- Trang chủ
- Đại Kiếm Sư
- Chương 33: Vong nguyệt hạp cốc
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Năm ngày trôi qua, dãy đông Bôn nguyệt đã ở ngay trước mặt.
Con đường qua dãy núi rất đẹp, tràn đầy cây cỏ tốt tươi. Các ngọn núi đan xen nhấp nhô. Ngoại trừ đỉnh núi, khắp nơi bao phủ bởi một màu xanh của cây cỏ. Từ vẻ bề ngoài không tưởng được bên trong lại có một đội nhân mã đi đang đi xuyên qua trên con đường mòn.
Mặt trời đang lặn xuống phía tây, chúng ta hạ trại tại một miếng đất cao ở một vùng xa xôi trong dãy núi phía đông. Hai ngày hành quân bất kể ngày đêm khiến cho đạo quân gần như kiệt sức, đa số chiến sĩ lập tức xuống ngựa nằm lăn ra đất, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Đại hắc ngồi bên cạnh Thải nhu, há miệng thè lưỡi, nước dãi chảy xuống dòng dòng. Dưới ánh mặt trời chói chang, nỗi khổ của việc hành quân bộc lộ không sót điểm nào.
Chỉ đến khi đêm thu về, mặt trời lặn xuống, không khí lập tức vô cùng mát mẻ. Cũng may là như vậy, bằng không sợ cả đạo quân chẳng thể chịu nổi. Hắc xoa nhân mà nhân lúc này từ phía nam đánh đến là đã hoàn toàn nắm đúng sự biến hoá của tiết trời.
Thái nhu lấy bình nước ra, rót vào một chiếc bát bằng gỗ, nhường cho Đại hắc giải khát. Đối với người bạn đồng hành này, nàng luôn chăm sóc hết sức chu đáo. Giả dụ như Đại hắc phải lựa chọn giữa ta và Thải nhu ai là chủ nhân để đi theo thì ta cầm chắc thất bại..
Thiểm linh cốc quả đúng là địa phương lý tưởng cho Đại hắc. Nghĩ về nơi đó, trong tim bỗng thấy nhói đau.
Thải nhu đưa bình nước, ta lắc đầu nói: "Trước tiên hay uống ba ngụm, rồi sau mới đưa ta."
Thải nhu không chịu nói: "Không! Chàng uống trước."
Ta biết nàng rất bướng bỉnh, bèn cầm lấy bình nước dốc ngược lên, để cho dòng nước mát lạnh chảy lên mặt, vào miệng, rồi đi khắp toàn thân. Cảm thấy như được sống lại. Tới khi chỉ còn lại chưa đến nửa bình, ta mới đưa lại cho Thải nhu.
Thải nhu tiếp lấy bình nước, cất giọng nói: "Thiếp sẽ chẳng bao giờ quên vẻ thống khoái khi uống nước của chàng."
Ta mỉm cười nói: "Ta cũng không bao giờ quên vẻ vui sướng của nàng khi bơi trong hồ."
Thải nhu cúi đầu, thở nhẹ: "Thiếp chỉ mong thời gian ngừng lại vào lúc này, vĩnh viễn không trôi tiếp."
Ny nhã tiến lại, ngồi cạnh bên Thải nhu, nói: "Người của Điền tông đã hồi báo, họ đã tới Vong nguyệt hạp cốc. Tất cả đều có vẻ yên lặng. Nhưng ông ta cũng không dám đảm bảo đã trăm phần trăm an toàn."
Thải nhu đưa bình nước cho Ny nhã, nói: "Uống nước đi đã!"
Ny nhã tiếp lấy bình nước, đặt một tay lên vai Thải nhu, kê miệng bình lên môi Thải nhu, ép nàng ta phải uống hai ngụm, rồi sau đó mới uống. Nữ tử này đúng là đã học được cái đạo quên thân của Thải nhu.
Thải nhu nói: "Tại sao một địa phương mỹ lệ thế này lại có tên Vong nguyệt cốc đáng sợ như vậy?"
Ny nhã cười nói: "Đáng sợ ư, muội thật nhát gan. Vong nguyệt chỉ có nghĩa là do hai bên sườn núi cây cối quá ư xanh tốt, mọc lên rất cao, khiến cho ánh trăng chỉ chiếu được vào trong cốc trong thời gian rất ngắn." Tiếp đó ghé chiếc miệng nhỏ nhắn lại sát bên cạnh Thải nhu, thì thào một lúc, thấy Thải nhu nghe xong gật đầu, tâm thần bộc lộ rõ vẻ xốn xang. Ta nổi tính hiếu kỳ, truy hỏi: "Nàng nói gì với Thải nhu thế?"
Thải nhu bất nhẫn, đẩy nhẹ Ny nhã một cái, nói: "Có nói cho chàng không?"
Ny nhã nói: "Cũng chẳng có gì, ta chỉ cho Thải nhu biết phụ cận của Vong nguyệt cốc có dòng suối nước nóng, ngâm mình trong đó rất là thoải mái!"
Ta cười thất thanh, nói: "Nữ nhân đúng là thích tắm rửa."
Ny nhã và Thải nhu cùng tức giận nói: "Vậy nam nhân không thích tắm sao?" Ta cười lớn nói: "Thích! Tất nhiên là thích...thích được nữ nhân tắm cho."
Hai nữ nhân cùng đỏ mặt.
Một nữ thân binh của Ny nhã tiến lại thi lễ nói: "Trướng đã dựng xong, thỉnh công tước, đại kiếm sư và Thải nhu vào trong trướng dùng cơm."
Mảnh trăng sáng lên cao vượt khỏi dãy Bôn nguyệt đông, chiếu xuống khắp nơi bằng thứ ánh sáng không gì so sánh nổi.
Ta dù ngồi bên ngoài doanh trướng, nhưng tâm thần hiện tại bay vượt qua khoảng cách rộng lớn tới vùng núi Cự long bàn, thế giới nằm ở phía bên kia dãy núi.
Vận mệnh của Tịnh thổ lặng lẽ chờ đợi ở đó.
Ta vốn dĩ tin tưởng bản thân có thể nắm lấy vận mệnh của Tịnh thổ, nhưng tới thời khắc này, mới biết rằng đã sai lầm. Trên mảnh đất này, có rất nhiều việc không thể điều khiển bằng ý chí cũng như mưu lược.
Giả thiết Hắc xoa nhân đang chờ chúng ta ở đây, Tịnh thổ coi như xong. Sĩ khí sau hai lần kích thích thành công sẽ hoàn toàn sụp đổ. Ba vạn thái dương chiến sĩ tại đây là lực lượng tối tinh nhuệ của phương nam. Chúng ta mà bại, quân đội của Hồng thạch đại công không chịu nổi một đợt tấn công. Cho dù chúng ta không sợ mất thời gian quý báu, cũng không sợ thổ khí, chịu khó đợi Hồng thạch hợp quân cùng chúng ta, cũng không có tác dụng, vì Thái dương chiến sĩ căn bản không thể ngạnh chống lại Hắc xoa nhân.
Đặc biệt là khi đối phương được nghỉ ngơi chờ đợi, còn chúng ta thì lao sư viễn chinh, sức lực giảm sút, tâm trí mệt mỏi. Huống chi, trong đối phương hoàn toàn có khả năng có mặt Đại nguyên thủ không ai thắng được.
Nam phương sụp đổ, Thiên miếu hoàn toàn bị cô lập. Diệt vong chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai.
Trong tim ta bỗng dấy lên cảm giác bất tường.
Ta và Ước nặc phu ở hai vị trí khác nhau, ta biết chắc Âm nữ sư đích thị là nội gián, mưu lược không hề dưới ta, do vậy khiến ta luôn ở thế hạ phong, có thể chính là như vậy.
Thế nhưng vào thời khắc này, ngay cả ta cũng cảm thấy vô lực, vô pháp thay đổi ách vận đang tới.
Ny nhã bên cạnh ta nói: "Đại kiếm sư! Ngài đang nghĩ gì vậy?"
Ta trầm giọng nói: "Hắc xoa nhân đang ở đây cùng chúng ta, ta cảm thấy điều đó." Thải nhu đang yêu kiều tựa vào người ta nghe vậy toàn thân run rẩy, bám chặt lấy hông ta, nói: "Vậy phải làm sao?". Ny nhã cố gắng bình tĩnh nói: "Nhưng Điền tông hồi báo tin tức hiện tại vẫn tốt!"
Ta lắc đầu nói: "Nàng không minh bạch, đó chỉ là trực giác của kiếm thủ, vượt ra ngoài lý trí, cũng như lúc ta gặp Âm nữ sư, cảm thấy nhất định y thị có quan hệ với Vu đế." Thải nhu nói: "Vu đế là người thế nào?"
Ta hít một hơi dài nói: "Không ai biết điều này, Vu quốc là một địa phương tà ác và thần bí. Điều ta biết là Vu đế luôn ngầm ủng hộ Đại nguyên thủ làm điều tàn ác, vì thế đã gửi một vu sư tới trợ giúp cho Đại nguyên thủ. Nếu như vu sư này giết được ta, đế quốc đã không dễ dàng sụp đổ. Vì thế Đại nguyên thủ đến Tịnh thổ, thì đã tìm Âm nữ sư, chỉ có thể nói bọn chúng nhất định có quan hệ. Như Hắc xoa nhân cũng là Vu đế đứng đằng sau hỗ trợ. Hắn ta đích thị là căn nguyên của mọi tội ác trên thế gian này."
Đúng thế!
Đại địch chân chính của ta chính là Vu đế, ẩn giấu tất cả tà ác, là trung tâm của lực lượng tà ác.
Ny nhã bị ảnh hưởng bởi ta, run giọng nói: "Vậy ta phải làm sao?"
Ta thở một hơi dài, nói: "Giả sử chúng ta án binh bất động, hoặc thay đổi lộ tuyến, nàng nói xem? Chúng ta đã không thể quay đầu, chỉ có thể dùng sách lược, cùng với Hắc xoa nhân quyết một trận sống mái. Ny nhã, bảo bối của ta, nàng nghe ta chứ..." Ny nhã nói: "Ta nghe ngài!"
Ta ngưng thần nhìn lên vầng trăng khuyết trên trời, thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Lập tức triệu tập tướng lĩnh họp ngay tại đây. Ta không muốn họ làm sai mệnh lệnh của ta. Trận chiến này ta nhất định bại, nhưng cho dù bại cũng phải thật đẹp, phải thu hoạch được thành quả lớn nhất, thậm chí có thể sau đó sẽ giành thắng lợi."
Ny nhã nhận lệnh đi luôn.
Ta nhắm mắt, đột nhiên ta bỗng tự thấy mình tiếp nhận thân phận thánh kiếm kị sỹ. Sau cái chết của Phượng hương, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác này.
Khi chúng ta tiến nhập Vong nguyệt cốc, lúc đấy mới minh bạch những gì Ny nhã miêu tả về bí cốc này.
Không chỉ trong cốc lá cây dày đặc, hai bên vách cũng bị bao phủ bởi cây cối, đường đi toàn bùn đất, không thể đi nhanh. Nơi chật hẹp chỉ đủ cho hai con ngựa cùng tiến lên. Nhưng nơi rộng lại có khả năng chứa được cả ngàn người. Mỗi khi chuyển qua một đoạn thì cảnh vật lại thay đổi. Nếu như để đi tham quan, đây đúng là địa phương tốt. Nhưng tuyệt không thích hợp để hành quân nhanh.
Vào cốc từ lúc bình minh, tới buổi chiều, tiền quân đã đến được cốc khẩu.
Đại quân dừng lại.
Ta cưỡi ngựa tiến về phía trước. Tất cả tướng lĩnh đã đứng tại cốc khẩu chờ đợi.
Các chiến sĩ đều rất tất bật, y lệnh của ta chặt cây làm thành người giả, vót nhọn những cây gỗ dài để làm vũ khí.
Ta nhảy xuống khỏi Phi tuyết, tiến lại mọi người, xuyên qua lá cây nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy một vùng bình nguyên lớn, còn có cả một khu rừng rộng bạt ngàn. Phong cảnh mỹ lệ mà yên tĩnh. Nhìn vẻ bề ngoài không thể cảm thấy một điểm hung hiểm nào. Hai bên tả hữu đều được rừng cây rậm rạp xanh tươi bao bọc, kéo dài tới 10 dặm, có thể ẩn giấu được vạn người, thực là dễ dàng.
Điền tông nói: "Xuyên qua khu rừng rậm khoảng năm dặm là đại bình nguyên Trục Thiên."
Ước nặc phu khuôn mặt anh tuấn điểm nét mệt nhọc, thần sắc ngưng trọng nói: "Điền tông đã phái người đi thám sát vùng bình nguyên. Tuy không phát hiện được gì. Nhưng ta không dám nói không có đám Hắc xoa nhân phục sẵn bên ngoài. Đổi lại nếu ta là chúng, cũng sẽ bố trí đại quân ở nơi khác. Chỉ phái trinh sát giám thị tình hình trong cốc. Sử dụng thủ pháp thường dùng của Hắc xoa nhân, như kính phản chiếu ánh mặt trời hoặc lửa để liên lạc sẽ có thể quyết định được nên phục kích hay nên rút chạy."
Người này đích thực là nhất đại danh tướng thế hệ mới của Tịnh thổ, không hề bị biểu hiện bề ngoài của sự vật mê hoặc.
Hầu ngọc nói: "Địch nhân chọn nơi tốt nhất để tấn công chúng ta là tại khu rừng phía sau bình nguyên. Vì nơi đó địa thế trập trùng, rất lợi cho việc phục kích."
Ta trầm giọng nói: "Phòng ngự cho cốc khẩu đã làm xong chưa?" Điền tông gật đầu nói: "Chúng ta đã chặt lượng lớn cây cối, dùng thân cây gỗ tạo thành vành đai dày đặc. Chỉ cần thêm một chút it thời gian nữa sẽ hoàn thành bố phòng cho cốc khẩu. Có thể chống lại sự công kích mãnh liệt của Hắc xoa quỷ trong hai ngày." Ta nói: "Nói hay lắm, Hắc xoa quỷ mục đích một trận tiêu diệt toàn quân ta. Sẽ chờ cho toàn quân ta rời khỏi Vong nguyệt cốc mới phát động công kích. Lý tưởng nhất đương nhiên là cắt đứt đường quay lại cốc, vây khốn chúng ta trong rừng, rồi phóng hoả đốt rừng, như vậy chúng ta sẽ bị hãm vào tuyệt cảnh."
Chúng nhân sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Ước nặc phu thở ra một hơi dài nói: "Phương pháp đó đích thực vô cùng ác độc, thật may là Đại kiếm sư đã có đối sách."
Ta nhìn Trạch sanh nói: "Có bao nhiêu ngựa có thể dùng được?" Thạch sanh cung kính nói: "Có được bảy ngàn, Đại kiếm sư!"
Ta hướng về Hồng tình, gã gấp gáp nói: "Đã bôi nhựa thông chế tạo hoả tiễn xong xuôi." Ta gật đầu nói: "Tốt!" Tiếp theo hướng về Điền tông nói: "Hiện tại cứ giữ bình tĩnh, thổi lửa nấu cơm tối, nhắc nhở quân sĩ càng làm ồn ào càng tốt, cử người đi trinh sát tình hình. Khi màn đêm đến, ngài dẫn năm ngàn quân tiềm nhập rừng rậm, khai phá một thông đạo rộng đủ cho năm con ngựa dàn hàng đi qua, ngay khi ngài hoàn thành, là lúc chúng ta phát động."
Chúng nhân ứng tiếng dạ ran, chia ra đi các nơi y kế hành sự.
Ta nhìn Ny nhã vẫn đang đứng bên cạnh hỏi: "Nguyên lai mấy người không tin có khả năng rất lớn Âm nữ sư là gian tế đúng không? Tại sao bây giờ lại như lâm đại địch vậy?"
Ny nhã khuôn mặt điểm sắc hồng, tức giận nói: "Tiểu khí quỷ! Một chút cũng không tha cho người ta."
Thải nhu giải vây cho nàng, nói: "Đấy là vì chàng là Thánh kiếm kỵ sĩ, vào lúc khẩn yếu, chúng nhân đều tin chàng mà không tin vào bản thân."
Ta cười thất thanh nói: "Thì ra là vậy! Ái da!"
Ny nhã đạp mạnh vào chân ta, quay người bỏ đi, hậm hực dáng vẻ dương dương tự đắc của ta.
Thải nhu luồn tay vào phía trong khuỷu tay ta, thân thiết ôm chặt lấy ta nói: "Thiếp rất hưng phấn, Đại kiếm sư lại một lần nữa dẫn dắt các Thái dương chiến sĩ đến chiến thắng." Ta cúi thấp mặt xuống, thở một hơi lắc đầu nói: "Nàng nhầm rồi, mục tiêu của ta là chỉ hy vọng không bị đại bại. Nhìn vào chiến tích dĩ vãng của Công lãnh minh, thấy chúng dụng binh rất kỷ luật và ổn định. Huống chi còn có Đại nguyên thủ và Âm nữ sư bên phía chúng. Quân lực của chúng lại gấp đôi quân ta."
Thải nhu hỷ sắc lập tức toàn bộ tiêu biến.
Ta nhẹ giọng nói: "Thải nhu! Nàng có nghe lời Lan đặc ta không?"
Thải nhu cúi đầu nói: "Nghe! Nhưng thiếp phải ở bên chàng, cùng chàng tác chiến, vì thiếp không thể chịu nổi nhìn chàng vào sinh ra tử, thiếp không thể trốn chạy để rồi phải đau đớn khi nghĩ về chàng." Ta đau đầu vô cùng, nhưng vẫn còn sát chiêu tối hậu. Ta ôn nhu đẩy nàng ra, ôm lấy khuôn mặt tú lệ của nàng cất lời: "Nếu nàng ở bên ta, sao có thể lo cho Đại hắc? Nàng cũng biết một sợi dây không thể ngăn cản được sức lực mạnh vô cùng của Đại hắc. Nếu nó đuổi theo, nàng nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?"
Thải nhu toàn thân run rẩy, đôi môi run run, không nói được lời nào.
Ta an ủi nói: "Vả lại như nàng ở bên ta, ta phải phân tâm chiếu cố cho nàng. Nếu gặp phải Đại nguyên thủ, thì thật vô cùng nguy hiểm."
Thải nhu sau khi nghĩ rất lâu, nhu thuận gật đầu nói: "Nhưng ít nhất chàng phải cho thiếp và Đại hắc theo chàng ra đến khu rừng, thiếp đáp ứng chàng sẽ thối lui, sẽ cùng với đại quân triệt hồi về cốc." Ta nghiêm mặt nói: "Vô luận ta có gặp hoàn cảnh nguy hiểm nào, nàng cũng phải làm vậy."
Thải nhu khẳng định: "Đúng thế!"
Nắm chặt tay nàng, ta nghĩ đến nàng vẫn buộc trên chiếc đùi tròn trịa, đẹp đẽ thanh "Trinh tiết vệ". Giả như ta có gì bất trắc, ta biết mỹ nữ Thiểm linh tộc này sẽ không do dự mà sử dụng, để cho vật đó hoàn thành sứ mệnh tử vong của nó.
Bảy ngn chiến mã mang trên mình người giả được gắn kèm các cây gỗ dài đã vót nhọn hoà vào trong ba vạn chiến sĩ. Dưới ánh trăng sáng, vượt qua cốc khẩu và vùng thảo nguyên, tiến nhập rừng rậm.
Địch nhân đã biết lộ tuyến của chúng ta, tất đã phái người đến dò xét thực lực, tất biết binh lực của ta có ba vạn người. Bảy ngàn người giả này chính là để đánh lừa chúng.
Trạch sanh và Hầu ngọc dẫn hai ngàn binh sĩ, thủ tại hai cánh bình nguyên, bảo vệ hai bên đại quân. Quan trọng hơn, là ngăn chặn thị tuyến của địch nhân hướng về cốc khẩu. Để cho Ny nhã lĩnh suất nhân sự hoàn thành công việc bố phòng trọng yếu.
Ngay khi vào tới khu rừng, bảy ngàn giả kỵ sĩ lập tức tập trung, thông qua con đường mới được Điền tông khai phá, tăng tốc tiến đến tụ hợp tại bìa rừng. Làm cho Hắc xoa nhân tính toán sai lầm tốc độ hành quân của ta.
Thải nhu ôm chặt Đại hắc, quất chiến mã, đi sát bên ta.
Chúng nhân tâm trạng căng như dây đàn, không ai nói ra một lời, chỉ có tiếng bước chân nâng lên hạ xuống.
Ước nặc phu và Điền tông đứng đợi tại bìa rừng rậm.
Ta và Thải nhu đến bên cạnh hai người bọn họ, nhìn từ trong rừng ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng sáng chiếu xuống, địa thế trập trùng, tĩnh mịch yên ắng.
Ta hỏi: "Thế nào?"
Điền tông nói: "Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm. Nghe đi! Ngay cả một sự sống cũng không có, các con thú đã trốn hết sang các vùng phụ cận. Hắc xoa nhân chắc hẳn đã bịt hết mõm ngựa."
Ước nặc phu gật đầu nói: "Ta một lần bị Hắc xoa nhân phục kích, cũng có hiện tượng không có lấy một chút xao động như hiện tại."
Ta trầm giọng xuống nói: "Chuẩn bị chứ?" Hai người bọn họ lập tức gật đầu. Ta lấy bình tĩnh, trầm mặc nhìn về phía trước. Qua một lúc, chúng nhân thấy ta không có động tĩnh gì, đều nhìn ta với ánh mắt kỳ quái. "Đinh!" Ma nữ nhận sau lưng ta bỗng phát ra tiếng kêu.
Chúng nhân kinh sợ.
Ta cười nói: "Ta đang đợi âm thanh này đây." Tiếp đó nghiêm mặt nói: "Ngay khi có kèn hiệu nổi lên, tất cả các ngươi phải y kế triệt thối, không cần quan tâm đến tình trạng của chúng ta, biết chưa?" Cả hai đều gật đầu. Nghiêng đầu cùng Thải nhu trao ánh mắt sâu lắng, ta thúc vào bụng Phi tuyết xông ra phía trước. Phi tuyết ngửa cổ lên trời hý một tiếng dài, các chiến mã lập tức sinh cảm ứng, hưng phấn hý vang theo. Nhất thời đất trời như sáng rực lên hưởng ứng. Các chiến sĩ lập tức giải phóng đội chiến mã mang người giả. Bảy ngàn thớt ngựa lập tức phóng ra. Từ hai bên cánh rừng hai ngàn chiến sĩ cùng lúc ào ra, hợp với những giả kỵ sĩ ở giữa, nhằm thẳng hướng đại bình nguyên Trục Thiên phi tới. Thanh âm rầm rộ. Ta dẫn đầu đoàn quân gần một vạn chiến sĩ cả thật lẫn giả tiến lên ngọn đồi cao nhất, phóng mắt nhìn ra địa thế nhấp nhô không bằng phẳng. Ta trong tim thầm chế nhạo, Hắc xoa nhân quả nhiên không để Thái dương chiến sĩ trong mắt. Nếu không sẽ không thể để cho Thái dương chiến sĩ rời khỏi khu rừng mà vẫn không hề phát động tấn công. Chúng sẽ phải trả giá cho điều đó. Chúng ta bắt đầu phi xuống dốc. Tiếng gió thổi bên tai vù vù.
Bỗng nhiên tên bắn ra đầy trời.
Phía trước, b phải và bên trái. Từ ba phía xuất hiện vô số kỵ sĩ Hắc xoa nhân, hướng thẳng về chúng ta. Ở trước mặt, mười hàng cung thủ lắp tên, nhằm vào chúng ta phát xạ. Sát thanh chấn thiên.
Ta ghìm mạnh dây cương. Nhường cho đội giả kỵ sĩ khí thế trùng trùng phía sau lao về phía địch nhân.
Chiến mã trúng tên ngã xuống, giả kỵ sĩ văng ra tứ tung.
Thế nhưng các chiến mã còn lại vẫn đạp lên xác ngựa, không ngừng tiến đến.
Ta và hai ngàn chiến sĩ đi ở phía sau.
Ta hét lên một tiếng, lắp mũi hoả tiễn đã được tẩm nhựa thông vào dây cung. Tiếng tên xé gió bay đi.
Mũi hoả tiễn đi chuẩn xác trúng vào thân trên của người giả, lập tức thiêu cháy người giả.
Các Thái dương chiến sĩ đồng loạt bắn hoả tiễn. Tuy không chính xác như ta, nhưng cũng khiến cho hàng trăm người giả bốc cháy. Từng hoả nhân, gắn chặt trên lưng chiến mã, lao như điên dại về phía Hắc xoa nhân. Chiến mã bị bắt lửa càng trở nên điên cuồng, nhắm phía trước toàn lực phi tới.
Cự ly quá gần khiến cho Hắc xoa nhân không có lấy một chút cơ hội.
Cùng lúc đó, khu rừng phía sau tiếng chém giết nổi lên vang lừng. Ta đã không sai. Địch nhân quả nhiên đã tìm cách cắt đường rút lui của chúng ta. Bất quá chúng đã gặp phải đội nhân mã của Ny nhã đối kháng mạnh mẽ. Lại bị Trạch sanh và Hầu ngọc hai cánh quân giáp kích. Phía tiền phương, đoàn giả kỵ sĩ đã tiến vào trong trận địa của Hắc xoa nhân.
Tình thế trở nên hỗn loạn. Thật sự khó nói nên lời. Đặc biệt đám người bị bắt lửa trở nên gần như điên cuồng. Đoàn chiến mã khi xông vào chỗ địch nhân tức thì chạy tán loạn, khiến cho đám ngựa của địch hý loạn hết lên, quẳng cả chủ nhân của chúng xuống dưới đất, lập tức bị hàng trăm chân ngựa dẫm đạp dày xéo.
Ta rút thanh trường kiếm, xông lên phía trước chém giết. Chiến sĩ bên cạnh ta lập tức cầm kèn thổi lên.
"U...u...u...". Gần năm ngàn cuồng mã tiến sâu vào trận địa địch. Hắc xoa nhân tiền quân hỗn loạn, không thể tiến lên nửa bước.
Bên cạnh ta, hai ngàn thái dương chiến sĩ là các tiễn thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng, thay nhau bắn tên mà không làm giảm tốc độ tiến quân. Tên bay như mưa về phía địch, không cho chúng một cơ hội điều chỉnh lại đội ngũ. Từ hậu phương, thanh âm hai bên tả hữu vang lên hưởng ứng. Điền tông cùng Ước nặc phu nhận được tín hiệu của ta, lập tức xông ra chém giết, tấn công hai cánh địch nhân.
Ma nữ nhận quay về vỏ. Hai cây đại bổn mâu xuất hiện trên tay. Tấn công hai bên trái phải. Hắc xoa nhân liên tiếp tắm máu rơi xuống ngựa. Hai ngàn Thái dương chiến sĩ thấy ta thần dũng vô bì, quân tâm đại chấn, cùng với ta dũng mãnh xông vào giết địch. Nhất thời tiếng quát tháo chém giết tràn ngập thiên địa. Ngựa hý, người kêu. Đại chiến rốt cục cũng bắt đầu.
Mỗi một bước tiến sâu vào, địch nhân lại càng ngoan cường chống cự, dần dà phục hồi sức mạnh.
Sau một lúc, bên mình ta chỉ còn hơn ngàn chiến sĩ còn chiến đấu được.
Ta thu hồi thiết mâu, rút Ma nữ nhận, liên tiếp giết chết hơn chục người phía sau, hét lớn: "Rút lui!"
Tiếng kèn trận vang lên.
Chúng ta đã chiếm được thế th phong, cần lui là lui.
Quân đội của Điền tông và Ước nặc phu cũng lần lượt rút về.
Tên bay tràn ngập không gian, hướng vào bọn Hắc xoa nhân đang đuổi theo.
Ta và hơn ngàn chiến sĩ bảo vệ phía cuối, yểm hộ Điền tông rút về khu rừng.
Năm ngàn bộ binh Thái dương trùng trùng tiến ra, chống thuẫn bài xuống đất, ẩn thân phía sau, dương cung bắn tới tấp về phía địch.
Thời điểm sinh tử là đây.
Ta cùng hơn ngàn chiến sĩ tiếp cận đội bộ binh đang bày ra tiễn trận. Chỉ cần vượt qua được giới tuyến này. Chúng ta đã được an toàn.
"A!"
Tiếng kêu thảm khốc vang lên ở phía sau.
Ta trong tim trùng xuống, quay đầu lại nhìn, vừa kịp thấy tại cuối đoàn quân, thân hình hai Thái dương chiến sĩ bay lên không, rơi ra phía trước.
Một ác ma khổng lồ dẫn đầu một đội Hắc xoa nhân như lang như hổ tiến lại.
Đại nguyên thủ!
Ta không sai chút nào, hắn quả nhiên có mặt ở đây.
Hắn không sợ cung tên uy hiếp, nếu để hắn tiếp cận phía sau chém giết, hơn ngàn chiến sĩ thủ hạ của ta cùng với năm ngàn cung thủ bộ binh tốc độ di chuyển rất chậm, sẽ không thể sống sót.
Ta quay đầu ngựa, hét lớn: "Tất cả rút lui!". Tiếng kèn trận lại vang lên.
Năm ngàn bộ binh thu thuẫn bài rút về khu rừng.
Phi tuyết đạp mạnh hai chân, đưa ta phóng về phía Đại nguyên thủ.
Thái dương chiến sĩ thúc ngựa lướt đi, Đại nguyên thủ không một chút chậm chễ, nhằm ta đuổi tới.
Ta quát to: "Chạy! Phóng hoả đốt rừng!"
Đại nguyên thủ đã nằm trong tầm mắt, cự ly nhanh chóng bị thu hẹp.
Đại nguyên thủ cất tiếng cười đáng sợ nói: "Lan đặc, đây sẽ nơi táng thân của ngươi."
Lúc này, ta phát giác trên tay hắn cầm một vũ khí nhưng không phải là kiếm, dài mười lăm xích, chính là một thân cây gỗ dày. Chiến mã của hắn, ta chưa từng thấy qua có con nào khoẻ hơn, không ngờ có thể chịu được trọng lượng kinh nhân của hắn.
Hắn vẫn chưa lấy được Trân ô đao của Hắc xoa nhân.
"Lịch lịch lạt lạt!"
Thanh âm cháy rừng từ phía sau ta vang lên.
Bọn họ đã tuân theo sự phân phó của ta, phóng hoả đốt rừng.
Ta nhiệt tâm bùng lên, cho tới khi mà ta có thể giết chết Đại nguyên thủ, quay lại trong rừng, theo bí đạo của Điền tông mà chạy, có thể an toàn xuyên qua rừng lửa, chạy về trong cốc, nhưng không biết liệu Hắc xoa nhân có dám truy đuổi hay không.
Bỗng phía sau có tiếng nữ nhân kêu lên thất thanh.
Ta kinh hãi quay đầu nhìn, thấy một chấm đen, từ trong khu rừng đang rực lửa phóng ra, đuổi theo phía sau đích thị Thải nhu bé bỏng của ta.
Ta tức thì mồ hôi tuôn ra như tắm.
Là Đại hắc.
Nó trông thấy Đại nguyên thủ, nhân lúc Thải nhu không để ý, lao ra phục cừu.
Ý niệm vừa dứt.
Trong đầu nghe thấy tiếng gió rít phía sau.
Bỏ qua mọi đắn đo, ta vung kiếm lên đỡ.
"Đốc!"
Ma nữ nhận suýt nữa bay ra khỏi tay.
Phi tuyết không chịu được đại lực dồn từ bên trên, một chân trước khuỵ xuống, dịch sang phía trái hai bước, gần như ngã nhào xuống đất.
Ta và Đại nguyên thủ thân hình lẫn vào nhau.
Cây gỗ trong tay hắn bị tiện mất đi một đoạn.
Nhưng cánh ta cũng đau điếng không thể nhấc lên được. May là ta đã mạnh hơn trước, nếu không chỉ cần ngạnh tiếp một đòn như vậy, thêm vào trọng lượng của cây gỗ, khẳng định xương cánh tay phải bị gãy rời.
Đại nguyên thủ cười một tiếng điên cuồng, quay đầu lại.
Ta chuyển kiếm sang tay trái, chém về phía trước, thẳng vào giữa đầu cây gỗ.
Ma nữ nhận bị dính vào trong thân cây.
Trong lòng ta thấy bất diệu.
Đại nguyên thủ dùng lực vặn mạnh.
May mắn ta cũng vận lực chuyển theo, gỗ vụn bắn tung toé, Ma nữ nhận lập tức thoát ra ngoài.
"Uông uông!"
Tiếng sủa của Đại hắc đã lại gần.
Thanh âm của Thải nhu gọi Đại hắc cùng lúc lọt vào tai ta.
Hắc xoa nhân dàn quân trên núi phủ kín cả mặt đất, chỉ còn cách chúng ta vài trăm bước.
Cây gỗ lớn của Đại nguyên thủ múa một vòng lớn bên trên cái đầu đen thui của hắn, nặng nề hướng xuống, lướt đi ngang nhanh như thiểm điện, nhắm đến đầu của Phi tuyết. Hắn cũng còn cách ta hơn mười bước, tuy cây gỗ đã bị ta chặt gẫy một đoạn, nhưng vẫn còn khoảng mười xích, bởi thế không nghĩ ta có khả năng phản kích.
Ta dĩ nhiên không hề sợ hãi, Ma nữ nhận chuyển sang tay phải, xuất chiêu chém xuống, làm cây gỗ đứt đôi.
Một bóng đen chớp lên, Đại hắc xông tới cắn mạnh vào đùi của Đại nguyên thủ.
Ta tim như tê dại, lòng như bị xé ra, hét lên dữ dội gọi Đại hắc, thuận tay với lấy cây đại cung đang ở trên hông ngựa, hướng Đại hắc toàn lực phi tới.
Đại nguyên thủ không thèm nhìn đến Đại hắc, cây gỗ trong tay thừa thế quét mạnh, nhắm vào đùi của ta. Nếu hắn đánh trúng, không chỉ xương chân ta nát vụn, mà ngũ tạng của Phi tuyết bị xé rách.
Hắc xoa nhân lại gần hơn, cự ly chỉ còn khoảng hơn hai trăm bước.
"Uông ô!"
Trường cung vang lên một tiếng "pa" lăng không đánh vào giữa người Đại hắc đang dính trên Đại nguyên thủ, làm nó rơi xuống.
Thải nhu thúc ngựa tới đón, vung một tay ra túm lấy lông cổ của nó.
Ta chỉ chờ có vậy, Ma nữ nhận toàn lực nghiêng nghiêng chém xuống.
"Giết!"
Cây gỗ bị chặt đi một đoạn dài ba xích.
Ta thừa thế giật ngựa. Phi tuyết nhảy lên, tránh cây gỗ đang còn dư lực lao tới.
Lúc đó, Thải nhu phủ thân đè chặt chiếc cổ dày lông của Đại hắc. Không biết từ đâu nàng lại sản sinh ra nguồn sức mạnh như vậy, không ngờ kéo Đại hắc lên hẳn được lưng ngựa.
Đại nguyên thủ cười một tiếng dữ tợn, thu hồi cây gỗ chỉ còn dài khoảng mười xích, nhằm Thải nhu quét tới.
Ta hồn phi phách tán, thúc Phi tuyết liều chết vọt tới, mắt nhìn thấy không kịp nữa. Không ngờ Đại nguyên thủ dừng cây gỗ lại trên không, chỉ trong chớp mắt, đột ngột đổi thế, quay lại đánh thẳng vào ta.
Nguyên lai mục tiêu của hắn không ngờ chính là ta.
Ta vung kiếm đón đỡ, nhưng đã muộn, vừa cúi người xuống, cây gỗ nhằm vai ta đánh tới, kình phong làm ta lạnh hết sống lưng.
Ta dùng hết sức dừng lại.
Tiếng gió lại vang lên.
Nguyên lai cây gỗ của hắn vừa vặn lướt qua vai ta, không ngờ lại quay ngược lại, chiêu thức kỳ diệu, lực đạo tinh xảo, thời gian chuẩn xác, khiến cho ta hoàn toàn không có cơ hội tránh né.
Thải nhu kêu lên thất thanh, cây gỗ của Đại nguyên thủ đánh trúng vai phải của ta.
Tại thời khắc sinh tử tồn vong, khả năng trấn định tinh thần trong hoàn cảnh cận kề nguy hiểm của kiếm thủ trong ta phát huy tác dụng. Ngay khi tiếng mảnh giáp trên vai vỡ vụn vang lên, ta rút chân rời khỏi bàn đạp. Đồng thời, dùng lực hết sức co người lại, lợi dụng khả năng hấp thụ lực của xương vai làm giảm đi áp lực của cây gỗ. Vừa quay người, vừa thoát đi.
Ma nữ nhân được cả hai bàn tay nắm chặt.
Đại lực truyền đến hoàn toàn vô pháp chống lại, đẩy toàn thân ta rời khỏi lưng ngựa, bay ra xa, rơi mạnh xuống đất vang lên một tiếng. Toàn thân đau đớn như tê liệt. Ma nữ nhận như có kỳ tích không bị rời khỏi tay.
Ta miễn cưỡng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn hướng vang rền tiếng chân ngựa. Nhưng ta nhận ra đó là chiến mã của Thái dương chiến sĩ.
Đại nguyên thủ gầm lên giận dữ hoà vào tiếng la hét thảm thiết của các Thái dương chiến sĩ.
Ta cắn chặt đầu lưỡi. Tinh thần chấn động. Dùng toàn lực cố gắng lê bước. Chỉ nhìn thấy Ước nặc phu và một đội Thái dương chiến sĩ đuổi đến, liều mạng hướng Đại nguyên thủ tấn công dữ dội, ngăn cản hắn tiến tới ta.
Hắc xoa nhân đích xác chỉ còn cách hơn năm mươi bộ.
Lúc này, Phi tuyết đã quay lại bên ta.
Ta biết rằng hiện tại chỉ có duy nhất một phương pháp cứu được Thải nhu, cứu được Ước nặc phu và các chiến sĩ của gã, thậm chí có thể cứu cả bản thân.
Ta hét lên một tiếng lớn, dùng hết sức lực còn lại, nhảy lên lưng Phi tuyết, quát to: "Đưa Thải nhu trở về!"
Kẹp chặt lấy bụng ngựa.
Phi tuyết tung mình chạy đi.
Tiếng rống giận dữ của Đại nguyên thủ từ phía sau vang đến, biểu hiện rõ là hắn đang tuyệt vọng đuổi theo.
Ta đầu óc choáng váng, sức chịu đựng đã đến giới hạn, gục vào lưng ngựa.
Phi tuyết lúc thì lên dốc, lúc thì xuống dốc.
Địa hình nhấp nhô không bằng phẳng ở đây, đã lợi cho việc phục kích, cũng lợi cho việc đào tẩu.
Tiếng chân đuổi theo phía sau dần dần giảm đi.
Ta cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Đang đoạn đánh nhau hay. Không chịu được phải thức đêm dịch tiếp. Híc, vợ đã bảo tối nay xuống bếp ôm Thải nhu với Ny nhã mà ngủ.