- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 16: Hơi ấm trong đầm băng
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ước chừng nửa khắc, Lộ Dao lạnh hết chịu nổi, bắt đầu nhảy tới nhảy lui
trong động, hi vọng có thể ấm lên. Vừa nhảy vừa lầm bầm: “Không được,
chuyến này về phải nói Thu Nhiên tìm một cái hỏa tập không dính nước mới được.”
Từ lúc hai người ngồi xuống, Ân Lê Đình luôn cúi đầu im
lặng. Lúc này thấy Lộ Dao nhảy nhót như thỏ, miệng không ngừng lầm bầm
gì đó, nửa ngày rốt cuộc nói khẽ: “Lộ Dao, muội… lại đây.”
Lộ Dao còn đang tính toán xem muốn Thu Nhiên tìm những gì, thấy Ân Lê Đình gọi mình, nhảy qua hỏi: “Gì vậy?”
Giọng Ân Lê Đình càng nói càng nhỏ, nhỏ tới nỗi Lộ Dao chỉ thấy môi chàng mấp máy, căn bản không nghe được chàng đang nói gì. “Huynh nói gì? Ta không nghe được.” Lộ Dao nhíu mày, khom người muốn lại gần nghe rõ hơn một
chút.
Lại cảm giác bàn tay nóng lên, bàn tay ấm áp của Ân Lê Đình đã nắm lấy tay nàng, tức thì làm nàng có cảm giác ấm lên. Lúc này Ân Lê Đình hít sâu một hơi, cuối cùng dùng âm thanh Lộ Dao có thể nghe được
nói: “Muội ngồi xuống đây, ta chuyển cho muội ít nội lực, có thể chống
lạnh.”
Lộ Dao biết, đối với người tập võ, nội lực phải khổ luyện
từng chút một, không dễ chút nào. Vừa rồi áo quần nàng ướt đẫm, bất đắc
dĩ mới để Ân Lê Đình dùng nội lực giúp nàng chống lạnh. Bây giờ hai
người chắc phải ở chỗ này rất lâu, không thể từ đầu chí cuối đều để Ân
Lê Đình vận công sưởi ấm cho nàng. Vì thế lắc đầu, ngồi xuống nói: “Vậy
lãng phí lắm, ai biết được chúng ta phải chờ ở đây đến chừng nào.”
Nội công của Ân Lê Đình có thể chống lại khí lạnh xâm nhập, quần áo trên
người cũng rất mỏng manh, Lộ Dao ngồi bên cạnh chàng, một tay ôm đầu
gối, gần như có thể cảm nhận được sức nóng trên người chàng tỏa ra,
không khỏi sà lại gần, nói: “Ngồi gần một chút là được, hai người có thể ấm hơn một chút.”
Trong mắt Lộ Dao, chẳng qua hai người sóng vai mà ngồi, cộng thêm Ân Lê Đình nắm lấy một tay nàng, chỉ đơn giản vậy
thôi. Nhưng Ân Lê Đình cảm giác Lộ Dao sán lại gần người chàng, nhất là
bắp chân của nàng trong lúc cử động khẽ đụng vào đầu gối chàng một cái.
Bùm một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng, tai nóng lên, muốn nói lại không mở
miệng được, đã vậy tay chàng lại nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại hơi lạnh
kia, cũng không biết là ai nắm tay ai, càng khiến chàng luống cuống. Từ
nhỏ chàng lớn lên ở Võ Đang, cực kỳ ít tiếp xúc với nữ tử. Những năm gần đây hành tẩu giang hồ, tuy cũng tiếp xúc qua không ít thiếu nữ nhưng
trước nay vẫn luôn tuân thủ lời sư phụ sư huynh dạy rất nghiêm ngặt, giữ nghiêm khoảng cách nam nữ, lại thêm bản tính chàng rụt rè, rất dễ xấu
hổ đỏ mặt, lần nào thấy cô nương nhà người ta cũng cúi đầu không dám
nhìn. Lần này vì bệnh tình của tam sư huynh Du Đại Nham, mời Lộ Dao lên
núi. Vì chàng và sư phụ dẫn nàng lên núi, đương nhiên cảm thấy có trách
nhiệm chiếu cố sinh hoạt của nàng trên núi, do đó mới dần dần tiếp xúc
nhiều hơn. Lại thêm Lộ Dao trước nay luôn phóng khoáng vô tư, đặc biệt
là sau lần hai người hái mạn đà la ở sau núi, chàng không thể không nói
với mình, cô nương người ta còn phóng khoáng như thế, mình cũng không
thể quá quy củ cứng nhắc làm người ta khó xử. Nhưng khoảng cách gần thế
này, chàng gần như có thể ngửi thấy mùi thơm rất nhạt trên người Lộ Dao, làm chàng không thể không đỏ mặt.
Lộ Dao nào nghĩ nhiều như Ân Lê
Đình, ngược lại cảm thấy hơi ấm trên người bên cạnh đầy đủ, lại thêm tay mình được chàng nắm, tựa hồ ấm hơn lúc nãy. Thấy chàng trầm mặc bèn
nói: “Buồn chán quá, chúng ta trò chuyện đi.”
Ân Lê Đình lúc này ngay cả nhúc nhích cũng không dám, nào mở miệng được, nửa ngày mới gật đầu.
“Trận mưa hôm nay làm ta nhớ tới hồi nhỏ. Có một lần, ta và Nhược Trường, còn có Thu Nhiên cùng chạy đi chơi, sau đó gặp mưa không về nhà được, nấp
dưới một cái cầu chờ mưa tạnh. Lúc đó bên ngoài cũng tối thui thế này,
ta sợ kinh khủng, Nhược Trường muốn phân tán sự chú ý của ta bèn nói mỗi người kể một câu chuyện đi. Kết quả Thu Nhiên chơi xấu, kể toàn chuyện
ma quỷ cho ta nghe, ta sợ tới nỗi vừa nhảy vừa ôm lấy Nhược Trường, còn
dùng chân đá Thu Nhiên. Từ đó về sau mỗi lần trời mưa Thu Nhiên đều lấy
chuyện đó ra chọc ta.”
Có lẽ Lộ Dao nói nói cười cười làm Ân Lê
Đình thả lỏng không ít, nghe nàng nhắc tới chuyện lúc nhỏ không khỏi tò
mò: “Muội nói Thu Nhiên có phải là trang chủ Thu Linh trang?” Cái tên
này chàng đã nghe Lộ Dao nhắc tới rất nhiều lần.
Lộ Dao cười đáp: “Phải đó! Huynh đừng tưởng bây giờ nhìn bộ dáng hắn phong lưu công tử
như vậy, thật ra lúc nhỏ cả đống chuyện xấu. Hai người chúng ta trước
giờ luôn cùng nhau gây sự, sau này bị Nhược Trường dạy dỗ.”
Ân Lê Đình nhớ tới hôm đó biết được tình hình liên quan đến Thu Linh trang từ chỗ Trương Tùng Khê. Kim Lăng Thu Linh trang, không rõ thời gian gầy
dựng, lúc trước chỉ là biệt viện của một nhà giàu có. Năm năm trước đổi
chủ, sửa tên thành Thu Linh trang. Chủ nhân mới rất có mánh khóe làm ăn, cái nhìn độc đáo, trong hai năm ngắn ngủi đã làm cái tên Thu Linh trang nổi danh, giới thương nhân Giang Nam không có người nào không biết.
Lĩnh vực làm ăn gồm có dược liệu, dệt may, còn có chuyên chở tàu thuyền, mấy năm nay có xu hướng đứng đầu trong những ngành nghề này. Ngoài
ngành dệt may vẫn đang cạnh tranh với những hiệu buôn lâu năm ra, dược
liệu và tàu thuyền dĩ nhiên do họ chiếm vị trí độc tôn. Người ngoài chỉ
biết trang chủ Thu Linh trang họ Phó, bình thường làm ăn đều do vài chủ
quản đại diện bàn bạc, còn mình thì lui ở sau màn, thế nên rất ít người
biết.
Lúc mới biết quan hệ giữa Lộ Dao và Thu Linh trang không
tệ, chàng hoàn toàn không biết lai lịch Thu Linh trang. Sau khi tứ ca
thuật lại ngắn gọn, không khỏi kinh ngạc. Sau chàng từng đoán có lẽ cơ
duyên vừa khéo, Lộ Dao từng cứu trang chủ Thu Linh trang, nhờ thế mà
quen biết. Sau lại nghe Phó Hồng gọi nàng là đại tiểu thư, thì cho là
Thu Linh trang chủ là cha nàng, không ngờ bây giờ Lộ Dao lại nói, thì ra hai người là bạn từ nhỏ.
Ân Lê Đình nói ý nghĩ của mình ra, Lộ Dao
nói: “Ta và Thu Nhiên bằng tuổi, từ nhỏ đã quen biết, có thể nói là
nương tựa lẫn nhau, còn là đồng môn. Cho dù về sau thăng trầm vô số,
thủy chung chưa từng xa cách. Ngược lại mấy năm nay, ta một mình chạy
đông chạy tây bên ngoài, một mình hắn e là có phần tịch mịch. Nói rồi
gác cằm lên cây gậy chạm trổ đặt bên cạnh hếch cằm lên, nói: “Những thứ
tùy thân này của ta đa phần là do Thu Nhiên tìm người chế ra.”
Ân Lê Đình hơi ngạc nhiên: “Hai người là đồng môn? Phó trang chủ biết y thuật?”
Lộ Dao bĩu môi: “Đương nhiên rồi, Thu Nhiên không kém ta đâu. Hắn dựa vào
dược liệu mà dựng nghiệp, huynh cho là việc buôn bán dược liệu của hắn
làm lớn được thế là vì cái gì? Có điều so với y thuật, hình như hắn càng có thiên phú về phương diện làm ăn.”
Ân Lê Đình nghe xong gật
đầu, hồi lâu mới nói: “Thiên Ưng giáo cũng ở Kim Lăng. Nhị ca từng lo
lắng liệu Thu Linh trang có quan hệ gì với Thiên Ưng giáo không. Bây giờ nói ra ngược lại huynh ấy có thể yên tâm rồi.” Dứt lời liền phát hiện
hình như mình nói không đúng, có chút căng thẳng nhìn Lộ Dao.
“Ồ? Thiên Ưng giáo? Lần đầu tiên ta nghe thấy đấy, cũng ở Kim Lăng? Đến giờ cũng chưa nghe nói Thu Linh trang có qua lại gì với họ.” Thấy Ân Lê
Đình không được tự nhiên nhìn mình, thở dài, không e dè gì nói: “Du nhị
ca nghi ta? Ài, quên đi, thân phận của ta quả thật rất phức tạp, quả
thật là không rõ ràng, bị người ta nghi ngờ cũng phải thôi.” Giọng điệu
có phần hậm hực. Lúc này nàng cảm giác bàn tay hơi cứng, ngẩng đầu thấy
Ân Lê Đình có vẻ căng thẳng nhìn mình, nói: “Lộ Dao muội đừng giận, nhị
ca… nhị ca huynh ấy vì chuyện ngũ ca và Thiên Ưng giáo cứ mãi tự trách,
vì thế đặc biệt nhạy cảm, không phải nhằm vào muội.”
“Là thế à? Ôi, kỳ thật cũng không có gì, chí ít thì bây giờ dường như nhị ca huynh cũng không nghi ngờ ta nữa.”
Ân Lê Đình cười đáp: “Hôm ấy sau khi cứu Hàn Hề từ dưới núi về, chính tai
ta nghe thấy hai lần, nhị ca khen ngợi nhân phẩm và y thuật của muội với sư phụ và đại ca, nói y thuật và phẩm hạnh rất tuyệt, cực kỳ can đảm
khí phách. Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên ta nghe thấy nhị ca khen một
người như thế.”
Thật ra, Lộ Dao cũng cảm giác được thái độ của Du Liên Châu đối với mình thay đổi, bây giờ Ân Lê Đình nhắc tới, nàng cũng không phải người ưa so đo, đảo mắt lên tiếng: “Sao nào? Ân lục hiệp từ
nhỏ bị nhị sư huynh ép luyện võ ghanh tị sao?”
“Đương nhiên rồi, sao không ghanh được? Được nhị ca khen thực tình không dễ đâu.”
Lúc này đột nhiên Lộ Dao lại thở dài, im lặng, Ân Lê Đình không hiểu bèn hỏi: “Lộ Dao, sao vậy?”
Lộ Dao cười khổ: “Thật ra, đại phu không giống như các huynh tưởng hoặc là nhìn thấy đâu. Đại phu sợ là cái nghề khó làm nhất dưới gầm trời này.
Kỳ thật Du nhị ca còn chưa nhìn thấy một mặt khác của đại phu mà thôi.”
Lời này tối hôm ấy điều trị cho Mai Hàn Hề, Ân Lê Đình cũng đã nghe một
lần. Cũng giống như lần ấy, chàng không hiểu lắm ý Lộ Dao muốn nói nhưng từ giọng điệu của nàng rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình sa sút mà
bất an. Gần như là bản năng, bàn tay nắm tay nàng hơi siết lại, dịu dàng nói: “Đại phu có như chúng ta tưởng tượng hay không không quan trọng.
Quan trọng là, Lộ Dao, muội cảm thấy hiện giờ muội có phải một đại phu
tốt không?”
Lộ Dao rùng mình, hồi lâu khẽ đáp: “Nghĩ chắc là phải, chỉ mong vậy.”
Ân Lê Đình gật đầu cười: “Vậy muội có hối hận trở thành đại phu không?”
Lần này Lộ Dao cơ hồ không cần suy nghĩ: “Không hối hận.” Nói xong, có vẻ
như nghĩ thông chuyện gì đó, ngước mắt nhìn Ân Lê Đình. Chỉ thấy ánh mắt trong trẻo như nước của đối phương rơi trên người mình, nhất thời nàng
không biết nên nói gì, có phần hốt hoảng. Chờ khi mở miệng lần nữa, lại
chuyển đề tài không nhắc gì tới chuyện hồi nãy: “Vì sao Du nhị ca lại
cẩn thận đề phóng Thiên Ưng giáo như thế? Các huynh có thù với họ sao?”
“Nói là có thù thì trái lại, chưa hề. Nhưng ngũ ca ta mất tích đã gần năm
năm, cũng không phải không liên quan đến Thiên Ưng giáo.” Ân Lê Đình
than thở, giọng nói có phần cô quạnh. Từ nhỏ chàng và Trương Thúy Sơn
thân nhau nhất, như hình với bóng. Trương Thúy Sơn mất tích quả thật
khiến chàng đau lòng muốn phát điên lại lo âu khôn tả.
Lộ Dao
không biết chuyện năm đó, hỏi tỉ mỉ. Ân Lê Đình đem chuyện năm đó mấy
người Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố và Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn cùng nhau
biến mất trên đảo Bàn Sơn thuật lại hết, đến cả chuyện Ỷ Thiên kiếm Đồ
Long đao cũng lược thuật lại.
Lộ Dao nghe xong, nửa ngày không
nói, nghiêng đầu tập trung suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu ta là
huynh, e rằng không hi vọng ngũ ca huynh trở về.”
Ân Lê Đình lấy
làm lạ, cau mày nói: “Mấy năm nay sư phụ và huynh đệ chúng ta không có
lúc nào không trông đợi ngũ ca ta bình an trở về, sao muội lại nói như
thế?”
Lộ Dao đáp: “Theo như huynh nói, vô số bang phái lớn nhỏ ở
Trung Nguyên đều đang tìm tông tích ba người ngũ ca huynh. Ta hỏi lại
huynh, bọn họ tìm thân nhân của mình à? Hay là bằng hữu?”
“Đa số
thân nhân bằng hữu của bọn họ tham dự đại hội Dương Đao Lập Uy trên đảo
Bàn Sơn khi đó hôm nay đều điên điên dại dại, xem như có thù với Tạ Tốn, bởi vậy đa số đều tìm Tạ Tốn báo thù.”
Lộ Dao hừ một tiếng, cười khinh miệt: “Thân nhân bằng hữu có thù với Tạ Tốn? Cho dù Tạ Tốn có bản lãnh, có thể đả thương được nhiều người như thế sao? Cho là có đi, bao
nhiêu năm nay không ngừng tìm kiếm, huynh cảm thấy trừ huyết thống ruột
thịt ra, có người nguyện ý tiêu tốn nhiều thời gian như thế cho thân
nhân bằng hữu không quá thân thuộc hay sao?”
Ân Lê Đình nghe
xong, trong bụng cũng có phần đồng ý, cẩn thận nghĩ kỹ, quả thật mấy năm nay số người tìm Tạ Tốn nhiều hơn, rất nhiều người hình như chẳng dính
dáng gì tới những người bị Tạ Tốn gây thương tích năm đó, căn bản nói
không được có thâm thù đại hận gì nhưng người nào người nấy đều căm phẫn dâng trào, cứ như phải bằm thây Tạ Tốn ra làm trăm mảnh mới được. Ân Lê Đình cũng là người thông minh, vừa nghĩ liền lờ mờ đoán được ý tứ của
Lộ Dao.
Lại nghe Lộ Dao nói tiếp: “Có thể khiến đám người đó đổ
xô vào không phải Tạ Tốn, càng không phải ngũ ca huynh hay là Ân Tố Tố,
mà là Đồ Long đao. Nếu năm đó, thanh đao kia không cùng mất tích với Tạ
Tốn và ngũ ca huynh, đám chết tiệt kia hơi đâu quản xem Tạ Tốn sống hay
chết. Cái này là do lợi ích sai khiến, bảo đao hiệu lệnh thiên hạ trước
mặt, mọi việc chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi.”
“Vậy vì sao muội nói ngũ ca ta… chẳng lẽ ý muội là?” Ân Lê Đình mở to mắt.
Lộ Dao thấy chàng đã hơi hiểu, gật đầu nói: “Ngũ ca huynh so ra xúi quẩy,
bị Tạ Tốn lôi xuống nước. Hiện giờ Tạ Tốn, huynh ấy và Ân Tố Tố cùng mất tích đã chừng ấy năm, bất kể các phái nghĩ như thế nào, bọn họ sớm đã
bị cột chung trên một sợi dây thừng. Đối với những kẻ ngấp nghé Đồ Long
đao mà nói, ba người bọn họ chính là Đồ Long đao, hơn nữa phỏng chừng
đều đang suy đoán liệu Tạ Tốn đã tìm được phương pháp khiến Đồ Long đao
hiệu lệnh thiên hạ hay chưa. Nếu hiện giờ, bất kỳ ai trong ba người xuất hiện trên đời đều sẽ lập tức khiến các phái ùn ùn kéo tới, mượn đủ lý
do, mánh khóe để cướp Đồ Long đao. Lợi ích trước mặt, con người ta có
thể vô sỉ tới cỡ nào sợ là ta, huynh đều đã chứng kiến không ít. Ta sợ
là, ngày ngũ ca huynh trở về cũng là ngày phái Võ Đang các huynh rối
loạn đó!”
Lộ Dao nói xong, Ân Lê Đình thở dài một tiếng, trong âm thanh có thể nhận ra tâm tình cực kỳ chua xót bất lực, đến cả bờ vai
dường như cũng khẽ run. Năm năm nay, sư huynh thân thiết nhất với chàng
không biết tông tích, sống chết không rõ, vài lần gặp nhau trong mộng,
lần nào tỉnh dậy lệ cũng đẫm gối chăn, chỉ mong có ngày đoàn tụ. Nhưng
hôm nay nghĩ đến lại cảm thấy hình như gặp mặt càng khiến sư huynh bị
cuốn vào rắc rối, lâm vào hiểm cảnh, nhất thời suy nghĩ của Ân Lê Đình
rối rắm vô cùng.
Lộ Dao cảm nhận được hơi thở bi thương rối rắm
của Ân Lê Đình, nghĩ nếu bây giờ đổi vị trí, Trương Thúy Sơn đổi thành
Phó Thu Nhiên e rằng nàng cũng thế thôi. Bèn dùng hai tay bao lấy bàn
tay Ân Lê Đình, nhẹ nhàng vuốt ve thử an ủi chàng, vỗ vỗ vai chàng, đối
mặt với chàng nói: “Ân lục ca khoan hãy đau lòng, thật ra những cái này
đều là ta đoán mò mà thôi, chưa chắc đúng đâu.”
Ân Lê Đình lắc
đầu. Chỉ vì lúc trước chàng mong nhớ Trương Thúy Sơn quá, một lòng hi
vọng huynh ấy trở về, chưa từng nghĩ tới chuyện này, thậm chí có ý né
tránh. Hôm nay nghĩ lại, phát hiện câu nào của Lộ Dao cũng có lý, hệt
như đoán trước, “Muội nói không sai,, sư huynh đệ chúng ta lúc trước cứ mong ngũ ca quay về, bây giờ nói ra, lại…”
Lộ Dao thấy dáng vẻ
Ân Lê Đình lập tức hối hận những gì mình nói, vội vàng lên tiếng: “Thật
ra, cứ cho là rất có khả năng phát sinh đi, chí ít hiện giờ ngũ ca huynh vẫn chưa trở về, sự việc chưa đến mức như trứng để đầu đẳng. Nếu sư
huynh đệ các huynh mau chóng nghĩ được biện pháp, cơ hội xoay chuyển rất lớn. Cái gọi là muôn sự tại người, cũng không phải ngũ ca huynh trở về
ngay bây giờ, nhất định sẽ có cách. Huống chi, đường đường phái Võ Đang, làm gì đến nỗi cả một đệ tử cũng không bảo vệ được?”
Ân Lê Đình
nghe Lộ Dao nói chuyện, nhất là câu cuối cùng, giọng điệu đầy khí thế
“Đường đường phái Võ Đang, làm gì đến nỗi cả một đệ tử cũng không bảo vệ được?”, câu này dường như có ma lực, Ân Lê Đình khẽ nhẩm hai lần, ánh
sáng trong mắt từ từ tụ lại, nói với Lộ Dao: “Muội nói không sai, Võ
Đang thất hiệp ta nếu cả sư huynh đệ đồng môn cũng không bảo vệ được thì còn xưng hành hiệp trượng nghĩa cái gì. Đường đường phái Võ Đang, sao
lại sợ đám tiểu nhân tham lam hám lợi đó chứ!”
Lộ Dao gật đầu:
“Đúng rồi đó, tiếng tăm Võ Đang thất hiệp lớn cỡ nào, chuyện này sao có
thể làm khó các huynh được?” Nói rồi hai mắt cong lên nhìn Ân Lê Đình
cười cười: “Chúng ta nói chuyện khác đi! Sư huynh đệ các huynh tuổi tác
không kém nhau bao nhiêu, tình cảm lại tốt như vậy, cứ làm ta kinh ngạc
mãi.”
Ân Lê Đình biết nàng cố tình dời đề tài, không muốn mình
khổ sở, không khỏi cảm kích trong lòng, khẽ gật đầu: “Lúc ta ba tuổi
liền được sư phụ đưa về núi, những chuyện trước đó quá nửa đã quên mất,
có một số chuyện là sư phụ kể cho ta nghe. Lúc mới lên núi, ai cũng
không quen, trẻ con khó tránh được sợ hãi, vì thế khóc không dứt. Toàn
là tứ ca ngũ ca thay phiên ở cùng ta, có lúc tam ca cũng tới, tối nào ta cũng quấn lấy ngũ ca, ngủ cùng huynh ấy, thế nên tình cảm cực kỳ tốt.”
Lộ Dao cười nói: “Thật sự muốn xem thử bộ dạng túm ống tay áo ngũ ca, sống chết gì cũng muốn ngủ chung của Võ Đang Ân lục hiệp là thế nào. Nếu
loan truyền đi, tiếng tăm phái Võ Đang sợ là vỡ tan tành.”
Ân Lê
Đình cũng cười, nói tiếp: “Đại ca nhị ca trông coi chuyện học hành luyện võ của ta, còn phải săn sóc chuyện ăn mặc, không khác gì cha mẹ. Lúc
nhị ca dạy võ còn nghiêm khắc hơn sư phụ, công phu nhập môn của ta và
thất đệ cơ bản đều do huynh ấy truyền thụ, lúc đó thường xuyên bị phạt.”
Lộ Dao gật đầu: “Huynh có kể với ta rồi, nói lúc nhỏ không sợ đại ca, sợ
nhất là nhị ca nghiêm mặt dạy dỗ huynh. Nhưng mà không biết phạt huynh
cái gì nha?”
“Mới đầu là đứng tấn các kiểu như trung bình tấn,
trảo mã tấn. Sau này càng khó hơn. Có lần ta và thất đệ bị phạt, buổi
tối nằm trên giường hai chân mỏi tới nỗi mất hết cảm giác luôn.”
Lộ Dao nghe xong líu lưỡi: “May quá may quá, mặc dù công phu của ta chẳng
ra gì, cũng không chăm chỉ nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng bị phạt. Nếu
ta rơi vào tay nhị ca huynh, sợ là bị phạt đến chết không toàn thây
mất.”
“Tuy nhị ca nghiêm khắc nhưng thật ra lại là người trọng
tình nghĩa vô cùng. Mấy năm ròng sau khi ngũ ca mất tích, ngoài mặt nhị
ca vẫn bình thường, thực tế thì cơm nước không nghĩ, luôn ăn rất ít. Có
lần nửa đêm ta vô tình thấy nhị ca ngồi trong phòng ngũ ca, cứ ngồi thế
đến nửa đêm. Về sau nghe đại ca nói ta mới biết, mấy năm nay cứ cách một thời gian, nhị ca lại đến phòng ngũ ca yên lặng ngồi như thế.”
Cơn mưa ngoài động không có dấu hiệu ngừng đổ, quất rào rào trên lá cây
rừng, ồn ào mà tĩnh mịch. Hai người kề vai nhau ngồi cùng một chỗ, nghe
tiếng mưa rơi bên ngoài. Ân Lê Đình kể một số chuyện về sư huynh đệ bọn
họ, Lộ Dao kể những chuyện vui lúc nhỏ, thời gian cũng từ từ trôi. Quá
giờ tý, Lộ Dao bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, mới đầu còn có tiếng nói, dần
dần hai mắt ríp lại, không tới một lát đã nhắm chặt. Tinh thần Ân Lê
Đình rất tốt, thấy Lộ Dao nhắm mắt hình như đã ngủ, cũng không nói thêm
sợ làm nàng tỉnh. Đang tính xếp bằng tĩnh tọa, lại cảm thấy bả vai trĩu
xuống, Lộ Dao ngủ say gục đầu lên vai chàng. Nàng lơ mơ ngủ, theo bản
năng tìm tư thế thoải mái nhất, trán gác lên hõm cổ Ân Lê Đình, nửa
người dựa lên vai chàng, nặng nề thiếp đi. Lần này thì Ân Lê Đình không
ngồi nổi nữa, mặt không phải đỏ mà là lửa đốt, tựa hồ tim cũng nhảy vọt
lên. Cả người chàng cứng đờ, tay thoáng nhấc lên, muốn đẩy Lộ Dao ra
nhưng lại không dám nhúc nhích. Hồi lâu, khó khăn lắm mới ổn định lại
nhịp tim đập, gọi nhỏ: “Lộ Dao? Lộ Dao?” Lúc này Lộ Dao ngủ đang ngon,
sao nghe thấy được? Ngược lại, dường như nàng cảm thụ được thân nhiệt
của Ân Lê Đình, vô thức nhích lại gần nguồn nhiệt, thoải mái dựa cả phần lưng lại gần. Nháy mắt, không chỉ má mà cả cổ Ân Lê Đình cũng đỏ phừng
phừng như bốc lửa, mùi thảo dược thơm nhàn nhạt lượn lờ trong mũi, tóc
nàng dán vào má, đầu óc chàng trống rỗng, đừng nói chi đến cảm giác thân thể mảnh mai của nàng dựa vào. Bây giờ đến gọi Lộ Dao dậy Ân Lê Đình
cũng không dám, sợ nàng tỉnh lại trong tình cảnh này hai người càng xấu
hổ hơn, vì thế cả thở cũng không dám thở mạnh, ngồi yên ở đó không động
đậy, thử tập trung tinh thần tụng khẩu quyết Thuần Dương Vô Cực công
nhưng ngày thường có thể chắp tay đọc thuộc lòng, lúc này trái quên một
câu, phải lộn một câu, mất trật tự không thành văn. Lộ Dao đâu biết
những chuyện này, ngủ mơ thấy ngoài động mưa ngừng, mặt trời mọc lên,
ánh nắng chiếu lên người xua đi khí lạnh trong động, cực kỳ ấm áp dễ
chịu. Nàng chỉ thấy kỳ quái là, vì sao ánh nắng rõ ràng chiếu trước mặt
mình mà sau lưng lại ấm?
Cứ như thế, đợi sáng sớm ngày hôm sau
khi Lộ Dao khẽ ậm ừ một tiếng hơi tỉnh lại thì, Ân Lê Đình đã ngồi cứng
đơ không động đậy một đêm, mặt vẫn đỏ như ráng chiều. Thấy người Lộ Dao
hơi rục rịch, lăn ra khỏi lòng mình dường như sắp tỉnh, Ân Lê Đình giống như đứa bé làm chuyện xấu bị bắt quả tang, hết sức hoảng sợ mượn chưởng lực vỗ xuống mặt đất một cái, đẩy người mình nhích ra khỏi Lộ Dao còn
chưa hoàn toàn tỉnh táo đang mơ màng ngáp ngủ, dụi đôi mắt lờ đờ kia. Lộ Dao vặn mạnh thắt lưng, mở đôi mắt vẫn còn lờ đờ, nhìn Ân Lê Đình cách
mình hai thước, nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Giờ nào rồi? Ta ngủ bao lâu rồi?
Mưa ngớt chưa?” Hoàn toàn không biết đêm qua mình làm chuyện hay ho
khiến Ân Lê Đình bị dày vò cả một đêm ra sao.