- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 210
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Một viên Lam Hải dạ minh châu có giá trị trăm vạn lượng vàng, mà bây giờ trong tay hai thị nữ bên cạnh Nạp Lan Họa Tâm mỗi người đều cầm một viên, chẳng khác nào cầm gần hai trăm vạn lượng vàng đến đây chỉ để chiếu sáng...
Nhìn người ta ra tay hào phóng như vậy cũng có thể hiểu được nội tình của Vấn Thiên Sơn. Cho nên, người Vấn Thiên Sơn đi ra ngoài thường có cảm giác cao cao tại thượng, ngay cả khi đi tới Phá Vực cũng mang đến cảm giác như cao nhân nhất đẳng. Nhìn từ góc độ khác thì bọn họ quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo như vậy...
Cho nên, người ở Cửu Tiêu Điện đều cảm thấy nếu Đế Quân của bọn họ có thể cưới Nạp Lan Họa Tâm thì chính là phúc của Phá Vực. Nếu đặt ở thời hiện đại thì Nạp Lan Họa Tâm cũng được xem như thiên kim tiểu thư của gia tộc siêu cấp giàu có, quyền thế ngập trời, được xếp ở hàng cao nhất...
Tam Hàn Thu Giao sợ nóng, sợ ánh sáng mạnh, nhưng Lam Hải dạ minh châu lại được sinh ra ở chỗ sâu nhất của biển cả, ánh sáng của nó rất dịu nhẹ, thậm chí còn mang theo khí lạnh, cho nên không ảnh hưởng gì tới Tam Hàn Thu Giao.
Điều này cũng chứng minh Nạp Lan Họa Tâm đã tốn rất nhiều tâm tư. Lâu Thất không tin Nạp Lan Họa Tâm và Vấn Thiên Sơn sẽ chịu tiêu phí nhiều sức lực như vậy chỉ vì giúp Trầm Sát lấy được Tam Hàn Thu Giao. Nàng rất muốn biết, Nạp Lan Họa Tâm và đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn kia muốn đạt được thứ gì từ Trầm Sát...
"Thánh nữ, Vấn Kiếm, Vấn Mặc, Vu Tòng vẫn chưa trở lại, không biết đã đi đâu rồi." Một thị vệ nhíu mày bẩm báo với Nạp Lan Họa Tâm.
Nạp Lan Họa Tâm dừng lại, ra hiệu cho thị nữ nâng cao dạ minh châu lên một chút, phạm vi chiếu sáng cũng lan rộng hơn: "Gọi bọn họ thử xem."
Thị vệ kia lớn giọng: "Vấn Kiếm, Vấn Mặc, Vu Tòng!"
Bốn phía im ắng, hoàn toàn không có âm thanh đáp lại.
Nạp Lan Họa Tâm lập tức nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, trầm giọng nói: "Mặc kệ bọn họ, sắp đến giờ Tý rồi, đi mau!"
"Vâng!"
Mấy người nhanh chóng sải bước đi tới khu đất trống, những người khác vây lại thành một vòng nhỏ. Nạp Lan Họa Tâm nhẹ nhàng ngồi xuống, ngưng thần chờ đợi Tam Hàn Thu Giao chui từ dưới đất lên.
Lúc này, Nạp Lan Họa Tâm cũng biết mọi chuyện có chút bất thường. Vấn Kiếm, Vấn Mặc và Vu Tòng không có khả năng im hơi lặng tiếng biến mất như vậy, có lẽ là đã dữ nhiều lành ít rồi. Nhưng hiện giờ Tam Hàn Thu Giao sắp xuất hiện, những chuyện khác đều phải bỏ qua một bên, lấy được Tam Hàn Thu Giao mới là chuyện quan trọng nhất.
Tuy nàng đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, nhưng lại không ngờ rằng nơi cực âm chi địa này, vào giờ Tý lại có âm khí nặng như vậy.
Trong mấy người ở đây, tu vi Nạp Lan Họa Tâm là cao nhất, nhưng người phát giác được sự tình không ổn lại không phải nàng, mà chính là hai thị nữ bên cạnh.
Hai viên Lam Hải dạ minh châu trong tay bọn họ vốn mang theo ánh sáng lạnh màu lam, lại thêm chướng khí ở nơi này càng về đêm càng thêm nồng đậm, bây giờ nhìn lại mới nhận ra giống như một lồng sương mù, mang theo vài phần quỷ dị.
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng kêu của dã thú, náo nhiệt hơn hẳn lúc trước. Nhưng cảm giác náo nhiệt này lại khiến cho lòng người run sợ.
Thân thể của hai thị nữ đều run lên, cảm thấy càng ngày càng lạnh. Gió không lớn lắm nhưng từng trận gió thổi qua đều mang theo khí tức âm u lạnh lẽo.
Một thị nữ đột nhiên run tay, làm rơi Lam Hải dạ minh châu xuống đất. Lam Hải dạ minh châu này vừa rơi xuống đất đã lăn vào một khu đất màu đen, đất ở đó có chút ẩm ướt, dạ minh châu lăn một vòng, bên ngoài lập tức bị bùn đất dính lên, ánh sáng cũng giảm đi một nửa.
Ánh sáng của dạ minh châu này cũng không sáng lắm, hiện giờ chỉ còn lại một viên. Nạp Lan Họa Tâm đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bóng của mấy người bọn họ bị bóng đêm bao phủ...
Nàng đang định quát lớn, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng. Nàng nhìn chăm chú về phía trước, lập tức thấy được một bóng dáng kì lạ.
Cái bóng kia xuất hiện ngay trước mặt nàng, trên đầu có hai cái sừng. Nàng đột nhiên quay đầu lại, thấy thị nữ của nàng đang ngồi xổm xuống, hốt hoảng nhặt viên dạ minh châu dưới đất.
"Cẩn thận!"
Nạp Lan Họa Tâm vừa dứt lời, một cái bóng không biết từ đâu xuất hiện, bổ nhào vào thị nữ của nàng, há to miệng, cắn vào cánh tay vừa nhặt viên dạ minh châu của nàng ta. Một tiếng "ực" vang lên, sau đó cái bóng đó lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.
"A! Tay của ta!"
Thị nữ kia la hét thảm thiết. Nạp Lan Họa Tâm lúc này mới phát hiện bàn tay của thị nữ đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại hai cánh tay bị cắn nham nhở, trên đó còn có dấu răng không đồng đều, máu tươi không ngừng chảy ra.
Mà viên Lam Hải dạ minh châu kia cũng biến mất
Nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Nạp Lan Họa Tâm cũng sợ hãi, bởi vì nàng lại không nhìn thấy được thứ kia rốt cuộc là gì. Tuy trên đầu nó có hai cái sừng nhưng thân nó lại được bao phủ trong sương mù, nàng chỉ thấy được một cái miệng cực lớn, giống như một cái động không đáy đen ngòm...
Căn bản nàng cũng không biết được nó từ đâu xuất hiện, không biết nó biến mất như thế nào...
"Đề cao cảnh giác!"
Câu nói của nàng vừa dứt, cái bóng kia lại nhào tới. Lần này nàng đã có chuẩn bị trước, nhưng cũng không có tác dụng gì. Thứ kia được sương mù bao phủ, bay vọt qua trước mặt nàng. Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của thị nữ còn lại cũng vang lên. Nàng không kịp xuất thủ, mà không, nàng đã xuất thủ rồi, nhưng lại giống như đưa tay mình vào trong miệng nó vậy...
Một chút âm thanh cũng không có, lại có thể cắn đứt một cánh tay của thị nữ sao? Ngay khi nó muốn tấn công về phía cánh tay khác đang cầm Lam Hải dạ minh châu của thị nữ kia, Nạp Lan Họa Tâm khẽ vung tay, một luồng sáng đánh về phía nó.
Thứ đó lóe lên, nhưng lại không thấy bóng dáng.
Nạp Lan Họa Tâm tối sầm mặt lại.
Nàng nhận lấy Lam Hải dạ minh châu từ tay thị nữ, có thị vệ khác lập tức cầm máu cho hai thị nữ, sau đó kéo các nàng sang một bên.
Lâu Thất dẫn theo Trần Thập và Lâu Tín đè thấp thân thể, nấp ở một bên, chỉ lộ đầu ra nhìn về phía bên kia.
"Các ngươi có biết đó là thứ gì không?" Lâu Thất thấp giọng hỏi. Nàng cũng rất kinh ngạc, tốc độ của thứ kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí vừa nãy nàng còn không nhìn rõ được ám khí của Nạp Lan Họa Tâm có làm nó bị thương hay không.
Trần Thập và Lâu Tín đồng thời lắc đầu.
"Vốn nghe nói trong Thần Ma Cốc này có rất nhiều hung thú, lại có chút biến dị, nhưng bởi vì có ít người tới đây nên tin tức trong này cũng không truyền ra ngoài nhiều."
Lâu Thất suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như nó rất có hứng thú với Lam Hải dạ minh châu. Vừa ăn một viên rồi, hiện giờ lại muốn ăn tiếp viên thứ hai..."
Lam Hải dạ minh châu kia to bằng quả bóng, không biết liệu thứ đó có bị nghẹn chết hay không?
"Cô nương, đến giờ Tý rồi."
Hẳn là Tam Hàn Thu Giao kia sắp xuất hiện, nhưng hiện tại Nạp Lan Họa Tâm cũng không dám xoay người qua đó nhìn, bởi vì thứ kia lúc nào cũng có thể nhào ra.
"Thánh nữ, trước tiên lui lại đi, quái thú kia có lẽ là thú bảo vệ của Tam Hàn Thu Giao." Một thị vệ nói.
Nạp Lan Họa Tâm nghiến răng: "Nếu bây giờ lui đi, con thú kia ăn mất Tam Hàn Thu Giao thì phải làm sao?"
Tam Hàn Thu Giao đối với nữ nhân cũng không phải là đồ tốt, bởi vì nó sinh ra ở nơi cực âm chi địa, dược tính vô cùng lạnh, Nhưng đối với nam tử luyện nội công thuần dương thì đây là đồ cực tốt. Sau khi ăn Tam Hàn Thu Giao này vào cũng không khiến cho dương khí của nam tử đó bị suy yếu mà ngược lại càng thêm thuần khiết, khiến cho sau này nam tử đó tu luyện đúng là làm chơi ăn thật, thậm chí còn có tác dụng bổ thận tráng dương. Có nam nhân nào không muốn bổ thận tráng dương, trở thành mãnh hổ trên giường chứ? Hơn nữa nó còn có tác dụng khiến người ta trẻ trung hơn, thân thể khỏe mạnh hơn, ngăn chặn sự lão hóa.
Cho nên, trên cơ bản thì không có nam nhân nào không muốn thứ này.
Chỉ là không phải ai cũng biết đến kỳ dược như Tam Hàn Thu Giao. Ở Thần Ma Cốc này cũng chỉ có một cây mà thôi. Nói không chừng, con thú này cũng không phải thú bảo vệ, mà do nó biết thứ này là đồ tốt nên muốn chờ đợi để ăn mất cũng nên. Vì vậy, Nạp Lan Họa Tâm căn bản không dám lui lại, nếu như lui lại, Tam Hàn Thu Giao bị ăn mất thì chuyến này của nàng coi như phí công rồi.
Thị vệ kia lại nói: "Thánh nữ, an nguy của Thánh nữ quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Trước khi xuống núi, đại trưởng lão đã dặn dò, bất kể gặp phải chuyện gì thì cũng phải đặt an nguy của Thánh Nữ lên hàng đầu."
"Được rồi, đừng nói nữa! Ở đây các ngươi nghe ta hay nghe phụ thân ta?"
Thị vệ kia lập tức im lặng.
Nạp Lan Họa Tâm để bọn họ tụ lại, tựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phía.
Nếu như nói Nạp Lan Họa Tâm không có ý gì khác, thật sự chỉ giúp Trầm Sát tìm thuốc thì đây đúng là tình sâu nghĩa nặng với Trầm Sát. Nếu như nàng ta có thể đem Tam Hàn Thu Giao về Cửu Tiêu Điện thì nhất định Trầm Sát sẽ cho nàng ta hưởng đãi ngộ cao nhất.
Lâu Thất híp mắt, từ giữa khe hở chỗ bọn họ, nàng nhìn thấy một mầm xanh nhỏ mọc lên ở bãi đất trống. Mầm này màu xanh nhạt, quanh thân được bọc thêm một lớp ánh sáng màu bạc, nhìn rất tinh khiết.
Cây mầm kia ngừng sinh trưởng một chút, sau đó lại dùng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, sinh trưởng mạnh mẽ. Thân cây chậm rãi lớn lên, sau đó mọc ra bốn cái nụ nhỏ, nhìn rất giống một con giao long đang biến hình.
Nhưng theo sự phát triển của nó, nhiệu độ không khí ở xung quanh càng lúc càng xuống thấp. Lâu Thất cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Mà ba thị vệ kia ở khoảng cách gần như vậy càng lạnh đến mức toàn thân run rẩy...
Lúc này, Lâu Thất có chút sốt ruột. Tình huống như này thì nàng phải cướp đoạt thế nào đây?
"Thánh Nữ, đám người Vấn Kiếm không phải là bị quái thú kia tấn công chứ?" Một thị vệ đột nhiên nói ra, khi hắn nói chuyện hai hàm răng cũng va lập cập vào nhau.
Thấy bọn họ đem cái chết của ba người kia đẩy lên trên người con quái thú, Lâu Thất cảm thấy vô cùng buồn cười. Có quái thú vì nàng mà chịu tiếng oan, cảm giác này cũng không tệ!
"Gào!"
Không biết tiếng dã thú gầm rú từ nơi nào vang lên, mấy người bọn họ giật nảy mình. Đúng lúc này, Trần Thập suýt nữa thì kêu lên, con thú kia lại xuất hiện rồi!
Không sai, lần này con thú kia lại xuất hiện, nhưng khoảng cách lại rất gần bọn họ. Sừng của nó hướng về phía bọn họ, giống như đang chuẩn bị nhào tới nơi này.
Lâu Thất lập tức thấp giọng: "Nín thở!"
Nín thở, thử xem nó có thể phát hiện ra bọn họ hay không? Thứ này không đi sang chỗ Tam Hàn Thu Giao bên kia, lại ở bên này nhìn chằm chằm bọn họ làm gì chứ?
Mấy người nín thở, con thú kia nhìn bọn họ một lúc, quả nhiên không đến nữa, nó xoay người lại, chạy về phía Nạp Lan Họa Tâm.
Lần này, Lâu Thất đã thấy rõ ràng rồi! Bởi vì con thú này đang chuyển động cho nên sương mù trên cơ thể nó sẽ đặc hơn, khiến cho tầm mắt của người ta trở nên mơ hồ nên mới cảm thấy nó thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng tốc độ của nó đúng là rất nhanh...