- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 329
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Trầm Sát và nàng cùng vào sau cùng, vừa mới vào không chú ý, đợi sau khi nghe nàng nói mới phát hiện trong không khí thực sự đã không còn mùi hương lạ kia nữa.
Lâu Thất quay đầu lại nhìn, chỉ lên trên cửa: "Bột thuốc đó đặt ở trên cửa, mở cửa có ma sát, túi bột thuốc rất mỏng sẽ bị rách ra, bột liền bay xuống theo gió nên xuất hiện mùi hương lạ đó."
Trần Thập nhìn bốn người nhà họ Thạch ngã trên mặt đất: "Vậy họ không sao chứ?" Thạch Minh Cơ nín thở hơi muộn, chẳng qua cũng chỉ ngất sau những người khác một lát mà thôi.
"Đã nói là chỉ hôn mê thôi, Trần Thập ta nói cho ngươi biết, đừng tìm cơ hội nói chuyện với bổn cô nương, ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu." Lâu Thất liếc mắt nhìn hắn.
Trần Thập: "..."
Trầm Sát nhìn qua, Trần Thập rầu rĩ bước tới bên cạnh Lâu Tín. Cô nương, không tha lỗi thì không tha lỗi, lại còn nói hắn tìm cơ hội nói chuyện với cô nương, ánh mắt của Đế Quân thật đáng sợ.
Cũng may, ở đây quả nhiên rất ấm áp. Gia đình Thạch Minh Cơ nếu tới bên suối thần sống gần một năm đương nhiên sẽ mang y phục đi theo, nhưng rất có thể sau khi rơi xuống sông, tay nải đã bị nước cuốn đi, họ không có y phục để thay, y phục trên người vẫn ướt sũng, cũng may vô tình mở được trận pháp tới trước cánh cửa này, nếu không chắc sẽ chết lạnh.
Nhưng cho dù nơi này rất ấm áp thì ông Thạch và thê tử của Thạch Minh Cơ nếu cứ mặc y phục ướt như vậy cũng sẽ rất dễ cảm lạnh.
Lâu Thất là nữ nhi, cũng biết ở đây phụ nữ mang thai bị cảm sốt là rất nguy hiểm, mặc dù thế giới này có rất nhiều kỳ dược nhưng kỳ dược cũng rất đắt đỏ, hơn nữa không phải đi tới đâu cũng có thể tìm được dược thảo có thể dùng, giống như trên người nàng có rất nhiều loại thuốc tốt nhưng lại không có loại nào thích hợp với phụ nữ mang thai. Nàng cũng chăm sóc nhiều hơn cho thê tử của Thạch Minh Cơ nên mới bảo Tử Vân Hồ ở lại bên cạnh cô ta.
"Thắp lửa, trên vách đá này có đèn."
Lâu Thất hạ lệnh, Trần Thập lập tức hành động, dùng đá lửa đánh lửa, thắp đèn ở hai bên vách đá lên, trước mắt lập tức sáng rực.
Điều khiến họ nghẹn lời là đây là một căn thạch thất, không quá lớn, khoảng chừng năm mét vuông, bốn bề đều là vách đá, không có cửa sổ, không có gì cả, trống trơn.
Trầm Sát kiểm tra một hồi, không phát hiện ra cơ quan.
"Nói chung không thể nào làm ra một cánh cửa đá sau đó thì chả có gì cả."
Lâu Tín không tin điều này liền đi vào chính giữa xoay người, sau đó lại nhảy lên nhảy xuống vài cái: "Ta nhảy thử xem có bị lún xuống không... á mẹ ơi!"
Chỉ nghe phụt một tiếng, dưới chân hắn bất ngờ không có chỗ giẫm, người hắn rơi xuống dưới, đúng lúc đó một chiếc roi hắc kim bay tới, quấn lấy cổ tay hắn kéo lên.
"Ối mẹ ơi, người lại cứu thuộc hạ một lần nữa." Lâu Tín vỗ ngực.
"Được rồi, Lâu Tín, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng nhiều lời đấy, ai bảo ngươi nhảy bừa ở đó?" Lâu Thất xoay tay, kéo hắn về.
Trầm Sát bước tới, chỗ Lâu Tín vừa nhảy xuất hiện một cửa động rộng, bên dưới cửa động nhìn thấy một vùng ánh sáng, đó là một loại ánh sáng rất dịu nhẹ, khiến người ta muốn tiếp cận, rất ôn hòa, rất ấm áp.
"Mê hoặc." Trầm Sát trầm giọng nói.
Lâu Thất đi tới chỗ hắn, nhìn vào trong: "Chà chà, phật quang."
Trầm Sát nhìn nàng: "Phật quang?"
"Ừ, phật quang từ bi, dịu nhẹ, ôn hòa, yên tĩnh, rất thu hút."
Lão đạo sĩ thối khi nàng còn nhỏ không phải đạo sĩ, sau đó có một lần ông ta bị loại phật quang từ bi này lừa, thẹn quá hóa giận, nhất quyết bắt nàng đi mua mấy chiếc đạo bào, sau đó tìm một ngọn núi, trên núi có một đạo quán bỏ hoang, ông ta chiếm đạo quán thành đạo, từ đó nàng liền gọi ông ta là lão đạo sĩ thối.
"Ánh sáng này khiến người ta buồn ngủ..." Lư Đại Lực không biết đã tới từ khi nào, thò đầu vào nhìn phật quang, lập tức hai mắt đờ ra, cắm đầu xuống dưới.
Trầm Sát túm lấy y phục của hắn ném ra sau, hắn ta ngã ra đất, rầm một cái lập tức tỉnh lại: "Đế Quân sao lại đánh ta?"
Nguyệt vỗ vai hắn: "Vừa rồi ngươi muốn nhảy xuống đó!"
"Nói linh tinh, đang yên đang lành ta nhảy xuống làm gì?" Lư Đại Lực trừng mắt.
Nguyệt và Trần Thập đưa mắt nhìn nhau, Lư Đại Lực nhìn vào liền mơ màng, muốn nhảy xuống, nhưng Đế Quân và đế phi vẫn đứng bên đó thảo luận là ý gì.
"Này, Nguyệt vệ đại nhân, ngươi tới thử xem sao!" Lâu Tín không tin, dụ dỗ Nguyệt đi xem.
Nguyệt cũng cảm thấy hiếu kỳ, liền bước tới thò đầu vào xem, chỉ nhìn một cái hắn lập tức cảm thấy mệt mỏi, luồng ánh sáng kia giống như ruột bông mềm mại, khiến hắn rất muốn nằm ngủ.
"Này!" Lâu Thất đưa tay đẩy hắn, Nguyệt loạng choạng lùi lại sau hai bước, lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc lùi lại sau hai bước: "Đế Quân, đế phi, hai người..."
Hắn nhìn một cái đã trúng chiêu, Đế Quân và đế phi nhìn lâu vậy sao vẫn không sao?
Lâu Thất rầu rĩ nhìn Trầm Sát: "Ta đã được lão đạo sĩ thối huấn luyện đặc biệt, sao chàng cũng không trúng chiêu?" Lão đạo sĩ thối sau khi trúng chiêu thẹn quá hóa giận, nói mình trúng chiêu một lần là đủ rồi, nàng tuyệt đối không được trúng chiêu, sau đó ông ta nghiên cứu cách làm sao bố trí phật quang, sau khi học xong thi thoảng lại bố trí phật quang cho nàng, mới đầu ngày ngày nàng đều trúng chiêu, có lúc lao xuống hồ nước, có lúc nhảy vào đầm lầy, có một lần nhảy xuống giếng. Vì bố trí phật quang cần phải ở nơi có nước.
Sau đó nàng không bị mê hoặc nữa, nhìn thấy phật quang cũng cảm thấy như thường.
Nàng là được huấn luyện nên không sao, còn Trầm Sát thì sao?
Trầm Sát ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Sát khí quá nặng, phật quang vô dụng."
Lâu Thất sững người.
Nhưng sao hắn lại có sát khí nặng vậy? Nàng biết năm xưa hắn vì báo thù nên khi vào phủ thành chủ của thành chủ thành Phá Vực cũng giết không ít người, và khi trở thành Đế Quân Phá Vực, người chết trong tay hắn cũng không ít, nhưng từ xưa tới nay, tướng lĩnh mở mang bờ cõi, trong tay không thể không có mạng người, cho dù là lão đạo sĩ cũng đã giết không ít người, nhưng tới ông ta cũng bị trúng chiêu, chút ít mạng người trong tay Trầm Sát đâu có thể gọi là sát khí nặng được?
"Bổn Đế Quân không nhớ nữa." Trầm Sát xòe hai tay mình ra, dùng giọng nói chỉ nàng nghe được: "Có lẽ hai tay bổn Đế Quân đã giết không chỉ những kẻ mình còn nhớ được."
Lâu Thất sững người.
Trầm Sát đã chuyển sang vấn đề khác: "Ánh sáng này mặc dù có tác dụng mê hoặc lòng người nhưng cửa ra đúng là ở phía dưới, phá được ánh sáng này sẽ xuất hiện cửa ra thực sự, có điều phá giải phật quang rất khó."
Hắn vừa dứt lời, Lâu Thất liền giơ tay tháo đai lưng của hắn.
Trầm Sát mắt lóe sáng: "Ái phi, nhiều người thế này, không thích hợp đâu."
"Khụ khụ!" Lâu Thất không nhịn được lườm hắn một cái: "Chàng nghĩ gì vậy, phá giải ánh sáng này rất đơn giản, dùng y phục màu đen của chàng là được, lấy ra đây ta mượn một lát."
Trầm Sát đứng dậy, dang rộng hai tay.
"Khiếp, làm giống như đợi tiểu nha hoàn giúp chàng cởi đồ vậy." Lâu Thất thầm lầu bầu, nhưng vẫn đứng dậy tới trước mặt hắn cởi đai lưng và áo ngoài của hắn.
Nguyệt đằng hắng, quay người đi: "Việc khiếm nhã không nên nhìn!"
Trần Thập và Lâu Tín cũng quay người đi, Lâu Tín thấy Lư Đại Lực vẫn ngờ nghệch đứng đó liền lấy tay đập vào đầu hắn: "Nhìn gì mà nhìn!"
Lâu Thất cởi áo ngoài của Trầm Sát, tay phải bắt quyết, sau đó mở rộng chiếc áo đó ra vứt xuống dưới. Nó giống như một tấm vải đen trùm xuống, trùm kín luồng sáng kia.
Bên dưới đã không còn ánh sáng, chỉ còn một màu đen kịt.
"Ý, phật quang lợi hại như vậy, muốn phá giải lại đơn giản vậy thôi sao?"
Lâu Tín quay đầu lại ngạc nhiên hỏi.
Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Ngươi không học được."
Lâu Thất mỉm cười gật đầu: "Không hẳn là không học được, muốn học chắc phải mất ba năm."
"Ba năm?"
"Ngươi tưởng rằng đơn giản như vậy thôi sao?" Trầm Sát liếc nhìn hắn, chú quyết Lâu Thất thực hiện vừa nãy chỉ tính chỉ pháp cũng phải học rất lâu, hơn nữa không phải ai cũng có linh lực thiên phú đó, Lâu gia nhiều người là vậy, thiên tài thiên phú huyết mạch đã bao nhiêu năm không xuất hiện rồi. Cho dù có được linh lực thiên phú đó thì cũng không phải ai cũng có thể linh hoạt dùng những linh lực đó vào từng ngón tay một.
Hắn đã quan sát nhiều lần nàng dùng ngón tay kết quyết, linh lực phân phối trên mỗi ngón tay đều không giống nhau, có mạnh có yếu, tốc độ thi triển linh lực cũng không giống nhau.
Vì thế nhìn như thể thủ quyết rất đơn giản nhưng đằng sau đó không biết đã phải mất bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể luyện được, đây không chỉ cần thiên phú mà còn cần nhọc công, còn cần có một trái tim mạnh mẽ, kiên định.
Có thể chính vì điều đó nên hắn mới thích nàng tới vậy, vì họ là cùng một loại người, vì ý chí và nghị lực mạnh mẽ của nàng.
Vì thế bất luận trước đây nàng đóng giả ngô nghê ra sao hắn cũng có thể nhìn thấu bản tính của nàng, vì có những thứ có thể nhìn ra được thông qua những điều nhỏ nhặt nhất.
Lâu Thất mỉm cười nhìn Lâu Tín, giơ hai tay mình lên, cũng không biết nàng bẻ thế nào, mười ngón tay của nàng có thể đồng thời gập ra sau, gập sát tới mu bàn tay, sau đó lại đồng loạt xoay nửa vòng, chỉnh tề như mười người lính nghe theo lệnh. "Nếu ngươi có thể làm được như vậy, có thể thử học vài chú quyết đơn giản!"
Lâu Tín há hốc miệng: "Sao cô nương làm được vậy, tay cô nương không đau sao?"
Lâu Thất nhún vai: "Hồi còn nhỏ khi bắt đầu luyện rất đau, đau tới mức kêu ầm ỹ, đau suốt ba năm mới có thể luyện ngón tay linh hoạt được."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nói xong thấy mấy người đàn ông có mặt ở đây đều nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, nàng sững sờ nói: "Mọi người làm sao vậy?"
Trầm Sát nắm lấy tay nàng, nắm rất chặt: "Thất Thất, nàng vất vả rồi."
Lâu Thất bật cười: "Có một câu nói mọi người đã từng nghe bao giờ chưa?"
"Câu gì?"
"Cực khổ nào cũng trải qua, mới có thể giảm cân thon thả. À phì, không phải, cực khổ nào cũng trải qua mới có thể đứng trên muôn người." Lâu Thất bật cười ha ha.
Nàng không mấy để tâm, dường như mọi thứ đều không phải cực khổ, nhưng Lâu Tín và Trần Thập đều thử mấy động tác vừa rồi của nàng, mười ngón tay nối liền với tim, nếu như gãy, cảm giác đó tới đàn ông cũng không chịu nổi huống hồ là một đứa bé gái? Hơn nữa, trong vòng ba năm suốt ngày suốt đêm đều lặp đi lặp lại động tác gập tay đó, không chỉ đau đớn mà còn nhàm chán, có thể kiên trì được, nghị lực của nàng người thường đúng là không ai có thể sánh bằng.
"Được rồi, đàn ông đàn ang mà sướt mướt yếu đuối, cho tí lửa lại đây!"
Nàng lấy roi dài buộc đuốc thả xuống mới phát hiện bên dưới sâu tới đáng sợ, nếu như rơi xuống chắc sẽ nát như tương.