- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 47: Chớ phí hoài năm tháng thanh xuân
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Nghỉ ngơi một đêm, Du Liên Châu và Ân Lê Đình, Lộ Dao chia tay nhau. Du Liên Châu đi hướng tây tới Duyên Bình, Lộ Dao và Ân Lê Đình tiếp tục theo
hướng bắc tới Ninh Xuyên. Trước khi đi, Du Liên Châu và Ân Lê Đình là sư huynh đệ bao nhiêu năm, chỉ một ánh mắt chứa đầy dặn dò quan tâm cho
nhau là đủ hiểu. Lộ Dao đưa cho Du Liên Châu một xấp giấy dày cộp, nói
là phương pháp điều dưỡng cho Du Đại Nham, dặn Du Liên Châu chuyển lời,
nếu thiếu một điều, đợi đến mùa đông chỗ gãy xương ở tay chân đau nhức
khó chịu, nàng tuyệt đối “thấy chết không cứu”. Du Liên Châu biết trước
giờ nàng nói chuyện độc miệng, thật ra là quan tâm thân thể tam đệ Du
Đại Nham, vì thế gật đầu với nàng, lại mỉm cười nhìn Ân Lê Đình một cái, lên ngựa ra roi phóng đi.
Du Liên Châu vừa đi, Lộ Dao lấy khuỷu
tay huých Ân Lê Đình. Ân Lê Đình thấy nàng cười gian, không nhịn được
hỏi “Sao vậy? Cười gì thế?”
Ánh mắt Lộ Dao lấp loáng, cười nói
“Du nhị ca huynh sợ nhất đi rồi, chim sổ lồng được rồi há? Lần này phải
chơi đùa một trận cho đã mới được.”
Ân Lê Đình nghe xong mỉm cười “Nhị ca ngoài mặt không hay cười nói, thật ra trong lòng rất quan tâm chúng ta.”
Lộ Dao khịt mũi, phẩy tay “Được rồi, Ân lục hiệp huynh là bé ngoan, ta thì không. Năm đó nếu không phải Nhược Trường tính trước, ta và Thu Nhiên
dám chắc quậy lật trời luôn. Bây giờ dù sao cũng còn lâu mới tới Trung
Thu, Thu Nhiên còn đang bận buôn bán, chúng ta về Thu Linh trang cũng
không có việc gì làm, không bằng đi dạo khắp nơi, Ân lục ca thấy sao?”
Ân Lê Đình cười nói “Ta thấy không phải ta sổ lồng mà là muội như chim sổ lồng mới đúng!”
Lộ Dao lườm chàng, phản bác “Ta đây lớn lên một cách hoang dã, chui vào lồng hồi nào?”
Ân Lê Đình nhìn bộ dạng Lộ Dao, mỉm cười không nói.
Một mình Lộ Dao ra ngoài hành y du lịch hơn năm năm, lần đầu tiên có người
đồng hành, ít nhiều gì cũng thấy mới mẻ. Càng mới lạ hơn là Ân Lê Đình.
Từ mười sáu tuổi, lần đầu tiên theo sư huynh xuống núi hành tẩu giang
hồ, đến giờ có hơn tám năm. Sau khi nhược quán, cũng có nhiều lần đi một mình, đa phần lần nào cũng đi về vội vội vàng vàng, đi cho kịp giờ, đa
số là chuyện giang hồ. Cùng Lộ Dao đồng hành, hai người thường dừng lại
mỗi nơi vài ba ngày. Hoặc là Lộ Dao chẩn bệnh miễn phí ở y quán địa
phương, hoặc là hai người du ngoạn danh lam thắng cảnh gần đó, hoàn toàn không dính líu gì tới giang hồ, tùy hứng mà làm. Mỗi lần Lộ Dao chẩn
bệnh ở y quán, chàng ở một bên nhìn Lộ Dao hỏi chẩn kê đơn. Lộ Dao sợ
chàng buồn, khuyên chàng ra ngoài dạo chơi, chàng luôn từ chối. Thực ra, chàng càng thích ngồi bên nhìn vẻ mặt nghiêm túc tập trung của Lộ Dao
hơn. Mấy ngày nay, chàng nhanh chóng nắm được những thói quen nho nhỏ
của Lộ Dao, ví dụ như trước khi bắt mạch thế nào cũng dựng ngón tay chần chừ một chút mới đặt lên thăm mạch; sau khi kê đơn theo thói quen viết
trên đơn thuốc hai chữ Lộ Dao và ngày tháng kê đơn; mỗi lần chẩn trị cho bệnh nhân nặng, thế nào cũng nói cho đối phương biết tên mình, còn an
ủi dăm câu.
Với Lộ Dao mà nói, nàng cực kỳ hào hứng có bạn đồng
hành như Ân Lê Đình. Thứ nhất, hồi trước mỗi lần trèo đèo lội suối, hễ
là nơi ngựa không đi được, nàng đều phải cõng bọc hành lý mấy chục cân
của mình. Bây giờ Ân Lê Đình ôm đồm hết, trèo qua mấy ngọn núi thậm chí
mồ hôi cũng không đổ. Thứ hai, lúc hai thuốc phải lên cao xuống thấp,
bây giờ giao cho Ân Lê Đình hết nửa. Thứ ba, trước giờ Lộ Dao gặp không
ít cảnh muốn cướp tiền cướp sắc, toàn là vẩy ** vài phát là xong, lười
động thủ. Bây giờ Ân Lê Đình chỉ cần nhích động thân hình, trường kiếm
khẽ động một chút, còn chưa đợi Lộ Dao phản ứng lại, người đối diện đã
đi đời nhà ma lăn uỵch xuống đất. Sau hai ba bận như thế, rốt cuộc Lộ
Dao chịu hết xiết, phùng mang trợn mắt giận dỗi với Ân Lê Đình: Ân lục
ca, lần sau huynh chậm chút được không? Ta còn chưa nhìn rõ chiêu thức
huynh đã kết thúc rồi! Ân Lê Đình cứ tưởng Lộ Dao muốn oán trách chàng
giành ra tay trước, nghe xong sững sờ, kế đó buồn cười ừ với nàng.
Hai người kết bạn đồng hành, càng lúc càng hòa hợp. Chỉ có một điều: Lộ Dao đánh giá quá thấp hứng thú và năng lực tám chuyện trên trời dưới đất
của nhóm các bà các cô dọc đường đi. Vốn dĩ Ân Lê Đình loáng thoáng lo
Sơn Đông Trân Huệ đường phái sát thủ tới cửa lần nữa, vì thế thường
xuyên không dám cách Lộ Dao quá xa. Có điều cứ thế, hai người cơ hồ có
thể dùng mấy chữ “ra vào có đôi có cặp” để hình dung, lại thêm nam thì
tuấn tú nhã nhặn dáng người như ngọc, nữ thì mặt mày xinh xắn miệng cười duyên dáng, đứng cùng nhau, ai cũng cảm thấy đấy là một cặp xứng lứa
vừa đôi. Thế là đi đến đâu, mỗi khi Lộ Dao xem bệnh, Ân Lê Đình luôn thu được một đống quà tặng mộc mạc vô cùng như trứng gà trứng vịt, hoa quả
tươi của nhóm bà bà, đại thúc đại thẩm, đại ca đại tẩu, kèm mấy câu nói
cực kỳ thật thà: cậu trai trẻ, vợ cậu xem bệnh cho chúng ta rất vất vả,
ít đồ này dùng bồi dưỡng cho nàng. Lộ Dao không chú ý mấy chuyện đó lắm, mãi đến một hôm, một bà cụ kéo nàng và Ân Lê Đình ra một góc, thần thần bí bí nhét cho Ân Lê Đình một túi quả dại, gương mặt đầy nếp nhăn cười
nhíu cả lại, nói cho hai người biết ăn cái này đảm bảo năm tới sẽ có một bé con bụ bẫm, lúc này mới khiến nàng nhớ ra, hóa ra so với Tôn bà bà ở Vũ Xương, núi cao còn có núi cao hơn. Từ mặt tới cổ Ân Lê Đình đỏ còn
hơn sắt nung, cứ như bị bỏng nhét túi quả vào tay Lộ Dao, bỗng nhiên cảm thấy không ổn lắm, lại giành cái túi về, không biết nên nhét vô chỗ
nào. Lộ Dao nghi nếu bây giờ cho chàng một cái xẻng, dám chừng chàng có
thể đào sâu ba thước quật cả mồ Tần Thủy Hoàng lên, sau đó chôn cái túi
này xuống lắm. Chuyện này cũng không thể trách Ân Lê Đình rụt rè e thẹn
được. Ánh mắt “ta đã từng trải” cùng với nụ cười có thể nói là “mập mờ”
của bà cụ kia, khiến cái người da mặt dày tới mực đao kiếm đâm không
thủng như nàng còn cảm thấy ngượng nữa là.
Tiễn bà cụ đi rồi, Lộ
Dao và Ân Lê Đình nhìn nhau, ánh mắt người sau đảo lịa không dám liếc Lộ Dao. Lộ Dao cười ruồi hai tiếng tỏ vẻ ngại ngần, lên tiếng “Ta nói, Ân
lục ca, ta thấy chúng ta, hơ… giả thành huynh muội thì hơn bằng không
chuyện này không xong đâu. Đợi hai chúng ta tới được Thu Linh trang,
không khéo bị đồn thành có con luôn mất.” Nói xong sờ mũi, bộ dạng như
chính mình cũng biết xấu hổ.
Mấy ngày nay Ân Lê Đình toàn bị
người ta hiểu lầm. Từ đầu tới đuôi chàng không biết nên giải thích ra
sao, càng khắc sâu câu nói lúc đầu của Lộ Dao “càng bôi càng đen” là cực kỳ có lý. Hơn nữa, tận đáy lòng, dường như chính chàng cũng đang thoáng mong chờ điều gì đó, mơ mơ hồ hồ không rõ nhưng càng lúc càng mạnh mẽ.
Bây giờ nghe giọng Lộ Dao, đang nói gì chàng gần như không ý thức được,
giọng nói trong trẻo như suối reo càng khiến chàng không dám nhìn nàng,
cứ cúi gằm xuống.
Lộ Dao biết tính Ân Lê Đình, ráng nhịn cười nói “Như thế này đi, cứ nói chúng ta là huynh muội ruột thịt, ta gọi huynh
một tiếng lục ca, huynh gọi ta…” Lộ Dao suy nghĩ một chút “Huynh gọi ta
Tiểu Dao là được rồi.”
Tiểu Dao. Ân Lê Đình cân nhắc dư vị trong lòng mấy bận, dư âm còn vang.
Hai người đi rồi dừng, dừng rồi đi, dạo đông dạo tây, cuối cùng đến cuối tháng sáu thì tới Hàng Châu.
Lúc này thời cuộc hỗn loạn, triều chính thối nát, chính lệnh không nghiêm,
mấy năm nay một dải Hoàng Hà cơ hồ binh mã loạn lạc, nạn đói khắp nơi
nhưng Hàng Châu, một trong những thủ phủ giàu có nhất Giang Nam lại vẫn
khá phồn hoa. Chỉ là thời này quân Nguyên ra oai bằng cách trừng phạt
nặng, hoành hành không kiêng kỵ, sưu cao thuế nặng, so với Hàng Châu ca
múa khắp nơi du khách nườm nượp trước kia thì kém xa. Song vô luận thế
sự ra sao, xuân đến thu đi hoa nở lá rụng mỗi năm đều đến hẹn lại lên,
từ cổ tới nay chưa từng thay đổi nửa phần. Hiện giờ vừa cuối tháng sáu,
sen hai bên bờ Tây Hồ nở rộ từng vạt từng vạt lớn, cảnh sắc động lòng
người khôn tả. Sáng sớm, mặt hồ gió mát trời trong, muôn ngàn đóa sen
uyển chuyển lay động trong gió, nở rộ e ấp, qua một đêm, hạt sương lăn
khỏi nụ hoa hồng tươi tuyệt đẹp, chỉ đưa mắt nhìn cũng cảm thấy thơm
hương.
Một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt sóng Tây Hồ
xanh ngát, chậm rãi băng qua giữa hồ sen bát ngát. Trên thuyền ngồi hai
người, chính là Ân Lê Đình và Lộ Dao đang hứng chí liền thừa lúc sáng
sớm đi chơi hồ. Ân Lê Đình mặc áo trắng ngồi ở đuôi thuyền tay cầm hai
mái chèo, nhẹ nhàng tách hoa sen hai bên ra, thuyền cứ thế xuyên qua hồ
sen đang đong đưa theo gió. Đầu thuyền Lộ Dao nửa dựa vào thuyền cực kỳ
thỏa mãn. Áo màu xanh da trời, một phiến lá sen che đầu, hai tay bận rộn lột một cái đài sen, bóc từng hạt sen xanh biếc, lộ ra hạt sen trắng
nõn bên trong, tách thành hai, móc tim sen ra, vừa ăn vừa đưa cho Ân Lê
Đình ngồi trước mặt, miệng còn khẽ ngâm nga một khúc ca dao Giang Nam.
“Tiểu Dao, muội hát bài gì thế? Nghe êm tai ghê.” Ân Lê Đình hỏi.
Lộ Dao thảy một hạt sen vào miệng, đáp “Bài này hồi trước muội ở Kim Lăng, nghe một người bạn hát. Người đó gốc ở Hàng Châu, về sau cơ duyên gặp
gỡ đi Kim Lăng một chuyến, rất thân với muội và Thu Nhiên. Khúc ca này
muội không bắt chước được giai điệu miền nam êm dịu của người đó, nếu là bản thân người đó hát còn êm tai hơn cơ. Muội học người đó hát, lần nào Thu Nhiên cũng cười muội vẽ hổ thành chó.”
Ân Lê Đình nghe xong
nói “Huynh lại cảm thấy muội hát rất dễ nghe, dường như nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy lá sen lay động trước gió.”
Lộ Dao cười khanh
khách “Nếu lục ca nghe chính người kia hát xong còn nói thế này, chừng
đó muội mới tin! Có điều nói mới nhớ, từ nhỏ huynh lớn lên trên núi Võ
Đang, làm bạn toàn là sư huynh đệ, chắc là chưa nghe nữ hài tử hát bao
giờ nhỉ?”
Ân Lê Đình gật đầu “Trong phái Võ Đang, trừ đại tẩu ra
thì toàn nam tử. Nếu nói ca hát, có nghe tiều phu đốn củi dưới núi hát
sơn ca một lần.”
Lộ Dao bỗng dưng sực nghĩ ra điều gì, vỗ trán
nói “Khoan khoan, các huynh và phái Nga Mi thân thiện như thế, chẳng lẽ
chưa nghe các cô nương Nga Mi hát bao giờ?”
Ân Lê Đình lắc đầu
“Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái tính tính nghiêm túc, môn hạ đệ tử chịu ảnh
hưởng của bà, đều nói năng thận trọng.”
Lộ Dao nghe mà nhíu mày,
nhớ tới Diệt Tuyệt sư thái qua ngòi bút Phó Thu Nhiên thuật lại, than
thở “Chẳng lẽ Diệt Tuyệt sư thái kia thời trẻ đã từng bị đả kích gì đó?
Đến ca hát cũng quản, có thể thấy người này không được bình thường, đệ
tử Nga Mi đúng là số khổ mà. Vẫn là sư phụ huynh tốt hơn, làm người hiền từ dí dỏm không hà khắc, làm đệ tử ông cuộc sống mới tốt đẹp được.”
Ân Lê Đình dở khóc dở cười nhìn Lộ Dao “Diệt Tuyệt sư thái chỉ yêu cầu
nghiêm khắc với đệ tử của mình thôi, không phải như muội nói gì đó…
huống chi công phu Nga Mi cũng có chỗ độc đáo, tiếng tăm trên giang hồ
không thể xem thường.”
Lộ Dao hừ một tiếng, khịt mũi, tỏ vẻ không tán thành “Danh hiệu gì gì đó đa số thời điểm chẳng có tác dụng gì, sư
phụ tốt mới quan trọng. Làm đệ tử trên núi Nga Mi, chắc chắn cả ngày đều phải e dè thận trọng, sợ không lưu ý một cái là bị sư phụ giáo huấn,
cuộc sống như thế không phải quá khổ sở à? Cả ngày cần phải ngoan ngoãn
vâng lời mới tiếp tục ở được. Đổi lại là muội khỏi cần học gì hết, cũng
không đi cái chỗ đó.” Nói đến đây lại nhớ tới trước lúc vào Tuyền Châu
gặp được Kỷ Hiểu Phù, tình cảnh nàng không dám về sư môn cũng không dám
về nhà, càng khẳng định ý tưởng của mình.
Ân Lê Đình nghe Lộ Dao
phát biểu, ngẫm lại tính nết Lộ Dao, nếu lên Nga Mi thật, sợ là mỗi ngày Diệt Tuyệt sư thái đều bị nàng chọc tức dăm ba bận còn không chê nhiều, chẳng trách nàng nói thế được. Nhất thời không nhịn được cười, lại mở
miệng dặn nàng “Tiểu Dao, muội nói mấy lời này mình huynh nghe là được
rồi, đừng nói với người khác đấy.”
Lộ Dao thè lươi “Muội đâu có ngốc, mấy câu này sao có thể…”
Nói chưa dứt, bỗng dưng thấy Ân Lê Đình đứng bật dậy, chăm chú lắng nghe
mấy khắc, lướt đến bên cạnh nàng, che cho nàng. Lộ Dao phản ứng cực
nhanh, lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì, lặng lẽ giật vạt áo Ân Lê
Đình hỏi nhỏ “Lục ca biết bơi không?”
Ân Lê Đình không trả lời,
đề khí cao giọng hỏi “Bằng hữu phương nào đến đây? Nếu đã có nhã hứng
cùng Ân mỗ ngắm sen, cớ gì không hiện thân gặp mặt?” Mấy câu này dùng
nội lực bức ra, truyền trên mặt hồ, từng câu từng chữ trong trẻo vang
vọng.