- Trang chủ
- Biên Hoang Truyền Thuyết
- Chương 414: Phiêu Miểu chi ước
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Ước hẹn ở Phiêu Miểu
An Ngọc Tình nhìn Yến Phi, khóe môi khẽ hiện một chút tiếu ý, nói: "Không thể tưởng được ngươi trong chưa đầy một ngày thời gian lại tìm đến ta, làm Ngọc Tình có chút bất ngờ."
Yến Phi thật thà: "Ta cực kỳ phiền muộn, mà cô nương lại là đối tượng duy nhất để ta có thể dốc bầu tâm sự. Những người khác mặc dù là tri giao, nhưng ta có thể cùng bọn họ nói những loại chuyện này sao?"
An Ngọc Tình mỉm cười: "Ta cũng vậy. Nhưng sự khác nhau giữa ta và ngươi là ta căn bản không có bằng hữu, nếu như có thì chỉ có mình ngươi. Mà ngươi lại là người duy nhất trong thiên hạ có thể hiểu rõ ta, đối với ta mà nói, chỉ có cùng ngươi nói chuyện thì mới có ý nghĩa. Không có ngươi, ta sẽ cảm thấy rất cô độc. Bất quá xin hãy yên tâm, ý ta tịnh không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình bằng hữu tri kỷ."
Cùng nàng ta nói chuyện đúng là một loại hưởng thụ, lòng Yến Phi an tĩnh trở lại, quên hết thảy mọi việc bên ngoài tĩnh thất, nói: "Nghe cô nương nói như vậy, trên đời ngoại trừ tiên môn, mọi cái khác với cô nương mà nói đều là không có ý nghĩa sao?"
An Ngọc Tình đáp: "Cũng không phải như vậy, bởi vì chúng ta vẫn là một bộ phận của cái thiên địa kì dị tựa như ảo mộng này. Ví như ta rất hưởng thụ thời gian bây giờ ở cùng một nơi với ngươi, cảm giác mọi thứ đều tràn đầy ý nghĩa, lại có điểm thú vị cực kỳ kích thích. Ngươi sao có thể nói ngoại trừ tiên môn, mọi thứ khác ta đều không thèm để ý tới? Đương nhiên mọi điều này đều là vì tiên môn mà tới." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Yến Phi cười khổ: "Thú vị? Ta nghĩ rằng một chút cũng không thú vị."
An Ngọc Tình nhẹ nhàng: "Chế nhạo ta sao? Người ta sau khi sinh ra, thì phải đối mặt tử vong. Có người sợ hãi nó, có người xem nó như chốn trở về, hoặc là coi tử vong như là quá độ. Bất luận có loại thái độ nào, tử vong luôn là bình đẳng, chưa bao giờ có một người nào là ngoại lệ, đã đi thì không thể trở lại. Đối lập với tử vong là sống mãi không chết, nhưng dù cho có thể bất tử thì đã làm sao? Cơn ác mộng mà ngươi đối mặt sẽ vĩnh viễn không dứt, nhìn những người bên cạnh ngươi từng người sinh lão bệnh tử, cứ lặp lại không ngừng như thế. Như vậy chết ngược lại sẽ là sự ban ân cực lớn, là giải thoát tốt nhất."
Yến Phi ngạc nhiên: "Ta nghĩ cô nương sẽ an ủi ta, như thế này ngược lại như chê ta hiểu biết không đủ. Sống mãi không chết vì sao lại là chuyện bi thảm nhất trần gian?"
An Ngọc Tình phì cười: "Bởi vì ta đã nghĩ ra một phương pháp tự tử diệt cả hình thể và linh hồn cho ngươi, nên cố ý dọa ngươi, thúc ngươi nỗ lực."
Yến Phi chưa từng thấy qua thần thái kiều mị như vậy ở nàng ta, thấy trước mặt sáng ngời, tinh thần càng phấn chấn, vui vẻ nói: "Nếu ngay cả việc không thể tưởng được như vậy mà cô nương cũng có thể nghĩ ra biện pháp, vậy thì cô nương giống như tái sinh phụ mẫu của Yến Phi ta."
An Ngọc Tình chậm rãi nói: "Cách dùng từ của hoang nhân các ngươi thật là phóng đại. Ngươi là bằng hữu duy nhất của Ngọc Tình, bằng hữu gặp nạn, Ngọc Tình đương nhiên nghĩa bất dung từ rồi."
Yến Phi hỏi: "Rốt cuộc là có biện pháp gì?"
An Ngọc Tình bình thản đáp: "Nói thật, đây chỉ là một khả năng, không có người nào hiểu rõ có hữu hiệu hay không, bởi vì trước nay chưa từng ai trải qua. Phương pháp rất đơn giản, đó là dùng 'phá toái hư không' để tự tẫn, chứ không phải mở ra tiên môn. Theo suy đoán của ta, đây là chiêu số duy nhất có thể làm hình thể và linh hồn bị diệt. Ở trong người chúng ta, bất luận hữu hình hoặc vô hình, đều không thể chống chịu lực lượng kinh thiên có thể phá mở hư không vô hình."
Yến Phi chấn động: "Cô nương nói rất đúng."
An Ngọc Tình thở dài: "Kỷ Thiên Thiên được yêu như vậy, có thể không hối tiếc rồi."
Yến Phi nghĩ một chút mới hiểu được hàm ý phía sau hai câu này của nàng ta, chán nản nói: "An cô nương hiểu được nổi khổ của ta rồi."
An Ngọc Tình hơi xẵng giọng: "Nếu như không rõ thì là đồ ngốc rồi. Tuyệt thế kì chiêu như thế, mà có người lấy để tự sát, không phải là phí của trời sao? Ngươi lại hân hoan nhảy nhót giống như có được báu vật vậy. Ôi! Bất luận là tốt là xấu, tóm lại cần phải thử xem."
Yến Phi kiên quyết: "Ngu xuẩn cũng được, thông minh cũng tốt, sự thật là ta cũng không rõ lắm sự khác biệt giữa hai cái. Ta chỉ biết hoặc sẽ cũng nàng tiến vào đồng thiên phúc địa, hoặc sẽ cùng nàng chết chung một chỗ. Ta tuyệt sẽ không để nàng đơn độc đối mặt với tử vong."
Hai mắt An Ngọc Tình lóng lánh đầy vẻ trí tuệ, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Tình yêu cho tới giờ đều là ngắn ngủi, cho dù chung thủy suốt đời này, cũng chỉ là việc phát sinh ngắn ngủi trong một cuộc đời. Kỷ Thiên Thiên là người trí tuệ, nàng ấy sẽ an nhiên tiếp nhận vận mệnh của mình, cũng sẽ cổ vũ ngươi đối mặt với tiên duyên. Trong lòng ngươi thật không nên phải có bất cứ cảm giác áy náy gì."
Yến Phi hỏi lại: "Vậy bản thân cô nương lại có cách gì?"
Hai mắt An Ngọc Tình lộ ra thần sắc phức tạp như vừa thương mình vừa mất mát, cười khổ đáp: "Mặc dù đã dùng được động cực đơn, nhưng lộ số chân khí của ta lại có thiên hướng thái âm chân thủy. Như theo lời ngươi thì phải dùng thái dương chân hỏa cùng thái âm chân thủy lưỡng cực tương kích, mới có thể khai mở tiên môn. Sợ rằng với sức lực cả đời của ta, cũng không có cách nào luyện thành hai loại tiên thiên chân khí cực đoan tương phản này, mà căn bản là không có khả năng. Ta có thể có cách gì chứ?"
Yến Phi mỉm cười: "Ta bây giờ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mang toàn lực nghĩ cách khám phá cái bí ảo cuối cùng đó, vả lại cần phải vượt qua lực lượng của tam bội hợp nhất sinh ra, không ngừng phá mở lỗ hổng để một người xuyên qua. Nếu ta thành ý mời cô nương tay nắm tay rời đi, cô nương có nguyện ý cùng chúng tôi đi không?"
An Ngọc Tình khẽ cúi đầu, bình tĩnh nói: "Yến Phi ngươi nghiêm túc à? Phiền não của ngươi lại chưa đủ hay sao?"
Yến Phi từng lời từng lời khẳng định: "Yến Phi ta ở đây lập thệ, một là chúng ta ba người đều li khai, hoặc cả ba đều không đi."
Thân thể mềm mại của An Ngọc Tình chấn động, ngẩng đầu nhìn chàng, cặp mắt sáng rực, hỏi: "Đó là vì cái gì? Kỷ Thiên Thiên của ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Gương mặt Yến Phi phát ra vẻ rực rỡ thần thánh, thong dong đáp: "Từ lần đầu gặp cô nương, ta liền cảm thấy giữa chúng ta có một loại duyên phận không thể giải thích được. Nếu không có cô nương trượng nghĩa xuất thủ, ta có lẽ đã thành oan hồn dưới kiếm của Nhậm Dao, và sẽ không có những chuyện sau này. Đến khi ta gặp lệnh tôn, vì lão giải trừ thủy độc, cũng vì vậy làm lão hiểu thông được bí mật của động cực đơn, khiến cô nương có thể ăn được linh đơn, thay đổi thể chất. Ta liền cảm thấy nếu như để cô nương chỉ có thể ngóng nhìn tiên môn than thở, thì là chuyện mà Yến Phi ta sẽ hoàn toàn không thể chấp nhận được. Mối liên hệ giữa chúng ta với nhau, có lẽ cũng là tiên duyên."
Chàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn việc Thiên Thiên sẽ nghĩ thế nào, chúng ta đều không cần lo lắng. Thiên Thiên là một nữ tử rất đặc biệt, sẽ hiểu được mục tiêu của chúng ta đã vượt qua hết thảy sự vật và quan niệm phàm trần thế tục. Thiên Thiên là tình yêu sâu nặng của Yến Phi ta, cô nương lại là hồng nhan tri kỉ của ta. Nếu như chúng ta thật có thể toàn bộ li khai, nắm tay nhau tiến vào tiên môn, đó mới thật là vừa kích thích lại vừa ngoạn mục."
Hai mắt An Ngọc Tình chớp sáng, cười: "Yến Phi ngươi không cần hứa hẹn gì cả, xem tình huống tương lai rồi sẽ nói sau. Vô luận thế nào, nghe được những lời này của ngươi, Ngọc Tình đã vô cùng cảm kích rồi."
Yến Phi lắc đầu: "Không. Phải tất cả li khai, nếu không sẽ không ai đi cả. Chỉ có lập quyết tâm như thế, chúng ta mới có cơ hội thành công."
An Ngọc Tình im lặng một lát, sau đó đôi môi anh đào khẽ mở: "Có thể thật như vậy sao?"
Yến Phi nói: "Nếu An cô nương và Thiên Thiên mỗi người nắm giữ dị năng của thái âm chân thủy và thái dương chân hỏa, thì chúng ta sẽ có tư cách thử một lần."
An Ngọc Tình im lặng không nói gì.
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Cô nương không nghĩ đây là một khả năng sao?"
An Ngọc Tình liếc mắt nhìn chàng, cúi đầu nói: "Yến Phi ơi Yến Phi, ngươi dám nghe lời chân tâm không?"
Yến Phi cười khổ: "Nói như vậy, lời nói chân tâm của cô nương khẳng định sẽ làm ta khó tiếp nhận rồi. An cô nương mời nói thẳng, ta đã chuẩn bị nghe."
An Ngọc Tình nói: "Biện pháp này của ngươi hoàn toàn là nghĩ như thế này: Sức lực của một người có hạn, ba người hợp lại đương nhiên sẽ lớn hơn. Vấn đề là cho dù đúng như sở liệu của ngươi, chúng ta có thể mở tiên môn tiến nhập động thiên phúc địa, cũng chỉ có một mình ngươi có bản lĩnh xuyên qua. Bởi vì ta và Kỷ Thiên Thiên chỉ có một trong hai thứ đó, nên không thể chống lại năng lượng sản sinh ra khi tiên môn mở, sẽ lại tái diễn tình cảnh trước khi thiên địa tâm tam bội hợp nhất, ngươi bị bắn văng ra xa thiếu chút mất mạng. Hơn nữa, có lẽ chỉ có người kết hạ kim đan, đem âm thần hóa thành dương thần, mới có thể xuyên qua tiên môn, tới được phía bên kia. Không có cách nào khác."
Yến Phi thở dài: "Cô nương nói vậy làm lòng ta cũng nguội lạnh theo. Bất quá ta rất tin tưởng nhất định có biện pháp giải quyết."
An Ngọc Tình nói: "Mỗi một người tu đạo, đều có loại niềm tin kiên định bất dịch này, mà thật sự bọn họ cuối cùng đều đối mặt thất bại. Mặc dù trên 'thái bình động cực kinh' có sự tích Quảng Thành Tử vũ hóa đăng tiên. nhưng ông ta có thật sự thành công mở ra tiên môn, phá không mà đi hay không, lại không có ai được biết. Giống như sư công người võ công cái thế, trí có thể thông thiên, vẫn phải ngậm hờn mà chết. Con đường này chỉ có thể dùng câu khó như lên trời để hình dung."
Yến Phi kiên quyết: "Ta dù sao đi nữa cũng muốn thử một lần."
An Ngọc Tình nói: "Ngươi có nghĩ tới hậu quả không? Ngươi chỉ có thể thử một lần thôi. Nếu không thành công, ngươi sẽ mất cơ hội duy nhất 'phá toái hư không' tiến vào tiên giới hoặc tự tẫn. tiếp đó là cơn ác mộng trường sinh vĩnh viễn không dừng. Ngươi sẽ đối mặt với những việc mà ngươi không muốn gặp nhất."
Yến Phi đáp: "Bất luận hậu quả như thế nào, ta cũng quyết định làm như vậy. Một là chúng ta ba người tay nắm tay li khai, hoặc là tất cả đều ở lại."
An Ngọc Tình đột nhiên nở nụ cười, nói: "Bây giờ người ta thật sự tin rằng Yến Phi ngươi có thành ý rồi. Được rồi. Đợi ta suy nghĩ về việc này đã."
Khi Trác Cuồng Sinh một mình chiếm một bàn, ở trong khoang thuyền ngẩn người nhìn quang cảnh tuyết bay toán loạn bên ngoài, thì Cao Ngạn trở về, thần sắc uể oải, ngồi xuống bên lão.
Trác Cuồng Sinh hỏi: "Nàng ta vẫn không cho ngươi vào sao?"
Cao Ngạn lắc đầu đáp: "Nàng nói sẽ ra tìm ta. Ôi! Phản ứng của nàng cổ quái như thế, thật khiến người ta lo lắng."
Trác Cuồng Sinh mỉm cười: "Trái lại mới đúng, phản ứng của nàng ta thế mới hợp lí."
Cao Ngạn thất thanh hỏi: "Hợp lí?"
Khoang thuyền lớn như thế, chỉ có hai bàn có khách nhân ngồi. Những vị khách khác nếu không lên vọng đài, thì cũng ra sàn thuyền ngắm cảnh đẹp tuyết lớn rơi ở hai bờ. Trận tuyết lớn này đến sớm, làm người tới tham quan ngạc nhiên mừng rỡ.
Trác Cuồng Sinh thở dài: "Lần này thì hết rồi!"
Cao Ngạn chấn động kêu lên: "Hết rồi! Ngươi không cần phải dọa ta!"
Trác Cuồng Sinh cười khổ: "Ta không phải nói ngươi và Tiểu Bạch Nhạn hết rồi, mà là nói chúng ta đã mất hết lợi thế rồi. Tuyết rơi lớn như vậy, Phương tổng làm thế nào có thể ngửi được tông tích địch nhân? Ngược lại đối với địch nhân quen chịu khắc khổ lại có lợi."
Cao Ngạn nói: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, chỉ cần chúng ta có thể duy trì giao thông thủy lộ, thì sợ cái con bà gì? Việc này đợi trở về Biên Hoang tập rồi mới nghĩ vậy. Nói cho ta biết, vì sao phản ứng như vậy của nàng là hợp lí?"
Trác Cuồng Sinh mắng: "Tên tiểu tử này thật là khôn ba năm, dại một giờ, đạo lí đơn giản như thế cũng nghĩ không ra. Dùng tuyệt chiêu của Lưu gia, ngươi cần đứng tại lập trường của người khác mà nghĩ, không cần cả ngày chỉ nghĩ Tiểu Bạch Nhạn yêu ngươi thế nào, làm sao có thể vì ngươi mà bỏ qua hết thảy. Con bà nó! Sự tình đương nhiên không phải như thế. Ở trong lòng nàng ta, ân tình của lão Nhiếp đối với nàng hiển nhiên đủ cả mười phần. Cho nên khi nàng ta hiểu được tiểu tử nhà ngươi cùng với Yến Phi làm lão Nhiếp chịu nhục, nàng ta sẽ sinh ra ý tự trách, cảm thấy là nàng đã hại lão Nhiếp, bởi vậy trong lòng cực kì khó chịu. Chính như theo lời ngươi, giữa sư phụ và tình ái nửa đời còn lại, nàng ta chẳng biết lựa chọn như thế nào. Hiểu chưa?"
Cao Ngạn gãi đầu hỏi lại: "Cái gì gọi là tình ái nửa đời còn lại?"
Trác Cuồng Sinh dùng tư thái chuyên gia chỉ điểm nói: "Đương nhiên là chỉ tình huống giữa ngươi và Tiểu Bạch Nhạn. Nhìn từ bên ngoài, Tiểu Bạch Nhạn đúng là có chút ý tứ đối với ngươi, nhưng lại còn lâu mới đến mức biển cạn đá mòn, mãi không thay đổi con bà gì như ngươi nói. Nhiều nhất chỉ là yêu mến tên tiểu tử đần độn nhà ngươi để cùng ăn uống rong chơi thôi. Không phải dọa ngươi, tình yêu của ngươi và Tiểu Bạch Nhạn đang ở bên bờ nguy hiểm, thành hay bại, toàn là phải xem thành ý của ngươi."
Cao Ngạn ngẩn ngơ hỏi: "Thành ý? Lão tử ta còn chưa đủ thành ý sao?"
Trác Cuồng Sinh trợn mắt nhìn gã, thở dài: "Cái gọi là thành ý của ngươi, chỉ là đều vì lo nghĩ cho chính ngươi, đều là cái gì tình nguyện một phía. Con bà nó, loại thái độ chỉ lo cho bản thân này của ngươi phải thay đổi đi, chuyển qua suy nghĩ cho Tiểu Bạch Nhạn, mới có thể làm nàng ta cảm thấy ngươi đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất."
Cao Ngạn lộ ra thần sắc suy tư ngoài ý liệu của lão, gật đầu: "Những lời này của lão rất có đạo lý. Ta không thể chỉ lo cho cảm giác của mình, mà lơ là cảm nghĩ của nàng. Nàng có hoàn cảnh của nàng, có lo lắng và phiền não của nàng. Đúng! Ta cần nghĩ cách hiểu được nàng, giải quyết phiền não cho nàng. Ha! Lão tử ta có nên chịu đòn nhận tội với lão Nhiếp của nàng, cầu lão nhân gia của nàng đại nhân đại lượng, tha thứ tiểu tử ta đã mạo phạm hay không? Hắc! Ta nói không đúng sao? Vì sao lão lại nháy mắt ra hiệu như thế, đau bụng phải không?"
Trác Cuồng Sinh giả ra vẻ mặt sắp chết.
Cao Ngạn cuối cùng cũng phát giác ra, quay đầu lại nhìn, lập tức vừa mừng vừa sợ.
Tiểu Bạch Nhạn chu cái miệng nhỏ nhắn đang đứng ở sau gã, nhẫn nại nhìn hai người cười nói: "Ta cái gì cũng không nghe thấy. Đến đây! Đói bụng rồi! Có cái gì ngon không?"
Yến Phi rời khỏi tĩnh viện mà An Ngọc Tình ở nhờ, đặt chân lên Quy Thiện viên, trong lòng đã nhẹ nhàng hơn.
Chàng mặc dù đã tự mình hạ mục tiêu xuống cơ hồ không có khả năng đạt được, nhưng ít ra cũng có phương hướng cố gắng phấn đấu, cuộc sống vì thế mà cũng trở nên thú vị trở lại. Đối với An Ngọc Tình chàng có một phần cảm tình sâu sắc, bao gồm cả cảm kích, kính trọng và quan hệ nam nữ vi diệu khó hình dung được. Chàng đương nhiên tuyệt đối không phải là thay đổi tình cảm, đối với Kỷ Thiên Thiên chàng vẫn vĩnh viễn không thay lòng, nhưng giữa nam nữ ngoại trừ ái tình, cũng có thể có thứ khác.
Yến Phi đang bước lên tiểu kiều trong viên, đột nhiên đứng lại, nhẹ nhàng nói: "Ra mặt đi!"
Lư Tuần hiện thân ở đầu kia tiểu kiều, hai mắt sáng rực tia sáng khác lạ, nhìn chàng không chớp mắt, bình tĩnh nói: "Lần này ta nhận được phi cáp truyền thư của Thiên Sư, nhờ ta nhắn một tin cho Yến huynh."
Yến Phi thầm nghĩ việc phải đến thì cuối cùng sẽ đến, muốn tránh cũng không được, thầm thở dài một hơi, nói: "Lư huynh xin cứ nói."
Lư Tuần mỉm cười: "Yến huynh là người thông minh, chắc đã đoán được là chuyện gì. Bất quá trước khi nói ra, ta lại muốn lĩnh giáo trước, xem Yến huynh thật có tư cách khiêu chiến Thiên Sư hay không. Đây tất cả đều là chủ trương của cá nhân ta, không có quan hệ với Thiên Sư."
Yến Phi cười ha hả: "Lư huynh cứ suy nghĩ cho kỹ, vì ta thật sự có lòng giết huynh, chỉ là ngại huynh là sứ giả nhắn tin, hạ độc thủ với huynh tựa hồ thiếu phong độ. Nhưng nếu Lư huynh chịu cho ta tiện nghi như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mời Lư huynh!"
Lư Tuần lộ ra vẻ nghi hoặc, ngạc nhiên: "Yến huynh chắc không biết ta đã luyện thành Hoàng thiên đại pháp, muốn giết ta không thể dễ dàng như vậy đâu."
Yến Phi chậm rãi nói: "Lư huynh có cân lượng gì ta đương nhiên biết rõ. Nếu không, lệnh sư sao lại bớt thời gian trong trăm việc bận đến thù tiếp ta? Lư huynh không phải đã thay đổi chủ ý chứ? Muốn động thủ thì nhanh lên, còn có chuyện khác chờ ta đi làm."
Lư Tuần không chút giận dữ, dùng tinh thần dò xét chàng, đồng thời thúc phát chân khí, như bức tường đẩy về phía Yến Phi, nói: "Trước khi động thủ, ta muốn thỉnh giáo Yến huynh một chuyện."
Yến Phi vận động chân dương chân âm trong cơ thể. Chân khí của Lư Tuần công tới không thể ảnh hưởng chút gì tới chàng, chàng giống như núi non cao lớn trước một cơn lốc, sừng sững bất động. Nói: "Ngươi vì sao cho rằng ta sẽ trả lời ngươi?"
"Keng!"
Điệp Luyến Hoa rời vỏ.
Muốn giết Lư Tuần, kẻ đã luyện thành Hoàng thiên đại pháp, chỉ có một biện pháp, đó là bức y đối đầu với tiên môn quyết, sau đó xem y có thể chịu được bao nhiêu kiếm.
Điệp Luyến Hoa hóa thành vệt dài, bắn về phía Lư Tuần.
Cao thủ quyết đấu, lúc đầu sẽ dùng chiêu số đánh bừa, để dò xét nông sâu của đối phương, rồi mới đề ra chiến lược sách thuật tấn công, phòng thủ. Cho nên nếu đối thủ ra thủ pháp lấy cứng đối cứng, thế nào cũng không được né tránh. Nếu không, chẳng những mất thân phận, mà còn mất đi khí thế, vậy chẳng khác nào tự nhận không có công lực đối đầu.
Yến Phi chính là lợi dụng điểm này, trước tiên về mặt đối đáp không nhường nửa bước, cố ý chọc giận Lư Tuần. Mặc dù thành công không lớn, nhưng cũng tạo ra bầu không khí khiến Lư Tuần không thể không bộc lộ công phu thực sự. Trừ phi Lư Tuần là kẻ không cần thể diện, nếu không đều sẽ không thể tránh trái né phải không giao chiến.
Nếu có thể giết chết Lư Tuần, đối với Thiên Sư sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng, đối với Lưu Dụ sẽ cực kì có lợi. Cho nên Yến Phi nói thẳng với Lư Tuần là có ý giết y, tuyệt không phải chỉ là nói suông.
Lư Tuần quả nhiên hai mắt sát khí bừng lên, đạo bào toàn thân phồng lên, hai mắt tử mang cực thịnh, hiển thị y trong phút chốc đã vận Hoàng thiên đại pháp đến cực hạn, đồng thời chân đạp kì bộ, lao vọt tới, song quyền đánh ra.
Nếu đổi lại là một cao thủ bậc nhất khác, sẽ cho là Lư Tuần muốn dùng quyền phải trọng kích kiếm phong, một quyền khác thì phòng chỗ hở của đòn công kích, là chiêu Liên tiêu đái đả.
Thêm một cấp bậc nữa, e rằng cả thứ tự đối phương ra quyền trước sau cũng không biết rõ lắm.
Nhưng cao minh như Yến Phi, lại nhìn ra chiêu này của Lư Tuần ngầm chứa càn khôn, không đơn giản như bên ngoài. Bởi vì chàng không những cảm ứng được phân bố công lực của Lư Tuần, quyền trái đánh sau là chính, mà còn có lưu lại dư lực.
Yến Phi trong lòng thầm khen, Lư Tuần đúng là được Tôn Ân chân truyền. Một chiêu vô cùng đơn giản, bên trong lại biến hóa ngàn vạn, bao hàm cả kế dụ địch và mê hoặc địch.
Điệp Luyến Hoa nguyên thức không thay đổi, đâm thẳng tới. Nhưng trên thực tế đã sinh ra biến hóa vi diệu, trì hoãn lại một chút.
Lư Tuần sinh ra cảm ứng, hét lên một tiếng, quyền trái đột nhiên biến mất. Nguyên lai là ống tay áo rộng thùng thình cuốn về phía trước, bao phủ lấy quyền đầu, quyền phải lại nhanh chóng thu về sau ba tấc.
Ống tay áo chứa đầy kình khí, phát sau mà tới trước quất, đánh vào kiếm phong của Điệp Luyến Hoa. Nếu bị chiêu này quất trúng, cho dù cái Yến Phi dùng chính là tiên môn quyết, cũng phải bị đòn quất của y đánh cho bảo kiếm lệch sang một bên. Như vậy Lư Tuần sẽ có thể đem kình lực chuyển sang quyền phải, thừa cơ đánh vào, làm Yến Phi trọng thương, chí ít cũng có thể đoạt được ưu thế trên cơ.
Yến Phi hừ lạnh một tiếng, Điệp Luyến Hoa sinh ra biến hóa khi đang ở tốc độ cao, hóa thế đâm lúc trước thành hất ngang, nhắm vào giữa ống tay áo rộng của Lư Tuần đang mạnh mẽ đánh tới.
Thủy hỏa tại kiếm phong giao kích, bộc phát tiên môn kình.
"Bùng!"
Ngoài ý liệu của Yến Phi, ống tay áo của Lư Tuần không bị hai đạo chân khí thái dương thái âm hoàn toàn tương phản đánh nát thành bụi phấn, chỉ là bị thụt vào trong, hiện ra hình dạng quyền đầu giấu bên trong. Tiếp đố Lư Tuần hồn thể bị chấn động, văng xéo ra, rơi xuống bên cạnh một bụi trúc ở ngoài ba trượng.
Yến Phi cũng bị lực phản chấn của y chấn lùi nửa bước, không thể thừa thế truy kích.
"Choeng!"
Điệp Luyến Hoa trở vào trong bao.
Lư Tuần sau khi rơi xuống đất vẫn phải lùi một bước, hoảng sợ hỏi: "Đây là công phu gì?"
Yến Phi như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: "Muốn biết đây là công phu gì, hãy trở về hỏi Tôn Ân đi! Lư huynh đúng là đã được chân truyền Hoàng thiên đại pháp, rất hiếm có."
Lư Tuần lúc này trên mặt mới hồi phục huyết sắc, rõ ràng y có năng lực đỡ được một chiêu Tiên môn quyết, hai mắt bắn ra thần sắc kinh nghi bất định, trầm giọng: "Ta không thể không thừa nhận Yến huynh có tư cách khiêu chiến Thiên Sư, trận này coi như xóa bỏ. Thế nào?"
Yến Phi trong lòng kêu đáng tiếc, bất quá đối phương chung qui cũng là sứ giả truyền tin, nếu bức y động thủ thì có phần thiếu phong độ, trừ phi y tự động mời mọc. Hơn nữa chàng lo lắng thêm một tầng, công lực của Lư Tuần lúc đó sẽ trên cả Sử Cừu Ni Quy. Nếu như muốn giết y, tất phải dùng Tiên môn quyết. Nếu như dùng đến cực hạn, tổn hao chân nguyên khẳng định sẽ cực kì nghiêm trọng, còn có thể phản ngược lại đả thương bản thân. Như thế thì chẳng có cách nào tốc chiến tốc thắng với Tôn Ân, để mau chóng trở về Biên Hoang tập.
Nói khác đi, muốn giết được Lư Tuần tuyệt không phải là việc dễ dàng. Cái đó gọi là hành gia một khi xuất thủ, sẽ biết có được hay không. Chỉ từ một chiêu chặn kiếm này của Lư Tuần, thì cũng biết lộ số của y quỷ biến đa kì, rất khó nắm bắt, muốn túm lấy chỗ yếu hại của y cũng sẽ là chuyện phi thường gian khổ.
Yến Phi thong dong nói: "Vậy tùy theo tôn ý."
Lư Tuần thở dài: "Mặc dù ta và Yến huynh thời gian qua ở vào lập trường đối địch, nhưng ta rất tán thưởng Yến huynh. Nói ra có lẽ Yến huynh không tin, bây giờ chuyện mà ta muốn nhất, không phải là giết Yến huynh, mà là muốn cùng Yến huynh đến một tửu quán, ngồi xuống nâng cốc nói chuyện vui vẻ, thảo luận các loại vấn đề nan giải của võ học."
Hắn lại nói tiếp: "Sự thật là từ khi ta được Thiên Sư truyền thụ Hoàng thiên đại pháp, thì suốt ngày chìm đắm trong trời đất của võ học, hết thảy chuyện khác đều trở nên không quan trọng nữa."
Yến Phi ngạc nhiên: "Nguyên lai Lư huynh lại có ý nghĩ này, đúng là ngoài suy nghĩ của ta. Trong ấn tượng của ta, Lư huynh trước nay là người máu lạnh vô tình, là loại người vì cầu thành công mà không từ thủ đoạn."
Lư Tuần nghiêm mặt nói: "Người vẫn là người, vẫn có huyết nhục và tình cảm. Yến huynh cũng không phải là ta, nên sẽ không hiểu được cừu hận của thế tộc bổn thổ Đông Ngô chúng ta đối với Tấn thất. Không nói nhiều nữa, Thiên Sư nhờ ta truyền lời với Yến huynh, Thiên Sư sẽ ở ngọn núi cao nhất Phiêu Miểu phong của Thái Hồ tây sơn đợi Yến huynh mười ngày. Mời Yến huynh phó ước đúng hạn."
Yến Phi gật đầu: "Ta biết rồi!"
Chàng thấy Lư Tuần muốn nói lại thôi, mỉm cười nói: "Lư huynh trong lòng có nghi vấn gì, cứ nói ra, xem ta có thể hồi đáp được không."
Lư Tuần lập tức hoàn toàn tiêu tan địch ý, vui vẻ nói: "Trước tiên muốn đa tạ hảo ý của Yến huynh. Cái ta muốn hỏi chính là lúc Yến huynh với Thiên Sư quyết chiến lần thứ hai, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Thiên Sư sau khi trở về, như biến thành một người khác, đối với chuyện của Thiên Sư đạo từ đó phẩy tay không để ý nữa."
Yến Phi khó khăn đáp: "Ta nên trả lời như thế nào? Có thể nói như thế này. Do cơ duyên xảo hợp, khi quyết chiến chưa phân thắng bại thì đã kết thúc. Nhưng lệnh sư lại ngoài sở liệu của ta biết được việc thành tiên thành thánh tuyệt không phải là chuyện si tâm vọng tưởng, cũng có thể nói là lệnh sư đột nhiên giác ngộ được chí đạo."
Lư Tuần ngây người một lúc rồi thi lễ: "Đa tạ Yến huynh chỉ điểm."
Sau đó lập tức rời đi.