- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 124
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Họ đi vào một lối đi nhỏ, thực ra lối đi này không thể gọi là đường, là một một khe nhỏ kẹp giữa hai vách núi, cách lối đi phía dưới khoảng 2m.
Họ không thể đi ở bên dưới bởi dưới đó cách 10m lại có một trạm gác, canh phòng vô cùng cẩn mật.
Người bình thường không có cách nào đi ở trên này. Bởi vì trên lối đi này ướt đẫm trơn tuột, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống. Dù ngã xuống có thể không sao những chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh.
Vân Phong hiểu rất rõ về Vân Phong sơn trang, hắn cũng khá được Vân Hướng Dương tin tưởng. Vì thế Lâu Thất cho rằng hắn ta phản bội lại Vân Hướng Dương xem ra là có bí mật không hề nhỏ. Thế nhưng cô không phải là người quá tò mò. Không có lợi thì cô cũng chẳng cần hỏi.
Thế nhưng lúc này Lâu Thất đột nhiên có chút cảm giác không thoải mái, nên không để ý chân phía bên dưới. Một viên đã suýt nữa bị cô đá rơi xuống bên dưới.
Cô định thần lại rồi tiếp tục đi.
Đúng lúc này Trầm Sát đang cùng Phi Ngân và Đạp Tuyết tung vó ngựa trên băng tuyết.
Phía trước đã nhìn thấy một dài màu xanh xuất hiện. Hai ngày nay có quá nhiều chuyện nên Nguyệt vệ không dám động vào hắn ta. Không bao giờ nghĩ tới chuyện chỉ vì sự mất tích của Lâu Thất mà chủ nhân của họ trở lên như thế này.
Gần như chẳng có thời gian ăn uống gì. Khi phát hiện một lối đi dưới động băng, hắn ta dùng tín hiệu để triệu tập họ, để lại vài người chăm sóc người bị thương, rồi tiếp tục đuổi theo Lâu Thất.
Thế nhưng hắn ta không dám khẳng định Lâu Thất đi theo con đường đó. Xem ra Nguyệt vệ không dám khẳng định vì không có chứng cứ nào. Thế nhưng chủ nhân đã quyết thì hắn ta chỉ có thể nghe theo.
Sau đó có một con đường đi ra khỏi băng tuyết.
Con đường này không hề bằng phẳng. Họ đã giết vài kẻ có cả Bắc Thương rồi Đông Thanh, lại còn cả người của Tây cương, Nam Cương. Trong đó có một lần họ suýt mất mạng trong tay người Tây Cương.
Tây cương quả thật khiến người ta đau đớn.
Nhưng chú thuật của họ quả thật khiến người ta khiếp sợ.
"Chủ nhân, vết thương của người..."
Nguyệt vệ lo lắng hỏi. Lần trước đối phó với người Tây Cương, chủ nhân đỡ chú thuật cho hắn ta. Mặc dù có nội công thâm hậu nhưng cũng vì thế mà bị nội thương.
"Không sao, mau đi thôi!" Trầm Sát không quay đầu lại tiếp tục tiến về phía trước như thể Lâu Thất đang ở phía trước mặt
Không ai có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của Trầm Sát bây giờ! Không ai cả! Lâu Thất biến mất trong sự bảo vệ của hắn ta. hắn ta cứ nghĩ rằng sẽ có thể bảo vệ cô ấy chu toàn, kết quả lại khiến Lâu Thất xảy ra chuyện. Giờ không biết cô ấy ở đâu.
Ở tại đó không hề có dấu vết giao đâu, như vậy có thể đoán khi đó Lâu Thất vẫn chưa tỉnh. Nếu cô bị làm sao thì đó là lỗi của hắn. Cả đời này hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân được.
Cứ thế đuổi theo, nhìn thấy dấu vết của xe ngựa là có thể biết được hướng của đối phương. Trong lối đi, đó là dấu vết của Tuyết Lang, nghĩa là người đó biết cách cưỡi ngựa, sau đó đổi lên xe ngựa. Điều đó cho thấy họ chắc chắn đi ra khỏi khu băng tuyết, hơn nữa còn phải đi một đoạn đường dài nữa nên họ tìm một ghế ngồi, rồi mang theo Đạp Tuyết. Nhất định phải mang Lâu Thất về, nếu cô có chuyện gì thì hắn sẽ diệt cả thiên hạ.
Trên băng tuyết chợt xuất hiện một sợi dây dài vung ra. Hai bên có bóng hai người lao lên, trên người còn vương tuyết. hai người hét lên, đồng thời cầm dây chặn trước mặt.
"Hiii..."
Phi Ngân hí lên một tiếng, Trầm Sát cũng giật mình, lập tức cầm chắc dây cương. Hai chân trước của người chồm lên, nếu Trầm Sát không phản ứng nhanh thì đã bị ngã sõng soài xuống. Nguyệt vệ không biết đã đi đâu, thế nhưng hắn ta đã ở phía sau một đoạn khá dài.
May mà Phi Ngân là loại ngựa quý, rất nhanh nhạy lại nghe lời Trầm Sát, nếu không đã bị sợi dây trước mặt xoẹt qua đầu. Vì dưới chân là tuyết nên cả người và ngựa sau đó ngã xuống.
Phía trên hàng chục thanh kiếm sáng loáng chém loạn xạ. Nếu họ bị ngã xuống thì lúc này sẽ bị đâm trông như 1 con nhím.
Thế nhưng ngựa của họ vẫn chưa ổn định lại, hai người cầm dây bay vút tới, tung móc vừa dài vừa nặng về phía Trầm Sát, rồi nhanh chóng hoán đổi vị trí, định cuốn chặt cổ của Trầm Sát.
Loại dây đặc biệt đó chỉ cần cuốn lên cổ, hai người thít chặt thì sẽ dư sức cắt đầu ra khỏi cổ.
Trầm Sát đâu dễ đề chúng được toại nguyện liền vung tay lôi Phá Sát ra, không ai có thể ngăn nổi.
Phá Sát vung lên với nội lực của anh, ngay lập tức chặt đôi đoạn dây đó.
Nguyệt vệ lao về phía trước, trong tay cầm trường kiếm đâm thẳng, kiếm thuật lanh lợi, nội lực thâm hậu, không ai có thể thoát được.
Máy bắn tung tóe, vương vãi đầy trên tuyết.
Trầm Sát lạnh lùng vung Phá Sát chém một đường vào cổ người còn lại. hắn không chú ý tới có một con tiểu trùng nhỏ như sợi tóc dính trên cổ hắn và cắn một miếng.
Những kẻ mai phục ở đây có võ công không tệ, thế nhưng đối phó với Trầm Sát và Nguyệt vệ, xem ra họ quá chủ quan. 12 người được phía tới không còn ai sống sót. Đối với những kẻ ngăn cản hắn đi tìm Lâu Thất, hắn tuyệt đối không nương tay.
"Đi thôi!"
Hai người tiếp tục đi về phía trước mà không thèm quan tâm tới băng tuyết nhuộm đỏ máu ở phía sau.
Lúc này họ đã ra khỏi cánh đồng băng tuyết
"Chủ nhân, nơi này trước đây từng có mưa, vết xe đã bị rửa sạch"
Nguyệt về quan sát một lúc rồi nói.
"Xuống ngựa..." Trầm Sát chư kịp nói hết câu thì thấy trời đất tối sầm, cả người ngã xuống dưới đấy. Nguyệt vệ cảm thấy vô cùng kinh sợ.
"Chủ nhân!"
Cũng ở bên ngoài cánh đồng băng tuyết, một túp lều dưới núi, bên ngoài có 4 người canh gác, ngoài ra còn có rất nhiềm ám vệ xung quanh. Trong lều, Bắc Phù Dung nhìn con trùng tử màu trắng nhỏ như sợi tóc trong lòng bàn tay của người đàn ông: "Cái thứ này quả thất có thể giúp ta tiềm nhập vào giấc mơ của Trầm Sát? Thậm chí điều khiển giấc mơ của hắn ta."
"Đại công chủ điện hạ đã hỏi câu này 3 lần rồi. Nếu không tin ta thì đâu cần phải hợp tác." Người đàn ông mặc áo màu đen, cúi đầu, chỉ nhìn thấy cằm.
"Được, ta tin ngươi. Thế nhưng đó chỉ là mơ. Đợi khi tỉnh ngủ thì ta lại không thể kiềm chế được" Bắc Phù Dung nói.
"Điều này thì công chúa điện hạ không cần lo, chỉ cần điều khiển giấc mơ của hắn ta, mỗi ngày hắn ta đều chờ đợi tới giấc mơ. Ban ngày làm gì cũng bị vương vấn, sẽ không còn hứng thú với người đàn bà nào khác. Chỉ sau 3 tháng, cô sẽ xuất hiện như người trong mộng và chiếm lấy trái tim của hắn ta ngoài đợi thực."
"Đơn giản như thế thôi sao? Trầm Sát không phải là người dễ bị ảnh hưởng."
"Ha ha! Đại công chúa điện hạ có lẽ không biết. Ta đã nhận được tin Phá Sát Đế Quân hồi nhỏ đã mở giấc mơ quỷ quái, vì thế, mộng chú của ta sẽ có hiệu quả nhất." Người kia noi, rồi cười một cách quỷ quệt. "Nghe nói, tứ vệ bên cnahj hắn cũng biết điều này."
"Có chuyện đó thật sao? Sao ta không biết nhỉ?"
"Khi xưa mục tiêu của đại công chủ là Đông Thanh Ngọc thái tử, chưa từng quan tấm tới Đế Quân Phá Vực hay sao? Thế nhưng đại công chúa điện hạ thay đổi mục tiêu cũng nhanh quá, không biết Ngọc thái tử sau này sẽ thế nào?"
Bắc Phù Dung trầm mặt nói: "Ta nghĩ, đây chẳng liên quan gì tới nhà người."
"Đúng! Đúng! Đúng! Không phải chuyện của ta. Công chúa điện hạ hãy chuẩn bị, chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Bắc Phù Dung nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý
"Vậy thì, mời công chúa điện hạ ngồi lên. Đợi một lát hắn ta sẽ ngủ say, đi vào giấc mơi. Thế nhưng cô đừng lo, giấc mơ này sẽ do cô dẫn dắt, đến cả hắn ta cũng không thể can thiệp".
Nghe xong lời nà Bắc Phù Dung cảm thấy yên tâm. Cô ngồi lên ghế, nhắm mặt lại.
Trầm Sát cảm thấy rất lâu rồi không mơ giấc mơi này. Có một giấc mơ mà hắn thường gặp, đó là chiếc thuyền kia, tiểu cô nương trên chiếc thuyền.
Chỉ là sương khói mờ ảo, hắn không nhìn rõ khuôn mặt của cô nương đó. Lúc trẻ, cô nương này đã ở cùng hắn trong biết bao giấc mơ. hắn từng cho rằng, trên thế giới này nếu nói ai là người thân thiết nhất thì chính là tiểu cô nương đó.
Bây giờ là giấc mơ này, chỉ có một lần.
Trong giấc mơ hắn nói với tiểu cô nương kia, không biết hai người lớn lên sẽ thế nào. Tiểu cô nương cười nói: "Muốn biết hình dạng sau này quả không đơn giản. Nhắm mắt lại, ta sẽ đem chàng đi xem,"
Anh nhắm mắt lại, một lúc sau, cô bảo hắn mở mắt ra.
Mở mắt ra hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Còn cô ấy là một cô gái cao ráo, xinh đẹp, trên người toát ra một mùi thơm đặc biệt.
"Anh nghĩ sau này tôi lớn lên có xinh đẹp không?" Cô gái hỏi.
Trầm Sát cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của cô, thế nhưng khuôn mặt ấy mờ ảo. hắn nhìn không rõ.
Thế nhưng hắn thấy cố ấy rất xinh đẹp. Thiên hạ này không ai đẹp bằng. Vì thế hắn gật đầu nói: "Đẹp, rất đẹp!"
Sau đó cô bước tới gần.
Cả cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy đặn của cô vùi vào lòng anh, hai tay ôm chặt cánh tay của anh, nhẹ nhàng rung tay: "Trầm Sát, chàng nói xem, chàng có yêu thiếp không? Có muốn ở bên thiếp mãi mãi không?".
Trầm Sát có chút thất thần.
"Trầm Sát, Trầm Sát, sao chàng không nói gì." Người cón gái giật tay anh. Là cô ấy, là cô ấy. Mặc dù cô ấy đã biến thành bộ dạng khi lớn.
Trước đây, hắn đã từng mơ giấc mơ này. Thế nhưng lần này, cô ấy không giống lắm, chủ động hơn, mạnh bạo hơn. Trước đây trong giấc mơ, dù cô ấy đã lớn thế nhưng không bao giờ vùi mình vào lòng anh.