- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 87: Yêu cầu của lão cha 1
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
Ta vô kế khả thi, đem tay hắn bỏ ra, rồi tiến vào ngực hắn nỉ non. "Cuối cùng chàng muốn làm gì? Ta không muốn về Nguyệt Quang tiểu trúc, ta phải theo chàng. Vô luận sinh tử, ta sẽ không rời khỏi chàng."
"Chỉ cần nàng ở Nguyệt Quang tiểu trúc, chỉ cần nàng an toàn, ta mới có thể vô ưu vô lo."
"Nếu chàng có điều gì bất trắc... ta làm sao sống, không bằng nói hết cho ta, không chừng ta có thể giúp."
"Ngủ." Hắn một tay ôm đầu ta, sau đó ôm chặt ta, cho ta nằm lên trên, để hắn làm đệm cho ta ngủ.
Lãng phí công phu một đêm, một chút tin tức cũng không hỏi ra, ta thập phần mất hứng. Chẳng lẽ đời này đều bị hắn ăn nhiều như vậy sao? Tốt nhất đừng ép ta đến nỗi phải xuống địa ngục.
~*~
Ngày hôm sau, tuy mặt trời đã lên cao ba con sào, chúng ta còn chưa rời giường, nguyên nhân chính là do ta vẫn quấn quýt lấy hắn, ta là người rất có nghị lực, nếu chưa moi được tình báo, tuyệt không bỏ cuộc.
"Hàn, chàng cùng Giang Tử Ngang có quen biết hay không?" Ta cố ý ghé vào ngực hắn, sau đó tay bất an sờ loạn.
"Không quen."
"Không quen a, có phải trước hắn viết thư cho chàng, hoặc là tiết lộ tình báo cho chàng?"
"Về sau nàng sẽ biết."
"Có phải vì hắn có oán với cha của ta, cho nên hắn liên thủ cùng chàng đối phó với cha?" Ta cố ý dựa sát thân mình hơn, chậm rãi ma xát. Ba mươi sáu kế, chỉ có mỗi mỹ nhân kế, tuy hôm qua thất bại thảm hại, nghĩ đi nghĩ lại kế này vẫn là hơn hẳn.
Tay hắn ôm chặt ta, thản nhiên nói: "Không nói cho nàng."
Ta buồn bực, "mỹ nhân" như ta một chút sức quyến rũ cũng không có, kỳ thực phải để mỹ nữ tỷ tỷ đến. (Sở Sở: Ngươi làm được sao? Nếu thực như vậy, sợ ngươi đem nàng đá bay.)
Ta tựa như vô tình đem hai chân quấn len người hắn, bất an lộn xộn, chậm rãi chà chà. "Ta nghĩ chàng cùng bệnh thần kinh đào một cái bẫy cho cha của ta. Từ lúc chàng xuất hiện ở Mộ Dung gia, nhìn lão cha bằng ánh mắt phẫn hận. Nếu nói hoàn toàn là vì ta, ta mới không tin. Ta cảm thấy chàng không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Cư nhiên vì ta chỉa kiếm vào lão cha? Không, chàng sẽ không vì ta mà quang minh chính đại cùng đối nghịch với chính phái, ít nhất sẽ không rõ ràng như vậy, ngươi hẳn là chỉ giả vờ. Trừ phi, các ngươi đã sóm đối địch ra mặt. Cho nên, chàng cố ý làm cho lão cha mất mặt. Hơn nữa, khi bệnh thần kinh đến, ta cuối cùng cũng cảm thấy có vấn đề, là rất có vấn đề." Hắn thực sự rất thông minh, tuyệt đối sẽ không xúc động như vậy. Nếu xúc động như vậy, sớm đã bị đá khỏi ngai vàng của giáo chủ. Ngay từ đầu ta còn có điểm hoài nghi, gần đây quả thực đã khẳng định. Từ lúc ở chung cùng hắn, liền cảm thấy hắn thực không đơn giản. Nói việc đơn giản nhất, hắn hoàn toàn biết ta đang suy nghĩ cái gì, mà ta lại không biết hắn sẽ suy nghĩ cái gì, thậm chí một chút cũng không biết. Còn có tối qua, đã ở loại tình huống này, hắn cư nhiên còn có thể bảo trì thanh tỉnh, trừ bỏ không nói gì vẫn là không nói gì. Ở loại thời điểm này, ngay cả ta đều muốn nói ra hết,
Hắn hơi nhíu mày, âm thanh có chút lạnh lẽo. "Không hổ là đường chủ Bách Hiểu đường."
Ách, ta đoán đúng?
"Có ý tứ gì?" Ta không dám khẳng định.
"Vân nhi, không cần hỏi tiếp."
"Không, ta phải hỏi, hơn nữa còn phải hỏi cho con của chúng ta."
"Nàng đã có?" Hắn tựa tiếu phi tiếu.
"Ách, giờ chưa có, nhưng sau này sẽ có."
"Vậy để ta giúp nàng." Nói xong đột nhiên xoay người ôm ta, thở hổn hển nói: "Là nàng tự tìm đến." Ta đỏ mặt một chút, lại không trách người nào đó cố tình sờ soạng lung tung?
"Ngô, nói cho ta được không?"
"Không cho phép nói nhiều." Nói xong lập tức áp chế môi của ta, không còn cơ hội để nói.
"Nhị tiểu thư, lão gia mời người tới gặp." Chúng ta còn đang "công tác" sao có thể bỏ dở, lập tức bỏ ngoài tai lời gọi.
"Nhị tiểu thư, người ở đâu?" Nghe được âm thanh kì quái, có chút nghi hoặc.
Vẫn không để ý tới nàng.
"Nhị tiểu thư, ta có thể vào không?"
"Cút." Hàn giận dữ gầm một tiếng. Hồng Tụ sợ đến xanh mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
"Cô gia, lão gia muốn gặp tiểu thư."
"Đi ra, chút ta tới." Nữ nhân ngu ngốc, thời điểm như vậy sao có thể bị quấy rầy.
Mỹ nhân kế đại bại, trừ việc bị ăn mấy lần, còn tin tức gì cũng không hỏi ra. Tóm lại, mỹ nhân kế tuyệt đối không thể dùng!
"Vân nhi, có làm đau nàng không?" Mỗi lần buông tha ta, hắn đều hỏi vấn đề đó, nhưng tựa hồ rất dư thừa.
"Đã sớm không đau, trừ phi."
"Sao?"
Ta không nhịn được hồng hồng mặt. "Trừ phi chàng thực không thương tiếc, hung hăng tra tấn ta." Ta càng ngày càng không biết ngượng.
"..."
"Đáng ghét, rời giường, lão cha tìm ta."
"Nếu có thể vĩnh viễn ở bên nàng, kiếp này không uổng." Hàn đột nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, ôm ta rất chặt.
"Cùng chàng ở một chỗ, ta chết cũng không đáng tiếc." Ta đẩy hắn ra.
"Hôm nay hai ta thực lười, mặt trời sớm đã chiếu đến mông."
"Nhiều năm như vậy, hôm nay ta ngủ muộn nhất."
~*~
Tuy thật không muốn, nhưng vẫn phải đến gặp lão cha. Nhìn trên người đều là dấu hôn, ta có điểm thẹn thùng, nhưng ta cũng không có che dấu, cố ý để lộ ra, biểu thị Mục phu nhân là sự thật. Ta tin tưởng lão cha sẽ hiểu được ý của ta, càng hi vọng lão cha thấy sẽ tức chết!
Lão cha ở trong thư phòng đã thấy ta, lão cha liền đứng dậy, trầm ngâm nhìn bức tranh của "mẹ", không rõ là muốn làm cái gì?
"Cha." Ta nhẹ gọi.
Cha liếc mắt nhìn ta một cái, nói: "Lại đây, hành lễ với mẫu thân của con." Không phải là phạt ta đi?
"Nga." Không rõ lão nhân có ý tứ gì, ta ngoan ngoãn đi tới quỳ xuống, thành kính lạy ba lạy.
Lão nhân cũng không có ý cho ta đứng lên, vô cùng trầm ngâm nhìn bức họa. "Vân nhi, nữ nhi của chúng ta đã lập gia đình, nàng có cao hứng không? Không thể thấy nó lên kiệu hoa, nàng có thấy đáng tiếc không? Ý Vân lấy phu quân, không có hôn lễ linh đình, không có danh môn chính thú, ta thực có lỗi với nàng."
"Mẫu thân, tuy không có hôn lễ linh đình, nhưng tướng công của ta rất yêu thương ta. Ta không cần điều gì khác, chỉ cần hắn yêu ta là được." Kì thực ta có nhiều điểm xin lỗi người này đi, con gái thật của bà sớm đã đoàn tụ với bà nơi suối vàng rồi, ta lại chỉ có thể ở đây nói vài lời giả dối?
Lão cha hít một hơi thực sâu. "Ngươi đứng lên đi."
"Cám ơn cha."
"Ý Vân, kiếm pháp ngươi dùng gọi là gì?" Đây mới là vấn đề chính?
Ta kì quái hỏi: "Cha, hỏi vấn đề này làm gì?"
"Ta là người trong võ lâm, thấy kiếm pháp của con tuyệt diệu vô cùng, muốn biết tên của nó."
"Không có tên." Ta thành khẩn nói.
Lão cha thở ra một hơi. "Ý Vân, vô luận cha làm cái gì, đều vì muốn tốt cho ngươi." Thấy sắc mặt cha ngưng trọng, trong lòng ta là lạ, không biết hắn muốn nói cái gì?
"Cha, ngươi muốn nói cái gì?"
"Ý Vân, ngươi nhớ kĩ, người cha yêu nhất là mẫu thân ngươi, thương tiếc nhất chính là ngươi, có lẽ có một ngày ta sẽ phải thương tổn ngươi, nhưng cũng vì muốn tốt cho ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm này của ta." Muốn ta tốt mà làm ta tổn thương, có phải hơi đạo đức giả không?
Ta mịt mờ lắc đầu, "Cha, muốn nói cái gì? Người sao lại thương tổn ta?" Sẽ không phải là cảm thấy ta làm hắn mất mặt, nên muốn giết ta đi?
"Ý Vân, cha cả đời theo đuổi ngôi vị thiên hạ đệ nhất, đến giờ thấy các ngươi yêu thương nhau như vậy, mới biết chính mình sai rồi. Là thiên hạ đệ nhất thì sao, chỉ là hư vô." Lão cha cười khổ. "Ngôi vị thiên hạ đệ nhất này, nên để cho tiểu tế (con rể) của ta làm." Tiểu tế? Hắn thừa nhận sao? Mà hiện tại không thừa nhận không được.
Ta đem ánh mắt dời về phía cửa sổ, thản nhiên nói: "Thiên hạ đệ nhất, đệ nhị chỉ là hư danh, ta thường nói với Hàn, sau này phải quy ẩn giang hồ."
Lão cha gật đầu. "Ngươi nói cũng không sai, hồng đồ bá nghiệp chỉ là mộng, không bằng nhân sinh một đời vui vẻ." Hắn đi đến bên người ta, vỗ vai ta.
"Ý Vân, nói là vậy, nhưng có những việc không thể thuận theo ý mình. Tỷ như cha, phải bảo trụ thanh danh Mộ Dung gia, phải có võ công cao cường, tỷ tỷ của ngươi sinh ra đã là mang số phận kế thừa võ lâm thế gia, nàng cũng phải có võ công cao, nhưng ngươi thì khác, ngươi không có trách nhiệm. Cho nên cha và mẫu thân ngươi hi vọng ngươi không cần có võ công, làm một người bình thường, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hôm nay ngươi đã vượt qua cả tỷ tỷ của ngươi, là võ công thiên hạ đệ tam, thiên hạ đệ nhất đường chủ, thành tựu so với cha còn có phần hơn, thực là không đúng như ý nguyện của ta." Hôm nay lão cha có điên không? Sao tự nhiên nói nhiều với ta như vậy làm gì?
"Cha, bây giờ ta là người bình thường." Ta và Hàn đều hướng tới cuộc sống bình thường, sớm hay muộn cũng thoái ẩn giang hồ.
Lão cha thần sắc ảm đạm. "Không, ngươi không phải, ngươi hiện tại là đường chủ Bách Hiểu đường, giáo chủ phu nhân của ma giáo. Tuy không ai nói, nhưng toàn võ lâm đều biết nếu ngươi cùng Mục Hàn liên thủ thì chính là thiên hạ vô địch. Ngươi sớm đã thân bất do kỉ rồi."
"Ta có thân phận gì không quan trọng, võ công cao cũng không quan trọng, ta cùng Hàn đến thế ngoại đào viên ẩn cư, cũng không thích ân oán giang hồ, nếu không có thù hận, cõ lẽ trong giang hồ vốn không có Mục giáo chủ, không có Mộ Dung đường chủ."
"Aiz, Ý Vân, vô luận thế nào ta cũng không muốn thương tổn ngươi." Không rõ, càng ngày càng hồ đồ.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn rõ tâm ý của hắn. "Cha, cuối cùng có việc gì?"
"Ý Vân, ngươi có thể đáp ứng với ta một điều kiện không?" Lão cha chợt hỏi một vấn đề.
"Cha cứ nói."
"Nếu vạn nhất ta và tỷ tỷ ngươi có điều gì bất trắc, ngươi hãy kế thừa Mộ Dung sơn trang phát dương quang đại." Nhiệm vụ này thực khó, ta chỉ sợ không thể hoàn thành.
Lão cha cùng mỹ nữ tỷ tỷ gặp bất trắc, có ý tứ gì?
Ta khó xử nhìn hắn. "Cha, ta cùng Hàn muốn thoái ẩn giang hồ, trang chủ cho người khác làm đi."
"Ý Vân, đáp ứng cha, ngươi có thể đem Bách Hiểu đường phát dương quang đại, cũng có thể đem Mộ Dung gia phát dương quang đại."
"Khụ, cha, ta là Bách Hiểu đường đường chủ, trung lập a, lại là ma giáo phu nhân, tà giáo a, lại trở thành Mộ Dung trang chủ... nếu đến khi đánh, ta phải giúp ai?"
"Ý Vân, đây là yêu cầu duy nhất của ta, đáp ứng ta." Lão cha nghiêm túc nói.
"Cha..." Ta thực khó xử, nếu ta thực là con gái của lão e rằng ta đã gật đầu đồng ý, nhưng đáng tiếc ta không phải là con gái thật của lão, vì thế ta phải nghĩ cho mình.