- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 8: Màu hoa sẫm như máu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ánh mắt hếch lên tới trời của Lộ Dao còn chưa kịp hạ xuống thì nhìn thấy một bên vách núi, trên cao chừng ba trượng có một cái sơn động, do nằm khuất sáng nên rất ẩm ướt, lạnh lẽo. Lộ Dao nhìn thấy gì đó, lâp tức hưng phấn vô cùng túm tay áo Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp, khoan khoan khoan, huynh nhìn chỗ kia!”
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao mừng rỡ như thế, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, chỉ thấy một vài bông hoa đỏ thắm mọc chìa ra nơi cửa động, to bằng cái đấu hình xoắn ốc, cực kỳ đẹp đẽ. Chàng chẳng biết gì về dược thảo, chỉ nghe giọng Lộ Dao lảnh lót: “Đấy là mạn đà la [6], dùng làm thuốc gây mê đúng là cực phẩm! Hơn nữa thời tiết đầu hạ này mà mạn đà la sinh trưởng tốt thế này đúng là khó gặp. Nếu có cái này, lúc ta chữa trị, tam sư huynh của huynh cũng đỡ chịu khổ không ít.”
Tuy Ân Lê Đình chẳng biết mạn đà la là thưi gì, thuốc gây mê là cái chi nhưng nghe nói là thứ cần cho Du Đại Nham liền mừng rỡ không thôi. Đang định nhảy lên hái thì thấy Lộ Dao không nói lời nào, muốn trèo lên vách đá dốc đứng, vội vàng chạy lên túm nàng kéo xuống.
“Huynh làm gì thế?” Bị chàng níu tay kéo lại, Lộ Dao cau mày trừng chàng.
“Vách núi trơn trượt, cô nương bò vậy rất nguy hiểm.
“Ta cũng muốn bay lên lắm, nhưng không có bản lãnh đó.” Lộ Dao oán giận.
“Ta lên đó là được rồi, cô nương chờ dưới này đi, ta bứt nó xuống dùm cô.” Nói xong chân phải chàng điểm nhẹ, đang định phi thân lên lại bị Lộ Dao cấp tốc túm lấy thắt lưng.
“Chờ đã, bứt xuống?! Ân lục hiệp, dược thảo này không phải “bứt” mà là “hái”. Huynh không biết hái thuốc, lên làm cái gì? Hoa mạn đà la này rất nhõng nhẽo, để ta tự mình lên đó xử lý. Huống chi nó là mông hãn dược [7], sao có thể để một người không rành dược thảo như huynh tùy tiện động vào? Lỡ huynh ngất luôn trên ấy, ta không có cách khiêng huynh về đâu.”
Tất nhiên là Ân Lê Đình không hiểu “hái” với “bứt” có gì khác nhau nhưng nhìn vẻ mặt Lộ Dao cũng hơi chần chừ, lúc này lại nghe Lộ Dao hỏi: “Nếu huynh ôm ta thì có nhảy lên đó được không?”
Ân Lê Đình nhìn nhìn Lộ Dao, khẽ gật đầu.
Lộ Dao nhún vai, “Vậy được rồi, làm phiền Võ Đang Ân lục hiệp ôm ta lên đó đi.”
Ân Lê Đình lập tức đỏ mặt, lỗ tai ong ong, thì thào: “Lộ… Lộ Dao cô nương… này, nam nữ thụ thụ bất thân.” Giọng càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe được, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Lộ Dao. Vốn dĩ Lộ Dao vô tình nói câu này mà thôi, thấy thần sắc chàng không khỏi vỗ đầu mình, thầm mắng bản thân sao lại quên cái người trước mắt này chỉ cần bị người ta nói hai câu thôi là mặt đã đỏ rồi chứ, huông gì còn ôm mình bay lên mấy trượng nữa? Đằng này, hồi lâu Ân Lê Đình không thấy Lộ Dao nói gì, lấy hết can đảm ngước nhìn, lại không thấy bóng dáng Lộ Dao đâu nữa? Vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lộ Dao đã dùng dụng cụ trong túi trên lưng bám vào vách núi trèo lên hơn hai trượng rồi. Lần này thật đúng là hù dọa Ân Lê Đình, “Lộ, Lộ Dao… cô nương, cẩn thận.”
Lộ Dao quay đầu cười với chàng: “Ân lục hiệp, ta tên Lộ Dao, không phải Lộ Lộ Dao.”
Ân Lê Đình thấy giờ khắc này mà nàng còn có tâm tình nói đùa, thật tình không biết nên nói gì nữa. Đành đứng dưới vách núi, theo dõi Lộ Dao di chuyển tới lui, một chân điểm hờ, chuẩn bị nếu Lộ Dao không cẩn thận rơi xuống sẽ lập tức nhảy lên đón nàng.
Động tác của Lộ Dao rất nhanh nhẹn điêu luyện, mỗi cú móc vào vách núi đều rất chắc chắn, hơn nữa vị trí phương hướng đều rất hoàn hảo, hai ba lần là đã leo lên hơn trượng. Màu đỏ trên mặt Ân Lê Đình còn chưa kịp phai, Lộ Dao đã trèo lên gờ đất bằng kia. Rốt cuộc Ân Lê Đình cũng thở ra một hơi, trong lòng lại có chút kì lạ, bèn lắc mạnh đầu hai cái, chân phải điểm xuống đất, dùng Thê Vân Túng của sư môn nhảy vọt lên, trực tiếp bay lên đó.
Lộ Dao thấy Ân Lê Đình đi lên dễ dàng như thế, tặc lưỡi cảm thán, bụng nghĩ biết sớm thì hẳn nên luyện tập khinh công đàng hoàng mới phải, những lúc thế này cũng được thoải mái không ít. Nhưng cảm thán không được bao lâu, từng vạt hoa đỏ như lửa trước mặt liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng. Gờ đất này ước chừng chứa được năm sáu người, mọc rất nhiều mạn đà la, chi chít, dễ đến chừng cả trăm gốc. Lộ Dao mừng rỡ vô cùng, nghĩ thầm núi Võ Đang này quả nhiên là bảo địa, loại thuốc khó tìm này lại sinh trưởng ở nơi này nhiều như vậy.
Thấy Ân Lê Đình tò mò thò tay muốn bứt, vội vàng lên tiếng: “Ân lục hiệp, cẩn thận, đừng để hoa này dính vào người.”
Ân Lê Đình đáp lời, liền thấy Lộ Dao tháo mấy thứ gì đó na ná như nhẫn bảo vệ tay xuống, chắc là đồ nàng dùng leo lên núi mới rồi. Sau đó lại từ túi đựng dụng cụ lấy ra một đôi bao tay màu bạc mỏng dính đeo vào, cẩn thận tách từng cây ra, đóa hoa nhỏ hơn vẫn để nguyên như cũ; đóa hoa đỏ rực, phiến lá dày thì cẩn thận từng li từng tý bứng nguyên cả rễ ra khỏi mặt đất, lại dùng một mảnh vải mỏng bọc kỹ lại, bỏ vào trong giỏ hái thuốc mình đưa cho nàng.
Gần nửa canh giờ, một vạt mạn đà la bị nàng hái hết phân nửa. Lộ Dao thu dọn dụng cụ, găng tay, “Xong rồi. Hái bấy nhiêu trước đã, còn dư thì để đó, cuối thu lại lên. Đợi sang năm sau, đoán chừng còn nhiều hơn bây giờ nữa.”
Ân Lê Đình đã không hiểu công dụng của mạn đà la, cũng chẳng quan tâm năm sau mớ dược thảo này lớn lên như thế nào. Hiện giờ chàng đang cân nhắc vấn đề hai người đi xuống ra sao. Nên biết nếu không dùng khing công, đi xuống còn khó hơn trèo lên, chỉ cần không nhắm chuẩn là rớt xuống như chơi. Dường như chỉ có biện pháp chàng ôm Lộ Dao nhảy xuống là thỏa đáng mà an toàn hơn cả, thế là ấp a ấp úng cả nửa ngày mà không biết mở lời thế nào. Lúc này Lộ Dao đã lấy ra một cái khoen cùng một cái móc câu bằng thép nối với dây thừng, móc vào chỗ vách núi nhô ra. Ân Lê Đình còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đứng ngay mép gờ đất cười nói: “Ta đi xuống trước, Ân lục hiệp tự tiện.” Nói xong kéo xoạch một cái, men theo dây thừng trượt xuống, nháy mắt đã xuống tới dưới đất. Ân Lê Đình quả thật bị dọa hết hồn, gần như vô thức muốn kéo nàng lại. Đợi ra đến mép gờ đất đã thấy hai chân nàng đặt lên mặt đất. Cũng không thấy rõ nàng ấn vào cơ quan gì, cái móc câu bám chắc trên mô đất nhô ra chỗ vách núi bắn mạnh một cái, bật ra khỏi vách núi, chỉ vài cái liền bị Lộ Dao thu hồi.
Lần này Ân Lê Đình càng kinh ngạc hơn, không ngờ mấy món dụng cụ nho nhỏ trong túi Lộ Dao lại lạ lùng hiếm thấy như thế.
Nhìn Ân Lê Đình phi thân nhảy xuống, Lộ Dao ngoẹo ngoẹo đầu, có phần hâm mộ: “Ân lục hiệp nhảy cao nhất được bao nhiêu?”
“Nếu giữa đường không mượn lực mà nói thì chừng năm trượng.” Ân Lê Đình nói, ánh mắt vẫn còn tò mò quan sát móc câu trong tay Lộ Dao.
“Xem ra ta phải cân nhắc một chút, có nên luyện tập khinh công một phen hay không, hình như tiết kiệm không ít sức thì phải…” Lộ Dao làu bàu trong bụng.
Hai người một trước một sau đi tới trước, người nào cũng cảm thấy mới mẻ, hỏi han đối phương, tiếng nói chuyện dần dần mất hút ở cuối đường mòn.
Ở một chỗ cao cách sơn động vừa nãy chừng hơn bảy tám trượng, cây cối xanh biếc rậm rạp che kín một con đường nhỏ rải đá tảng xanh hình lục giác, cuối đường kề sát vách núi, một cái bàn đá, vài cái ghế đá, bên cạnh lúc này còn đặt một cái ghế dựa mềm. Trên ghế đá và ghế dựa đều có người ngồi, chính là Trương Tùng Khê và Du Đại Nham. Vừa rồi chuyện trên gờ đất cùng với việc hai người Ân Lộ đi vào núi, ngồi ở đây nhìn xuyên qua rừng cây đều thấy rõ mồn một. Trương Tùng Khê thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao đi xa, cười hỏi Du Đại Nham ngồi bên cạnh: “Tam ca thấy thế nào?”
Du Đại Nham tất nhiên biết chàng đang hỏi gì, “Tuy ta mới biết Lộ cô nương không lâu nhưng cũng nhìn ra, cô nương ấy làm người cởi mở phóng khoáng. Còn lục đệ, sao càng lớn thì lại càng hay thẹn thùng thế chứ?”
Trương Tùng Khê nuốt xuống một hớp trà, cười nói: “Lộ cô nương phóng khoáng, để lục đệ ôm nàng đi lên là vì lục đệ biết khinh công. Mà lục đệ lại mắc cỡ, bị Lộ cô nương nói tới đỏ mặt, e là vì Lộ cô nương người này.”
Câu này nói rất nước đôi nhập nhằng, khó có dịp Du Đại Nham nghe đã hiểu.
“Tứ đệ, trước giờ đệ nhìn người rất độc đáo, không biết lần này chính xác được mấy phần?” Du Đại Nham liếc mắt mỉm cười.
Trương Tùng Khê không trả lời, chỉ nói: “Mấy năm nay nội công của lục đệ đã thành, huynh đệ chúng ta ngồi đây đã lâu đệ ấy lại không phát hiện được. Có thể thấy là phía trên gờ đất kia, hoa núi rực rỡ, đệ ấy không tập trung rồi.”
Du Đại Nham nghe xong cười ha hả: “Nếu thật như thế, trận bênh này của ta coi như đáng giá. Có điều hôm nay chuyện chúng ta ở đây, tứ đệ đừng để Lộ cô nương biết được.”
“Ồ? Tại sao?”
“Sáng hôm nay, màn trình diễn của thất đệ rất đẹp mắt. Lộ cô nương này thật sự rất lợi hại, đệ và ta đừng để lửa bắt vào người mới tốt.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh cười ha hả.
[6] Chính là cà độc dược đấy pà con, để mạn đà la cho hay hén ^^
[7] Thuốc mê, từ này hay dùng trong truyện kiếm hiệp. Ta ko dịch ra vì đoạn này Lộ Dao dùng ngôn ngữ kiếm hiệp cho Ân Lê Đình hiểu, còn trước đó, nói thuốc mê Ân Lê Đình ko hiểu