- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 175
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
"Lâu Thất? Nàng đang làm ấm giường cho bổn Đế Quân, Phạm trưởng lão có chuyện cùng bổn Đế Quân nói là được!"
Phạm Trường Tử suýt phun máu ra ngoài, làm ấm giường?
"Trầm Sát, ngươi đừng quên, Họa Tâm nàng yêu ngươi sâu đậm! Ngươi định bảo vệ thị nữ ti tiện kia tới bao giờ?"
Ông vừa nói xong, ánh mắt Trầm Sát như mũi tên, lập tức bắn về phía ông: "Ngươi nói ai ti tiện?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nghe nói cô ta không rõ lai lịch, được ngươi thu lưu, bây giờ cũng chỉ là một thị nữ thôi!" Phạm Trường Tử cũng nổi giận, chỉ vào mặt hắn, nói: "Nói thật cho ngươi biết, có phải ngươi tưởng lần này lão phu đến đây để trút giận thay Đan Nhi? Ngươi cho rằng chỉ vì chuyện như vậy mà ta phải trực tiếp đến đây sao? Nếu không phải Họa Tâm nàng một lòng nghĩ đến ngươi, một lòng vì ngươi, lão phu còn lâu mới tới đây!"
Lâu Thất ở trong điện nghe đến đó khẽ nhướn mày, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Tuyết Vệ cũng đã đuổi tới nơi, bởi Phạm Trường Tử ở đây, Thiên Nhất cũng không cản nàng, Nguyệt và Ưng nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến. Lúc này, bọn họ đều lo lắng Cửu Tiêu Điện không chịu nổi lửa giận của Phạm Trường Tử.
Nghe thấy lời này của Phạm Trường Tử, Nguyệt và Ưng liếc nhìn nhau, lập tức tiến lên nói: "Tam trưởng lão bớt giận, xin hỏi phải chăng Họa Tâm cô nương có điều gì muốn nhờ Tam trưởng lão chuyển đến chủ tử của chúng ta?"
"Đúng vậy, nếu không phải vì Họa Tâm, các ngươi nghĩ lão phu muốn đến nơi rách nát này sao?"
"Vậy không biết Họa Tâm cô nương có lời gì muốn nhắn?"
Phạm Trường Tử hừ một tiếng, nói: "Gọi Lâu Thất đó ra đây, lão phu vẫn chưa muốn mạng của cô ta đâu!"
Hiện tại, ý tứ của hắn rất rõ ràng, Lâu Thất không ra, hắn không nói. Nhưng hắn nói không muốn mạng của Lâu Thất, ai biết có phải chỉ nửa cái mạng của nàng? Đánh cho thoi thóp cũng không tính là muốn lấy mạng mà.
Nhị Linh ở bên trong cũng nghe thấy, trong lòng có chút lo lắng, nói: "Cô nương tuyệt đối không thể ra ngoài"
Nàng còn chưa nói xong, Tuyết Vệ ở bên ngoài đã hét lên: "Lâu Thất, ngươi đi ra đây! Tam trưởng lão muốn gặp ngươi là đã cho ngươi mặt mũi lớn lắm rồi!"
Hơi thở của Trầm Sát bỗng nhiên băng lạnh, giơ tay muốn đánh Tuyết Vệ, nhưng Nguyệt nhanh chóng đứng trước mặt hắn ngăn cản, vội vã nhỏ giọng la lên: "Chủ tử không thể, sao có thể trừng phạt người nhà ngay trước mặt người ngoài chứ?"
Hắn ngăn cản, bởi hắn nhớ lại, hơn một năm trước, hắn từng gặp Nạp Lan Họa Tâm, lúc ấy, bọn hắn đang tìm một bộ thuốc dẫn ở khắp nơi, trong lòng lo lắng, lúc đó trong lòng hắn cũng có tính toán, nghĩ có lẽ tin tức và kiến thức của Vấn Thiên Sơn sẽ linh động hơn bọn họ, hắn liền nói tên hai vị thuốc dẫn trong đó, nhờ Nạp Lan Họa Tâm lưu ý hỗ trợ.
Nhưng thời gian trôi qua đã hơn năm, bên Nạp Lan Họa Tâm không có chút tin tức nào, ngược lại bên bọn hắnđã tìm được hai vị thuốc dẫn, vậy nên hắn chợt nhớ tới việc này.
Nếu Nạp Lan Họa Tâm muốn Phạm Trường Tử đưa tới tin tức, lại liên quan đến thuốc dẫn choĐế Quân thì sao?
Dù thế nào, lúc này,bọn họ phải dỗ dành Phạm Trường Tử trước đã!
Nghĩ vậy, hắn liền trao đổi ánh mắt với Ưng, mặc dù Ưng không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới, thay vị trí của hắn, cầu tình thay Tuyết Vệ.
Mà Nguyệt thì đi vào trong điện, gặp Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn thấy hắn, đáy mắt lạnh lẽo. Nguyệt không phải không phát hiện ra, nhưng lời nên nói hắn vẫn phải nói.
"Lâu Thất, vì chủ tử, xin hãy chịu đựng chút tủi thân." Hắn kể chuyện lúc trước bản thân thỉnh cầu Nạp Lan Họa Tâm, cũng nói ra suy đoán của bản thân. "Họa Tâm cô nương để Tam trưởng lão trực tiếp chạy đến đây, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, ngoài việc thuốc của chủ tử, ta không nghĩ ra lí do nào khác."
Nguyệt bội phục và quý mến Lâu Thất, nhưng tất cả cũng không sánh bằng lòng trung thành của hắn vớiTrầm Sát.
Lâu Thất cũng hiểu rõ điều này. Nàng không định trách cứ hắn, thậm chí có thể nói, đây chính là phẩm chất ưu tú của hắn. Nàng khẽ gật đầu, đứng lên: "Ta ra ngoài gặp Phạm Trường Tử."
Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Bên ngoài vườn hoa gió lạnh vi vu, Trầm Sát không cho Phạm Trường Tử mặt mũi, nhưng Tuyết và Ưng không dám làm vậy, hai người lập tức khuyên Trầm Sát, đón người vào trong sảnh, sai thị nữ dâng trà nóng lên.
Khi Lâu Thất tiến vào, đúng lúc Phạm Trường Tử vừa bưng chén trà nóng kia lên, nghe thấy Tuyết Vệ châm chọc nói: "Lâu Thất cuối cùng cũng tới, mặt mũi còn lớn hơn cả Đế Quân!"
Ông ta giương mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang chậm rãi đi đến, đáy mắt hiện lên chút hàn ý, cổ tay rung lên, mạnh mẽ ném chén trà nóng về phía mặt nàng.
Không ai có thể nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, không ai kịp chuẩn bị tâm lý, ngay cả Trầm Sát, lúc hắn kịp phản ứng thì chén trà kia đã bay về phía mặt của Lâu Thất, hắn ngồi tại chủ vị cách khá xa, lúc ra tay đã không kịp.
Trà nóng hôi hổi, dù Lâu Thất ngăn được chén trà, thì nước trà trong chén cũng sẽ hắt lên mặt, e rằng gương mặt kia của nàng cũng sẽ lập tức sưng đỏ.
Mắt Tuyết Vệ phát sáng, trong lòng vội vã cầu nguyện: "Hắt hết vào mặt nàng ta đi, hủy dung mạo của nàng ta đi!"
Vốn đi trước Lâu Thất, lúc đầu, Nguyệt cũng nghiêng người ra phía trước vô thức lấy thân cản lại, nhưng đến cuối cùng hắn lại ngừng lại. Có lẽ, có lẽ để Phạm Trường Tử trút giận một lần như vậy cũng tốt, coi như trút giận thay Nạp Lan Đan Nhi, dù sao Lâu Thấtcũng giỏi y thuật, nếu mặt bị sưng đỏ, chắc chẳn nàng cũng có thể dễ dàng chữa khỏi.
"Thất Thất!"
Giọng nói phẫn nộ của Trầm Sát vang lên, Lâu Thất vung tay, chén trà lập tức bị nàng đánh ra ngoài, chuyển hướng đậpvào cột trụ, rơi xuống đất vỡ tan tành, nước trà cũng tung tóe đầy đất.
Lâu Thất đâu phải loại người muốn oan uổng bản thân, dù nàng có thể trị được vết sưng đỏ trên mặt, nhưng sao phải làm vậy? Thấy Trầm Sát đứng lên, muốn đi qua đây, nàng liền dùng ánh mắt ngăn hắn lại.
Không cho phép tới đây.
Trầm Sát mím chặt môi, khí tức toàn thân lạnh đến mức Ưng cũng không chịu được mà lùi xuống một bước.
"Lâu Thất, ngươi thật to gan!" Tuyết Vệ giận dữ, chỉ mặt nàng, nói: "Khách quý đang ở trước mặt, sao ngươi dám làm càn như vậy!"
Lâu Thất nhìn về phía nàng, lạnh lùng thốt: "Lá gan của Tuyết Vệ đại nhân cũng không nhỏ đâu, Đế Quân chưa từng quát ta như vậy, ngươi sủa loạn gì chứ?"
Sủa?
Ý nói nàng là chó sao?
Tuyết Vệ tức muốn trợn mắt.
Phạm Trường Tử nghe thấy giọng nói của nàng lại cảm thấy quen tai, nghĩ một lát liền giật mình nói: "Ngươi là thị nữ kia!" Nữ nhân khiến ông ta thay đổi chủ ý, không kiên trì vũ nhục Trầm Sát ở cửa Nhị Trùng Điện! Hóa ra chính là nàng!
"Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng!" Lúc này, Phạm Trường Tử lại không động thủ, hắn nhìnLâu Thất, hơi híp mắt lại,nói, "Ngươi tên Lâu Thất ư?"
"Đúng."
"Thị nữ của Cửu Tiêu Điện?"
"Đúng."
"Roi Kim Lôi của Đan Nhi nhà ta, là do ngươi làm hỏng?"
Khóe miệng Lâu Thất khẽ nhếch: "Đúng thì sao?"
Trầm Sát khẽ giật mình, không phải nàng nói ai làm thì người đó chịu sao? Sao hiện tại nàng lại đột nhiên nói là do nàng? "Roi Kim Lôi của Nạp Lan Đan Nhi là do bản Đế Quân hủy."
"Chủ tử, rõ ràng ngài là vì Lâu Thất!"
"Ngươi câm mồm." Trầm Sát lạnh lùng nhìn lướt qua Tuyết Vệ, "Bản Đế Quân thấy ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ nhỉ?"
Tuyết Vệ lạnh tâm, cô ta thấy được sát ý ở trong mắt củaTrầm Sát, không ngờ lại là sát ý, hắn muốn giết cô ta sao? Tuyết Vệ suýt bị sự phát hiện này làm gục ngã. Cô ta đã sớm quên, lần trước Trầm Sát đã muốn giết mình, chỉ là cô ta vẫn luôntự lừa mình dối người, luôn cố gắng quên đi sự đau đớn của vết sẹo mà thôi.
Phạm Trường Tử nói: "Vấn Thiên Sơn không đến mức lấy mạnh hiếp yếu, nhưng, Lâu Thất, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện ngươi đã làm! Ngươi chỉ là một thị nữ lại dám đánh đệ tử của Đại trưởng lãoVấn Thiên Sơn, Vấn Thiên Sơn cho ngươi giữ lại mạng đã là nhân từ lắm rồi! Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội, hi vọng ngươi nắm chắc cơ hội này!"
Lúc đầu, Lâu Thất không muốn nghe ông ta nói mấy lời dài dòng, nhưng Nguyệt và Ưng đều dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn nàng, lại nghĩ đến cổ độc mà Trầm Sát bị trúng, nàng liền cắn răng nhẫn nhịn.
"Vậy ông thử nói một chút đi, ông định cho ta cơ hội gì?"
Phạm Trường Tử hừ một tiếng, nói: "Thần Ma cốc, các ngươi đều nghe nói về nó rồi chứ?"
Đám người Nguyệt chấn động: "Thần Ma cốc ư?"
"Đúng vậy! Tương truyền,Thần Ma cốc là nơi Thần Ma đại chiến từ thời kỳ Thượng Cổ, sau đại chiến, không ít thần và ma đều chôn xương ở đó, từ đó, âm khí ngày càng tích tụ nồng đặc, trong Thần Ma cốc có rất nhiều dã thú, cực kì hung tàn, mà nghe nói nếu hít phải Hắc Ám Thi Khí liền không còn đường sống."
Nghe đến đó, Lâu Thất nhịn không được ngáp một cái.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng như nhìn thấy quỷ. Nói đến Thần Ma cốc, nói đến Thi Khí đáng sợnhư vậy, mà nàng ta còn có thể ngáp ngủ!
Ngay cả Trầm Sát cũng im lặng nghe, nhưng thấy nàng như vậy, toàn bộ nộ khí ban đầu của hắn đột nhiên tiêu tản đi không ít, thấy nàng như vậy, hắn không thể tức giận nổi. Hắn chỉ thấy sao bản thân lại thích nàng đến vậy, hận không thể đuổi những người này ra ngoài, ôm nàng vào trong ngực, yêu thương nàng.
"A, ha ha, ngươi cứ nói tiếp đi, nói tiếp đi." Thật ra Lâu Thất cũng không muốn như vậy, bởi lúc trước lão đạo sĩ thối thường xuyên nhắc đi nhắc lại cái tên Thần Ma cốc này, lão nói cũng nhiều y như vậy, mà lão đạo sĩ thối cũng chưa từng đi qua Thần Ma cốc, hắn thường xuyên nói tới nơi này, thường dùng nơi này để hù dọa nàng mỗi khi nàng không nghe lời lúc bé, nói cái gì mà nếu ngươi không ngâm nước thuốc, Hắc Ám Thi Khí của Thần Ma cốc liền cắn nuốt ngươi! Nếu ngươi không học chú thuật này, quái thú của Thần Ma cốc liền xé ngươi thành hai nửa, răng rắc gặm xương cốt ngươi.
Hai năm trước nàng vẫn còn sợ, thậm chí, bởi hắn thường xuyên nói tới nơi này còn dọa nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng, nhưng sau này nàng đã nghe đến mức chả buồn phản ứng.
Như vậy, dù Phạm Trường Tử có nói về Thần Ma cốc thì cũng chẳng có gì có thể khiến nàng khiếp sợ!
"Đúng là người không biết không sợ!" Phạm Trường Tử thật muốn dùng tay đập chết nàng, nếu không phải chuyển lời giúp Nạp Lan Họa Tâm, hơn nữa nữ nhân này có vị trí rất quan trọng trong lòngTrầm Sát, nếu như không phải chết trong tay bọn họ sẽ khiến Trầm Sát có ân oán với Nạp Lan Họa Tâm, ông ta đã sớm diệt nàng, còn cần phải đi đến tận đây, nói với nàng nhiều lời như vậy ư?
Nữ nhân thật lắm chuyện, muốn một người chết không thể cứ trực tiếp giết luôn sao?
"Nhưng, đó là nói về bên trong Thần Ma cốc, bây giờ, chúng ta muốn nói tới bên ngoài, bên ngoài Thần Ma cốc cũng không hề đáng sợ như vậy, hơn nữa còn có thể nói là một nơi phong thuỷ bảo địa, chỗ đó đầy rẫy kỳ trân dược liệu, còn có các loại gỗ quý hiếm. Ý của Họa Tâm là, muốn Lâu Thất đến đó, tìm một loại Tử Kim Đằng, nếu nàng làm chuyện này, Đan Nhi sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Đám người Nguyệt nhìn nhau, nhưng thật ra bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên bọn hắn từng nghe đến Thần Ma cốc, Phạm Trường Tử cũng không hề nói dối, bên trong Thần Ma cốc rất khủng bố, nhưng bên ngoài vẫn tốt hơn, có một số đại phu thường mạo hiểm một chút để đến đó hái thuốc, một số người muốn kiếm tiền cũng sẽ đi đến đó, bởi dược liệu ở nơi đó có giá cả gấp mấy lần dược liệu bên ngoài, còn một số dược liệu không tìm thấy ở bên ngoài.
Tử Kim Đằng cũng là một loại thực vật chỉ có ở đó. Tử Kim Đằng trưởng thành thô to bằng hai ngón tay, chiều dài không đều, có màu tím ánh vàng, cực kì cứng rắn, đao kiếm khó mà chặt đứt, nhưng lại rất mềm dẻo, cực kì thích hợp làm roi.