- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 97: Tình khách đường kim cổ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Nguyên Thuận Đế năm Chí Chánh thứ sáu, tháng giêng, Quản Thành.
Năm nay khí trời ấm lên khá trễ, mười lăm tháng một vừa mới qua, phần lớn phương bắc tuyết tích lũy cả mùa đông vẫn chưa tan đi. Hai ngày nay thời tiết lại lạnh trở lại, tuyết rơi đã nửa ngày. Lúc này sắc trời sắp đen lại, gió bắc đem theo tuyết lông ngỗng bay múa lả tả khắp nơi. Ngoại thành Quản Thành, trên đường không còn người đi nữa, tuyết lớn lấp hết quan đạo bằng phẳng.
Một bên quan đạo có một khách điếm không lớn lắm. Khách điếm chia làm hai tầng, tầng trên ở trọ, sảnh đường tầng dưới mở quán rượu, kiêm bán ít đồ ăn. Thức ăn thì không tới mức mỹ vị nhưng rất rẻ. Lúc này bên ngoài khách điếm tuyết bay lả tả, trong khách điếm bếp lò hừng hực, ánh lửa bập bùng, khá là ấm áp. Có bảy tám người vì gió tuyết cản trở mà dừng chân ở đây tụ tập một chỗ, chọn vài món ăn, đang nghe một ông lão thuyết thư kể chuyện. Ông lão này kể chuyển trầm bổng khá là xuất sắc, mọi người liên tục khen ngợi, ngay cả chưởng quầy cũng sán lại nghe.
Ông lão kể khá hào hứng: “Cái này nói thì trễ lúc ấy rất nhanh, chỉ thấy Võ Đang tam hiệp Du Đại Nham vung đao lên, một chiêu Hoành Phê chém thẳng xuống eo Thành Côn. Mà Thành Côn kia cũng rất được, eo lão cứ như rắn nước mềm nhũn linh hoạt, vặn một cái liền tránh ra. Thành Côn chưa rút lui về bên trái, thì thấy Trương tứ hiệp Trương Tùng Khê kế bên Du tam hiệp xách Thục Đồng côn…”
Nói chưa xong thì nghe cửa khách điếm bị đẩy ra két một tiếng, mọi người đều không ngờ thời tiết như vậy còn có khách, đồng loạt nhìn qua. Chỉ thấy từ ngoài cửa có hai nam tử đi vào. Người đi trước là một hán tử gầy gò chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi góc cạnh vuông vắn, một thân áo choàng xanh xám đầy bông tuyết. Người đi sau là một thanh niên chừng hai bảy hai tám, mặt mũi tuấn tú, lúc này đang quay người đóng cửa khách điếm.
Chưởng quầy vội vàng tiến lên: “Nhị vị nghỉ chân ăn lót dạ hay ở trọ? Trời tuyết lớn thế này lạnh hỏng rồi đi? Tiểu nhị mau mang trà nóng lên!”
Hai người lau mặt sạch sẽ, thanh niên nọ nói với chưởng quầy: “Chúng ta nghỉ chân, phiền chưởng quầy cho hai bát mì nóng, một xửng bánh bao, thêm hai cân thịt bò muối.”
“Có ngay. Có điều khách quan à, gió tuyết lớn thế này, xem ra đêm nay cũng không ngừng rơi, lạnh chết người. Nhị vị vẫn nên ở lại tiểu điếm nghỉ một đêm đi, sáng sớm mai lên đường cũng không muộn.”
Tuy chưởng quầy tính kiếm chút tiền nhưng cũng có lòng tốt, thời tiết thế này quả thật không thích hợp lên đường. Hai người bên này cởi áo choàng đầy tuyết ra, rũ áo vắt lên một bên, chưởng quầy nhìn mà không khỏi ngây ra. Thời tiết đóng băng cả giọt nước thế này, bên dưới áo choàng của hai người lại chỉ mặc một lớp trường bào đơn hơi dày, chưởng quầy nhìn không thôi là thấy lạnh rồi, bỗng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình đúng là ngu ngốc, nhất thời ngẩn ra.
Thanh niên kia lắc đầu khẽ đáp: “Huynh đệ chúng ta gấp gáp lên đường, đa tạ ý tốt của chưởng quầy.”
Dường như chưởng quầy cũng đã nhận ra tuy hai người này ăn mặc bình thường nhưng phong thái đi đứng có vẻ không phải người tầm thường, biết việc của khách đừng nên nhiều lời, vì thế cao giọng vâng dạ, tự mình đi chuẩn bị.
Bên này bảy tám người khách nghe kể chuyện thấy hai người yên lặng chọn chiếc bàn dựa sát tường mà ngồi, hoàn toàn không có ý quấy nhiễu người chung quanh thì cũng không chú ý nữa, giục giã ông lão kể tiếp. Nhưng ông lão thì quan sát hai người nhiều hơn một chút, thấy gương mặt hai người tuấn tú, xách theo cái bọc dài dài có vẻ là binh khí, dáng vẻ khá giống với người của bang phái giang hồ, không kềm được tò mò. Song người nghe kể thì không để ý, cứ giục giã ông kể tiếp, ông lão mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục kể chuyện ban nãy.
“… Thành Côn kia là kẻ khó giải quyết, có điều Võ Đang tứ hiệp cũng là nhân vật vang dội võ lâm, chỉ thấy chiêu cuối cùng này Võ Đang tứ hiệp bốn hóa thành một, mượn lực đả lực đẩy một chiêu như sấm sét của Thành Côn trở về! Đương trường làm Thành Côn bị chưởng lực của mình đánh hộc máu. Lúc này cô nương vừa nãy lại từ đằng sau bốn người bước ra, thong dong đứng trước mặt Thành Côn, cất giọng lảnh lót hỏi lão: ‘Thành Côn, chịu cá phải chịu thua, lão đã thua thì phải tuân theo ước định của chúng ta mới được! Thuốc ở đây, lão uống hay không uống?’ Thành Côn đời nào chịu? Căm hận nói: ‘Lão phu tung hoành nửa đời, há để con nha đầu vô danh ngươi làm nhục?!…”
Nói chưa dứt, một người trong đám đã không nhịn được hỏi: “Cô nương kia rốt cuộc có lai lịch gì? Thuốc đó từ đâu ra?”
Ông lão cười đáp: “Ngài nghe lão nói tiếp là biết.” Nói rồi tiếp tục quay lại câu chuyện ban nãy.
Không ai chú ý, hai người ngồi ở chiếc bàn dựa vào tường nghe chuyện này xong, thần sắc khá lạ lùng. Mà thanh niên kia càng nghe, hình như vẻ mặt càng lúc càng kỳ cục, bàn tay đặt trên bàn siết thành quyền, hơi cúi đầu, ánh mắt lấp loáng, nửa vui nửa buồn, cuộn trào mãnh liệt bên dưới vẻ bề ngoài không mảy may dao động.
Chuyện xưa bây giờ biến thành chuyện lạ lưu truyền thế gian, một đồn mười mười đồn trăm, đã không còn giữ nguyên gốc ban đầu nữa song một nụ cười một cái nhăn mày của người ấy ngày trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chưa từng nhạt đi, cũng chưa từng thay đổi. Thanh niên bỗng cảm thấy tay mình nóng lên, ngẩng đầu thì thấy nam tử trung niên lặng thinh không nói, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay siết lại của chàng. Sư huynh xưa nay nghiêm nghị ít lời, mặt mày luôn lạnh nhạt lúc này trong mắt lộ ra an ủi không lời.
Thanh niên mỉm cười với sư huynh, thấy thần sắc lo âu trong mắt chàng rốt cuộc tan đi, đẩy bát mì tiểu nhị vừa bê lên đến trước mặt sư huynh, nói khẽ: “Nhị ca, huynh dùng trước đi.”
Ngay lúc này, bỗng rầm một tiếng, cửa khách điếm bị đẩy mạnh, tuyết lông ngỗng lẫn với gió rét căm căm xộc vào, ngọn lửa trong lò sưởi lắc lư chập chờn, mấy người nghe chuyện đồng thời không mở mắt lên được, đưa tay che mắt. Chỉ thấy bốn năm người tay chân lúng túng xông vào, trên tay còn hợp lực khiêng một người. Người đi đầu thân hình dũng mãnh nhanh nhẹn rống lên: “Chưởng quầy! Chưởng quầy! Mau mang nước nóng vải trắng tới!”
Người kể chuyện và người nghe thấy người tới ai cũng cao to lực lưỡng, tay xách binh khí sáng choang, người được khiêng vào thì máu nhỏ tí tách dọc đường đều im thin thít, hoảng sợ nhìn bọn họ, không dám phát ra âm thanh nào. Nghe chuyện lạ giang hồ là một chuyện, không cẩn thận đắc tội đám người giang hồ này, trường đao lấp lóa lạnh lẽo kia chém lên người lại là chuyện khác.
Chưởng quầy mở điếm đã lâu, suy cho cùng cũng gặp qua cảnh này vài lần, nơm nớp tiến lên “Vị, vị khách, khách quan này…”
“Khách gì mà khác?! Còn không mau đi?! Chậm trễ tính mạng huynh đệ lão tử, lão tử lật điếm nhà ngươi!” Trường đao trong tay đại hán rung lên, vòng sắt nơi mũi đao va leng keng làm chưởng quầy run lập cập “Dạ, dạ, đi ngay!” Nói rồi chạy biến ra sau như làn khói.
Mấy đại hán đó vội vàng ghép hai cái bàn lại với nhau, đặt người bị thương lên bàn. Chỉ thấy trên đùi và cánh tay người nọ bị chém ba đao thật sâu, máu tuôn ra như suối, không sao cầm được, nháy mắt nhuộm đỏ cái bàn. Mấy đại hán nóng ruột đỏ hoe mắt, rảy bao nhiêu kim sang dược đều bị máu cuốn trôi hết, dùng tay ra sức đè cũng vô hiệu, chỉ khiến người kia càng thêm đau đớn, rên la không ngừng.
Đang lúc khách điếm rối thành một nùi, cánh cửa mới được chưởng quầy đóng lại bị đá ra, người trong phòng giật mình, thầm nói lại là toán người nào đến đây thì thấy một hán tử ăn mặc không khác gì nhóm người vừa rồi túm một ông lão bé gầy sải bước vào trong.
Mọi người còn chưa phản ứng lại thì thấy đại hán cầm đầu ban nãy lớn tiếng: “Lão cửu ngươi tìm được đại phu rồi?!”
Hán tử được gọi là lão cửu một tay xách đại phu bị “mời” đến “Mau lên, lão mà không chữa lành cho bát ca ta, hôm nay đừng mơ tưởng từ đây đi thẳng ra ngoài!” Trong lúc nóng ruột đẩy mạnh một cái, lão đại phu bị đẩy loạng choạng, sắp ngã thì bỗng cảm giác có một lực đạo nhẹ nhàng cản thế ngã của ông, giữ vai ông đỡ ông đứng vững. Ông ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên hai bảy hai tám tuổi đỡ mình, nhỏ nhẹ: “Lão tiên sinh, không đụng trúng đâu chứ?”
Lão đại phu vốn bị dọa không nhẹ, nghe giọng người này nhỏ nhẹ nhất thời giật mình: “Không… không, không có… đa tạ công tử…”
Thanh niên lắc đầu “Không sao, ngài khám cho bệnh nhân trước đi.” Nói rồi rút tay về, quay lại bàn mình ngồi xuống.
Lão đại phu thấp thỏm nơm nớp đến trước mặt người bị thương, thấy miệng vết thương, thiên tính y giả rốt cuộc trỗi dậy, cầm hòm thuốc mang theo bên người lấy kéo ra cắt vải, dè dặt cắt quần người nọ ra, xử lý vết thương. Nhưng dù sao vết thương quá sâu, mỗi lần lão đại phu động là người bị thương lại rên la. Đám đại hán đứng bên không làm gì còn quát đại phu: “Lão già kia nhẹ chút cho ta! Không thấy huynh đệ ta đau quá à!”
Ông lão bị dọa không nhỏ, vội vàng gật đầu, tay vì thế mà không nhanh nhẹn lên được. Nửa ngày, xuất huyết chậm đi một ít nhưng vẫn không cầm máu được. Mấy đại hán kia nhìn mà sốt ruột, tai nghe huynh đệ nhà mình rên la không ngớt, nhịn không được túm lấy cổ áo lão đại phu: “Tên lang băm này rốt cuộc có biết chữa hay không?! Sao huynh đệ ta mất máu nhiều thế mà không ngừng được? Huynh ấy mà có bất trắc gì, ta tháo đầu lão xuống hầm…” Nói chưa xong đại hán chỉ thấy trước mắt hoa lên, tay trống trơn, đợi nhìn rõ, lão đại phu không duyên cớ quay lại trước người bệnh nhân, mà đứng trước mình là thanh niên mới rồi.
“Huynh đài, đừng chậm trễ lão đại phu trị bệnh.”
Đại hán thấy có người ra quản chuyện không liên quan đến mình, khá là giận dữ, đẩy một chưởng về phía thanh niên: “Ngươi ở đâu ra? Dám quản chuyện của lão tử?” Một chưởng này của gã lực đạo khá nặng, ai ngờ đánh lên người thanh niên như trâu đất rớt xuống biển, toàn bộ tan biến. Đại hán kinh hãi, không tin có tà lại đột ngột tống mạnh một chưởng nữa nhưng thân hình thanh niên kia không hề nhúc nhích, bình thản đứng ở đó.
Đại hán lạnh người, tưởng đối phương tới kiếm chuyện, rung trường đao leng keng “Tiểu tử! Ngươi thật tình tìm rắc rối lão tử thành toàn ngươi!” Lúc này hán tử bị gọi lão cửu cũng dấn lên rút binh khí ra hỗ trợ. Song không nghĩ binh khí còn chưa tuốt ra thì tay chợt tê rần, gần như trong chớp mắt, binh khí của mình đã không biết đi hướng nào, đợi định thần nhìn lại, thì thấy một tay thanh niên kia bắt lấy binh khí của mình đặt ở một bên. Đại hán cả kinh, gã vốn tên Nghiêm Tam Tiêu, là trại chủ Thái Hồ trại, cũng là nhân vật thành danh nhiều năm trên giang hồ, hành tẩu giang hồ nhiều năm nhưng lần đầu tiên bị người dùng thủ pháp nhanh như thế đoạt binh khí trong tay, thậm chí nửa phần hoàn thủ cũng không có. Đang cắn răng kinh ngạc không thôi thì nghe thanh niên kia nói: “Đại phu trị bệnh có cách thức của mình, các hạ như vậy không sợ làm lỡ bệnh nhân sao?”
Nghiêm Tam Tiêu tuy không biết thanh niên này và hán tử cao gầy bên cạnh từ đâu tới nhưng riêng thủ pháp tay không bắt binh khí nhẹ bẫng này là biết luận võ công mình tuyệt đối không có phần thắng, song nhất thời không xuống nước được, tiến thoái lưỡng nan. Lúc này một người nãy giờ vẫn đứng đằng sau tiến lên nói nhỏ với gã: “Lão đại, người này hình như không có ác ý, thương thế lão bát quan trọng hơn.” Bấy giờ Nghiêm Tam Tiêu mới căm hận trừng thanh niên kia một cái, sải bước chạy tới bên bàn.
Lúc đó lão đại phu đã xử lý xong những vết thương khác, chỉ có vết thương trên đùi là chảy máu ồ ạt, vừa rắc kim sang dược lên liền bị trôi đi, không sao ngừng được. Mắt thấy một bình kim sang dược sắp rắc hết mà vết thương vẫn không khá hơn, lão đại phu vừa bất lực vừa kinh hồn bạt vía, sợ Nghiêm Tam Tiêu không hài lòng lại xách cổ áo ông lên. Đúng lúc này, bỗng ông nghe thanh niên kia lên tiếng: “Lão tiên sinh, ông thử cái này xem.” Nói rồi đưa một cái bình sứ màu xanh ngọc đưa cho ông.
Lão đại phu bán tín bán nghi nhận lấy, mở nút ra ngửi, mùi thơm ngọt mát tỏa ra bốn phía. Kinh nghiệm của ông khá phong phú, vừa ngửi đã biết là thuốc ngoại thương cực tốt, bèn giữ bình, rắc bột phấn trắng lên đều khắp vết thương. Thuốc vừa bôi lên quả nhiên lập tức thấy công hiệu, gần như không tới một chung trà máu đã cầm lại, mọi người nhìn mà há hốc mồm. Lão đại phu nhanh nhẹn băng bó vết thương, nói với Nghiêm Tam Tiêu cầm đầu: “Vị… vị đại gia này, vết thương của y đã xử lý ổn thỏa rồi, đều là ngoại thương, không đáng ngại. Lão viết hai đơn thuốc, sau này mỗi ngày dùng thuốc đơn đầu bôi ngoài da, đơn sau uống là được. Nửa tháng sau sẽ lành.”
Nghiêm Tam Tiêu thấy huynh đệ nhà mình không sao mới đổi sắc mặt. Mặc kệ lão đại phu và thanh niên kia, hấp tấp tìm người khiêng huynh đệ mình lên phòng khách trên lầu.
Bên này lão đại phu viết đơn xong đưa cho chưởng quầy, quay đầu nhìn thanh niên thì thấy chàng đang dùng cơm cùng hán tử trung niên cao gầy nãy giờ chưa hề nói chuyện bèn tiến lên chắp tay với thanh niên nọ: “Hôm nay vị công tử này giải vậy giúp tiểu lão, lão tạ ơn công tử giúp đỡ.” Nói rồi khom người vái.
Thanh niên vội vàng đứng dậy đáp lễ “Lão trượng không cần khách sáo, tại hạ cũng chỉ dốc hết sức mọn mà thôi.”
Lão đại phu lúc này đã hoàn hồn khỏi cơn hoảng sợ, thấy thanh niên ôn hòa lễ độ không khỏi tò mò bèn hỏi: “Lão thấy thuốc của công tử vừa rồi rất có ích nhưng lão lại chưa gặp bao giờ, dám hỏi có phải thuốc ngoại thương hay mà công tử tự chế không? Tiểu lão có thể thỉnh giáo một hai chăng?”
Thanh niên nghe xong ngẩn người, khẽ cúi đầu, chốc lát chậm rãi lắc đầu nói khẽ: “Tại hạ không rành y thuật, thuốc này phối chế theo phương thuốc nội tử soạn ra.”
Lão đại phu nghe xong sửng sốt tròn mắt, không ngờ phương thuốc tuyệt diệu này do nữ tử chế ra.
Thanh niên thấy thần sắc ông cũng không giải thích nhiều, nói khẽ: “Nếu lão trượng có hứng thú có thể tham khảo cuốn Ngoại Thương Bổn Phổ Phương mới xuất bản năm ngoái, trong sách có ghi đầy đủ.”
“Ngoại Thương Bổn Phổ Phương…” Lão đại phu lẩm bẩm đọc lại, không khỏi xuất thần.
Thanh niên bị rầy rà một bận như thế, nhìn cơm trước mặt không biết vì sao nuốt không trôi nữa, ngồi yên ở đó, thần sắc không chừng. Hán tử trung niên thấy thế, biết sợ là giờ chàng không có khẩu vị, vỗ vai chàng, gọi tiểu nhị tới tính tiền, lại gói kỹ bánh bao và thịt muối bỏ vào bọc, liền đó kéo thanh niên xách bọc khoác áo ngoài lên, đội gió tuyết đi ra khách điếm, hai người cưỡi ngựa nhắm hướng bắc mà đi.
Lúc này trong phòng hai mắt lão đại phu chợt sáng lên, như sực nhớ ra gì đó, giọng nói già nua lộ ra chút hưng phấn: “Ngoại Thương Bổn Phổ Phương, đó chẳng phải là tên sách của Kim Lăng Lộ đại phu sao?!” Nói rồi nhìn quanh bốn phía, sớm đã không còn bóng dáng hán tử trung niên và thanh niên kia đâu nữa “Nội tử? Mấy năm nay chẳng hề nghe nói tin tức Lộ đại phu, cô nương này thành hôn lúc nào vậy?”
Người thuyết thư ở bàn bên nãy giờ vẫn dỏng tai để ý bên này, nghe mấy chữ “Kim Lăng Lộ đại phu” đột nhiên đầu óc lóe lên, há miệng hỏi: “Đại phu, ngài nói Kim Lăng Lộ đại phu, có phải họ Lộ tên Dao, là một nữ đại phu không?”
Lão đại phu không rõ vì sao họ có phản ứng lớn như thế, nhíu mày đáp: “Lộ Dao? Ừ, chính là nàng. Vốn dĩ tiếng tăm cô nương này rất vang dội nhưng không biết vì sao mấy năm nay bặt vô âm tín, chỉ có bệnh án sách vở của nàng in ấn hàng năm chứ không nghe tin tức gì khác về nàng, chẳng lẽ là vì thành hôn? Người này là ai…”
Dứt lời, người thuyết thư dường như nhớ ra gì đó, không nhịn được đuổi theo ra cửa, đưa mắt nhìn nhưng bóng dáng hai người kia không còn thấy đâu, chỉ có hai hàng móng ngựa in trên tuyết dọc theo hướng bắc mất dấu ở cuối quan đạo.