.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Trục Du 2
“ Tham kiến Chu trưởng lão”
“ Khách của Sương Ngọc và Phong Ly ở bên trong sao?”
Tịch Linh ở bên trong nghe vọng từ bên ngoài vào liền nhướng mày: “ Gọi thẳng tên nhau như thế...!có lẽ cũng thân thiết với 2 người bọn họ”
Tịch Linh dứt khoát bỏ chung trà rồi đứng dậy, chạy vào trong phòng khóa chặt cửa.
Nàng tuyệt đối không muốn dây vào bất kì ai nữa.
“ Người đã nghỉ ngơi, xin trưởng lão về cho”
Trù Anh đứng chắn ở cửa mỉm cười đuổi người, bọn họ ở đây bảo vệ người bên trong, đồng thời cũng là giám sát và giam giữ, không có lệnh của sư phụ mà để người khác xông vào, sư phụ nhất định sẽ giết họ.
Ngay cả Triệu trưởng lão ( Phong Ly) cũng không được phép vào, Trù Anh không hiểu đây là khách hay là phạm nhân, canh giữ còn nghiêm hơn cả nội các của tông môn.
Lần thứ nhất không được, Chu Thành Diễm trực tiếp nói với Sương Ngọc muốn gặp khách của hắn, Phong Ly có kể với nàng về Thành Diễm kia.
Đan dược mà nàng uống đều là hắn luyện, cũng là một kẻ tài giỏi.
Hắn quá nửa chỉ là tò mò về cô nương được hộ tống làm khách ở Thừa Tô điện chứ không có ác ý, nhưng nàng thực sự không muốn gặp người khác nên liên tục tránh né, viện hết cớ này đến cớ khác.
Cho đến một tháng sau...
Thân thể nàng liên tục điều dưỡng, nội thương ngoại thương đều lành một cách nhanh chóng.
Đêm khuya yên tĩnh, Tịch Linh thực sự không muốn ngủ, như thế chỉ lãng phí nguyệt quang rực sáng và xuân phong dịu dàng hiếm có.
Một bình trà thảo dược, một ít điểm tâm nhẹ nhàng đặt trên bàn gỗ dưới cây quýt lớn, mỹ cảnh cũng chỉ đến như thế thôi.
Vân Di luôn là ngọn núi cao nhất, nhìn xuống như bao cả thế giới vào trong tầm mắt, buổi tối có tử vân như sóng triều vỗ đến trước mặt nàng, Tịch Linh nhắm mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh mình, tâm tình thả lỏng ra.
“ Mỹ nhân thưởng trà, phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu đây?”
Tịch Linh nghe giọng nói này không ít lần, nàng chỉ nhoẻn miệng cười nhìn trời nhìn mây, nhẹ giọng trả lời:
“ Ồ, vậy ngài hiểu sao?”
Chu Thành Diễm ngồi trên nóc nhà của Thừa Tô điện, chăm chú quan sát từng biểu cảm của Tịch Linh.
“ Ta đương nhiêu hiểu, còn hiểu quý nhân chủ động tránh né gặp mặt ta, là do lỗi của ta sao?”
Tịch Linh chỉ cười cười lắc đầu nhưng không trả lời, tập trung uống trà của nàng.
Chu Thành Diễm làm sao có thể chịu nổi người khác làm lơ mình, hắn lập tức nhảy xuống trước mặt nàng rồi ngồi xuống, thậm chí còn tự mình rót cho mình một tách trà.
“ Chu trưởng lão đêm nay không ngủ sao? Không sợ chưởng môn đại nhân đến cho ngài một trận à?”
Chu Thành Diễm không trả lời, hắn vẫn còn đang ngẩn người nhìn Tịch Linh, mỹ nhân thưởng trà lúc nãy giống như làm nhục mỹ mạo của nàng ta, còn không bằng cả một phân lượng.
Đây là mức độ đẹp đẽ mà con người có thể đạt được sao?
Đến Thành Diễm cũng thấy khó tin.
“ Cô là gì của Sương Ngọc? Hắn có chấp niệm khó dò với Phong Ly rồi, cô đừng nghĩ đến hắn nữa, nghĩ đến ta này”
Tịch Linh lập tức ngờ ra, không ngờ đến người trước mắt cũng biết quan hệ của Sương Ngọc và Phong Ly, xem ra mối quan hệ không hề cạn.
“ Chu trưởng lão nói đùa rồi, ta là người đã có phu quân, làm sao có thể được ngài để vào trong mắt”
“...”
Đến lượt Chu đại trưởng lão ngờ ra, hắn nhìn nàng với loại sắc mặt nứt thành một hố, thậm chí là bất ngờ đến khoa trương, đứng phắt dậy lắp bắp: “ Cô...!cô mới có bao nhiêu tuổi mà đã có phu quân?? Cô gạt ta đúng không??”
“...”
Tịch Linh thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: “ Chu trưởng lão, Chu Thành Diễm, ta gạt ngài làm gì?”
Thành Diễm lại như bị động vào sợi gân nào đó mà hét lên: “ Sao cô biết ta tên Thành Diễm??”
“...”
“ Phong Ly nói ta biết, nhưng có thể tùy tiện hỏi Trù Anh và Phượng Minh ở ngoài cửa là biết thôi, tên của ngài không phải là bí mật, ngài hoảng hốt như thế làm gì?”
Đại khái là hắn cũng thấy mình biểu hiện quá đà liền hắng giọng xuống, lại bắt đầu mỉm cười đoan nhã với nàng: “ Vậy có mạn phép hỏi đại danh của quý nhân?”
Nàng cũng không cần giấu, đứng dậy hành lễ với hắn: “ Dân nữ Tịch Linh, tham kiến Chu trưởng lão”
Mỹ nhân uyển chuyển như nước, cười lên đẹp hơn cả huyền quang của đại nguyệt, Thành Diễm bất tri bất giác lại thở dài...
Người ta đã có phu quân rồi.
Quân tử không được không giữ đạo nghĩa.
Không biết...!người nàng ta chọn làm phu quân là kẻ như thế nào?
...................
“ Sương Ngọc!! Sao ngươi không nói nàng ta có phu quân??!!”
Thành Diễm lao thẳng vào bên trong Tĩnh Hòa điện, Phong Ly đang ngồi viết bên đống thư án cùng Sương Ngọc quản lý tông môn đồng loạt ngẩn đầu lên.
Thành Diễm một mạch phóng đến trước mặt Sương Ngọc gằn giọng: “ Tịch Linh đã có phu quân, sao ngươi không nói ta sớm?!”
Phong Ly nghe thế liền đứng phắt dậy:
“ Thành Diễm!!? Ngươi đến tìm Tịch Linh phải không?! Sao Thúc thúc lại để ngươi đến đó??!!”
Chu Thành Diễm quay phắt lại trừng Phong Ly:
“ Không có tôn ti, gọi sư bá, Sương Ngọc lúc trước còn gọi ta là sư huynh đấy! Con có tin ta sư bá đánh con không?!”
Còn chưa nói được hết câu, Thành Diễm lại quay sang chất vấn tại sao hắn không nói với y việc Tịch Linh có phu quân.
Hiện trường ồn ào đến đau đầu..