- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 455
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Đợi Hỏa giật mình tỉnh táo lại, hắn phát hiện ra mình cứ thế mà ôm A Mộc thật chặt, một tay đã luồn vào trong cổ áo của cô nàng, bàn tay to lớn thô ráp đang tỉ mỉ xoa nhẹ lên bờ ngực mềm mại, mà lưỡi của hắn đã chui vào trong đôi môi đỏ ấy, quấn lấy lưỡi đinh hương của nàng.
Ầm một tiếng, trong đầu hắn trống rỗng.
Sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!
Hắn trước giờ không phải kẻ say mê nữ sắc, đa phần nữ nhân thảo nguyên đều rất hào sảng, ở thảo nguyên lâu như vậy, bởi sự dũng mãnh của mình, không ít nữ nhân chủ động nhào vào lòng hắn, nhưng hắn đến một người cũng không chạm vào. Bởi trong lòng có dự định, hắn muốn sau này phải đường đường chính chính tìm một nữ nhân dịu dàng hiền hậu, hợp ý hắn thành thân, an ổn mà sống. Nữ nhân kia cần phải có cái hông đầy đặn, để dễ sinh nở, đẻ cho hắn ít nhất ba đứa con trai mập mạp, bởi hắn là cô nhi, từ nhỏ đã mong muốn về sự náo nhiệt mà ấm áp của cuộc sống gia đình.
Sau khi thành thân, thê tử của hắn có thể ở nhà chăm lo gia đình, đế lúc hắn cùng chủ tử liều mạng đánh chém trở về, vừa vào nhà liền có cơm nước nóng hổi, thơm phức chờ mình.
Lúc rảnh rỗi không cần ra ngoài, hắn sẽ ở trong sân luyện võ, còn nàng ở sương phòng ngồi thêu thùa bên ô cửa sổ.
A Mộc không phù hợp yêu cầu của hắn.
Vóc người nàng nhỏ nhắn, nhưng trước ngực lại đẫy đà, thế nhưng dáng vẻ vẫn rất tinh tế, quan trọng nhất là, nàng mới mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt hắn nàng vẫn còn trẻ con.
Coi như hắn cưới nàng, nàng cũng chưa thể sinh con, chính nàng còn chưa trưởng thành. Hơn nữa nàng cũng không biết nấu cơm, không biết may vá y phục. Hắn không tưởng tượng, nếu hắn cùng nàng thành hôn, bản thân trừ làm cha làm huynh, thì còn làm gì nữa?
Đây không phải điều hắn mong muốn.
Thế nhưng hắn lại làm ra chuyện này với nàng. Hắn nhiệt tình hôn lấy, còn thân mật sờ soạng thứ đẫy đà của nàng.
Đây là chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm!
Hỏa kinh hãi liền muốn đẩy nàng ra, thế nhưng hắn vừa cử động, A Mộc liền chủ động bắt lấy tay hắn, không cho hắn rút tay từ quần áo nàng ra, nàng rụt rè, xấu hổ, thanh âm như muỗi, "Hỏa đại ca, A Mộc nguyện ý..."
"A Mộc..."
Hỏa dùng sức, rút tay ra, lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với nàng, "Ta, có lỗi với muội..." Trong lúc nói, đầu hắn vẫn còn đang hỗn loạn, bản thân hắn cũng không rõ ý mình là gì, xin lỗi là vì biết bản thân lỗ mãng và thất lễ, tóm lại nên nói xin lỗi, như vậy đúng không?
Thật ra hắn cũng không chắc lắm.
A Mộc ngẩn ra, sau đó cắn môi dưới, xoay người chạy đi.
"A Mộc!"
Hỏa muốn đuổi theo, lại đụng phải mấy huynh đệ khác, bọn chúng kéo hắn lại, nhao nhao hỏi: "Đại ca, huynh thấy A Mộc đâu không? Mới nãy nàng còn ở bên cạnh bọn đệ, nháy mắt đã không thấy tăm hơi."
"Đúng vậy, nơi này có chút tà môn, chớ để A Mộc đi lạc."
Hỏa nghe bọn hắn mồm năm miệng bảy mà lòng nghi hoặc, vừa rồi A Mộc nói đám huynh đệ đang ở ngoài, cách hai người họ chỉ mấy bước, lẽ nào cả đám không nhìn thấy hắn cùng A Mộc...
Cũng không nghe được thanh âm của bọn hắn sao?
Lúc này hắn đột nhiên cả kinh, chủ tử và Đế Phi đâu?
"Các ngươi tập trung đứng yên tại đây, không được đi đâu cả!" Hắn nóng lòng, vội vàng phân phó cả đám, sau đó liền xoay người đi tìm Trầm Sát. Thế nhưng dáng dấp A Mộc lướt qua trong đầu hắn, hắn nhất thời cảm thấy tâm trạng có chút hỗn loạn.
Lúc này A Mộc lại vừa đụng đầu vào một trụ đá, rầm một tiếng, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nàng ngồi bệt xuống đất xoa trán, nước mắt đều sắp tuôn ra.
Giọt thứ nhất chảy ra, tiếp đó khó mà khống chế được, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Nàng nhớ lại phản ứng vừa rồi của Hỏa.
Kỳ thực lúc vào nơi này, người sẽ có phần mơ hồ, nàng biết điều này, lúc bọn họ tiến vào cũng vậy, trước mắt mờ ảo không nhìn rõ, thế nhưng kỳ lạ là chỉ một hồi lại ổn. Nàng thật không ngờ lúc Hỏa đại ca mơ mơ màng màng lại làm ra chuyện này với nàng.
Được rồi, thật ra nàng có thể tránh ra ngay từ đâu, khi đó hắn cũng không phải cứng rắn ép buộc. Chỉ là nàng vốn mến mộ Hỏa đại ca, cho nên...
Là bản thân nàng tự nguyện nghênh đón.
Vốn dĩ nàng rất vui mừng, nàng thích Hỏa đại ca... thân mật hôn nàng như vậy. Lúc tay hắn mò vào trong quần áo, phủ lên nơi đẫy đà của mình, toàn thân nàng bủn rủn, tim gan như muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng nàng thích, nàng rất thích thân mật với hắn như vậy, nếu không phải là thời gian địa điểm không đúng, nàng còn rất muốn giao thân thể mình cho hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy sự khiếp sợ và hoảng hốt trong mắt hắn khi thanh tỉnh, cảm giác hối hận cùng tránh né ấy, lòng của nàng đều lạnh đi.
Hỏa đại ca không có cảm giác này với nàng, không có.
A Mộc đang khóc bỗng nghe được một tiếng ưm, tiếng kêu nũng nịu đến mức khiến tai người nghe đều nhũn ra, sau đó nàng lại nghe được một giọng nam trầm thấp mang theo chút khàn khàn, tựa hồ đang dụ dỗ nữ tử kia.
"Thất Thất ngoan, lại sờ thêm một lần nữa..."
A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, trước mặt vài chục bước, phủ trong lớp sương mù mỏng, có một đôi nam nữ ôm nhau thật chặt, vóc dáng nam nhân cao to vạm vỡ, thân hình nữ nhân lả lướt mê người, cứ như bị khảm vào trong lồng ngực nam nhân, tay nàng đang đè trên ngực hắn.
Vừa rồi phải chăng nàng và Hỏa đại ca cũng là dáng vẻ này?
A Mộc mặt đỏ như máu, nhất thời quên khóc, thế nhưng đúng lúc nàng xấu hổ không gì sánh được mà muốn quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn, con bướm lúc đầu dẫn bọn họ đến bỗng bay sang hướng khác, ở nơi đó, có một con hồ ly lông tím bạc đan xen.
Nàng liền "A" lên một tiếng.
Lập tức Lâu Thất tựa như bị điện giật, rút tay từ trong lòng Trầm Sát ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đồng thời khuôn mặt cũng có phần nóng hổi. Chết tiệt, vừa rồikhông nên nghe theo hắn, rõ ràng chỉ mơ màng trong chốc lát, hắn liền nhân cơ hội xé khăn che mặt của nàng, cuốn nàng vào nụ hôn nóng bỏng, còn lôi kéo tay nàng dò vào trong y phục của hắn.
Cái gã Đế Quân phát tình này, cơ bản là bất chấp tất cả, mặc kệ thời gian địa điểm, trong đầu chỉ có loại chuyện đó thôi. Có điều, nàng cũng không tức giận được, vì hắn động tình mà toàn thân căng cứng như tên đã lên dây, lại cũng vì hắn lo cổ độc phát tác mà cuối cùng không thể làm gì.
Cũng không biết hắn cứ nín nhịn như vậy có thể nghẹn chết luôn không.
Nghĩ tới đây nàng lại có chút buồn cười, ở bên hông hắn nhéo một cái, lại nghe được tiểu cô nương bên kia a một tiếng, đồng thời, Tử Vân Hồ U U kêu lên dồn dập.
"U U!"
Vừa quay đầu, Lâu Thất liền thấy con bướm kia bay nhanh về phía U U, ánh mắt của nàng lập tức sáng rực như sao, "Ngọc Hồ Điệp!"
Bọn họ đều chưa từng thấy con bướm lớn như vậy, dang cánh ra, còn lớn hơn U U đến vài phần, sở dĩ nàng ngay lập tức xác định được đây là Ngọc Hồ Điệp chính là bởi kích thước của nó. Hơn nữa hai cánh Ngọc Hồ Điệp oánh nhuận như ngọc, lúc vỗ cánh tỏa ra ánh sáng lung linh, tựa như mỹ ngọc, nên mới được gọi là Ngọc Hồ Điệp.
Thần y nói muốn lấy Ngọc Hồ Điệp làm thuốc, chỉ cần cắt mỗi bên cánh nó một ít, không cần tính mạng của nó, đồng thời lúc cắt cẩn thận một chút, như vậy cánh Ngọc Hồ Điệp sau khi lành lại có thể cất cánh bay.
Lâu Thất thấy Ngọc Hồ Điệp vô cùng vui mừng, thế nhưng nàng lập tức phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì U U đang cấp bách kêu lên với Ngọc Hồ Điệp, mà Ngọc Hồ Điệp đích thực cũng đang bay về phía U U.
Trầm Sát nhìn lướt qua thiếu nữ đang đứng ngây người nhìn về phía bọn chúng, liền không để ý nữa, hạ giọng nói bên tai Lâu Thất: "Lúc trước con hồ ly nhỏ này cũng cuống cuồng mà kêu như vậy, khiến bổn Đế Quân còn tưởng rằng nó biết nàng nguy hiểm, bây giờ xem ra, rõ ràng là cũng có quan hệ với Ngọc Hồ Điệp này."
"Vậy sao?"
Lâu Thất rất ngạc nhiên, không lẽ U U cách xa vậy đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của Ngọc Hồ Điệp sao? Hơn nữa, trước mặt Ngọc Hồ Điệp nó hưng phấn, nóng nảy kêu lên như thế, là muốn làm gì?
Còn không đợi nàng nghĩ rõ ràng, U U đã phóng ra, há to miệng hướng về cánh Ngọc Hồ Điệp cắn xuống. Lâu Thất nhất thời hít một ngụm khí lạnh, từ lúc nàng nhìn thấy U U, nếu nó không phải ăn cỏ Thiên Cơ thì chính là ăn thịt do nàng nướng, sau đó ăn một ít dược hoàn, nàng vậy mà chưa từng thấy U U tự mình kiếm ăn, đã vậy còn săn một con bướm! Việc này nhìn thế nào cũng thấy có vẻ hơi quái dị.
Nàng đang muốn tiến lên, Trầm Sát giữ cổ tay của nàng lại, kéo nàng về phía sau, "Nhìn xem đã."
Lâu Thất cho rằng lần này U U sẽ lập tức cắn Ngọc Hồ Điệp, nàng sợ Ngọc Hồ Điệp bị U U ăn, vậy thì lấy gì làm thuốc dẫn bây giờ? Nhưng không nghĩ đến một màn kế tiếp khiến nàng kinh hãi, chỉ thấy Ngọc Hồ Điệp vỗ cánh, phạch một tiếng, liền khiến U U từ giữa không trung bị thổi bay đi, ngã xuống đất.
"U U!" Lần này khiến Lâu Thất cảm giác như con cái của mình bị người khác ăn hiếp, nhất thời liền giận đến vung tay áo, một mặt giận dữ muốn xông tới hỗ trợ, "Lẽ nào có cái lý ấy, một con bướm hoang nho nhỏ, lại dám đánh U U nhà ta!"
Trầm Sát liền nhịn không được, phá ra cười, đưa cánh tay ôm hông nàng, "Sao đột nhiên hùng hổ thế? Lại xem thêm một hồi."
Một con bướm hoang nho nhỏ, đây là lời gì chứ?
"U U!"
Dường như U U cũng rất buồn bực, không nghĩ tới mình mới một chiêu đã bị Ngọc Hồ Điệp đánh, toàn thân đều xù lông lên, chân sau đạp một cái, vọt lên cao, lại mở miệng cắn Ngọc Hồ Điệp, đồng thời chân trước cũng bổ đến.
Tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, theo lý mà nói, Ngọc Hồ Điệp hẳn không thể tránh thoát mới đúng, thế nhưng con bướm lại linh hoạt mà tránh được.
Kế tiếp chính là trận chiến giữa một bướm một hồ, ngươi tới ta đi, kẻ nào cũng không nhượng bộ không sợ hãi, những người ở đây chứng kiến đều trừng mắt há miệng.
Cuối cùng U U cũng không thể cắn trúng Ngọc Hồ Điệp, nhưng Ngọc Hồ Điệp cũng không tốt hơn, mệt mỏi không chịu nổi, vỗ cánh cũng có vẻ vô lực.
Lâu Thất nào có quan tâm, thật nhanh chóng cầm túi phủ xuống thân nó.
Trầm Sát lắc đầu: "Lợi dụng người gặp nguy mà hôi của."
"Sai, chàng nên nói lợi dụng bướm gặp nguy mà hôi của, nó cũng không phải người." Lâu Thất nhíu mày, buộc chặt miệng túi.
"U U!" U U thấy nàng bắt được Ngọc Hồ Điệp, dường như rất hưng phấn, nhảy đến bên người nàng chạy quanh. Lâu Thất nghi ngờ: "Ngươi muốn ăn con bướm này?
U U nghe vậy càng hưng phấn hơn.
Lâu Thất rất khó hiểu, Tử Vân Hồ ăn Ngọc Hồ Điệp có ích lợi gì? Nàng sợ U U thật sự đến ăn vụng, liền nghiêm mặt nói: "Thứ này hữu dụng với ta, không cho phép ngươi ăn vụng."
U U nhất thời có phần mất mát, ủ rũ cúi đầu rên rỉ bên chân nàng.
Trầm Sát lại vui vẻ, gật đầu nói với nàng: "Không sai, nàng nên như vậy, mọi việc đều phải đặt bổn Đế Quân lên trên cùng."