- Trang chủ
- Giang Hồ Kỳ Cục
- Chương 60
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: An Tư Nguyên
Nghĩ tới, Hình Hoan tính tình đùa bỡn đem giỏ trước mặt làm bằng trúc hung hăng đạp mở, nắm chặt hai quả đấm, đứng lên, "Gian phu, tất cả đều là gian phu! Một, hai. . . . . . Là nam nhân đều cùng ta cấu kết! Trừng cái gì trừng, khó chịu sao? Ngươi có tư cách gì khó chịu, ngươi cho ta từ thư , cũng đủ đem ta nghỉ ngơi khi đến hạ hạ đời sau rồi. Cái gì gọi là ‘ nghỉ ngơi khi đến hạ hạ đời sau ’ hiểu không? Chính là ta mặc dù chết rồi, đầu thai, đầu thai, nữa đầu thai, bất kể quăng cá mấy đời, đều không cần nữa phục vụ ngươi, cái người gọi là‘ tướng công ’ rồi. . . . . . Ngô!"
Tiếng nói thét lên tràn đầy giận dỗi cùng ý vị thổ lộ giống như nhau, Hình Hoan chợt cảm thấy phải bên hông bị siết chặt, khiến cho nàng không thể không ngửa đầu lên, thốt nhiên đánh tới cảm giác bị áp bức, để cho nàng trong ngực buồn bực, một tiếng cùng lời mở đầu hoàn toàn không hòa hợp, mềm dẻo hừ nhẹ tràn ra nơi cổ họng. Lúc nàng đang ngạc nhiên, bờ môi mềm mại đè chặt môi của nàng.
Nàng cơ hồ từ bản năng muốn quay đầu, lại không thể được như ý, đầu ngón tay nóng bỏng giữ chặt cằm của nàng, không để cho nàng có chỗ mà trốn, bị đau nàng theo bản năng há mồm.
Không có trở ngại, lưỡi ướt mềm của hắn không chút kiêng kỵ chui vào, liên tục quấy lên, làm một tia thoả mãn từ lỗ mũi hắn đang lúc tràn ra hừ nhẹ, công kích suy nghĩ của nàng. Hình Hoan liền giống bị điểm huyệt, không biết phản kháng, lại càng không hiểu đáp lại, trong đầu lý trí bị rút không, ngây ngốc cứng tại chỗ.
Cho đến, từng đống từ thư bị hắn tiện tay quét rơi, như tuyết phiến chiếu xuống, bị bỗng nhiên kìm xuống, Hình Hoan mới hồi hồn, "Tránh ra. . . . . ."
Nàng giơ tay lên chống đỡ trước ngực hắn, mạnh mẽ muốn thoát ra. Thế nhưng hắn lại không chút cử động, chau híp mắt đen, tạm thời bỏ qua môi của nàng, ngược lại tính trừng phạt, gặm cắn vành tai của nàng, làm như có như không liếm láp, thở nhẹ, thanh âm ra lệnh chui vào trong tai của nàng, "Gọi tướng công."
". . . . . ." Nàng cắn chặt trên môi, mắt trợn to, quật cường không muốn mở miệng.
"Mới vừa rồi ta đem những thứ từ thư kia toàn bộ thu hồi, nghe lời, gọi tướng công." Hắn nhắm hai mắt nhẹ dụ dỗ, đầu lưỡi xẹt qua cổ của nàng, cảm thụ nàng run rẩy. Không lịch sự nhân sự mới có không phản ứng lưu loát, khiến hắn có chút tức giận.
"Ta không phải đồ chơi của ngươi!" Lúc thì vứt từ thư cho nàng để hả giận, lúc thì lại lục tục thu hồi. Hắn đến tột cùng coi nàng là cái gì? Tượng gỗ không tâm không phổi sao? Thu hồi, a, những thứ coi thường, bạc đãi của ngày trước kia, cùng với đối nàng luôn phiền, cũng có thể như vậy thì thu hồi sao?
"Ta hiểu biết rõ, không có đồ chơi sẽ không nghe lời như vậy!" Ngữ không, hắn lại một lần bắt được ở miệng của nàng, so với mới vừa, mang theo càng thêm rõ ràng xâm lược tính.
Hắn mang theo vết chai lòng ngón tay xẹt qua xương quai xanh của nàng, chờ Hình Hoan phản ứng kịp thì xiêm áo thượng nút áo đã bị hắn thuần thục cởi ra.
Nàng tràn ra một tiếng thét kinh hãi, cố gắng muốn bắt qua một bên chăn che đậy thân thể.
Vậy mà khi tay nâng lên rất nhanh liền bị hắn trấn áp xuống, híp mắt, tĩnh thưởng chốc lát cảnh xuân trước mắt, giọng mang cảnh cáo hỏi: "Có để cho người khác xem qua hay không?"
". . . . . ." Nàng cắn môi quay đầu, không muốn trả lời.
"Hình Hoan, ngưng chiến có được hay không? Đấu hai năm, ngươi rất mệt phải không?" Thấy thế, hắn thở ra một hơi, tiếng nói mềm nhũn, rất có ý thỏa hiệp.
Vĩnh Yên cũng rất hiểu lời này không có sức thuyết phục. Thay vì nói là đấu hai năm, không bằng nói hắn toàn bộ lãng phí hai năm. Luôn là mang theo ánh mắt bất mãn tất cả mọi chuyện nàng làm, luôn cảm thấy không vừa mắt, cũng bởi vì đoạn hôn nhân này từ bắt đầu trái ngược ý của hắn, hành hạ nàng, tựa hồ sẽ làm hắn cảm thấy tốt hơn một chút.
Hắn nghĩ để cho nàng hiểu, mặc dù có mẫu thân là chỗ dựa, nàng cũng vĩnh viễn đừng nghĩ chui vào tim của hắn.
Là nàng, làm rối loạn cuộc đời của hắn, phá hủy hình tượng hắn đối với nương tử tương lai chờ mong, thậm chí. . . . . . Không giải thích được xông vào thay hắn mặc bộ gông xiềng, hư chuyện tốt của hắn.
Nhưng là, những ngày này, nàng không có ở đây bên cạnh, hắn từ từ phát hiện thì ra là bị dây dưa cũng sẽ trở thành một loại thói quen.
"Hảo." Nàng mở to hai mắt đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thay đổi kiên quyết vừa rồi, đáp ứng rồi.
Biến chuyển quá nhanh khiến Vĩnh Yên có chút ứng phó không kịp, hắn còn tưởng rằng kế tiếp cần diễn tiết mục Bá Vương ngạnh thượng cung*.
* Bá Vương; kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán)
Cảm giác vui vẻ cũng không có kéo dài quá lâu, rất nhanh, nàng tiếp tục nói: " Khiến bộ khoái cô nương thả Nhâm Vạn Ngân, hắn là vô tội." Xác thực mà nói, hắn đã bị nàng cùng đại sư lừa rất thảm, còn làm hại người ta gặp tai ương lao ngục, nàng cũng là có lương tâm.
"Chớ được voi đòi tiên! Ngươi còn không có tư cách nói điều kiện với ta!" Vui vẻ của hắn liền bị một câu nói của nàng dễ dàng tắt.
Hắn ngồi dậy, ảo não hất tay của nàng ra, kéo khoảng cách không bình thường này ra, lạnh lùng liếc nàng một cái. Nghiêm trọng hoài nghi mình mới vừa trúng tà rồi ! Làm sao có thể bị nàng hấp dẫn? Nàng chính là cái loại nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu, ngay cả ba phần màu sắc cũng có thể mang, nên giống như trước cố gắng nếm thử việc đuổi nàng ra khỏi cửa, đuổi không đi, thì xem như không khí.
"Di, Nhị thiếu gia, nhanh như vậy. . . . . . Là tốt?" Khó trách thiếu nãi nãi vẫn hầm canh thủy cừu trắng thận cho Nhị thiếu gia ăn, này, thời gian này đây cũng quá ngắn thôi.
"Làm sao ngươi còn ở lại chỗ này? !" Cái loại ánh mắt hoài nghi đó là muốn nói rõ cái gì!
"A, ta không phải đáp ứng phải giúp ngài giữ cửa nha. Nhị thiếu gia, ta đem vô cùng hảo, ngài còn có thể sẽ tiếp tục xuống. . . . . ."
"Không! Cần thiết! Rồi ! Nói với nàng, ta không có khẩu vị!" Vì để cho lời của mình nghe có thể tin hơn, hắn xoay người sải bước rời đi. Đáng tiếc, còn chưa đi mấy bước, lại không tự chủ ngừng lại, "Tên kia. . . . . . Nhìn kĩ cho ta, nếu như Nhị thiếu nãi nãi lại biến mất, các ngươi liền lấy mệnh tới bồi."
"Dạ dạ dạ." Gã nô bộc mỉm cười lĩnh mệnh, tự dưng cảm thấy trên cổ lành lạnh, giống như đao đã gác ở cổ.
Hắn nhìn chằm chằm, quay lại, tiếp tục đi, rất nhanh, lại ngừng lại, "Còn nữa, ta bất kể các ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại nhanh chóng giúp ta tra được nàng gần đây rốt cuộc đã làm gì, trừ tên phú thương ngu xuẩn kia, tất cả sinh vật giống đực đến gần nàng tất cả đều liệt kê ra một danh sách cho ta!"
"Hảo hảo hảo."
Nhị thiếu gia lại đi, gã nô bộc khẽ ngẩng đầu liếc trộm, đáy lòng âm thầm đếm"Một hai ba" , quả nhiên, khi hắn thầm đếm đến"Ba" thời điểm, nhà hắn Nhị thiếu gia lại dừng lại, lần này, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất rối rắm rất khó chịu.
Nói quanh co hồi lâu, hắn mới không cam lòng toát ra một câu, "Chuẩn bị ngựa xe, để cho nàng thay quần áo, đi với ta lên nha môn."