có quyết định gì nghiêm trọng mới có thể như vậy.
Hắn chỉ có thể liên tưởng đến khả năng duy nhất này, nàng thuyết phục Hình phu nhân mang nàng đi, đi được xa xa, vứt bỏ tất cả kí ức.
Nếu như hắn chợt trở về, đem nàng bức vào đường cùng không thể không đi, điều này hiển nhiên không phải ý muốn của Tĩnh An. Nếu như nàng quả thật đi, có thể giải cởi, tìm được nhiều màu sắc khác trong bầu trời bao la, hắn không có ý kiến. Nhưng vẻ mặt nàng rõ ràng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn muốn nàng vui vẻ, muốn nhìn nàng cười, nhưng nếu trận này nhất định phải có người đi, vậy cũng không nên là nàng.
"Vĩnh Yên ." Sau một hồi, hắn mở miệng, đè thấp giọng nói tràn ra một tiếng kêu, bảo đảm nàng ở ngoài xe ngựa không nghe được.
"Hả?" Nghe tiếng, Triệu Vĩnh Yên cau mày, nheo một con mắt.
Quét mắt qua Nhâm Vạn Ngân đối diện đang mệt mỏi, Tĩnh An mới mở miệng lần nữa, "Ngươi giữ được nàng không?"
"Không giữ được. Tính toán sáng mai, tìm Hình phu nhân hàn huyên một chút. . . . . ."
"Vô dụng thôi" hắn không hiểu ngọn nguồn năm đó, chẳng qua là cảm thấy bù đắp uất ức nàng trong hai năm, Hình phu nhân cũng không có lắm mồm nói qua một câu. Hôm nay, đáp ứng để cho nàng đi, chắc là hạ quyết tâm, người nào khuyên đều vô dụng, "Nếu như mà ta nói, người có thể lưu lại nàng chỉ có ta, ngươi sẽ muốn đánh ta sao?"
". . . . . ." Nói nhảm! Lời nói muốn bị đánh như vậy, muốn hắn thế nào kiềm lại!
"Chớ trẻ con, ta nói rồi, Hình Hoan không phải đồ chơi giành dựt để có thể gia tăng cảm giác thành tựu. Hoặc là ngươi muốn cho nàng cứ như vậy mang theo oán khí trong hai năm mà rời đi? Vậy ta cũng không có ý kiến gì."
"Ngươi muốn như thế nào?" Nếu là mấy ngày trước, hắn nghe đến câu này đều sẽ cảm thấy tức cười, nhưng giờ phút này, hắn lại có loại cảm giác không nói được, thật sự nàng không phải là món đồ chơi, chỉ có thể dựa vào mạnh mẽ cướp đoạt để giấu kỹ được. Giống vậy, nếu nàng hạ quyết tâm, ôn tình thường ngày hoàn toàn không xuất hiện, nàng thật ra cũng quyết tuyệt hơn bất luận kẻ nào.
"Nếu như mà ta làm được, hảo hảo đợi nàng." Thì ra chỉ nói là một câu, cũng có thể làm một người hao hết toàn tâm lực. Loại lời lầm bầm từ môi mỏng hắn đang lúc chui ra, từ cuối cùng, hắn cơ hồ không có hơi sức mà mở mắt, ngay cả hô hấp cũng khó chịu.
"Không cần ngươi nói ta cũng sẽ vậy. . . . . ."
"Ngươi đắc ý cái gì? Ta không có nói muốn thành toàn cho ngươi." Quân tử có vẻ đẹp thánh nhân, nhưng hắn không phải quân tử, cũng không muốn làm quân tử.
"Triệu Tĩnh An, ta là đệ đệ ngươi." Hắn không có thể nhường nhìn một chút sao?
"Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Là đệ đệ ta thì được đặc xá sao? Ngươi nếu không cho nàng vui vẻ, hoặc là ngày nào đó nàng đột nhiên tới nói yêu ta, ta có thể hoang đường đến mất hết nhân tính hay sao."
"Tuyệt đối sẽ không có ngày kia."
"Có câu ta thật sự nhịn không được muốn nói. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, một nữ nhân chịu vì một người đàn ông lưu lại, đã nói rõ tất cả sao?"
"........." Cần phải dựa vào hắn! Căn bản chỉ cần đẩy cục diện này cho hắn, thì coi như không cần làm cũng được lợi quá rộ̀i