- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 121: Lòng này sáng như tuyết
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ân Lê Đình dỗ tiểu nha đầu nhà mình ngủ xong, vừa ra khỏi phòng bên thì
thấy Lộ Dao dựa vào ghế nằm bằng trúc lớn trên hành lang trước cửa sổ,
trường sam trắng mềm, gò má hây hây, tóc dài hơi ẩm, rõ ràng là tắm xong mới vừa thiếp đi, trên đầu gối còn để một cuốn sách mới xem được nửa
chừng. Chàng rón rén bước qua, ôm nàng vào lòng, nàng nỉ non một tiếng,
choàng tỉnh khỏi giấc ngủ nông.
“Sao lại ngủ chỗ này? Sẽ lạnh
đấy.” Ân Lê Đình vừa nói vừa kéo nàng sát gần mình cho ấm, một tay ủ ấm
mái tóc dài hơi ẩm cho nàng, dịu giọng: “Ngày mai việc học của Tiểu Hàn
bố trí xong hết rồi?”
Lộ Dao dụi mắt, tỉnh táo lại, gật đầu: “Mới xem cho nó xong một lượt, chuẩn bị gần đủ rồi. Chuyện này xưa nay Tiểu
Hàn không cần ai bận tâm.” Nói rồi chớp mắt “Lục ca, lần này đi Đại Đô
có tin tức của Vô Kỵ không?”
Ân Lê Đình nghe xong, thở dài, khẽ
nhíu mày lắc đầu: “Huynh điều tra hơn mười ngày đều không có chút tin
tức nào của Vô Kỵ lẫn Kim Hoa bà bà, nếu không phải muội nói sự đời sớm
đã định sẵn, Vô Kỵ tự có kỳ ngộ riêng, không cần chúng ta lo lắng sợ
hãi, huynh còn thật sự… còn thật sự… ôi, chỉ mong lần này tứ ca tìm được tin tức từ bên Côn Luân mới tốt.”
Lộ Dao dựa vào lòng chàng, cảm giác chàng ôm lấy mình, nhẹ nhàng vỗ về. Mấy năm nay, quỹ tích nhân quả thế gian càng lúc càng thể hiện rõ sự tuần hoàn, một vòng luân hồi đã
lặng lẽ kết thúc, mà vòng luân hồi mới vẫn vận hành như cũ. Năm Ân Thù
Hành ra đời, Tống Thanh Thư và Tống Viễn Kiều, Mai Hàn Hề lén lút xuống
núi chơi. Ba đứa bé vui vẻ nhảy nhót, nhưng chỉ có hai đứa bị thương trở về, Trương Vô Kỵ bị Kim Hoa bà bà cướp đi dưới chân núi Võ Đang. Vì tìm tung tích Trương Vô Kỵ, mấy năm nay Võ Đang thất hiệp cơ hồ tìm khắp từ nam chí bắc song không có tí tăm hơi dấu vết nào.
Lộ Dao vừa an
ủi Ân Tố Tố vừa chần chừ không biết có nên nói ra chuyện núi Côn Luân
không. Đối diện với vợ chồng Trương Thúy Sơn sầu não cùng cực và Võ Đang thất hiệp, cùng với hiểu biết về Minh giáo và việc thay đổi triều đại
sau đó, bên tình bên lý, nàng còn đau đầu giằng co hơn tất cả mọi người. Bản năng, nàng đoán tung tích của Trương Vô Kỵ hết chín phần là trong
sơn cốc Côn Luân, nhưng nói hay không nói, nàng không biết nên làm thế
nào. Vốn dĩ rối rắm khó xử vạn phần, mãi đến khi nhớ ra Ân Lê Đình
thường hay nói với nàng: nếu có chuyện nghĩ không thông thì nói ra. Quả
nhiên, sau khi nói với Ân Lê Đình, nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm
thấy cả núi chuyện chất trong lòng dường như nhẹ bẫng, đầu óc cũng tỉnh
táo hơn nhiều. Trong nguyên tác, Võ Đang cũng từng phái người tới Liên
Hoàn trang trên Côn Luân tìm qua, ắt hẳn được đến tin tức đã là chuyện
sau này, nàng thì đồng ý với lời của Du Liên Châu: ngọc bất trác bất
thành khí. Huống chi một nhà Trương Thúy Sơn bình an quay về Trung
Nguyên, cuối cùng Trương Vô Kỵ vẫn bị cướp đi, chứng tỏ ý trời đã định,
không phải sức lực con người có thể thay đổi.
Nghĩ đến đó, Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình. Có lẽ nhờ một phen nỗ lực của mình, số mệnh thay đổi
lớn nhất chính là người bên gối nàng, dắt tay nàng này, bàn tay thon dài ấm áp, quanh năm dùng kiếm nên có một lớp kén trong lòng bàn tay phải.
Kềm lòng không đậu, nàng hôn lên ngón tay chàng, cảm thụ tay chàng ôm
lấy mình, nhẹ nhàng hôn lại lên trán mình, vẫn dịu dàng lưu luyến như
thế mấy năm nay, hệt như ánh trăng như nước kia. Ôm ấp hồi lâu, Ân Lê
Đình sực nghĩ ra gì đó, đứng dậy về phòng lấy ra một hộp thức ăn không
lớn lắm, đưa cho nàng mỉm cười:
“Bánh xốp hạnh nhân tiệm Lăng Ký Đại Đô, mới có năm ngày hẳn là chưa biến mùi, Tiểu Dao muội thử xem.”
Lộ Dao cầm lấy mở hộp ra, bên trong dùng giấy dầu in hoa xanh gói kỹ, bánh xốp hạnh nhân xếp ngay ngắn từng miếng trong hộp. Ba năm trước chàng và nàng đi qua Đại Đô, nàng thích ăn món này nhất, quả nhiên chàng nhớ kỹ
trong lòng. Lần này chàng bôn ba giữa Đại Đô và Kim Lăng hơn mười ngày,
bánh xốp này vẫn sắp ngay ngắn, thậm chí hạnh nhân và vừng vẫn không mất mùi, có thể thấy bảo quản rất kỹ. Lộ Dao nhẹ nhàng bốc một miếng đưa
đến miệng Ân Lê Đình, cười rạng rỡ nhìn chàng ăn một miếng, khẽ nhón
chân hôn lên khóe môi còn dính chút vụn bánh thơm ngọt của chàng, quả
nhiên không ngoài dự đoán, chàng đỏ mặt ôm lấy nàng, chốc lát lại thả
tay ra, hít sâu: “Tiểu Dao muội ăn trước, huynh đi lát là về.” Nói rồi
không dám nhìn nàng, bước ra khỏi viện.
Lộ Dao nhìn bóng lưng chàng,
cười hết sức gian xảo. Năm đó nàng mang thai Thù Hành, Phó Thu Nhiên, Sở Trung Lưu, Âu Dương Khiêm mấy người đều ở trên núi Võ Đang. Lúc ấy, Ân
Lê Đình chưa bao giờ giấu nàng bất cứ chuyện gì, thế mà có một ngày bỗng dưng lại lén la lén lút như ăn trộm chạy đi tìm Phó Thu Nhiên và Sở
Trung Lưu, mặt đỏ tai hồng ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng cả Âu Dương
Khiêm và Sở Trung Lưu đều kinh ngạc nhìn chàng, chỉ có Phó Thu Nhiên
bình tĩnh gật đầu. Vốn dĩ Lộ Dao không biết chuyện này, là do trong lúc
vô tình Ân Tố Tố nói cho nàng biết. Có điều Lộ Dao biết, chẳng biết Ân
Lê Đình lấy phương thuốc từ chỗ người nào, cứ hai ngày lại uống một lần, chuyện này chàng làm lén nhưng sao qua mặt Lộ Dao được? Thừa dịp chàng
không chú ý, nàng ngửi thử bình thuốc, lờ mờ đoán được thuốc này làm từ
cái gì, đằng nào trừ công hiệu của thuốc thì cũng không tổn thương thân
thể gì cả, thế là nàng cười thầm vờ như không biết. Nhưng bây giờ… Lộ
Dao chớp mắt, Hàn Hề đã có thể tự lập hành y, võ công cũng kha khá có
thể hành tẩu giang hồ. Tiểu nha đầu Thù Hành tuy đang tuổi tinh nghịch
nhất nhưng rất nghe lời Ân Lê Đình, học hành lại có Võ Đang chư hiệp dạy dỗ, người làm mẹ như nàng ngược lại nhẹ nhàng không ít. Vì thế nàng
chợt nghĩ sau khi thỏa mãn ước nguyện có một tiểu nha đầu giống mình của Ân Lê Đình rồi, cũng nên đáp ứng mong muốn có một tiểu tử giống chàng
mới đúng.
Cửa viện đã vọng đến tiếng bước chân quen thuộc, Lộ Dao nhướng mày trong mắt đầy ý cười. Luận võ học, nàng không bì được trượng phu nhưng luận y học, trong ngoài đều là thiên hạ của nàng.
Vốn
dĩ mỗi năm vào mùa thu Phổ Tế y hội sẽ mở tại Kim Lăng. Nhưng cuối hè
đầu thu năm ngoái, Giang Lăng xảy ra một trận động đất làm không ít đại
phu Phổ Tế y hội bận rộn cứu người ở Giang Lăng, từ trên xuống dưới Thu
Linh trang cũng bị sự việc này quấn chân, nhất thời không rảnh chú ý
đến, bấy giờ mới lần lữa đến mùa xuân năm nay.
Lần y hội này, Lộ
Dao dẫn Mai Hàn Hề đến. Năm nay Mai Hàn Hề đã mười sáu, năm ngoái Giang
Lăng động đất, Lộ Dao dẫn cậu đến khu thiên tai đích thân khám chữa
bệnh, cực kỳ tiến bộ, ngay cả tay ngang nửa mùa như Ân Lê Đình cũng nhìn ra sự trầm ổn tăng tiến dần trong lúc cứu chữa bệnh nhân, cử chỉ động
tác giống hệt Lộ Dao. Năm nay Lộ Dao dẫn Mai Hàn Hề đến Phổ Tế y hội,
thứ nhất hi vọng Mai Hàn Hề có thể tiếp xúc nhiều hơn với các ca bệnh
khác nhau trong lúc hội chẩn, thứ hai là hi vọng nhân cơ hội diễn giảng
này rèn luyện niềm tin và khí thế một chút, dù sao y giới cũng giống
giang hồ, giữa đồng liêu với nhau hỗ trợ qua lại hoặc đối đầu gay gắt
đều có ích.
Lúc này Lộ Dao và Ân Lê Đình đang ngồi ở hàng ghế sau cùng trong đại đường Phúc Lâm hội quán, trên bục là Mai Hàn Hề đang
giảng lại phương pháp châm cứu và xử trí ngoại thương trong trận động
đất ở Giang Lăng năm ngoái. Ân Lê Đình nhìn nụ cười dần nở rộ trên môi
Lộ Dao, bàn tay nắm tay mình khẽ khàng đong đưa theo nhịp, ngầm hiểu
nàng nhất định rất hài lòng với biểu hiện của Mai Hàn Hề. Mấy năm nay
nàng dốc lòng chỉ dạy y thuật cho Mai Hàn Hề, chàng hiểu hơn ai hết. Vén lại tóc rối bên vành tai cho nàng, chàng cười: “Tiểu Dao, muội nhìn
cách Hàn nhi cười kìa, so với muội tự mình lên giảng năm đó còn cao hứng hơn ba phần.” Mười năm trước, lần đầu tiên chàng chứng kiến Lộ Dao
giảng giải trong Phổ Tế y hội, hai mắt sáng ngời, gương mặt tự tin, mỗi
lần nhìn chàng lại khẽ động đậy. Hình ảnh nàng len lén nhướng mày cười
với chàng ngày hôm ấy vẫn còn rành rành trước mắt: “Đương nhiên rồi,
muội tốn không ít công sức mới dạy được Tiểu Hàn như thế, coi là đệ tử
của muội á!”
Ân Lê Đình lại nghĩ đến gì đó, khẽ than “Đáng tiếc Hành nhi chẳng có hứng thú học y gì cả… huynh vốn mong con bé giống muội.”
Lộ Dao không nhịn được cười: “Lục ca, Hành nhi mới hơn năm tuổi à, làm sao mà nhìn ra có hứng thú hay không? Huống hồ loại chuyện này, nếu nó có
hứng thú thì muội dạy, còn không có cũng không sao cả.” Nghĩ lại chuyện
mấy năm nay, càng cảm thấy buồn cười. Ân Thù Hành càng lớn càng giống
nàng, thần thái càng tương tự. Từ sau khi đứa nhỏ này chào đời, Ân Lê
Đình xem như hòn ngọc minh châu trên tay, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Lại thêm mấy chục đệ tử tiểu bối từ trên xuống dưới Võ Đang chỉ có một nữ hài nhi này, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, trên có sư tổ thúc bá, dưới đến đệ tử đồng lứa đều thương yêu cưng chiều.
Tiểu nha đầu vừa lỳ vừa nghịch giống hệt Lộ Dao lúc bé, thế mà tiểu nha
đầu chỉ cần xước tí da Ân Lê Đình đã đau lòng cả nửa ngày trời. Tiểu nha đầu nói muốn bay bay, Võ Đang mọi người lập tức có thể thấy lục sư thúc bồng khuê nữ nhà mình thi triển Thê Vân Túng vượt nóc băng tường. Tiểu
nha đầu muốn ăn kẹo hoa quế, sư thúc bá tuyệt đối không mua kẹo hoa
hồng. Tiểu nha đầu bĩu môi muốn khóc nhè, lập tức có vô số sư huynh đệ
đồng lứa nghĩ đủ cách dỗ nó vui vẻ. Từ trên xuống dưới Võ Đang, chỉ có
Lộ Dao, người làm mẫu thân này là diễn mặt đen dạy dỗ tiểu nha đầu này.
Ân Lê Đình xưa nay cưng nữ nhi, sợ là cả ổ báo sau núi cũng nghe thấy. Chỉ riêng một chuyện, Ân Lê Đình lại khá kiên trì, đó là mong nữ nhi tu tập y thuật giống như Lộ Dao. Vì thế lúc Ân Thù Hành còn chưa biết đi thì
cả ngày đã bị Ân Lê Đình bồng đi theo Lộ Dao bận rộn trong phòng thuốc
Võ Đang, chỉ mong hun đúc được phần nào hay phần ấy. Hát ru tiểu nha đầu ngủ đều là bài sắc thuốc chế thành khúc hát dân gian. Hai năm nay tiểu
nha đầu bắt đầu vỡ lòng học chữ, Ân Lê Đình đích thân dạy, cũng không
dạy Tam Tự Kinh Bách Gia Tính bình thường mà là tên các loại dược thảo.
Khổ nỗi tiểu nha đầu chẳng có chút hứng thú nào, cứ việc mới năm tuổi đã nói tương lai không muốn học y thuật của mẹ mà muốn học công phu của
cha và các sư thúc bá. Bất luận Ân Lê Đình dụ dỗ thế nào cũng vô dụng,
thật sự khiến Ân Lê Đình khá bất lực. Ngược lại, ngày thường Lộ Dao luôn nghiêm mặt dạy dỗ tiểu nha đầu lại chẳng thấy vấn đề gì, chỉ nói một là tuổi Thù Hành còn nhỏ, hai là tiểu nha đầu muốn học gì tùy ý thích của
nó. Y thuật của nàng cứ hai ba năm lại in thành sách một lần, không đến
mức thất truyền. Khiến người ta buồn cười là, tiểu nha đầu giống hệt Lộ
Dao từ ngoại hình đến tính nết nhưng thiên phú y học thì dường như chẳng có phần nào, ngược lại thiên phú võ học hình như chỉ tăng không giảm,
kế thừa toàn bộ tư chất căn cốt từ phụ thân. Chẳng những mấy người Tống
Viễn Kiều Du Liên Châu mừng rỡ, ngay cả Trương Tam Phong cũng vui mừng
khôn xiết, cứ mãi khen căn cốt tư chất đều là tài năng tập võ. Vì thế,
tiểu nha đầu mới có năm tuổi nhưng hai năm nay trên phương diện võ học
lại đạt đến tinh túy của Võ Đang thất hiệp. Tuổi còn nhỏ mà một bài Võ
Đang trường quyền đánh bài bản hẳn hoi, chiêu thức khá có phong phạm
danh gia.
Sau Ân Lê Đình thấy biện pháp Lộ Dao dạy dỗ Thù Hành
cũng khá có lý nên không kiên trì nữa, chỉ là thấy Mai Hàn Hề dần dần
bộc lộ tài năng trong y giới, cứ luôn không nhịn được cảm thán.
Mắt thấy Mai Hàn Hề đã giảng hết, đang trò chuyện vấn đáp với các đại phu
dưới đài. Lúc này có không ít đại phu quay đầu mỉm cười gật đầu chào hỏi Ân Lê Đình và Lộ Dao. Ân Lê Đình mỉm cười ôm quyền đáp lễ, Lộ Dao thì
mải xem Mai Hàn Hề ứng đối mấy vấn đề khá là hóc búa của các đại phu như thế nào. Mấy năm nay, mỗi lần Phổ Tế y hội, Ân Lê Đình đều đến cùng Lộ
Dao, tất cả các đại phu đều biết Lộ Dao gả cho một hiệp sĩ giang hồ khá
ôn hòa lễ độ, trong giới y học cũng thành đoạn nhạc đệm nghe nhiều quen
tai. Mấy năm nay phu thê tình ý nồng nàn, chỉ nhìn động tác cử chỉ trên
Phổ Tế y hội là thấy ngay.
Một lát sau, vấn đề khó cỡ nào của các đại phu cũng bị Mai Hàn Hề mỉm cười đối đáp qua hết, tiếng vỗ tay vang
lên từ đầu tới đuôi. Mai Hàn Hề đứng trên bục giảng mỉm cười cảm tạ mọi
người, bỗng nhiên quay người, hướng về phía Lộ Dao và Ân Lê Đình, chiếu
theo lễ sư đồ của Võ Đang quy củ dập đầu hành lễ.
Ân Lê Đình mỉm
cười gật đầu, ra dấu cho cậu đứng dậy. Nhìn Mai Hàn Hề, Ân Lê Đình chợt
nhớ đến câu chuyện đùa trong Vọng Giang lâu năm năm trước, kề tai Lộ Dao hỏi: “Tiểu Dao, năm đó huynh nói sau này tất có một ngày người ta sẽ
nói sư phụ Võ Đang Mai Hàn Hề là Ân Lê Đình, sư nương là danh y Lộ Dao.
Bây giờ xem ra cái này không sai nhỉ?”
Lộ Dao đảo mắt, đùa: “Ân
lục hiệp, huynh có nhầm không đấy? Trong Phổ Tế y hội này, sư phụ Tiểu
Hàn là muội, sư công mới là Võ Đang Ân Lê Đình chứ!”
Ân Lê Đình cười thành tiếng: “Ừ ừ, cứ coi là thế, huynh không giành với muội.”
Lộ Dao bỗng cảm khái vô hạn. Nhiều năm trước, nàng từng đứng ở vị trí của
Mai Hàn Hề như bây giờ, ứng phó với câu hỏi của các đại phu cùng lứa.
Lại nhiều năm về trước, nàng từng một mình đứng chỗ này đối mặt với vô
số ánh mắt nghi ngờ thậm chí khinh thường, nói một câu mà gây ra tranh
cãi trong giới đại phu. Cũng rất lâu về trước, nàng cũng từng hoang mang dằn vặt giữa lý tưởng và trách nhiệm, cũng từng vô cùng ỷ lại cái người cầm tay dạy nàng học y, mà bây giờ, sau vô số trắc trở mê mang thống
khổ, đệ tử một tay nàng dạy dỗ ra cũng đã có thành tựu. Rốt cuộc nàng
cũng hiểu được y, gánh vác y, cũng dạy đệ tử y. Cho dù trung gian vô số
mấp mô, nàng và Thu Nhiên vẫn hệt như lời nàng từng nói với lão giả kia
trong trúc cốc: có lẽ có hận nhưng tuyệt không hối.
Nàng nhắm mắt,
nhớ lại trong bệnh viện dã chiến vùng khói lửa chiến tranh năm ấy, con
người giúp nàng đang hoảng sợ hạ nhát dao đầu tiên, mỉm cười: Nhược
Trường, năm đó nữ hài tử giơ tay tuyên thệ, đứng trước tám chữ “Phổ
Thiên Đồng Tể Bác Ái Thương Sinh” cao vòi vọi trong sảnh đường, thẳng
lưng, nâng trên đầu một chữ y, có vất vả có khó khăn nhưng chưa từng hối hận, sau này tất nhiên cũng không.
Ân Lê Đình bên cạnh dường như cảm thụ được tâm tình Lộ Dao. Chàng kéo tay nàng, mười ngón đan xen,
nơi đó ấm áp, nàng nghiêng đầu nhìn chàng, đáy mắt bộc lộ tình ý, hai
người tâm ý tương thông, lòng chàng chợt động, dịu dàng vui mừng khôn
xiết.
Các đại phu trong hội trường tốp năm tốp ba nói chuyện, Mai Hàn Hề đang bế Ân Thù Hành vất vả lắm mới chờ được y hội kết thúc, cả hai
cười cười nói nói không biết là đang thảo luận cái gì. Bỗng nhiên chủ
quản Từ Thiên vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào. Thân là chủ quản
Phổ Tế y hội, vốn ông nên ở trong Phúc Lâm hội quán, vừa rồi không biết
lại đi đâu, vừa vào liền chạy thẳng tới chỗ Lộ Dao.
Lộ Dao cau mày nhìn ông, ông lại bảo: “Đại tiểu thư, trang chủ muốn cô mau chóng tới Nhã An y quán.”
Lộ Dao vừa nghe, vội vàng cùng Ân Lê Đình đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có bệnh nhân? Triệu chứng gì? Ai đang khám?”
Xưa nay làm việc gọn gàng nhanh nhẹn thế mà lần này Từ Thiên ấp úng nói
không rõ ràng, Lộ Dao nhìn càng thêm buồn bực “Có Mục đại phu đang khám, Tô đại phu cũng đã tới rồi nhưng hình như trang chủ…”
“Hình như cái gì?”
Từ Thiên nhíu mày, đây cũng là lần đầu tiên ông thấy phản ứng của Phó Thu
Nhiên thế này. Trang chủ xưa nay tính toán kỹ càng mà ung dung thản
nhiên lần đầu tiên kinh hoàng luống cuống không biết làm sao “Hình như
trang chủ… ôi, đại tiểu thư, cô đi nhìn đi, tại hạ hình dung không ra.”
Lộ Dao càng cảm thấy không ổn, eo chợt căng thẳng, Ân Lê Đình thi triển khinh công ôm nàng phóng về hướng Nhã An y quán.
Vừa vào cổng chính y quán, người làm ở cổng thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao, vội
vàng đi bẩm báo Kì Tân. Lộ Dao cũng không chờ người ra, đi thẳng ra gian sau treo biển phòng khám, đẩy cửa vào liền thấy Tô Tiếu đang châm cứu
cho người nằm trên giường, Phó Thu Nhiên đứng một bên, có phần ngẩn ngơ
nhìn người đó. Lộ Dao tiến lên hai bước, đợi nhìn rõ mặt mũi người nọ,
không nhịn được khẽ hít hơi. Người này chừng hai mươi, mặc áo trắng,
dường như là phu tử, thân hình khá gầy, gương mặt tuấn tú chỉ là lúc này sắc mặt tái xanh, hiển nhiên đã ngất đi một lúc, hơn nữa nhìn thân thể
dường như trước nay không khỏe.
Mà lúc này, tất cả đều không lọt
vào mắt y giả Lộ Dao được, chỉ vì diện mạo thư sinh này khiến Lộ Dao hít sâu, khàn giọng gọi: “Nhược Trường…”