- Trang chủ
- Côn Luân Ma Chủ
- Chương 512: C512: Thủ đoạn kịch liệt -2
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Phong Thất Nguyệt
Phương Trấn Kỳ không nói thêm gì, trên thực tế dưới †rướng nhị hoàng tử hắn vẫn luôn đảm nhiệm việc Doanh thị giết người, những chuyện khác hoàn toàn không xen vào.
Lý công công là thái giám thân cận của nhị hoàng tử, đương nhiên phải do hắn quyết định.
Lý công công suy nghĩ rồi cắn răng nói: “Sở đại nhân đã có nắm chắc, vậy cứ làm theo lời Sở đại nhân là được. Ta cùng Phương Trấn Kỳ ở bên cạnh hỗ trợ thôi.”
Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười, thứ y muốn chính là câu nói này của Lý công công.
Như vậy nếu về sau xảy ra chuyện cũng không trách Sở Hưu được.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, Sở Hưu không thể giải quyết lần lượt từng thế lực, cho nên mỗi nhóm y chỉ tìm một nhà là được. Lần này Sở Hưu lựa chọn chính là Lưu gia ở Lạc Phong Cốc, một trong tám nhà.
Tại khu vực Tây Nam này, Lạc Phong Cốc có danh tiếng không nhỏ, nơi đây là rừng phong bát ngát, hàng năm mỗi mùa thu tới Lạc Phong Cốc đều hóa thành một màu đỏ rực.
Nhưng lúc này đang giữa hè, đám người Sở Hưu không thấy được khung cảnh mỹ lệ đó.
Sở Hưu dẫn theo Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ trực tiếp vào trong Lạc Phong Cốc, nói thẳng muốn gặp gia chủ Lưu gia nhưng lại không hề nói mình là ai.
Vốn dĩ đệ tử thủ vệ của Lưu gia không muốn để đám người Sở Hưu vào cửa, nhưng tiếp đó Lý công công và Phương Trấn Kỳ thả khí thế Thiên Nhân Hợp Nhất của mình ra, gia chủ Lưu gia lại đích thân nghênh tiếp, khách khí mời cả ba vào trong đón tiếp.
Hiện giờ khu vực Tây Nam không có tông sư võ đạo, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đã coi như cao thủ. Mà hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù là Lưu gia cũng phải đối đãi thận trọng.
Trong phòng khách của Lưu gia, gia chủ Lưu gia Lưu Cát là một ông lão hơn tám mươi tuổi. Một người lớn tuổi như vậy còn chưa từ nhiệm gia chủ hoàn toàn do. đời kế tiếp của Lưu gia không chịu cố gắng, hắn chỉ có thể còng lưng gánh vác vị trí gia chủ tiếp, xem xem trong khi mình còn sống còn sức có tìm được người thừa kế thích hợp không.
Lưu Cát cười tủm tỉm nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ba vị, tới Lạc Phong Cốc Lưu gia có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu chỉ Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ, mỉm cười nói: “Vị này là tổng quản thái giám tâm phúc của nhị hoàng tử điện hạ, Lý công công. Còn vị này là tham tướng Phá Phong Doanh của Long Ky Cấm Quân, Phương Trấn Kỳ, Phương đại nhân.”
Vốn dĩ Lưu Cát thấy Sở Hưu cảnh giới thấp nhất trong ba người mở miệng trước, hắn còn lấy làm lạ. Có điều đến khi Sở Hưu nói ra thân phận của Phương Trấn Kỳ và Lý công công, Lưu Cát lại thầm hô không ổn.
Hắn cũng biết chuyện giữa nhị hoàng tử và thái tử. Giờ người của nhị hoàng tử lại tìm tới cửa, không cần nghĩ Lưu Cát cũng biết chuyện này chắc chắn không hề tốt đẹp gì.
Cho nên Lưu Cát cười ha hả nói: “Ba vị..."
Có điều Lưu Cát còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã xen vào:
“Lưu gia chủ không cần nhiều lời, ngươi muốn nói gì †a đều biết.”
Nói xong Sở Hưu lấy từ trong hộp báu ra vài thứ, đương nhiên không phải đồ của bản thân y mà là lấy từ chỗ Lý công công.
“Đây là công pháp lục chuyển, Đạo Uẩn Thanh Tâm Quyết - bí điển Đạo Môn, có thể tẩy tủy phạt mao, uẩn dưỡng căn cơ. Nghe nói thực lực con cháu Lưu gia chủ có hơi yếu, môn công pháp này vừa vặn phù hợp.
Đây là mười bình linh đan lục chuyển, Uản Linh Đan. Năm trăm lượng tử kim, mười bảo binh ngũ chuyển được chế tạo từ Thần Binh Các.”
Sau khi lấy ra những thứ này, Sở Hưu chăm chú nhìn Lưu Cát, thản nhiên nói: “Lưu gia chủ, đây là lễ vật nhị hoàng tử tặng ngươi. Nhận nó, Lưu gia ngươi sẽ là bằng hữu với nhị hoàng tử.
Từ chối, ta sẽ dựa theo giá trị những lễ vật này đồ sát Lưu gia. Lưu gia chủ tính thử xem, tính mạng mọi người trong Lưu gia ngươi cộng lại có đáng giá với những lễ vật này không? Liệu có còn người sống không?”
Ai cũng từng gặp kẻ uy hiếp, bất luận gia chủ Lưu gia Lưu Cát hay Lý công công và Phương Trấn Kỳ, bọn họ. đều là người lão luyện trên giang hồ, đương nhiên không. xa lạ gì với chuyện này.
Nhưng bọn họ chưa từng thấy ai uy hiếp tới mức siêu phàm thoát tục như Sở Hưu.
Hơn nữa những lời này của Sở Hưu đã không tính là uy hiếp, thật sự chẳng khác gì tối hậu thư.
Gương mặt già nua của Lưu Cát đỏ bừng lên, đương nhiên không phải kích động mà là phẫn nộ.
Hành động đó của Sở Hưu có khác gì thổ phỉ? Thế này mà là tặng lễ? Tặng mạng còn tạm được.
Nhưng lúc này Lưu Cát cũng không biết nên nói gì cho phải, bởi vì đây là một lựa chọn hết sức khó khăn.
Nhìn những lễ vật bày trên mặt bàn, nếu là lúc bình thường, Lưu Cát chắc chắn đã vui mừng như điên rồi. Có điều lúc này những thứ đó chỉ khiến hắn có cảm giác phỏng tay, phỏng tay tới mức mất mạng!
Hắn đã đáp ứng thái tử, chẳng lẽ giờ lại phản bội?
Đương nhiên nếu hắn không phản bội, vậy đống lễ vật này sẽ biến thành tiền mua mạng của hẳn.
Lưu Cát lăn lộn tại khu vực Tây Nam này vài chục năm, chém giết không bao nhiêu lần, hắn thấy được một luồng sát ý trong mắt Sở Hưu, sát ý hững hờ.
Người có ánh mắt này sẽ không coi mạng người ra gì, bọn họ còn kinh khủng hơn đám hung thần ác sát, hở ra là uy hiếp sẽ giết người này người kia.
Cho nên Lưu Cát tin tưởng, nếu mình có gan cự tuyệt đối phương cũng có can đảm dẫn người đồ sát cả Lưu gia.
Đón lấy ánh mắt lạnh nhạt của Sở Hưu, Lâm Khai Vân chua xót cười cười, thu lại những vật kia.
Lúc này nếu thái tử còn người ở Tây Nam, hắn còn có thể cầu viện.
Nhưng người của thái tử một tháng sau mới đến. Lúc đó chắc đám người đó chỉ có thể nhặt xác cho hắn mà thôi!
Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lưu gia chủ quả thật là tuấn kiệt. Đến ngày hội họp, ngươi hẳn cũng biết mình nên đứng về bên nào rồi.”
Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp cùng Lý công công và Phương Trấn Kỳ rời khỏi, chỉ để lại mình Lưu Cát vẻ mặt phức tạp.
Sau khi ra khỏi Lưu gia, Lý công công nghỉ hoặc nói: “Sở đại nhân, Lưu gia nhận những thứ đó xong sẽ đứng về phe chúng ta hay sao? Vạn nhất bọn chúng đổi ý thì sao?”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Đổi ý? Hắn không dám, nhận đồ của chúng ta tức là hắn đã phản bội thái †ử. Cho dù hắn lập tức tới giải thích cho thái tử, nhưng ấn tượng kẻ phản bội đã lưu lại trong lòng thái tử. Cho. dù thái tử ngoài miệng nói tín nhiệm hắn, nhưng bản thân Lưu Cát dám tin rằng thái tử tin tưởng mình ư?”
Sở Hưu không giải thích quá nhiều, có điều cả Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều không phải kẻ ngốc, cả hai lập tức hiểu ra.
Quả thật như vậy, nếu giờ Lưu Cát đã nhận lễ vật của bọn họ rồi còn đổi ý, rõ ràng là không lấy lòng cả hai bên, vừa đắc tội thái tử lại vừa đắc tội nhị hoàng tử. Đến lúc đó chỉ cần một trong hai nổi giận, vậy không ai giúp hắn chống đỡ nữa.
Nghĩ tới đây, Lý công công vô thức nhìn sang Sở Hưu, không thể không nói Sở Hưu này làm việc quả thật quyế
Không dây dưa dài dòng, nói chuyện thẳng vào vấn đề, chỉ cần tìm đúng mục tiêu một ngày là giải quyết một thế lực lớn. Thời gian không tới một tháng nhưng đã dư dả cho họ.
Mặc dù quá trình này nói thì dễ mà nghe thì khó, giờ Lưu Cát chắc chắn đang âm thầm chửi bới ba người bọn họ. Có điều những thứ này đều không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.