- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 89: Tam tiêu loạn âm dương
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ân Lê Đình khác với Lộ Dao, chàng xuất thân Võ Đang, từ nhỏ đã được Trương Tam Phong và các vị sư huynh tận tâm dạy dỗ, tuổi tuy nhỏ nhưng kiến
thức võ học quả thật không cạn. Đọc lướt qua tâm pháp này một lần liền
nhận ra công phu này cực kỳ cao minh, thậm chí không thua gì Võ Đang Cửu Dương công. Sách này hành văn không dài, khiến chàng cao hứng nhất là
sách này có một chương riêng là “Phẩm trị thương.” Đọc một lượt, Ân Lê
Đình cao hứng vô cùng: “Tiểu Dao, tâm pháp này cao minh vô cùng! Tâm
pháp phẩm trị thương muội có biết không? Dùng phương pháp ghi trong này, huynh có thể giúp muội hóa giải hàn khí trong kinh mạch.”
Lộ
Dao thấy Ân Lê Đình hưng phấn như thế, vô tội chớp chớp mắt, càng đoán
chắc đưa tâm pháp này cho Ân Lê Đình là đúng. Chàng liếc vài cái, lĩnh
hội phỏng chừng so với mình tự luyện mấy năm còn nhiều hơn, bởi vì thậm
chí nàng còn không nhớ trong sách có chữ “phẩm trị thương” gì gì đó
không nữa.
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao sờ mũi, vẻ mặt vô tội là biết
nhất định nàng chưa từng đọc xong sách này. Nhìn bộ dạng lè lưỡi của
nàng, mỉm cười sờ đầu nàng, giải thích: “Không hiểu cũng không sao,
huynh giải thích cho muội nghe là được, phẩm này rất đơn giản không khó
học.” Nói rồi sóng vai ngồi cùng Lộ Dao, để nàng dựa vào vai mình, quấn
da cừu kín mít, liền đó bắt đầu đọc từng câu từng chữ giảng giải phương
pháp vận hành kinh mạch trong phẩm đó cho Lộ Dao nghe. Lúc chàng dạy Mai Hàn Hề, kế thừa phong cách nghiêm khắc của Du Liên Châu năm xưa dạy
chàng võ nghệ, lúc đó Lộ Dao nhìn không chớp mắt. Bây giờ dạy Lộ Dao,
ngược lại có hơi giống như dỗ trẻ con, từng câu từng chữ, chỉ sợ nàng
không hiểu, nhỏ nhẹ tỉ mỉ giảng giải.
Lộ Dao tu luyện nội công
nông cạn là vì sách này nàng đọc cứ như lạc trong sương mù, không phải
ngu dốt. Bây giờ Ân Lê Đình giảng giải tất tật, đi sâu vào nội dung, hơn nữa Lộ Dao không hiểu là hỏi, thành thử mới qua buổi trưa, nàng thật sự rành mạch phẩm trị thương này.
“Lấy tu vi nội lực của Tiểu Dao
mà nói, nhất thời nửa khắc chưa hóa giải hoàn toàn hàn khí trong người.
Chúng ta y theo phương pháp trong sách, huynh đưa chân khí của mình vào
Thiếu Âm tâm kinh và Thái Âm phế kinh của muội, giúp muội dẫn dắt chân
khí như trong sách ghi lại, đánh tan các nơi kinh mạch, lại dùng phương
pháp tan khí là được.” Nói rồi khe khẽ vỗ vỗ an ủi Lộ Dao hãy còn do dự: “Tiểu Dao, muội đừng lo lắng sợ hãi. Lúc trị thương hai tay chúng ta
không rời, muội vận hành chân khí có vấn đề gì, huynh có thể biết liền,
từ đầu đến cuối huynh đều giúp muội, sẽ không để một mình muội làm.”
Lộ Dao nghe Ân Lê Đình nói, tư lự nửa ngày, mở miệng cười: “Lục ca, biện pháp này… khụ, tốt thì tốt, nhưng có một vấn đề…”
“Vấn đề gì?”
“Vấn đề là… bây giờ bụng muội đói rồi… chúng ta, khụ, có thể kiếm thứ gì đó… khụ, ăn trước không?”
Ân Lê Đình đỡ nàng nằm xuống: “Được, muội nghỉ trước đi, huynh đi rồi về. Muội muốn ăn gì?”
Lộ Dao đang định nói thì nghe mấy tiếng phành phạch nho nhỏ, một con bồ
câu đưa thư bay vào, rơi trên khung cửa. Ân Lê Đình nhận ra bồ câu Thu
Linh trang, thò tay bắt, tháo ống trúc trên chân bồ câu xuống, móc ra
một cuốn giấy đưa cho Lộ Dao. Trên giấy chỉ có hai hàng chữ, Lộ Dao đọc
xong cười với Ân Lê Đình: “Lục ca… khụ khụ, đồ ăn tự mình đưa tới cửa
rồi…”
Ân Lê Đình nghe xong theo bản năng nhìn con bồ câu khá là
múp míp kia, nghĩ bụng kêu Lộ Dao kê một đơn dược thiện đi hầm, ngược
lại có thể bồi bổ thân thể. Ai ngờ con bồ câu bỗng nhiên gù gù một
tiếng, vỗ cánh phành phạch nhảy từ trong tay Ân Lê Đình đến bên gối Lộ
Dao, nguẩy mông về phía chàng. Lộ Dao vỗ vỗ con bồ câu, cười nói: “Khụ,
không phải nó… là đồ Hồng thúc đưa tới, khụ khụ… bây giờ đang ở trước
trận bát quái ngoài cốc.”
Bấy giờ Ân Lê Đình mới hiểu, hẳn là
mấy ngày trước Phó Thu Nhiên nhận được thư Lộ Dao, vội vàng phái người
tới. Chàng dém chăn lại cho Lộ Dao đàng hoàng “Tiểu Dao muội nằm yên đi, huynh ra ngoài cốc dẫn họ vào.”
Lộ Dao gật đầu, nhìn chàng thi
triển khinh công đi mất. Ngoảnh đầu, nhìn thư trên giường, khẽ than một
tiếng chau đôi mày thanh tú lại. Mấy ngày nay nàng đã cảm giác được hàn
khí khiến kinh mạch vận hành càng lúc càng trì trệ, thuốc kim đã không
còn tác dụng. Càng khiến nàng lo âu là, hàn khí do lan tỏa trong kinh
mạch mà trở nên mỏng manh ban đầu bây giờ lại mơ hồ có xu thế càng lúc
càng dày đặc. Ân Lê Đình không hiểu y đạo, cũng không dám dùng chân khí
áp chế chỉ lực của Huyễn Âm chỉ, vì thế không hề phát hiện dấu hiệu nhỏ
xíu này. Nàng cũng không muốn để chàng lo, thế nên vẫn một mực không
nói. Mới rồi biện pháp Ân Lê Đình nói, trước mắt xác thực là biện pháp
duy nhất. Có lẽ bởi vì nàng là y giả, vẫn luôn tôn sùng kim thuốc, lần
đầu tiên dùng biện pháp loại này trị thương, đáy lòng thật sự không nắm
chắc, theo bản năng cảm thấy hơi bất an.
Bên này, động tác của
Ân Lê Đình cực nhanh, chớp mắt đã ra tới ngoài cốc, quả nhiên thấy quản
gia Phó Hồng của Thu Linh trang dẫn người tới, khiêng mấy rương to chờ
bên ngoài trận bát quái. Thấy Ân Lê Đình tới, Phó Hồng tiến lên hành lễ
“Phó Hồng bái kiến Ân thiếu hiệp.”
Ân Lê Đình vội vàng đáp lễ “Phó quản gia chớ khách sáo.”
“Trang chủ trên đường Sơn Đông nhận được thư đại tiểu thư viết, lập tức phái
lão phu đưa đồ tới trước, bản thân trang chủ dẫn tùy tùng lên núi Côn
Luân.”
Ân Lê Đình đang dẫn người xuyên qua bát quái trận, nghe
lời Phó Hồng trong lòng lấy làm lạ: “Núi Côn Luân? Vì sao giờ khắc này
Phó huynh lại đi Côn Luân?”
Phó Hồng đáp: “Trang chủ nửa đêm đi
gấp, không giải thích với lão phu, chỉ nói gặp đại tiểu thư thì nói như
thế, đại tiểu thư tự hiểu.”
Ân Lê Đình gật đầu, lại nghe Phó Hồng hỏi: “Ân thiếu hiệp, đại tiểu thư hiện giờ nàng… sao rồi?”
“Trước mắt hàn khí Huyễn Âm chỉ lan khắp kinh mạch toàn thân, tuy không khó
chịu bằng lúc nó tụ lại một chỗ nhưng nhất thời cũng không hóa giải
được. Ta từng dùng nội công áp chế nhưng hàn khí này càng áp càng mạnh,
phát tác càng lợi hại hơn. Có điều bây giờ Tiểu Dao và ta tìm được biện
pháp đánh tan hàn khí trong tâm pháp bổn môn của nàng rồi, nếu cách này
hữu dụng, ước chừng năm ba ngày là có thể đuổi sạch hàn khí trong kinh
lạc.”
Phó Hồng nghe xong thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Lão phu nói đại tiểu thư hành y tế thế cứu vô số người tất được ông trời phù hộ, sao không chữa được bệnh mình chứ?”
“Phó quản gia đừng lo, Lê Đình sẽ giúp Tiểu Dao xua tan hàn khí.”
Phó Hồng nhìn người thanh niên tuấn tú hiền hậu trước mắt, cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt dồn lên một cục “Yên tâm yên tâm, có Ân thiếu hiệp ở
đây, lão phu đương nhiên yên tâm rồi.” Nói rồi chuyển đề tài “Ân thiếu
hiệp cũng đừng gọi lão là Phó quản gia nữa, gọi ta một tiếng Hồng thúc
như đại tiểu thư đi.”
Ân Lê Đình ngẩn ra, Phó Hồng cười nói:
“Thời gian trước trang chủ thông báo cho các quản gia chủ quản Thu Linh
trang, nói ngài là cô gia tương lai của Thu Linh trang, bình thường nếu
có bất cứ sai phái, truyền thư gì thì cũng giống như lời của ngài ấy và
đại tiểu thư.” Nói rồi cười hà hà vuốt râu, nhìn Ân Lê Đình vùi đầu bước mau như trốn, lòng than thầm Từ Thiên nói không sai chút nào: tuổi trẻ
thật là tốt.
Lúc Phó Hồng thông báo Phó Thu Nhiên đi Côn Luân
cho Lộ Dao hay, Lộ Dao cau mày đủ một nén nhang. Hồi lâu rốt cuộc hiểu
được, ắt là Thu Nhiên nhắm tới Cửu Dương chân kinh rồi. Cái loại bất an
nơi đáy lòng bỗng nhiên càng đậm. Nếu Cửu Dương chân kinh bị Thu Nhiên
lấy được thật, cả câu chuyện vốn có của nó hoàn toàn thay đổi rồi. Song
nàng cũng hiểu, nếu hôm nay đổi lại là Thu Nhiên bị thương, nàng cũng sẽ chạy thẳng tới Côn Luân, còn hơi đâu quản xem về sau thế nào? Song hiện tại đã có cách khác hóa giải hàn khí trong cơ thể, vậy xem ra Cửu Dương chân kinh vẫn nên ở tại nơi nó nên ở thì hơn, bằng không tương lai sợ
rằng rắc rối không nhỏ. Trong lòng quyết định tối nay dựa theo cách trị
thương ghi trong sách, chỉ cần thấy công hiệu lập tức gửi thư cho Thu
Nhiên.
Phó Hồng dẫn người đưa tới vật dụng hàng ngày, nhất là
các loại da điêu lông cừu đặc biệt giữ ấm, từ áo choàng phủ ngoài cho
tới chăn ấm gối mềm không thiếu một món. Còn thêm một lượng lớn dược
liệu và thuốc đã chế, kê ra thành danh sách để Lộ Dao kê đơn bốc thuốc
mà dùng. Gia bộc Thu Linh trang làm việc cùng một phong cách, mấy sai
vặt nhanh tay nhanh chân quét tước sạch sẽ phòng ốc để không nhiều năm,
sắp xếp đồ đạc đàng hoàng xong, tất cả lẳng lặng lui ra.
“Đại tiểu thư, có cần giữ lại mấy người chăm sóc lo liệu không?”
Lộ Dao vừa hớp từng ngụm canh nước gừng tía tô giải hàn vừa lắc đầu, nói
khẽ: “Không cần. Để họ về thành Gia Hưng đi. Chỗ này cũng không dư phòng ở bao nhiêu, huống chi trời lạnh, đừng để… khụ khụ, rét cóng. Nếu có
việc, ta gửi bồ câu truyền tin cho Hồng thúc ngài là được.”
Đương nhiên Phó Hồng rành thói quen không thích người khác ra vào chỗ ở của
nàng, xưa giờ có thể tự mình lo liệu, lại thêm Ân Lê Đình trông chừng,
thế là cũng không nói nhiều, ăn cơm xong liền dẫn nhóm sai vặt ra cốc về thành Gia Hưng.
Bên này Lộ Dao mong ngóng gọi Thu Nhiên trở về, Ân Lê Đình càng không muốn trì hoãn thương thế của Lộ Dao, thấy giờ
tinh thần nàng khá lên, bèn tỉ mỉ nhắc lại phương pháp trị thương ghi
trong sách cho Lộ Dao một lần, hai người liền xếp bằng ngồi đối diện
nhau, hai tay dán nhau, dùng cách thức này vận hành nội lực. Lộ Dao cảm
giác được nội lực ấm nóng của Ân Lê Đình chậm rãi rót vào từ Thái Âm phế kinh và Thiếu Âm tâm kinh của nàng, từng chút một xâm nhập, tản vào
giữa hàn khí trong kinh mạch, vòng quanh lui tới. Hàn khí ngoài cùng quả nhiên như trong sách ghi lại, từ từ yếu đi, không tới một lát, gò má và cánh môi nhợt nhạt mấy ngày nay của Lộ Dao cũng khôi phục ba phần huyết sắc nhờ nội tức khá dần. Hai người mừng rỡ trong dạ, Ân Lê Đình vẫn
không dám sơ ý rót từng chút nội lực Võ Đang Cửu Dương công của mình
vào. Dần dần, nội lực hai người giao hòa càng tiếp cận đan điền và tâm
mạch, Ân Lê Đình liền cảm nhận được càng đẩy càng cật lực, ắt hẳn hai
nơi này là chỗ hàn khí tập trung dày nhất. Ân Lê Đình cảm nhận được nội
tức Lộ Dao run lên, hơi loạn, hạ giọng: “Tĩnh tâm, ngưng thần.” Dứt lời
nội lực thoáng chậm lại, để Lộ Dao có công phu điều tức một lát, kế đó
lại đẩy nội lực vào tiếp. Ai biết vừa đẩy, Ân Lê Đình phát hiện dường
như nội lực trong người Lộ Dao trống không, chỉ còn lại hàn khí căm căm
lưu chuyển khắp nơi. Chàng cả kinh, nếu bản thân Lộ Dao không có nội lực che chở, tâm mạch và đan điền tất bị hàn khí đả thương rất nhanh. Vì
thế chàng bất chấp mọi thứ, cấp tốc dốc nội lực phong kín hàn khí dày
đặc, lại cảm thấy hàn khí vốn luôn yên ổn giờ lại bắt đầu có xu thế
kháng cự. Cái này hai người hoàn toàn không ngờ tới, mặt Lộ Dao tái
xanh, kinh mạch vận hành bị hàn khí đảo loạn, cả miệng cũng mở không ra. Ân Lê Đình biết nếu giờ nội lực mình hơi yếu đi một chút, hàn khí kia
tránh thoát sẽ chấn thẳng vào tâm mạch Lộ Dao, với cường độ hàn khí bây
giờ, sợ rằng sẽ lập tức đoạt mạng Lộ Dao. May mà chàng tu tập hơn hai
mươi năm, nội công khá tinh thông, không thối lui nửa phần nội lực,
không nhanh không chậm từng li từng tấc bám lấy hàn khí đương xao động,
chiếu theo phương pháp trong sách điều giải xua tan nó. Mới đầu, thời
gian một chung trà tuy khó khăn nhưng vẫn có thành tựu, có điều thời
gian trôi đi, sắc mặt Lộ Dao càng lúc càng khó coi. Ân Lê Đình lo kéo
càng lâu Lộ Dao càng khó kiên trì, Lộ Dao cũng hiểu được. Giằng co điều
tức chốc lát sau, Lộ Dao dẫn dắt Ân Lê Đình tập trung mười thành nội lực chậm rãi xâm nhập đan điền của mình, chỉ mong tiêu trừ hàn khí tập
trung dày nhất ở đây. Chưa từng nghĩ trong khoảnh khắc ấy, hàn khí vốn
xao động bỗng nhiên mạnh mẽ hẳn lên, thình lình đối chọi với nội lực hòa hoãn của Ân Lê Đình, thế mãnh liệt chưa từng thấy. Ân Lê Đình kinh hãi
tột độ, chưa kịp hiểu được nguyên do, chỉ cảm giác nội lực bỗng dưng
biến mất trước đó của Lộ Dao đột ngột xông lên, chen lẫn hàn khí mãnh
liệt, nặng nề va chạm với nội lực hai nơi đan điền và tâm mạch của Lộ
Dao. Lòng Ân Lê Đình lập tức chùng xuống, mười thành nội lực của mình va chạm với hàn khí nội lực của Lộ Dao ở hai nơi đan điền và tâm mạch
không có sức kháng cự, dừng nói Lộ Dao, dù là cao thủ đương thời cũng
tuyệt đối không chịu nổi. Bất chấp bản thân phun ra một búng máu lên
giường, Ân Lê Đình vội vàng đỡ Lộ Dao ngồi đối diện, chỉ thấy lúc này
nàng đã hôn mê, hàn khí bốn phía hơi thở như tơ, mặt xám như tro tàn.
“Tiểu Dao!” Lần đầu tiên trong đời Ân Lê Đình biết được cảm giác kinh hoàng đến độ tan nát ruột gan là gì.