- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 333
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Lâu Thất vốn muốn hỏi, chẳng phải Long Dẫn Tộc chưa từng có ai vào đây hay sao? Sao lại có người biết trong này có một nơi rất đáng sợ? Nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi, ngay cả Trầm Sát cũng đều biến sắc rồi, e rằng là một cơ quan rất lợi hại.
Đang suy nghĩ như thế, Trầm Sát đã nắm chặt lấy cổ tay nàng, "Nghe nói đến thủy ngân chưa?"
Thủy ngân? Lâu Thất cũng biến sắc. Nàng biết, một vài vương hầu thời cổ đại sẽ bơm thủy ngân vào trong mộ lúc an táng, một là vừa có thể ngăn chặn việc thi thể thối rửa, hai là phòng ngừa việc trộm mộ, thủy ngân bốc hơi có độc, có thể độc chết kẻ trộm mộ.
Nhưng nơi này vốn chẳng phải là mộ huyệt, chẳng lẽ trong này có kỳ trân dị thảo thật ư, phải dùng thủy ngân để bảo vệ?
Nhìn dáng vẻ của nàng, Trầm Sát đã biết nàng chắc chắn có biết đến thủy ngân, "Nhìn thấy những chiếc lỗ nơi mũi tên bắn ra không? Nếu bổn Đế Quân đoán không sai, sẽ có thủy ngân chảy ra từ những chiếc lỗ kia, kiểu cơ quan thủy ngân sẽ trút xuống sau mưa tên đã từng xuất hiện trong mộ thất của Vương hầu Đông Thanh."
Lâu Thất khóc thầm: "Ý của chàng là, đây là một cục tất sát?"
"Ừ."
Điều Lâu Thất không hiểu là, nàng đã biết cơ quan xuống đây, nếu nàng đoán không nhầm cơ quan này có thể do người có liên quan đến nàng bày bố, vì thế, nàng mới nhớ mang máng được bộ pháp kia, từ lần trước khi Kim Lão nói với nàng rằng huyết chú bổn mạng chỉ được luyện thành khi có huyết mạch thiên phú của Lâu Gia, thì nàng hơi hiểu ra, công pháp của nàng và Lâu Gia, chắc là có chút ấn tượng trong tiềm thức, lão đạo sĩ thúi kia không biết đã mang nàng đến hiện đại vào lúc nàng mấy tuổi, có thể khi nàng hai ba tuổi đã có người nói những công pháp này với nàng, trong tiềm thức của nàng đã ghi nhớ nó, còn trong ký ức của nàng không có cũng là việc dễ hiểu.
Nhưng nếu là trận pháp do người có liên quan đến nàng bày bố, vậy thì trong lúc bày trận, không phải nên nghĩ đến khả năng nhỏ nhoi này hay sao? Sử dụng bộ pháp của Lâu Gia mới có thể đi xuống, chứng tỏ có khả năng là hậu nhân của Lâu Gia, thì bên dưới này cũng không thể là cục tất sát chứ nhỉ!
Chẳng lẽ lại còn muốn tiêu diệt người có liên quan đến Lâu Gia ư?
Trầm Sát tập trung kiểm tra những cơ quan khác, xoay đầu liền thấy vẻ mặt rối rắm của Lâu Thất, hắn lắc đầu nói: "Không phải tất cả mọi cơ quan đều được bày bố cùng một lúc, cũng có thể sau khi có người bày bố cơ quan đầu tiên xong, thì lại có người đến đây, bày bố một cục tất sát."
Trong lòng Lâu Thất sáng tỏ.
Vì thế, cũng có khả năng là kẻ thù, kẻ rất hiểu về người bày trận có liên quan đến Lâu Gia, đã bày ra lớp cơ quan thứ hai, dùng cục tất sát, mục đích là muốn giết chết người phá trận có liên quan đến người bày trận lúc trước.
"Lúc này không nên nghĩ đến những việc khác, tìm cơ quan mới là quan trọng." Trầm Sát lên tiếng. Nếu người bày trận lúc trước thật sự là người của Lâu Gia, là người có liên quan đến nàng, thì nhờ vào nàng tìm cơ quan sẽ càng chắn chắn hơn. Huống hồ, cơ quan của nơi đây hoàn toàn khác với cách bày cơ quan của Trầm Vân Sơn, để hắn tìm thì có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Lâu Thất gật đầu, bình tĩnh trở lại.
"Có thủy ngân chảy ra rồi!" Thạch Minh Cơ kêu lên đầy hoảng sợ.
Trầm Sát trầm giọng, nói: "Bế khí, không biết bế khí thì bịt mũi miệng lại."
Vào mỗi lần nguy cấp, Trầm Sát chưa bao giờ hoảng loạn, giọng nói của hắn luôn rất lạnh lùng và bình tĩnh, vào lúc bình thường có thể làm người ta sợ hãi, nhưng vào lúc này lại khiến người ta trấn tĩnh hơn không ít.
Đối với Lâu Thất cũng thế, hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ lãnh khốc bình tĩnh như lúc này, khiến con tim nàng cũng bình tĩnh đi rất nhiều.
Lấy một chiếc bình ra ném cho Nguyệt, kêu hắn phát cho mỗi người một viên, kêu họ nhanh chóng nuốt xuống. Tạm thời ngăn chặn độc khí thì không thành vấn đế, nhưng nếu có một lượng thủy ngân lớn đổ ập vào thật, thì cả cung điện này sẽ chìm trong khí độc, đừng nói khí độc, đến lúc đó e rằng họ cũng chẳng còn chỗ để đứng, nếu da tiếp xúc với một lượng lớn thủy ngân thì cũng sẽ bị hỏng theo.
Tình huống nguy cấp.
Nhóm người Nguyệt và Trần Thập cũng đều cố gắng tìm kiếm cơ quan.
Lâu Thất tin rằng nơi này chắc chắn có lối ra, nếu không, xây một cung điện lớn như thế làm gì.
Tất cả mọi người đều tản ra tìm kiếm cơ quan, chỉ có mình nàng đứng tại chỗ, nhìn thì cứ như đang ngớ người, thật ra thì đã có một thứ gì đó bỗng dưng xẹt quan trong lòng nàng, "Vì sao lại bày bố các mũi tên bắn loạn như thế? Nhiều và phức tạp như vậy, tuy có thể bắn đến được mọi ngõ ngách, nhưng nếu tiếp sau đã có thủy ngân thì chẳng khác gì là hành động dư thừa, dùng nhiều mũi tên như thế, lúc nãy khi tên bay đầy trời, chẳng thể nhìn được chúng được bắn ra từ đâu... Trầm Sát!"
Trầm Sát xoay đầu lại nhìn nàng, thấy hai mắt nàng sáng rực như sao.
"Mưa tên lúc nãy, chàng có nhớ chúng được bắn ra từ đâu không?"
Lâu Thất thích nói chuyện với người thông minh, nàng vừa nói như thế, Trầm Sát lại hiểu ngay được suy nghĩ của nàng. Vả lại, khi nãy có thể những người khác đều đang bận né tránh mưa tên, chỉ có hắn mới có thể bình tĩnh quan sát xung quanh và nhớ được tên được bắn ra từ hướng nào trong tình huống nguy hiểm cấp bách như thế.
Nàng cũng có ấn tượng đại khái rồi, nhưng nàng cần hắn khẳng định lại.
"Ý của nàng là?" Trầm Sát trầm ngâm, cơ thể lóe lên, lập tức bay đến một ngõ ngách. Lâu Thất cũng chạy vội theo, đồng thời vẫy tay, kêu tất cả mọi người đi theo.
"Quả nhiên."
Tại nơi đây, trên bức tường đá có một mảng nhỏ không có lỗ tên, tất nhiên cũng sẽ không có thủy ngân chảy ra.
Nguyệt giơ tay ra sờ mó, gõ nhẹ, "Chỗ tường này kiên cố một cách kỳ lạ, có thể là rất khó đục lỗ, nên..."
"Không, càng là vì chỗ này chính là lối ra, đây là một cánh cửa." Lâu Thất mỉm cười.
Sau cánh cửa là lối ra, làm gì có chuyện đổ thủy ngân chứ. Trận mưa tên kia, chẳng qua chỉ vì muốn mê hoặc những người ở đây, để họ cho rằng mỗi một chỗ đều có tên bắn ra, dẫn dắt tư duy, để người ta không ngờ đến rằng trên thực tết vẫn còn một chỗ không hề bắn tên.
Cho dù nghĩ đến, thì lúc đó cũng sẽ nhìn không rõ, vì mưa tên quá dày đặc.
Đáng tiếc, Trầm Sát có ánh mắt như thế nào, Lâu Thất có ánh mắt như thế nào cơ chứ.
Trầm Sát cũng bĩnh tĩnh lại: "Không sai, đây chính là lối ra." Tay của hắn vỗ vào một chỗ nào trên đó, trên tường bỗng có một chiếc ly ngọc to hơn ngón tay cái một chút xíu bật ra.
Mọi người kinh ngạc.
"Là sao đây?"
Trầm Sát nhìn Lâu Thất, "Cơ quan huyết mạch."
"Cơ quan huyết mạch gì chứ?" Lâu Thất sửng sốt, "Chàng đừng nói là... nhỏ máu đấy nhé?"
"Đúng như nàng nghĩ." Trầm Sát nói: "Nơi này, có thể người bố trận chỉ muốn cho người thân của hắn vào đây, vì thể chỉ có người có quan hệ huyết thống với hắn mới có thể bước vào."
Đùa gì thế này, còn có loại cơ quan này thật sao?
Lâu Thất tỏ vẻ không tin. Nhưng lượng thủy ngân chảy ra càng ngày càng nhiều, nếu còn không thử, thì e rằng họ đều sẽ phải bỏ mạng tại đây.
"Thử thì thử vậy!" Nàng lập tức muốn lấy Phá Sát rạch một đường trên ngón tay, Trầm Sát lại nắm lấy tay nàng: "Để bổn Đế Quân."
Hắn cầm Phá Sát, lướt nhẹ một đường trên móng tay của nàng thôi, nhưng kiếm khí sắc bén đã đủ rạch một ít da thịt trên tay nàng, chỉ cần một giọt máu nhỏ xuống, hắn liền siết chặt lấy tay nàng, không để chảy thêm bất kỳ nửa giọt máu nào nữa.
Giọng máu kia nhỏ vào trong chiếc ly ngọc cực kỳ nhỏ nhắn kia, chiếc ly ngọc lập tức rút vào lại rong bước tường.
Mọi người nín thở chờ đợi, chỉ nghe thấy một tiếng ken két, một phiến cửa đá rộng bằng một người từ từ lùi ra trước mắt họ.
Bên trong, nồng nặc mùi hương họ đã ngửi thấy lúc ở bên trên khi nãy!
Lâu Thất cảm thấy đầu óc đặc sệt.
Họ nhanh chóng đi vào cánh cửa ấy, sau đó cánh cửa kia lại khẽ khép chặt vào tường.
"Máu thật sự có tác dụng ư? Đừng nói là dùng đại máu của ai cũng được đấy nhé?" Nàng nhìn Trầm Sát.
Trầm Sát lắc đầu: "Không đâu. Cơ quan huyết mạch đã tồn tại rất nhiều năm, chẳng qua bây giờ có rất ít người có thể bố ký loại cơ quan này thôi."
"Nói như thế, ta thật sự có liên quan đến người bố trận ư?"
Trầm Sát nhìn nàng, điều ánh mắt ấy muốn nói lên đã rất rõ ràng.
Đúng, không sai, thật sự có liên quan.
Lâu Thất đỡ trán, "Ôi, thân thế ơi, ghét nhất là những thứ phức tạp như thế này." Nói xong, lại vỗ vai Trầm Sát như hai huynh đệ thât thiết, rồi thở dài, nói, "Không sao, chúng ta đồng bệnh tương lân mà."
Nhóm người Nguyệt đều cảm thấy khó đỡ.
Vẫn còn chưa nói gì, thì ánh mắt nàng bỗng sáng rực: "Không đúng không đúng, lúc nãy khi ở bên trên chúng ta đã ngửi thấy mùi hương này rồi, trên thực tế, mùi hương này còn bị ngăn cách bởi một cách cửa đá và không gian trong cung điện lúc nãy, loại mùi hương có thể bay tuyên tường!" Nàng nhìn Trầm Sát, nhướng mày, "Chàng nói xem, sẽ là kết quả như thế nào đây?"
Vừa nói như thế, ánh mắt mọi người cũng sáng rực lên.
Đúng vậy, rốt cuộc là gì? Mùi hương chỗ này đã cực kỳ nồng nặc.
Trầm Sát nhìn phụ thân của Thạch Minh Cơ, "Nói ra những gì ngươi biết xem."
Lúc nãy khi thủy ngân vẫn còn chưa chảy ra, gã đã nói, trước đây người già trong tộc đã từng nói, trong cấm địa có một nơi rất nguy hiểm, sao gã lại biết được? Hoặc nói là, người già trong tộc sao lại biết được?
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn lia tới, khiến ông Thạch giật mình lùi về sau một bước, gả không dám nhìn vào mắt hắn, gã hít một hơi, dường như cần phải gom thêm một ít dũng khí.
"Lão, lão đây cũng không rõ lắm, chỉ là khi còn bé nghe tộc trưởng đời trước kể rằng, trong cấm địa rất hung hiểm, bên trong có một nơi rất nguy hiểm, ai vào cũng đều sẽ chết, nhưng khi đó chưa chắc đã có cơ quan, lão nghĩ chắc trước đây chỗ nãy đã có rất nhiều thủy ngân rồi..."
Chỗ này, chắc chắn không chỉ tồn tại mười mấy hai mươi năm. Nhưng cơ quan được bày bố ra từ khi nào thì không ai biết được.
Lâu Thất nhớ đến chiếc trâm tóc phụng hoàng bảy màu, và cả một giọt máu khởi động cơ quan huyết mạch khi này, trong lòng cứ luôn thấy bất lực.
Giờ đây nàng biết bản thân nàng không thể nào bỏ mặc mọi thứ chỉ để sống một cuộc sống tự do của mình.
Tay bị Trầm Sát nắm chặt lấy, hắn kéo nàng đi về trước: "Mặc kệ là gì, đến rồi thì cứ đi xem thử."
Lâu Thất nhìn bàn tay bị hắn nắm, ánh mắt trở nên kiên định. Dù sao nàng cũng không phải là một người thích chạy trốn, gặp phải chuyện thì cứ đối mặt thôi!
Trước mặt là một lối đi hẹp, đỉnh đầu là những nhánh dây leo xanh biếc rũ xuống, chắn hết tầm nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh sát nhàn nhạt giữa các khe hở.
"Nếu người bố trận lúc sau không vào đây, thì trong này chắc không còn nguy hiểm nữa, bởi vì cửa chỉ được mở bởi người có mối quan hệ huyết mạch mới mình, nên người bố trận ban đầu sẽ không còn lắp thêm cơ quan hung hiểm nào nữa." Trầm Sát nói.
Lâu Thất nhìn hắn: "Sao có thể xác định được người bố trận thứ hai không vào đây?"
Không thể xác định, nên vẫn không thể chắc chắn trong này có còn nguy hiểm nữa hay không.
Nhưng, khi đứng ở đây, mùi hương kia lại càng nồng nặc hơn.