- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 98: Mộng thu trường đình nhỏ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Mới qua mười lăm tháng giêng, Trương Tam Phong giao phó một số việc, cần Du Liên Châu đi Từ Châu một chuyến, mà Ân Lê Đình lại cần đi Tế Nam thành
thử hai người đồng hành, tính làm xong công việc lại cùng đi Kim Lăng,
tìm thuyền ra biển, nhìn xem có manh mối nào về tông tích Trương Thúy
Sơn hay không.
Hai người đi đường gấp rút, rất nhanh đã đến ngã
rẽ quan đạo. Đi hướng đông là Từ Châu, hướng bắc là phủ Tế Nam. Hai
người gò cương ngựa, dừng ngay giao lộ. Du Liên Châu đưa lương khô ban
nãy gói kỹ cho Ân Lê Đình “Lục đệ đi Tế Nam lần này dọc đường phải cẩn
thận.”
Ân Lê Đình nhận lấy bọc đồ sư huynh đưa, lặng lẽ gật đầu, thấy Du Liên Châu ít lời nhưng sắc mặt quan tâm, mỉm cười: “Sư huynh
không cần lo lắng, chuyện Tế Nam xong rồi tiểu đệ đến Kim Lăng hội họp
sư huynh, không tới mấy ngày đâu.”
Du Liên Châu gật đầu. Võ nghệ sư đệ nhà mình chàng không lo, song cũng biết có một số chuyện không
phải võ nghệ có thể giải quyết. Bèn không nhiều lời, vỗ vai Ân Lê Đình,
thấy chàng hành lễ với mình, quay đầu ngựa phóng về phương bắc, mãi đến
khi thân hình mất hút trong tuyết. Du Liên Châu khẽ than, buộc lại bọc
đồ đựng binh khí quần áo, thẳng hướng Từ Châu mà đi.
Bên này Ân
Lê Đình đi gấp, lại thêm đến ngày thứ hai rốt cuộc tuyết ngừng rơi, vì
thế cũng không dừng bước, một đường đi thẳng Tế Nam. Rốt cuộc sáng sớm
ngày hai mươi mốt thì vào đến thành tế Nam.
Lúc này tuyết trong
thành Tế Nam vẫn chưa tan, nhưng đã không áp chế được chút ý xuân. Ngày
hôm đó ánh nắng rất đẹp, ấm áp chiếu rọi khắp nơi, băng tuyết chưa tan
lấp lánh ánh sáng, khá là đẹp mắt. Không khí vẫn còn mùi pháo nổ dịp
tết, sạp hàng bày ra, người đi đường qua lại cực kỳ náo nhiệt, ai nhìn
cũng cảm thấy vui mừng. Ân Lê Đình xuyên qua con phố khá ồn ã, ngoặt vào một con đường có vẻ yên tĩnh hơn đôi chút, đi chừng mấy chục bước, bên
trái đường có một tiểu viện khá là độc đáo. Mái cong trích thủy, cánh
cửa gỗ tùng, hai bên còn dán hai câu đối đỏ lớn lúc tết. Một cành mai
vươn từ trong viện ra ngoài, trên cành đã lấm tấm chồi non xanh mởn hòa
với câu đối đỏ và tuyết trắng đọng trên đầu tường, khá là dễ thương. Ân
Lê Đình dừng ngựa, tới trước cửa gõ nhẹ, quả nhiên chốc lát nghe trong
phòng có tiếng bước chân chạy ra, còn có giọng trẻ con lẩm bẩm: “Tới
liền tới liền, ai thế ta?”
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên
trong, một tiểu đồng chừng mười tuổi mặc áo đỏ thò đầu ra nhìn, lập tức
cười đến rạng rỡ mặt mày, gọi liên hồi: “Là Ân ca ca! Sư phụ sư phụ, Ân
ca ca đến thăm người nè!” Nói rồi vội vàng mở rộng cửa ra “Ân ca ca mau
vào, mau vào!”
Ân Lê Đình buộc ngựa xong đi vào viện, cười nhẹ vỗ vỗ đầu nó “Tiểu Vân có khỏe không? Một năm không gặp lại cao thêm nhiều.”
Tiểu đồng gọi là Tiểu Vân nhảy nhót kéo vạt áo Ân Lê Đình “Đương nhiên, sư
phụ cứ nói đệ không lớn! Đệ lớn hơn năm ngoái nhiều rồi!” Nói rồi chỉ
vào gốc mai trong viện “Năm ngoái lúc Ân ca ca đến, đệ mới cao tới cái
nút tròn thấp nhất này, năm nay đã vượt qua hai tấc rồi!”
Lúc
này trong phòng một ông lão đi ra, chừng hơn bảy mươi tuổi, thân hình
lom khom nhưng tinh thần thì quắc thước, thần thái hiền hòa. Ông thấy Ân Lê Đình, khuôn mặt già nua không kềm được mừng rỡ “Lê Đình tới rồi? Mau vào nhà, trời lạnh thế này, đông lạnh hỏng rồi hả?”
Ân Lê Đình thấy ông vội vàng tiến lên cung kính hành lễ: “Lê Đình bái kiến Diệp lão đại phu, dạo này người có khỏe không?”
Ông lão này chính là Diệp Thù danh y Tế Nam, cùng với Hoài Châu Sở Trung
Lưu đều tuổi cao đức trọng, có thể nói là Bắc Đẩu trong giới y học bây
giờ.
Diệp Thù vội vàng đỡ Ân Lê Đình dậy “Lê Đình con tới đây
bao nhiêu lần rồi còn đa lễ làm gì? Bây giờ còn có người nhớ tới lão già này, tới đây giải buồn với ta, đã không dễ rồi. Cái thân này của ta sao không khỏe được? Bị Vân tiểu tử giày vò rất là cường tráng.” Nói rồi
bảo tiểu đồng “Tiểu Vân đừng ầm ỹ nữa, mau xuống bếp lấy thêm bát đũa
lên.”
Tiểu đồng cao giọng đáp, hí hửng đi làm, bên này ông lão
dẫn Ân Lê Đình vào phòng chính, đi thẳng tới trước bàn ngồi xuống. Trên
bàn bày cháo trắng bốc hơi nghi ngút, dưa muối và bánh bao mới hấp xong, rõ ràng vừa rồi ông và Tiểu Vân đang định ăn sáng.
Ân Lê Đình
tháo bọc xuống, lôi từ trong ra một cái hộp gỗ mỏng vuông vức, hai tay
dâng cho Diệp Thù: “Cái này là ít thảo dược hiếm có vãn bối đem từ Võ
Đang tới đây, do đệ tử phòng thuốc hái về thu thập đâu ra đấy, nghĩ chắc Diệp lão dùng được, vãn bối liền mang tới.”
Diệp Thù cũng không khách sáo, nhận hộp cười nói: “Làm khó người không rành y thuật như Lê
Đình con, năm nào cũng tặng dược thảo cho ông già này, lão phu không xem con là người ngoài, cũng không khách sáo làm gì. Năm nay tuyết lớn như
thế, cứ tưởng con tới trễ. Hẳn là chưa ăn sáng hả? Nào nào, lão phu ở
đây cũng mới làm xong, đang nóng. Đồ ăn có thêm gừng, mau ăn một ít
chống lạnh.”
Ân Lê Đình gật đầu, cầm lấy bát đũa Tiểu Vân mới mang từ bếp lên, múc một chén cháo nóng, chậm rãi ăn từng muỗng.
Diệp Thù ngồi bên có phần cảm khái, hỏi: “Sư phụ con năm nay sắp trăm tuổi rồi nhỉ? Sức khỏe có tốt không?”
Ân Lê Đình nghe Diệp Thù nhắc tới sư phụ Trương Tam Phong vội vàng buông
bát trong tay xuống, đáp: “Dạ, tới mồng chín tháng tư năm nay là đại thọ trăm tuổi của sư phụ lão nhân gia. Sức khỏe tinh thần đều rất tốt, chỉ
là nhớ nhung ngũ ca, thường hay mong ngóng.”
Diệp Thù cũng hiểu
biết tình hình Võ Đang kha khá, nghe xong than thở một lát mới nói: “Có
điều sư phụ con, lão nhân gia cũng nhìn thoáng, đã hưởng tới trăm tuổi,
ắt hẳn lòng dạ tất dung được vạn vật nạp được trăm sông. Năm nay đến lễ
thọ của lão nhân gia, ông già lại chuẩn bị quà tặng đưa lên Võ Đang.”
Lúc này Tiểu Vân ở bên không nhịn được, một tay giật vạt áo sư phụ một tay
kéo Ân Lê Đình, cất giọng giòn giã: “Sư phụ sư phụ, năm nay con có thể
lên Võ Đang với Ân ca ca không? Con muốn đi ba năm nay rồi!”
Diệp Thù nhìn nhìn Tiểu Vân, cười mắng: “Trên đó đâu thiếu khỉ con như con.
Còn nữa, sao con còn kêu Ân ca ca nữa? Không phải đã nói với con phải
kêu Ân thúc thúc mới đúng à.”
Tiểu Vân mặc kệ, mắt to đảo lịa,
trề môi: “Vì sao chứ? Con gọi Lộ Dao tỷ tỷ là tỷ tỷ, vậy Ân ca ca không
phải nên làm ca ca sao?”
Diệp Thù nghe nó nhắc tới Lộ Dao, mặt hơi căng thẳng “Tiểu Vân đừng nói bậy! Làm ồn nữa đừng hòng lên Võ Đang.”
Lần này rốt cuộc nhè ngay điểm yếu của Tiểu Vân, thế là tiểu hài tử mười
tuổi lập tức yên lặng, ngồi trước bàn ôm chén cháo ăn sáng, đôi mắt to
nhìn sư phụ và Ân Lê Đình đầy tội nghiệp, đảo tới đảo lui không biết
đang tính giở trò gì.
Ân Lê Đình nhẹ nhàng vuốt đầu nó, nhỏ nhẹ: “Ân ca ca thì Ân ca ca vậy, Tiểu Dao cũng không thích bị gọi là cô cô,
thích được gọi là Lộ tỷ tỷ hơn.”
Diệp Thù bên này quay đầu, thấy thần sắc hơi cay đắng của Ân Lê Đình nhưng không có gì khác lạ thoáng
thở phào song lại không nhịn được than vãn.
Đầu xuân bốn năm
trước, thiếu niên này bỗng nhiên tới cửa thăm viếng, khiến ông khá là
khó hiểu. Kế đó thiếu niên báo thân phận mình càng làm ông sửng sốt “Tại hạ họ Ân, tên Lê Đình, là môn hạ phái Võ Đang.” Diệp Thù hành y mấy
chục năm, thường hay qua lại với người giang hồ, kiến thức cũng rộng,
danh hiệu phái Võ Đang và Võ Đang thất hiệp ông biết rõ song không biết
có dính líu gì đến mình. Liền đó lại nghe chàng nói: “Tại hạ được nội tử gửi gắm, đặc biệt đến thăm viếng Diệp lão đại phu, có phần đường đột
còn mong lão đại phu không trách.”
Diệp Thù càng mù tịt “ Nội tử? Dám hỏi tôn phu nhân là?”
Thấy thanh niên trước mặt hơi cúi đầu, nói nhỏ: “Nội tử tại hạ là Lộ Dao.
Nội tử từng nói năm xưa nàng vừa ra nghề, nhờ ơn Diệp lão tiền bối duy
trì, chỉ dẫn, thành thử mỗi năm đều tới thăm.”
Bấy giờ Diệp Thù
mới sực hiểu ra, không ngờ thiếu niên trước mắt là phu quân Lộ Dao, niềm vui lộ rõ nơi khóe mắt, vội vàng kéo Ân Lê Đình hỏi “Lộ tiểu nha đầu
thành thân hồi nào? Sao chẳng nói tiếng nào thế? Tự dưng hiện ra một
tiểu tử tuấn tú chạy tới thăm ông già này, thật là làm ông già hồ đồ
luôn rồi. Thời gian trước ta nhận được thư Thu Nhiên, hỏi ta phương
thuốc, tới giờ ta còn lo đây này. Nghe nói sau đó tiểu nha đầu tự mình
thay đổi phương thuốc, hẳn là có cách trị rồi, tiểu nha đầu này xưa nay
có thiên phú mà. Không ngờ bây giờ nó lành nhanh thế, mới chớp mắt đã
thành thân rồi! Tiểu nha đầu đâu? Sao nó không cùng cậu tới?”
Lại thấy Ân Lê Đình bất chợt run lên, gục đầu thật thấp, cơ hồ không thể
kềm chế, hồi lâu mới khàn giọng đáp: “Nội tử bị thương nặng không chữa
được, bốn tháng trước đã… đã… không còn nữa.”
Câu này khiến Diệp Thù ngây người đủ một chung trà, không có phản ứng.
“Không còn nữa? Cậu nói nha đầu Lộ Dao nó… qua đời rồi?”
Ân Lê Đình nhắm mắt, gật đầu thật khẽ “Tại hạ tới đây là thay nội tử thăm Diệp lão tiền bối.
Khi ấy Diệp Thù nhìn thiếu niên tuấn tú cô độc đứng đó, nhất thời không nói được câu nào. Chỉ cảm thấy chân mày khóe mắt, vầng trán bờ môi của
chàng, không chỗ nào không lộ ra nỗi buồn thương đau khổ không thể diễn
tả bằng lời, nặng nề khiến người ta không biết an ủi từ đâu.
Bốn năm nay, mỗi năm cuối tháng giêng đầu tháng hai, thiếu niên này đều từ
Võ Đang chạy tới đây, thăm cái ông già có tiếng tăm bề ngoài, thực tế
lại khá tịch mịch này, chân thành tha thiết. Lần nào cũng giúp ông sửa
nhà sửa cửa, sắp xếp nhà kho, mấy việc mà người già trẻ con không làm
nổi, lên núi hái dược thảo chỉ mọc ở nơi hiểm trở, hoặc là trò chuyện
với ông, ở khoảng năm sáu ngày lại đi. Giống hệt năm xưa lúc Lộ Dao còn
sống vẫn làm, không thay đổi chút nào. Dù bốn năm nay, nỗi đau buồn sâu
đậm từng thấy trên người chàng ngày đầu gặp mặt dần dần không hiện rõ
trên mặt nữa, thay vào đó là nụ cười càng thích hợp với bản tính ôn hòa
của chàng hơn, sạch sẽ trong suốt; nhưng Diệp Thù cứ cảm thấy nỗi đau
nặng trĩu đó chưa từng rời đi, chỉ hóa thành bóng ảnh chìm trong đôi mắt trong veo kia, càng chìm càng sâu, không để người ngoài phát hiện.
Diệp Thù sống hơn bảy mươi năm rồi, có thể nói là trải hết sự đời, giờ phút
này cũng không biết nên nói gì, khe khẽ than một tiếng: “Lộ nha đầu có
phước, có thể được người tốt như Lê Đình con làm phu quân, đáng tiếc lại không có duyên phận làm bạn đến bạc đầu… ài…”
Ân Lê Đình nhẹ
nhàng lắc đầu “Tiểu Dao từng nói nàng còn quá nhiều việc chưa làm xong,
nếu con không làm tất nàng không an tâm. Bây giờ con có thể tận tâm làm
tốt từng việc một, chắc nàng cũng cao hứng.”
Lộ Dao ra đi bốn
năm, trong nghề lại rất ít người biết giai nhân thường hay phát biểu một câu là khiến mọi người xôn xao trong Phổ Tế y hội năm nào đã không còn
nữa, vì mấy năm nay năm nào cũng có bản thảo y học, nghiên cứu đề tên
“Kim Lăng Lộ Dao” được in thành sách, lưu truyền khắp nơi. Thủ pháp hành y và dùng thuốc của Lộ Dao rất độc đáo, trình bày phân tích sâu sắc
thấu đáo, thành thử số sách này bây giờ được các đại phu khá xem trọng.
Nhưng rất ít người biết, số bản thảo y học này phần lớn do thanh niên
không rành y thuật trước mắt đây đích thân sao chép lại từng câu từng
chữ từ bản gốc.
Lúc trước Phó Thu Nhiên từng mời Diệp Thù viết
lời tựa trước khi in ấn, Diệp Thù thoáng suy nghĩ, trong lòng hoài cảm,
nhấc bút viết lời tựa không phù hợp với văn phong xưa nay của mình. Cả
phần lời tựa chỉ có một câu: xuân phong lưu thủy tiêu tẫn niên thiếu,
tuế tuế đẳng nhàn tà dương phương thảo.
Xuân phong và lưu thủy
mang đi năm tháng thanh xuân nhưng cỏ cây trên đường cổ ngoài thành vẫn
còn như cũ, chưa từng thay đổi, không biết người năm xưa độc hành trên
đường cổ giờ ở phương nào. Một câu này, không biết ông viết cho tiểu cô
nương thiên phú cực cao lại nghiến răng nghiến lợi tranh cãi với một đám lão đại phu xem thường thân phận nữ tử, khinh thường nàng trẻ tuổi, hay là viết cho thanh niên trước mắt dồn hết tình ý sâu nặng vào tận đáy
lòng, ngày qua ngày thay thê tử làm chuyện nên làm.