- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 116
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Về cái gì mà Thanh Giang Ngư Vương kia, nàng thật sự không quen biết, cũng chưa từng nghe danh qua.
Nhưng có một điểm nàng dám khẳng định, nàng nhất định đã ngủ lâu lắm rồi, nếu không cũng đâu đến nỗi đến con đường thủy này, bởi vì theo sự hiểu biết của nàng, phải đi xa Băng Nguyên lắm mới có nguồn nước chảy.
Lúc này nàng cũng có chút cạn lời với bản thân, có thể ngủ lâu đến như vậy.
"Đường chủ, để thuộc hạ đi đối phó với hắn!"
Ở đây một người nam nhân thấp giọng nói, môn chủ đó đồng ý, người đó bèn nhón chân điểm lên, chiếc thuyền nhỏ này hơi chìm xuống, tiếp theo đó, thân hình cao to của người đó bay lượn về phía đầu thuyền.
Lâu Thất đối với thính giác hiện tại của bản thân rất vui mừng, bởi vì nàng dựa vào tiếng động nhỏ nhẹ bên ngoài liền có thể phán đoán ra động tác của họ, tuy không nhìn thấy gì, nhưng không đến nỗi hai mắt mù lòa mò mẫm, cảm giác này thật sự tốt quá đi. Nàng biết hiện giờ khinh công của bản thân chắc chắn có sự tiến bộ vượt bậc, bởi vì khinh công được dựa vào sự chống sức của nội lực.
Một tiếng rầm, dường như binh khí của hai người chạm vào nhau, trong đó có một binh khí chắc là ruột rỗng, không phải đao cũng không phải kiếm.
Nàng còn chưa kịp suy đoán xong, ùm một tiếng đã có người rơi xuống hồ nước rồi, sau đó Thanh Giang Ngư Vương hi hi ha ha cười phá lên: "Ồ, gấp gáp xuống nước tới vậy à, nhưng bây giờ bổn Ngư Vương vẫn chưa muốn xuống nước cơ, nếu không thì cho đám nhóc nhỏ dưới nước chơi đùa với chúng bây chút nhé."
Vừa dứt lời, liền nghe được lời kêu thảm thiết của người nam nhân, sau đó là tiếng rơi tõm xuống nước.
Dường như trước mắt của Lâu Thất hiện lên một cảnh tưởng, nam nhân đang vùng vẫy dưới nước, loài cá nào dưới đó hoặc loài gì đó không biết đang vây cắn hắn. Thực tế thì không sai chút nào, nhưng điều nàng không nhìn thấy được là, xung quanh người nam nhân rất nhanh lan ra một vùng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ mặt nước.
Bên ngoài chiếc rương có tiếng người đang hít thở, khiến Lâu Thất ngứa ngáy trong lòng, rất muốn nhìn xem tình hình bên ngoài như thế nào, dù sao thì cũng phải thử thử nội lực của nàng hiện tại đạt đến cảnh giới nào rồi, nàng dứt khoác cắn chặt răng, hai chỉ thành kiếm, vận mười phần nội lực tập trung vào hai chỉ tay, chỉa đâm về phía cạnh rương!
Phụt một tiếng vang lên.
Lâu Thất mở to mắt ra nhìn.
Nàng dùng chỉ tay đã có thể đâm xuyên lủng cái rương sắt rồi! Ngón tay của nàng không hề có cảm giác đau hoặc bị cắt trầy.
Trời đất!
Nội lực hiện giờ của nàng mạnh mẽ đến thế sao!
Lâu Thất bỗng dưng vui mừng tột cùng. Vậy thì, đâu cần phải sợ không thoát ra khỏi chiếc rương sắt này nữa, muốn ra lúc nào cũng được kia mà! Có lẽ bởi sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người của Thanh Giang Ngư Vương, cho nên Lâu Thất liên tục đâm xuyên mấy lỗ hỏng, thành một đường, tạo ra một cửa sổ nhỏ đường dài năm ly khoảng độ dài của một ngón tay, nhưng chả ai phát hiện được.
Cái góc độ này vừa vặn, nàng nhìn thấy đầu thuyền, nhưng vì phía trước có vài nam nhân mặc đồ màu đen đứng, cho nên kẻ khác rất khó phát hiện ra cái đường rạch cửa sổ này.
Nàng nhìn thấy Thanh Giang Ngư Vương đang đứng ở đầu thuyền.
Thật ra nàng không rõ tại sao gọi hắn là Thanh Giang Ngư Vương, nghe giống như ở đây có một con sông tên là Thanh Giang, sau đó thì kẻ này là bá chủ của Thanh Giang, thuộc tính nước hơi bị giỏi hay sao?
Tuy có câu nói kẻ địch của kẻ địch là bạn với nhau, nhưng câu này không phải lúc nào cũng dùng được đâu, cho nên Lâu Thất không đặt Thanh Giang Ngư Vương vào chung một hàng với mình.
Tạm thời quan sát bất động.
Chiếc thuyền này không lớn lắm, đại khái chứa khoảng mười người, và góc độ của nàng nhìn ra hướng sông rất rộng rãi, và sóng cũng khá lớn, bây giờ nổi gió, sóng vỗ vào đầu thuyền, sóng gợn lăn tăn, có một ít thấm lên người của Thanh Giang Ngư Vương, làm ướt áo của hắn, nhưng hắn chẳng hề quan tâm.
Thanh Giang Ngư Vương giống với trong tưởng tượng hồi nãy của nàng, còn rất trẻ, trạc hai mươi sáu bảy tuổi, khuôn mặt không được xem là khôi ngô, nhưng cũng không tệ, màu da đen hơn người thường chút xíu, và mặc bộ đồ gọn gàng màu xanh thẵm, trên đầu cài một kế búi tóc, và dây tóc thắt một vỏ sò chớp lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là một món trang sức có vẻ độc đáo.
Và thân hình của hắn rất dài, xương cốt của hắn thì mảnh khảnh hơn nam giới bình thường tí xíu, Lâu Thất chú ý đến ngón tay của hắn cũng rất dài. Dạng người như vậy có lẽ rất có nhiều ưu thế khi xuống nước.
Còn vị đường chủ kia thì mặt trắng không một sợi râu, nhìn cực kì thanh tú, mặc một chiếc cẩm bào màu thanh thủy, tuổi tác khoảng ba mươi hai ba.
Lâu Thất nhìn màu đỏ tràn đầy trên mặt nước, e rằng cái xác đó đã bị cuốn trôi đi rồi.
Trước kia Lâu Thất không nhìn thấy kẻ kia bị giết bằng cái gì, nhưng nàng nghe âm thanh có thể suy đoán ra, kẻ đó không phải sau khi chết mới được ném xuống sông đâu, bởi vì tiếng động sau khi rơi xuống nước còn có tiếng nước vùng vẫy và tiếng la hét thảm thiết.
Trong nước có vật lạ. Nàng hơi nheo mắt, nhưng góc độ này thì không được nhìn rõ bên trong nước.
"Xem ra thuộc tính nước của vị này cũng chả ra làm sao, còn có ai muốn thử không?"
"Thanh Giang Ngư Vương, ngươi thật là đê tiện! Ngươi dám cả gan mang cá ăn thịt người ở Thanh Giang tới đây!"
"Điều này sao gọi là đê tiện được chứ? Mấy con nhóc nhỏ này muốn theo ta đi dạo khắp nơi, có điều gì sai sao? Đến đây, xuống nước chơi với chúng nó đi nào!" Thanh Giang Ngư Vương vừa dứt lời, người đã xông qua nhanh như sấm, ném cây gậy dài trong tay, liền có một vật như màu xanh của thủy thảo ném ra, và đám người này dường như rất sợ loại thủy thảo này, ai cũng vội vàng tránh né.
Có một người không tránh kịp, bị vật đó bò trườn lên người, Thanh Giang Ngư Vương hai mắt lóe lên tia vui mừng, cười ha ha lớn tiếng, một chưởng đánh đi một kẻ hắc y nhân khác, vừa nói: "Đến đây, đến nạp mạng cho Đoạt Mạng Thảo của ta nào!"
Đoạt Mạng Thảo!
Sắc mặt của Lâu Thất đột nhiên thay đổi.
Thì ra, cây cỏ màu xanh lá này tựa như rắn chính là Đoạt Mạng Thảo!
Nàng từng nghe lão đạo sĩ thối nói về vật này, đó là một loại cỏ kì dị sống dưới biển sâu, sự kinh khủng duy nhất của loại thủy thảo này đó là sau khi trườn lên thân thể của người hoặc động vật thì sẽ thu rút siết chặt, cho đến khi...
Lúc này, hắc y nhân kia bị trườn sắc mặt đang tái xanh, cọng thủy thảo kia đang siết chặt thật chặt, siết đến nỗi quần áo của hắn rách tơi tả, ghim vào trong thịt, và tiếp tục siết, cho đến khi siết ra một lằn thật sâu, máu chảy tuôn trào, và cái vết ăn sâu kia càng lúc càng sâu càng lúc càng sâu... Phụt một tiếng, nửa thân trên của nam nhân kia đứt rời, vết cắt vô cùng bằng phẳng, quả thật bị cái vật đoạt mạng kia trực tiếp cắt lìa ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều rợn hết da gà, kể cả Lâu Thất cũng có chút không quen. Khi đó lão đạo sĩ thối nhắc đến Đoạt Mạng Thảo với nàng không có mô tả chi tiết dáng vẻ của nó ra sao, có thể cảm thấy nàng không bao giờ gặp phải vật này, bởi vì ông từng nói, Đoạt Mạng Thảo nơi biển sâu vô cùng hiếm có, và còn phải ở xác chết của một loại Trúc Đồng Ngư mới có thể sinh tồn, rất khó tìm thấy được.
Vậy thì, trong tay của Thanh Giang Ngư Vương đang nắm một vật nhỏ như ống hút, là Trúc Đồng Ngư ư? Nghe lão đạo sĩ thối nói, giang hồ đồn đại thịt của Trúc Đồng Ngư vô cùng tươi ngon, nhưng khi nó chết đi, thân thể sẽ nhanh chóng hóa đá, nội tạng bên trong cơ thể sẽ thối rữa và bị nước rửa trôi, chỉ còn lại một lớp thịt da, như một ống hút, và lớp da ngoài sau khi vôi hóa thì độ cứng cáp cực kì mạnh, những chiếc dao bình thường không thể nào chặt đứt được. Xác chết của Trúc Đồng Ngư như vậy mới có thể nuôi dưỡng được Đoạt Mạng Thảo.
Nói về Đoạt Mạng Thảo hiếm quý, là bởi vì sự sinh trưởng của nó vô cùng chậm chạp, nghe nói độ dài một ngón tay của Đoạt Mạng Thảo phải tốn thời gian mấy chục năm, còn Thanh Giang Ngư Vương hiện giờ sở hữu cọng này xem chừng có độ dài hai mét, vậy thì phải tốn chừng vài trăm năm mới dài như thế được!
Không trách đám người này vừa nhìn thấy Đoạt Mạng Thảo liền thay đổi sắc mặt, có lẽ bọn họ đã nghe qua uy danh của Đoạt Mạng Thảo. Và bây giờ cảnh tượng này, càng khiến trong lòng tràn đầy lo sợ.
"Thằng nhóc tốt, quả thật khiến người ta thích thú mà." Thanh Giang Ngư Vương cười phá lên: "Không giấu các vị huynh đệ, ta vừa mới đoạt được vật này không lâu, mới sử dụng lần đầu tiên thôi, ừ, hiệu quả không tệ, không tệ, ha ha ha!"
"Dùng lửa!"
Hoa đường chủ cắn răng nói, nghe nói Đoạt Mạng Thảo sợ lửa, sợ lửa!
Nhưng hắn vừa dứt lời, Thanh Giang Ngư Vương liền ồ một tiếng, sau đó tung người lên, nhảy xuống dưới sông, liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc này, người trên thuyền càng kéo căng người ra, không thể nào thả lỏng được nữa! Thanh Giang Ngư Vương là bá chủ dưới nước! Bây giờ hắn ở dưới nước càng đáng sợ hơn nữa! Ai biết hắn sẽ trồi lên từ chỗ nào!
Vào lúc bọn họ đang căng thẳng dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng Lâu Thất dâng lên một dự tính chẳng lành, nàng luôn tin vào trực giác của mình, lập tức giơ tay đập một phát, khiến nắp rương sắt lập tức bay văng ra xa, sau đó cả con người bay ra theo. Khi nàng vừa xuất hiện, cái rương kia bị Đoạt Mạng Thảo quấn lấy, liền kéo xuống nước, một tiếng pằng tung đống nước lên, sau đó nhanh chóng chìm xuống dưới đáy.
Lâu Thất nhẹ nhàng đáp xuống đuôi thuyền, Hoa đường chủ sắc mặt đột biến. "Ngươi, sao ngươi tỉnh rồi?"
Chẳng phải nói đã phục dùng Mộng Tam Sinh sao? Dùng Mộng Tam Sinh, không ngủ đủ ba ngày ba đêm, chưa từng có ai tỉnh được cả! Cho dù kẻ đó võ công cao cường ra sao cũng như vậy thôi! Nhưng nữ nhân này làm sao tỉnh được vậy? Vả lại Mộng Tam Sinh khi vừa tỉnh sẽ toàn thân mềm nhũn, muốn hồi phục ít nhất phải tốn thời gian một nén hương, nữ nhân này lúc nãy ở trong rương chả có tí động đậy nào, bây giờ vừa xuất hiện giống như chưa hề bị qua gì cả, trông thần sắc cũng rất tốt!
Nếu biết được suy nghĩ của hắn ta, có lẽ Lâu Thất sẽ nói với hắn, tinh thần đương nhiên phải tốt rồi, giấc ngủ trước nàng ngủ ngon lành biết bao! Hoàn toàn dung hòa với Thạch Tủy Ngàn Năm, và sau đó lại tiếp tục ngủ một giấc thật dài, tinh thần không tốt hả? Không tốt mới lạ đó!
"Câm mồm." Lâu Thất liếc hắn, nhưng tâm tư đang chú ý xung quanh, bây giờ thì nàng có thể khẳng định, Thanh Giang Ngư Vương chắc chắn không đối xử tốt với nàng đâu. Thanh Giang Ngư Vương còn khó đối phó hơn nhiều so với đường chủ muốn bắt nàng, nàng đương nhiên đặt tâm tư lên kẻ đó trước tiên, và ngay lúc này kẻ đường chủ kia chắc chắn cũng chả thể phân thân mà bắt nàng đâu.
"Ngươi!"
Tuy không thể phân thân để bắt nàng, nhưng Hoa đường chủ chưa từng bị người nào đối xử vô lễ như vậy, cho nên Lâu Thất bảo hắn ta câm mồm khiến hắn tức muốn hộc máu.
Đang định bay về phía nàng, lại thấy ánh mắt của Lâu Thất dán chặt phía sau lưng của hắn ta, lập tức hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, phản ứng cũng nhanh lẹ, lập tức giơ tay giật một tên thuộc hạ đứng bên cạnh mình ném qua kia.
"A! Đường chủ!"
Thuộc hạ kia hét thảm thiết, âm thanh run rẩy.