- Trang chủ
- Côn Luân Ma Chủ
- Chương 565: C565: Nơi trấn áp ma thần 1
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Phong Thất Nguyệt
Bí mật là thứ rất khó cam đoan, cho dù là kẻ câm điếc vẫn có khả năng tiết lộ bí mật.
Cho nên Sở Hưu chỉ tin tưởng một điều, chỉ người chết mới giữ được bí mật.
Cho nên đừng nói đám võ giả tán tu này trước đó đã đứng về phía Đổng gia, cho dù bọn họ giữ trung lập, để giải quyết phiền phức, Sở Hưu cúng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.
Đương nhiên còn một người chứng kiến là Viêm Xích Tiêu, có điều tên này có vẻ giờ không tính là một ngườiï, hắn nói ra liệu có ai tin?
Kết quả là dưới Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, tất cả những võ giả tán tu đều bị đánh chết.
Chỉ trong thời gian không tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đại điện đã tràn ngập thi thể máu thịt, Sở Hưu ung dung rời khỏi Vong Ngã Sát Cảnh, bản thân cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu.
Viêm Xích Tiêu nhìn Sở Hưu một hồi, đương nhiên trong hai hốc mắt của hắn chỉ có hai ngọn lửa, không nhìn ra biểu cảm gì.
Nếu đặt trong thời kỳ thượng cổ, với tính cách này của Sở Hưu, tin chắc Ôn Hầu đại nhân sẽ rất hứng thú với hắn, không chừng tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu lại nhiều thêm một.
Nhìn Viêm Xích Tiêu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Được rồi, giờ tới phiên hai ta. Ta thật muốn xem xem rốt cuộc mình có thể đánh tan bộ xương nhà ngươi trước hay là ngươi giết chết ta trước.”
Viêm Xích Tiêu âm trầm nói: “Không đánh, ngươi đi đi"
Nói xong Viêm Xích Tiêu trực tiếp dừng hai sợi xích đang xoay tròn lại.
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Sao lại không đánh?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi trấn áp này thân thể của ngươi là mạnh nhất, nhưng ngươi không phải kẻ thích hợp nhất làm thân thể cho Ôn Hầu đại nhân trùng sinh nhất.
Động thủ với ngươi quá khó chơi, chẳng bằng giết thêm những kẻ khác, thu thập thêm khí huyết.”
Viêm Xích Tiêu nói thật, nhiều người tiến vào ngôi mộ như vậy, đánh đấm tới cùng với Sở Hưu rõ ràng là không có lời.
Hắn đã không nắm chắc giết chết được Sở Hưu, vậy chẳng bằng để Sở Hưu mau mau cút đi sau đó đợi người khác tiến vào, giết người đoạt khí huyết.
Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp quay người bỏ đi.
Viêm Xích Tiêu không nắm chắc giết chết được y, thật ra y cũng không nắm chắc đối phó được Viêm Xích Tiêu.
Trải qua hơn vạn năm trấn áp, thực lực Viêm Xích Tiêu đã rớt xuống dưới tông sư võ đạo. Chỉ xét thực lực đơn thuần, Sở Hưu thật ra không cần sợ hắn.
Nhưng đối phương lại tu luyện bộ xương của mình tới mức sánh ngang thần binh, cho dù Sở Hưu có ra tay. cũng khó lòng làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng công pháp Phật môn trấn áp mà thôi
So với việc ở đây lãng phí thời gian, chẳng bằng mau mau tìm ra truyền thừa của Lã Ôn Hầu.
Sau khi Sở Hưu đi được nửa khắc, hắc thủy hiện lên trong đại điện, thân hình Thủy Vô Tướng cũng hiện lên từ trong đó, nhìn thi thể la liệt trên mặt đất kinh ngạc nói: “Ra tay lưu loát thật.”
Viêm Xích Tiêu lắc đầu nói: “Không phải ta làm.”
Nói xong Viêm Xích Tiêu thuật lại mọi chuyện cho. Thủy Vô Tướng.
Thủy Vô Tướng nhíu mày nói: “Lại là tiểu tử kia? Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi này, tên kia là kẻ khó dây nhất. Sao ngươi không thuận tay giết chết hắn đi. Nếu để kẻ này làm ảnh hưởng tới kế hoạch phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, chẳng phải hỏng bét à?”
Viêm Xích Tiêu hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng muốn giết hắn, nhưng ngươi không xem xem trạng thái hiện giờ của ta ra sao, cơ thể đã tiêu tan cả rồi, ngươi bảo ta giết hắn thế nào đây? Còn không bằng bớt chút sức lực đi giết kẻ khác, thu thập thêm chút khí huyết.”
Thủy Vô Tướng lắc đầu nói: “Được rồi, chuyện này. tạm thời bỏ qua. Ba võ giả Chân Đan cảnh kia đã sắp tới chỗ chôn Ôn Hầu đại nhân rồi. Ta phải liên hợp với Huyền Cửu U bố trí, xử lý ba tên kia đã.
Chỉ khi ở gần chỗ chôn xương Ôn Hầu đại nhân, Huyền Cửu U mới có thể mượn một chút khí tức mà Ôn Hầu đại nhân lưu lại trên #ô Song” để giết địch.
Sau khi luyện hóa khí huyết bọn họ, có lẽ cũng đủ lượng khí huyết mà Ôn Hầu đại nhân cần rồi.”
“Chờ chút đã, trước hết dẫn chỗ thi thể này cho Thi Cửu Linh cô đọng khí huyết.” Viêm Xích Tiêu chỉ những thi thể đứt rời trên mặt đất nói.
Thủy Vô Tướng cau mày nói: “Sao lại tanh bành thế này?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Đâu có phải do ta giết, là tiểu tử kia ra tay quá mức tàn nhẫn. Dù sao cũng là cô đọng khí huyết, thi thể với mảnh thi thể có khác gì nhau?”
Thủy Vô Tướng bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng hắn vẫn hóa thân thành nước đen, bao phủ toàn bộ những mảnh thi thể sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này trong một cung điện ở chính giữa phần mộ, ba vị tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn cùng vài chục võ giả đứng đó, bầu không khí áp lực tới cực hạn.
Gian đại điện này được bố trí cực kỳ đơn giản, tất cả đều được đúc bằng đồng xanh, trên mặt đất còn phủ đầy những phù văn chỉ chít khắp nơi.
Trong đại điện không có gì trang trí, nhưng trong khu vực trung ương lại có một quan tài đồng thau lớn đang bị trấn áp. Đỉnh quan tài dùng ba mươi sáu thanh trường kiếm đâm vào, như đề phòng thứ bên trong trốn ra.
Nhưng cho dù như vậy cũng có từng làn sương đen không ngừng tỏa ra từ trong quan tài đồng thau lớn kia, khí tưc lạnh lếo, kinh khủng tới cực điểm.
Đám người Đổng Tê Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, kiến thức vượt xa võ giả bình thường. Ba người lập tức nhận ra ba mươi sáu thanh trường kiếm kia rõ ràng là chí bảo của Chân Vũ Giáo, Chân Vũ Tru Tà Kiếm!
Chân Vũ Tru Tà Kiếm nằm giữa bảo binh và thần binh, chất liệu và uy lực của nó vẫn giới hạn trong bảo. binh, nhưng Chân Vũ Tru Tà Kiếm lại cần có một tông sư. võ đạo của Chân Vũ Giáo dùng tâm huyết tế luyện, khi †ru sát tà ma có uy lực sánh ngang thần binh.
Dùng tâm huyết tế luyện bảo binh là một loại tổn thương không thể nghịch chuyển, cho nên dù trong Chân Vũ Giáo hiện tại cũng không mấy người nguyện ý tế luyện Chân Vũ Tru Tà Kiếm này.
Nhưng nơi này lại có tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm đâm trên quan tài, có thể thấy kẻ bị trấn áp. bên trong hung tàn tới mức nào.
Ngoại trừ quan tài lớn bằng đồng thau đó, trong đại điện còn treo một thanh Phương thiên họa kích to lớn.
Thanh Phương thiên họa kích kia tạo hình vô cùng hung ác, thân kích là con mãnh long đen kịt, phía trên điêu khắc thành hình ly long hung tàn.
Phần đao bán nguyệt mặc dù là màu bạc trắng nhưng lưỡi sắc lại có màu đỏ tươi, như được nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Toàn bộ Phương thiên họa kích tỏa ra một luồng khí tức hung ác tới cực điểm, có vẻ kinh khủng dị thường, thậm chí nó cho người ta cảm giác không giống một binh khí mà như một con hung thú!
Lúc này thanh Phương thiên họa kích kia đang bị †reo giữa không trung, nhưng thứ treo nó không phải dây thừng mà là một chuỗi phật châu.
Trên phật châu kia khắc đầy chữ Phạn, tỏa ra một luồng phật quang trấn áp khí tức hung ác của Phương thiên họa kích. Nhưng cho dù như vậy cũng hết sức. miễn cưỡng, có tổng cộng một trăm linh tám viên phật châu nhưng mười viên trong đó đã hao tổn, phạn văn phù chú trên đó vô cùng ảm đạm.