- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 261
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Tộc quỷ nhân, cụ thể vì sao xuất hiện tộc quỷ nhân, trên thực tế cô không biết rõ. Bởi vì lão đạo sỹ thối nói cho cô những điều này khi cô còn nhỏ. Cô chỉ nhớ những điều đó rất kỳ lạ khó tin (Giống như lão đạo sỹ thối đã nói, tộc quỷ nhân giống như một tộc người bị ông trời nguyền rủa, họ bị thiếu máu bẩm sinh, máu của họ cũng rất kỳ quái, khiến da của họ có màu xám giống như quỷ, hơn nữa chúng không dám xuất hiện dưới mặt trời.)
Không dám xuất hiện dưới ánh mặt trời, hẳn là chúng sẽ phải cư ngụ ở nơi có bóng râm. Cô nghe nói, tộc quỷ nhân sinh sống trong một ngọn núi nơi có hố vạn người, do một tên bạo chúa tạo ra. Hố đó chưa được lấp hoàn toàn, đi một đoạn lại có một cánh tay lộ ra, đi thêm một đoạn có khi vấp ngã bởi cái đầu lâu.
Sống lâu ở nơi như vậy, người ta chẳng còn biết sợ hãi, vì thế người tộc quỷ nhân chẳng biết sợ người chết, các biểu cảm đều khác lạ, những cái xác dù trông hung dữ, ghê sợ, thế nhưng trong mắt họ, đến cả những đứa trẻ 3 tuổi cũng chả biết sợ hãi là gì.
Người bình thường vì sợ hãi mà bài xích họ, vì thế họ gần như chẳng bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nên họ chẳng có thứ gì để chơi, chỉ biết chơi với người chết, với những cái xác.
Vì thế bây giờ Lâu Thất nhớ lại lễ tế tối ngày hôm qua, chẳng quả cũng chỉ là một biện pháp họ chơi đùa với xác chết.
Về việc luyện dầu xác chết, có lẽ không phải do họ cố tình làm ra, chỉ là nhìn thấy người khác lấy xác chết tinh luyện thành dàu, họ mới tiếp tục làm như vậy. Hoặc có thể họ đã tìm ra một cách sử dụng dầu xác chết. liệu có phải là dùng để dưỡng da hay không?
Chỉ có điều, tộc quỷ nhân làm gì thì cũng chẳng liên quan tới cô. thế nhưng họ tuyệt đối không nên nghe lời của Nạp Lan Họa Tâm, tới đối đầu với cô! Ra tay với cô là đủ rồi, lại còn ra tay với người bên cạnh cô.
Vì thế không phải là đám người Trần Thập đem phiền phức cho cô, mà là cô đã đem lại nguy hiểm cho họ. Đương nhiên Lâu Thất không tính toán về vấn đề này. Dù gì thì họ cũng là một nhóm, bởi vì cô ấy hoặc cô ấy vì họ mà gặp nguy hiểm, thì chẳng ai trách ai cả nên không cần tự trách mình, cùng nhau vượt qua tất cả là được.
Còn về Nạp Lan Họa Tâm, Lâu Thất lại ghi thêm một món nợ với cô ta! Cô không ngờ một người vốn chẳng thù hận gì mà nay thu hằn cô đến như thế.
Nữ nhân trong tộc người quỷ vốn rất ít. Cộng thêm cơ thể âm hàn của họ, vì thế rất khó có con cái, nam nữ đều khó. Vì thế nữ nhân trong tộc người của họ đều là vợ chung của nhiều người. Họ làm chuyện đó khá nhiều, hy vọng con cháu nhiều hơn.
Thế nhưng những nữ nhân có cơ thể âm hàn này đều rất khó chịu được sự đau khổ này. Vì thế họ thường xuyên đau ốm, một số người liên tục mang thai, rồi sau đó chết đi. Điều đó lặp đi lặp lại. Nếu có một người biết sinh đẻ thì họ sẽ phải ngủ với toàn bộ nam giới trong tộc người, ai cũng hy vọng cô ta sẽ đẻ con cho mình.
Ở một khía cạnh nào đó, tộc quỷ nhân thực ra khá đáng thương. Thế nhưng có một câu nói thế này, người đáng thương tất có điều đáng hận. Họ không tìm cách nào đó lại đối xử với nữ nhân như thế này. Giết hại người vô tội cũng đáng chết.
Nạp Lan Họa Tâm từng muốn cô trở thành cốt binh của Âm Nguyệt giáo chủ trong Thần cốc.
Lần này lại muốn cô trở thành cái máy đẻ ngủ với tất cả đám nam nhân của tộc người quỷ. Cô ta ngày càng ác độc.
Thế nhưng cô cũng suy nghĩ, nếu Nạp Lan Họa Tâm rơi vào tay cô thì cô sẽ xử lý cô ta như thế nào?
"Cha, nếu đi thì cùng đi, mang theo cô Lâu Thất kia. Nghe thánh nữ của Vấn Thiên Sơn nói, nữ nhân kia là một danh y, hơn nữa sức khỏe rất tốt, có thể sinh đẻ được."
Lão Tộc Trưởng nói: "Ờ, đẻ được là tốt nhất"
Lâu Thất tức giận. Đẻ, đẻ, đẻ, đẻ cái con mẹ các ngươi!
Chết tiệt! Cô muốn giết tên tộc trưởng và thiếu tộc trưởng này rồi hãy tính!
Đầu cô bốc hỏa. Lâu Thất đâu có thể chịu được. Hơn nữa cô nghe thấy không có tiếng ai khác. Nếu như chỉ có hai cha con họ, vậy thì giết họ trước đã.
Lâu Thất lấy chiếc roi Thí hồn, chuẩn bị xoay về phía sau, thì đột nhiên một nữ nhân mang hoa quả vào. Cô nhìn thấy nữ nhân đó liền dừng lại
"Tiểu Trù?"
Tiểu Trù nghe thấy tiếng của Lâu Thất đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cô sụng đỏ.
"Tiểu chủ nhân!"
Vừa nghe câu này Lâu Thất lườm sang nhìn, đã 35 tuổi đầu rồi mà trong tình huống này còn lớn tiếng gọi như thế, chẳng lẽ muốn dụ người khác tới hay sao?
Những người ở phía sau bức tường đột nhiên không nói gì nữa.
Lâu Thất nhanh chóng cầm lấy hoa quả trên bàn.
Đói, đói chết đi được, đánh nhau gì thì cũng phải nêm cái bụng đá. "U U, ăn đi!" Cô vừa đút hoa quả vào mồm vừa nói.
Chẳng cần cô gọi U U đã lao tới ăn.
Tiểu Trù há hốc mồm, nhìn cô mà không dám tin.
Chẳng phải lúc này là lúc chủ tớ gặp nhau mừng tủi mới đúng chứ. Ít ra thì cũng phải ôm lấy nhau cái đã chứ?
"Tiểu chủ nhân..."
Lâu Thất ừ một tiếng, vứt hoa quả đi rồi vớ lấy quả khác cắn.
"Tiểu chủ nhân..." Tiểu Trù nói lớn hơn một chút.
"Đợi ta ăn xong đã." Lâu Thất tiếp tục cắn, U U cũng cắn. Trời cao đất dày, hoàng thượng ở bên thì lúc này cũng phải ăn đã. Mặc dù là hoa quả thôi những cũng đã cơn đói, thỏa cơn khát.
Tiểu Trù đành phải nói lớn hơn: "Tiểu chủ nhân! Họ đi ra ngoài rồi!"
Khi nãy tiếng của tộc trưởng trẻ vang lên phía trước: "Không ngờ là một nữ nhân xinh đẹp như vậy."
"Bổn cô nương xinh đẹp hay không xin đẹp thì liên quan quái gì tới nhà ngươi." Lâu Thất nuốt miếng hoa quả, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đàn ông.
Người lớn tuổi trông cũng giống như những người già khác, gày gân guốc, sắc mặt xanh xám. Tộc quỷ nhân càng già càng gầy khô, không ai là ngoại lệ.
Câu nói đó của cô khiến tộc trưởng trẻ đỏ mặt.
Chưa ai từng dám nói như thế với hắn. Họ từng tới Vấn Thiên Sơn, ngay đến cả trưởng lão của Vấn Thiên Sơn đều có phần sợ họ. Đương nhiên là hắn hiểu lão ta sợ là sợ cái gì. Thế nhưng Lâu Thất với thân phận như hiện nay lại dám nói như thế, rõ ràng là không biết sợ chết là gì
"Sao lại không liên quan tới ta. Ngươi sẽ sắp thành thê thiếp của ta. Xinh đẹp một chút ta sẽ thương thêm một chút. Đợi ngươi sinh con cho ta, ta sẽ tặng ngươi cho người đàn ông khác." Tộc trưởng trẻ nói với giọng âm hiểm: "Nếu như ngươi xấu xí, không nghe lời, thì sau mỗi lần chơi với ngươi xong, ta sẽ thưởng ngươi cho kẻ khác."
"Người của bổn đế quân mà người cũng dám động vào ư?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, không khí như trùng xuống. Đôi chân của Tiểu Trù run rẩy ngã xuống đấy, kinh hãi ngẩng đầu nhìn người kia.
Lâu Thất nghe thấy giọng nói này liền giật mình, cô nhìn thấy một người bay qua mà không nhìn cô, chỉ đưa tay ra rồi ngay sau đó bóp chặt cổ họng của tên tộc trưởng trẻ. Năm ngón tay đầy uy lực khiến người khác nhìn vào đã thấy nếu chỉ cần bóp mạnh thì cổ họng kia sẽ vỡ nát.
Khuôn mặt của tên tộc trưởng trẻ lúc này đỏ ngầu. Đôi mắt của hắn như muốn lòi ra, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không còn lực phản kháng.
Tộc trưởng của tộc quỷ nhân lập tức rút kiếm ra, "Ngươi dám giết con trai của ta. Ngươi..."
Một tiếng rắc rắc vang lên.
Cổ họng của tên trưởng tộc trẻ kia đã bị bóp nát, đầu hắn mềm rũ sang một bên, gục lên vai.
Lâu Thất: "..."
Tiểu Trù: "..."
Đôi mắt của tên tộc trưởng như muốn nổ tung.
Thế nhưng Trầm Sát không hề dừng tay, tóm xác của tên tộc trưởng trẻ, ném về phía tên tộc trưởng. Tộc trưởng nhanh chóng thu lại thanh kiếm dài đang chĩa về phía Trầm Sát. Thế nhưng Trầm Sát đá ném cái xác về phía hắn.
"Binh"
Tộc trưởng tộc quỷ nhân bị xô ngã xuống đất.
Lâu Thất thầm nghĩ, liệu tên này có bị chấn thương sọ não hay không?
Ngay sau đó Trầm Sát đá chân cầm thanh kiếm của tên tộc trưởng lên, rồi hất lên không trung. Thanh kiếm rơi thẳng xuống, hắn ta dùng tay ấn mạnh cán kiếm, đâm phập vào trong ngực của tên tộc trưởng.
Trận chiến kết thúc.
Không, cũng không thể coi là trận chiến, chỉ là cuộc chiến đơn phương.
Thời gian không quá 30 giây, khiến người khác chưa kịp hoàn hồn. Lâu Thất hoàn toàn chẳng có cơ hội ra tay.
Lâu Thất không biết vì sao đột nhiên cảm thấy gai gai người. Cô định chạy thì phải làm sao? Làm sao có thể nghĩ sát khí của Trầm Sát lại theo đuổi cô tới Bắc Thương, tới thành Nặc Lạp, rồi lại xuất hiện ở đây.
Cô vừa suy nghĩ, rồi đứng thẳng dậy. Chạy cái gì mà chạy. Cô đâu có gì phải lo. Cô cũng chẳng nợ gì hắn ta, còn cho hắn rất nhiều thứ.
Trầm Sát quay người lại, đôi mắt thâm trầm nhìn cô. Cô cũng bước chậm lại.
Một bước, hai bước.
Thịch! Thịch! thịch.
Đợi khi Lâu Thất phát hiện ra con tim của cô đang cùng nhịp đập với tiếng bước chân thì trong cô đột nhiên cảm thấy bi thương. Cô không thể ngờ rằng chỉ có vài tháng không gặp, mà ảnh hưởng của hắn ta với cô ngày càng lớn hơn. Đây có phải là chuyện xấu hay không?
Cô có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn. Thế nhưng cô không thể đoán được, sự tức giận này là dành cho cô hay tộc trưởng trẻ của tộc quỷ nhân kia?
Lâu Thất định ôm lấy Tử Vân Hồ, dường như khi có nó thì cô tự tin hơn một lúc. Lúc này cô mới phát hiện Tử Vân Hồ đã chạy tới chỗ Tiểu Trù mất rồi.