- Trang chủ
- Giang Bắc Nữ Phỉ
- Quyển 2 – Chương 140: Thần y và Ma đầu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tiên Chanh
Editor: Hạ Mộc
Thần Niên có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Kiêu lại dễ dàng chế trụ được Tịnh Vũ Hiên như vậy, nàng ngây người sững sốt, mới hỏi Lục Kiêu: “Triều Dương Tử đâu?”
Lục Kiêu hướng hấc cằm về phía nàng, Thần Niên theo hướng nhìn qua, thấy Triều Dương Tử khoanh chân ngồi ở góc tường, nếu không phải hai mắt còn mở to sẽ làm cho người ta nghĩ đã tĩnh tọa ngồi thiền. Thần Niên nhìn ra ông ta bị điểm huyệt nói, tiến lên muốn giải huyệt cho ông ấy, nhưng thủ pháp điểm huyệt này cực kỳ kỳ lạ, nàng không thể giải được huyệt đạo của Triều Dương Tử, nhưng Tịnh Vũ Hiên giết hay không giết tốt nhất vẫn nên hỏi hắn.
Nàng suy nghĩ liền nói với Triều Dương Tử: “Người này giết hay không giết? Nếu giết ông nháy mắt hai cái, nếu không giết ông trước hết đừng nháy mắt.”
Triều Dương Tử nghe vậy, ánh mắt không khỏi dừng trên mặt Tịnh Vũ Hiên, do dự một chút liền mở to mắt vài phần.
Mắt ông ấy vốn không lớn, cố gắng mở to như vậy, làm cho khuôn mặt nhìn buồn cười vô cùng, Thần Niên và Lục Kiêu còn chưa làm gì, mà Tịnh Vũ Hiên trên cổ vẫn còn kề loan đao khẽ cười phì ra một tiếng.
Vừa nghe thanh âm này, Thần Niên lập tức kinh ngạc mở to mắt, quay đầu lại nhìn về phía Tịnh Vũ Hiên. Tịnh Vũ Hiên lại tức giận liếc ngang nàng một cái nói: “Tiểu nha đầu nhìn cái gì?”
Thần Niên ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được ma đầu nổi danh giết người không chớp mắt kia lại là một nữ tử trẻ tuổi, nàng và Lục Kiêu nhìn nhau, không khỏi nhất tề nhìn về phía Triều Dương Tử.
Vẻ mặt Triều Dương Tử có chút căm tức, nhưng giờ đây lại không được, tức giận đến mức dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngưng thần vận công đến các huyệt đạo bị phong bế.
Lục Kiêu lại hỏi Thần Niên: “Làm sao đây?”
Cho dù Tịnh Vũ Hiên là nữ tử, nhưng cái danh đại ma đầu kia không phải là nói suông, Thần Niên suy nghĩ liền nặng tay điểm huyệt đạo của bà, nhưng như vậy vẫn còn cảm thấy lo lắng, lại lấy một sơi dây thừng ngấm nước, đem tay chân bà ấy trói chặt lại, lúc này mới nói với Lục Kiêu: “Thế này mới không có việc gì nữa!”
Lục Kiêu nói: “Miệng bà ta vừa rồi mới ói ra máu, chắc là bị nội thương từ trước, lúc vận công trị thương bị ta làm gián đoạn.”
Trước khi hắn đến nhìn thấy người này đang ngồi trên giường vận công, mới mạnh mẽ phá cửa sổ mà vào, trong lúc không đề phòng trế trụ được bà ta.
Tịnh Vũ Hiên nghe vậy lạnh lùng nói: “Nếu không phải nội tức ta bị ngăn trở, ngươi cho rằng chỉ bằng một cây đao cùn này có thể khống chế được ta?”
Thần Niên nghe bà nói như vậy cũng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, thầm nghĩ khó trách lão đạo Triều Dương Tử lại gọi bọn họ giờ tý sơ khắc [1] đến đây, hóa ra là đã sớm biết bà ấy sau đó sẽ vận công chữa thương. Vừa nghĩ như vậy, Thần Niên lại bất giác tò mò mối quan hệ giữa Tịnh Vũ Hiên và Triều Dương Tử.
[1] Giờ tí sơ khắc: Giờ tí một khắc ( đổi sang giờ hiện đại là 23h15’)
Qua một lúc lâu sau, Triều Dương Tử mới có thể giải được huyệt đạo bị phong bế, không để ý tới Thần Niên và Lục Kiêu, đứng dậy quay lại bàn mở hòm thuốc của mình, lấy một vốc ngân châm đi về phía Tịnh Vũ Hiên.
Tịnh Vũ Hiên bị Thần Niên trói chặt, không thể động đậy, nhìn Triều Dương Tử đi tới, lập tức trợn tròn mắt, kinh sợ nói: “Đạo sĩ thối, nếu ngươi dám hủy Ngũ uẩn thần công của ta, ta và ngươi sẽ chấm hết!”
“Muốn chấm phẩy gì thì tùy! Tóm lại vẫn tốt hơn để bà thật sự tẩu hỏa nhập ma!” Triều Dương Tử hừ lạnh một tiếng, không để ý Tịnh Vũ Hiên đang mắng chửi, hướng đỉnh đầu và các đại huyệt sau lưng châm xuống, chỉ mới hơn mười châm, Tịnh Vũ Hiên đã không thể phát ra tiếng thêm một lát nữa, cả người liền hôn mê.
Triều Dương Tử thi xong một bộ châm pháp, trên trán đã xuất ra một tầng mồ hôi, y nâng ống tay áo lau một lát, thở hắt ra một hơi, rồi xoay người nhìn hai người Thần Niên và Lục Kiêu không khỏi nhíu mày, tức giận hỏi: “Hai các ngươi tới đây làm gì?”
Thần Niên thầm mắng lão già này đúng là qua cầu rút ván, nàng và Lục Kiêu không màng tính mạng đến cứu, ông ta vừa quay đi quay lại liền trở mặt! Thần Niên lấy tờ giấy Triều Dương Tử viết trong người ra, cố ý hỏi: “Đạo trưởng chẳng lẽ không phải ông cầu hai người chúng ta tới cứu ông sao?”
Triều Dương Tử bị nàng hỏi khuôn mặt già nua đỏ lên, ho khan hai tiếng sửa lời: “Ta hỏi ngươi lúc trước tới làm gì?”
Thần Niên nhớ đám Dương Tập còn đang chờ chữa trị, cố không so đo hơn thua với Triều Dương Tử vội nói: “Tất nhiên là mời thầy thuốc đến cứu người, đạo trưởng mau theo ta đi, chậm nữa sẽ chết người mất.”
Triều Dương Tử tính tình cổ quái, thấy Thần Niên sốt ruột như vậy ngược lại vung ống tay áo nói: “Không đi.”
Thần Niên không khỏi ngạc nhiên: “Chưa nói đến đó là mấy mạng người, chỉ bằng việc ta liều mạng tới cứu ông, ông liền như vậy báo đáp ta? Lão đạo sĩ, ông có biết mấy chữ vong ân phụ nghĩa viết thế nào không hả?”
Triều Dương Tử nhướng mắt, ngạo mạn nói: “Nha đầu thối, lúc trước ngươi ở trong phủ Phong Quân Dương cố ý hại ta, nợ này ta còn chưa tính đâu, nếu không phải thấy ngươi hôm nay coi như vội vàng tới giúp ta, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Thần Niên bị lời này của hắn làm cho tức giận đến bật cười, hai mắt nhìn hắn: “Được, cho dù là bây giờ chúng ta cứu ông chính là trả lại ân tình cho ông?”
“Vốn là như thế!” Triều Dương Tử đáp.
Thần Niên cười lạnh hai tiếng, quan sát Tịnh Vũ Hiên đang hôn mê bất tỉnh trên giường, nói với Lục Kiêu: “Lục Kiêu hôm nay chúng ta đã gặp được ma đầu này, chi bằng thay trời hành đạo, giết bà ta!”
Lục Kiêu thái độ làm người có một điểm tốt, chính là mặt kệ người Thần Niên nói với người trước mắt cái gì, hắn đều đồng ý, thế nên liền đáp: “Được.” Nói xong nhấc đao đi đến phía bên kia giường, Triều Dương Tử sửng sốt, vội lắc mình chắn trước giường, cả giận nói: “Ngươi dám!”
Thần Niên nói: “Ông thử xem ta có dám hay không! Có bản lĩnh thì đánh với ta và Lục Kiêu.”
Triều Dương Tử tinh thông y thuật, võ công mặc dù cũng coi là cao cường, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với Lục Kiêu. Thần Niên chỉ cần bớt chút thời gian đi qua cho Tịnh Vũ Hiên một đao tính mạng sẽ khó giữ được.
Triều Dương Tử căm phẫn nhìn Thần Niên, đành phải chịu thua nói: “Người bệnh ở đâu? Còn không mau mang ra cho ta?”
Thần Niên vốn là cố ý lừa hắn, thấy hắn mắc mưu trong lòng mừng rõ, vội nói: “Rất gần, cách nơi này hơn ba mươi dặm, ngoài trấn có ngựa, cưỡi ngựa lập tức đến ngay.”
Triều Dương Tử nghe xong tức giận đến mức râu dựng ngược, cả giận nói: “Buổi tối chạy qua ba mươi dặm đường núi, vậy mà còn nói là rất gần?”
Lúc này Thần Niên không muốn cùng ông ta đấu võ mồm, chỉ buồn bực đi thu dọn hòm thuốc cho hắn, chợt nghe Triều Dương Tử kêu lên: “Đừng đụng, đừng đụng, ta tự mình dọn!”
“Ngài nhanh lên!” Thần Niên thúc giục nói.
Triều Dương Tử hừ lạnh một tiếng, một bên thu dọn hòm thuốc một bên hỏi Thần Niên tình hình người bệnh. Thần Niên mang thương thế của Dương Tập cùng hai người khác nói ngắn gọn với Triều Dương Tử, Triều Dương Tử nghe xong tới quầy bốc mấy bao dược liệu lúc gần đi lại kêu Thần Niên mang theo Tịnh Vũ Hiên.
Thần Niên bất đắc dĩ, đành phải kêu Lục Kiêu cõng ma đầu kia, ba người bước nhanh ra khỏi hiệu thuốc, hướng phía ngoài thôn trấn mà đi. May mà đống lửa lúc nãy còn chưa cháy hết, hai tọa kỵ vẫn còn ở đó, chỉ là cách đó không xa đã có sói hoang rình rập.
Thần Niên lấy phi tiêu ra phóng chết hai con, nhìn bọn chúng tha đồng loại của mình đi xé xác, bất giác có chút hoảng sợ: “Đạo trưởng, chúng ta mau đi thôi, nếu để lũ sói bao vây sẽ rất phiền phức.”
Nàng và Lục Kiêu cưỡi chung một con ngựa, con còn lại để cho Triều Dương Tử và nữ ma đầu vẫn đang bất tỉnh Tịnh Vũ Hiên, mấy người thừa dịp lũ sói đang vây lại đây, vội giục ngựa phóng ra phía ngoài.
Rời khỏi ánh lửa, sói hoang đã không còn gì e sợ, lại bị mùi máu kích thích cuồng tính, đuổi theo phía sau.
Thần Niên và Lục Kiêu rơi lại đằng sau, Lục Kiêu quay lại quan sát, đem dây cương trong tay giao cho Thần Niên, xoay người trên không đổi ra phía sau Thần Niên, kêu lên: “Phải giết mấy con, bằng không chạy không thoát.”
Lục Kiêu nói xong, loan đao trong tay vung lên, chém về con sói dưới bụng ngựa thành hai đoạn.
Xác của con sói lăn về một bên, lập tức bị những con sói khác ngoạm lấy. Lục Kiêu cười vang nói: “Chỉ cần giết được mấy con, đủ cho lũ sói ăn bọn chúng sẽ không đuổi theo chúng ta nữa.”
Hắn liên tiếp giết mấy con sói, đàn sói đuổi theo phía sau cũng ít hơn rất nhiều. Lại một con sói khác bổ nhào qua, Lục Kiêu như trước một đao chém tới, không ngờ con sói kia cực kỳ giảo hoạt, lắc mình né đi, thế mà lại né được loan đao kia.
Lục Kiêu nhất thời nổi tính hiếu thắng, cổ tay vừa chuyển, lưỡi đao đã cắm phập vào ngay chính giữa lưng con sói. Nhưng đúng lúc này một con sói khác lại bổ nhào qua đây, không tấn công về phía tọa kỵ, mà là nhắm tới cánh tay Lục Kiêu.
Lục Kiêu không thể tưởng tượng được súc sinh có thể xảo quyệt như vậy, loan đao trên tay bị kẹt trên lưng con sói kia không rút ra được, nhất thời đành phải buông lòng chuôi đao, nắm tay thành quyền đập về đỉnh đầu của con sói, đánh cho xương sọ của nó vỡ vụn. Hai con sói hoang mặc dù đã bị giết nhưng loan đao của Lục Kiêu cũng đã rớt lại phía sau.
Thần Niên không ngừng giục ngựa chạy như điên, thấy Lục Kiêu hình như sắp nhảy xuống ngựa vội ngăn cản: “Tuyệt đối không được! Đao kia đợi mai quay lại hẵng tìm.”
Lục Kiêu hơi do dự lúc này mới từ bỏ, thầm nghĩ dù sao sói hoang cũng không thể lấy đao ra được, bây giờ so với đoạt đao với bầy sói, chi bằng đợi rạng sáng ngày mai quay lại tìm là được.
Trong khi đó, Triều Dương Tử mang theo Tịnh Vũ Hiên ở phía trước, Thần Niên và Lục Kiêu ở phía sau, đã phóng ngựa vọt tới bên ngoài con suối. Đám sói hoang này có xác đồng loại để ăn, lại sợ Lục Kiêu dũng mãnh phi thường, không tiếp tục đuổi theo nữa.
Đám người Thần Niên lúc này mới nhẹ nhành thở ra, không dám dừng lại chút nào, không ngừng giục ngựa chạy nhanh. Chỉ là đường núi vốn khó đi, lại phải lần mò trong đêm tối, đợi đến khi đuổi tới trại trời đã sắp hửng sáng, không ngờ Ôn Đại Nha cầm cây đuốc chờ ở cửa trại, thấy Thần Niên về, vẻ mặt kinh hỷ: “Cuối cùng đã về rồi, chúng ta đang định đi tìm hai người.”
Đại Ngốc và mấy người bị thương nhẹ đang ở trong viện, trên người tất cả đều mang theo đao kiếm, đã dắt ngựa đi ra, đúng là bộ dáng chuẩn bị đi tìm. Thần Niên nhìn ra Ôn Đại Nha không nói dối, trong lòng không khỏi ấm áp nói: “Không cần nữa, chẳng phải đều đã trở về rồi sao.”
Nàng hỏi tình hình của Dương Tập, Ôn Đại Nha đáp: “Chúng ta theo lời Lục đại hiệp không ngừng dùng tuyết xoa trên người hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì mấy, tình hình không tốt lên gì cả.
Ngoài ra có hai huynh đệ cũng đang phát sốt.
Lúc này Ôn Đại Nha mới để ý người Thần Niên mang về không phải lang trung, mà là một đạo sĩ tướng mạo xấu xí, bất giác cảm thấy hơi kỳ quái, nhịn không được dò xét Triều Dương Tử.
Triều Dương Tử hừ lạnh một tiếng, ném mấy bao thuốc vào Ôn Đại Nha: “Nhìn cái gì? Còn không mau đi sắc thuốc!”