- Trang chủ
- Biên Hoang Truyền Thuyết
- Chương 229: Ý Ngoại Chi Chiến
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Xảy Ngoài Ý Liệu
*Yến Phi về đến khu rừng nơi Tư Mã Nguyên Hiển bị giam cầm. Với sự bình tĩnh và tu dưỡng của chàng mà cũng phải giật mình kinh hãi, xuýt nữa mất hết bình tĩnh.
Bởi chàng không còn thấy một ai mà ở bìa rừng lại có dấu tích của một trận kịch chiến. Trên lá cây còn lưu lại huyết tích, rõ ràng là Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ đột nhiên bị tấn công cách đây không lâu.
Yến Phi vội phóng vào nơi giấu Tư Mã Nguyên Hiển, trong lòng thầm kêu nguy hiểm quá sức vì không thấy tung tích hắn đâu.
Chàng cố gắng thầm nhủ phải bình tĩnh, nhưng trong lòng tưởng chừng có một luồng nhiệt hoả vô tình thiêu đốt.
Rốt cuộc là ai đã làm ra việc này đây? Lẽ nào đây là tác phẩm của lão gian hoạt Tư Mã Đạo Tử? Nhưng chàng lại loại bỏ ngay giả thuyết này vì những bố trí của bọn chàng đều dùng để đối phó với Tư Mã Đạo Tử. Điều quan trọng nhất là bọn chàng căn bản không sợ người của Tư Mã Đạo Tử đến vì chỉ cần đưa Tư Mã Nguyên Hiển ra là không một ai bên đối phương dám động thủ.
Dấu vết chiến đấu chỉ giới hạn ở khu vực bìa rừng giáp với Đại Giang. Tình hình vô cùng kỳ quái, Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ lại rời khỏi khu rừng để đón đánh địch nhân mà không quay lại mang Tư Mã Nguyên Hiển bỏ chạy.
Rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào?
Cuối cùng, Yến Phi cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, thầm xét đoán từng khả năng một.
Ngay lúc đó, chàng nghe thấy tiếng một người đang thở.
Yến Phi quát: "Ai?"
Tiếng Tư Mã Nguyên Hiển từ trong đám cỏ rậm rạp cách chỗ chàng đứng khoảng hơn ba mươi trượng vọng lại: "Là ta đây! Yến Phi!"
Khi quát hỏi, Yến Phi đã sớm tiến đến gần đó rồi. Chỉ thấy Tư Mã Nguyên Hiển thần sắc khốn đốn đang ngồi bệt giữa vùng cỏ cây rậm rạp, hai chân vẫn bị trói chặt bằng gân trâu.
Yến Phi lặng lẽ rút kiếm cắt đứt hết dây trói, đỡ hắn đứng dậy, rồi đưa chưởng vỗ liên hồi vào nhiều chỗ huyệt đạo của hắn, giải trừ mọi cấm chế kinh mạch.
Tư Mã Nguyên Hiển lập tức phục hồi tinh thần, bất giác nhìn đôi tay bị trầy xước nhiều chỗ do dây gân trâu trói chặt, vẫn còn kinh hãi nói: "Nguy hiểm quá! A! Dây trói chân ta thật xảo diệu phi thường, ta không cách gì mở được."
Yến Phi thấy hắn y phục rách nát, bộ dạng thảm hại, trong lòng thầm nghĩ đây chắc là sự nguy hiểm và nỗi kinh hoàng lớn nhất từ ngày hắn sinh ra.
Lúc này, Yến Phi đã phục hồi bình tĩnh tuyệt đối, biết sự tình tuyệt không ác liệt như mình tưởng tượng. Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ đã cố ý dẫn dụ địch nhân sang chỗ khác, không để đối phương phát giác ra Tư Mã Nguyên Hiển. Vì thế có thể biết đối phương không những không phải là người của Tư Mã Đạo Tử, mà còn không biết việc bọn gã bắt giam Tư Mã Nguyên Hiển. Bọn chúng chỉ nhận biết Đồ Phụng Tam hoặc Lưu Dụ nên mới tấn công chứ không phải vì để cứu Tư Mã Nguyên Hiển.
Yến Phi lấy bức thư do Tư Mã Đạo Tử thủ bút ra đưa cho Tư Mã Nguyên Hiển, nói: "đây là thư do cha ngươi gửi cho ngươi. Ta không những đã gặp ông ta mà còn đạt được hiệp nghị hợp tác với ông ta nữa."
Tư Mã Nguyên Hiển ngây người một lát rồi bóc thư ra. Hắn lại nhờ Yến Phi bật hoả tập lên. Xem thư xong, gã lập tức thiêu huỷ rồi nói: "Địch nhân đến rất đột ngột. Ta hốt nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài rừng vọng tới, rồi có người bên ngoài thét lớn tên "Hác Trường Hanh". Khi đó, một người bạn khác của ngươi đang nói chuyện với ta nghe thấy người kia thét lớn liền cắt đứt dây trói tay cho ta rồi rút kiếm chạy ra giúp người kia đánh địch. Nếu như có Yến Phi ngươi ở đây thì không cần gì phải sợ Hác Trường Hanh."
Yến Phi đã hiểu rõ. Hác Trường Hanh hoàn toàn không rời khỏi đây. Hắn được Nhậm Thanh Thị thông báo nên biết bọn chàng đang ở Kiến Khang, liền lập tức động viên hết tất cả cao thủ của Lưỡng Hồ Bang ở Kiến Khang tới để tiêu diệt bọn chàng.
Bọn chúng làm sao mà tìm được đến đây?
Vấn đề có thể phát xuất từ Cao Ngạn vì Hác Trường Hanh và Nhậm Thanh Thị đều là người tinh minh, đoán được ở Kiến Khang chỉ có Phật môn mới cho bọn chàng trú ngụ. Đồng thời, Chi Độn là người có quan hệ mật thiết với Tạ An, cũng chính là mục tiêu của bọn Hác Trường Hanh.
Khi Cao Ngạn đến gặp Chi Độn bị phát hiện hành tung, địch nhân liền truy theo tới đây đột kích. Nhưng Cao Ngạn đã đi Quy Vân Tự để an bài cho Hoang nhân triệt thối.
Chỉ với ba đại cao thủ Hác Trường Hanh, Nhậm Thanh Thị và Duẫn Thanh Nhã cũng đã không dễ đối phó. Hà huống lại còn rất đông hảo thủ tinh nhuệ của Lưỡng Hồ Bang nữa.
Nhưng Yến Phi vẫn không lo lắng vì Đồ Phụng Tam chọn chỗ này để ẩn tránh đã sớm có kế hoạch hoàn thiện để chạy trốn.
Hiện tại chính là bọn chàng đang làm theo đúng kế hoạch định trước, chỉ khác là không mang theo Tư Mã Nguyên Hiển mà thôi. Chàng đã biết phương hướng để truy tìm bọn Lưu Dụ.
Những suy nghĩ này như điện quang hoả thạch lướt qua trong đầu chàng rồi dứt khoát quyết định: "Công tử có chắc tự mình trở về trong thành được không? Ngàn vạn lần phải tránh Đại Giang. Nếu không sẽ rất dễ đụng đầu với bọn Từ Đạo Phúc đó."
Tư Mã Nguyên Hiển ngạc nhiên hỏi: "Bọn ngươi chẳng phải là cần tìm cách đối phó Cô Thiên Thu và Từ Đạo Phúc sao?"
Yến Phi cười khổ nói: "Bây giờ ta phải lập tức đi giúp bạn ta. Các ngươi cũng có thể tự đối phó Cô Thiên Thu và Từ Đạo Phúc rồi."
Tư Mã Nguyên Hiển lộ thần sắc cổ quái, thấp giọng hỏi: "Ngươi không sợ bọn ta vi phản hiệp nghị, không giao hoang nhân ra sao?"
Yến Phi nói: "Ta không tin công tử là loại người như thế. Mà nếu thế, hoang nhân bọn ta sẽ trở thành tử địch của công tử."
Tư Mã Nguyên Hiển do dự một lát rồi quả quyết nói: "Ta lưu lại đây đợi các ngươi một canh giờ, xem sự tình có cơ hội thay đổi hay không."
Yến Phi nhíu mày nhìn hắn nói: "Công tử không cần phải mạo hiểm thế. Ngoài thành nguy cơ trùng trùng, chỗ nào cũng là hiểm địa."
Hai mắt Tư Mã Nguyên Hiển sáng rực lên nói: "Thật không dám giấu. Vừa rồi là lần đầu tiên ta đối mặt với tình huống sinh tử, vừa kinh hoàng lại kích thích làm ta có cảm thụ hoàn toàn mới mẻ. Ta sẽ không làm một kẻ ươn hèn nữa và sẽ chứng minh cho bản thân mình và cho cha ta thấy ta không phải một kẻ ươn hèn. Vì thế ta sẽ hợp tác triệt để với các ngươi để hoàn thành nhiệm vụ mà cha ta đã giao phó." Hắn lại nói: "Không cần lo cho ta. Trừ khi gặp phải nhân vật như là Yến huynh, còn không ta sẽ có thể tự bảo vệ mình."
Yến Phi cảm thấy vị công tử quý tộc này trong một đêm đã trưởng thành rất nhiều, liền vỗ vỗ vai hắn, cười nhẹ: "Hẹn gặp lại!"
Nói đoạn chàng vọt mình lùi lại hơn chục trượng rồi lạng mình một cái, tung mình lên một cành cây đại thụ. Lại mượn lực đàn hồi từ cành cây phóng mình lên cao, trong nháy mắt đã lên tới chỗ cao nhất của khu rừng.
Bốn phía bóng tối trùng trùng. Yến Phi trồi lên thụp xuống phóng về phía thượng du. Đến chỗ cách nơi Tư Mã Nguyên Hiển ẩn thân khoảng nửa dặm mới lấy trong mình ra cây pháo bông báo tin do Đồ Phụng Tam đưa trước đây, châm lửa rồi ném lên cao.
"Bùng"
Một bông hoa lửa màu vàng bừng lên trên khu rừng ven sông, ánh sáng truyền đi rất xa.
Yến Phi đứng trên một cành cây cổ thụ, tĩnh tâm chờ đợi. Chàng có tín tâm tuyệt đối về bản lĩnh của Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ. Hai người này không những võ công cao cường mà tài trí cũng hơn người, ai cũng có năng lực chống đỡ được một mặt trận. Kể cả người đến là Nhiếp Thiên Hoàn thì ở nơi hoang dã như thế này vẫn không sợ bị địch nhân bao vây. Bọn họ dẫn dụ địch nhân là để bảo đảm an toàn cho Tư Mã Nguyên Hiển, là hành động sáng suốt nhất lúc đó.
"Bùng"
Một đoá hoa lửa màu vàng nở bùng lên trên thượng du bên kia sông cách chừng bốn năm dặm cho thấy vị trí Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ. Yến Phi thấy nhẹ nhõm cả người, biết Đồ, Lưu hai người không những đã thành công đột vây mà còn bỏ xa địch nhân, mượn Đại Giang thoát thân nên mới có thể lập tức phóng pháo bông hưởng ứng.
Vì nhân thủ bọn họ không đủ nên không thể hình thành hệ thống phòng vệ hữu hiệu, nên Đồ Phụng Tam giấu Tư Mã Nguyên Hiển vào trong rừng sâu rồi tự mình ở bìa rừng quan sát, giám thị những nơi mà địch nhân có khả năng xuất hiện nhiều nhất là đường ven sông và mặt sông.
Nếu như có dấu hiệu bất lợi sẽ lập tức có thể tiện mang con tin bỏ chạy hoặc dùng con tin để hù doạ đối phương. Phương pháp này đương nhiên là có tác dụng đối với Tư Mã Đạo Tử, nhưng đối với Hác Trường Hanh, họ không dùng biện pháp này vì không muốn để hắn biết Tư Mã Nguyên Hiển đang nằm trong tay họ.
Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ lúc này đang trở về để hội hợp với chàng.
"Bùng"
Một cây pháo bông nữa lại nở bùng trên bầu trời đêm ngay gần chỗ cây pháo bông màu vàng vừa rồi, nhưng lần này lại có màu sắc hồng rực diễm lệ.
Yến Phi lúc đầu hơi hồ đồ, một lát mới hiểu Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ sử dụng thủ pháp hư trương thanh thế, đồng thời cũng để báo hiệu cho Yến Phi biết bọn họ vẫn giữ được một khoảng cách an toàn với địch nhân.
Chàng có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó. Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ lợi dụng yên vụ đạn để đột vây đào tẩu, bỏ địch nhân rớt lại phía sau, rồi đến chỗ ước định tại một nhánh rẽ của Đại giang cách chừng hai dặm, lên một con thuyền nhỏ được giấu sẵn ở đây bơi sang bờ bên kia làm địch nhân chỉ còn cách nhìn sang than vãn mà thôi.
Đồ Phụng Tam dùng thủ pháp giấu một con thuyền ở một nơi bí mật cách hơi xa chỗ giấu con tin, tuy đơn giản nhưng rất hữu hiệu. Trong tình huống đó đã phát huy tác dụng. Nghĩ đến đây, Yến Phi lấy ra cây pháo bông cuối cùng phóng thẳng lên trời.
"Bùng"
Hoa lửa bùng lên rực rỡ.
Hác Trường Hanh nhìn thấy bọn họ cách con sông dùng pháo hoa hô ứng lẫn nhau, hoàn toàn không sợ bại lộ hành tung, không biết hắn sẽ có phản ứng gì? Hác Trường Hanh đương nhiên sẽ hiểu một đội viện binh của bọn họ đã tới nên mới hoàn toàn không sợ hắn nắm được vị trí của họ. Họ tỏ tư thế không sợ chính diện đánh nhau như vậy mà Hác Trường Hanh không nghi thần nghi quỷ mới là lạ.
Thật ra bọn họ đúng là không sợ đối phương công kích. Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ có khoái thuyền rất tiện lợi, có thể công có thể lùi, tiến thoái tự nhiên. Yến Phi thì một thân một kiếm, chiếm địa lợi trong rừng rậm, căn bản không sợ đối phương người nhiều. Vì thế việc Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ hư trương thanh thế là một hành động vô cùng cao minh để doạ cho đối phương phải bỏ chạy, không làm ảnh hưởng đến đại kế, hiển thị rõ tài trí tuỳ cơ ứng biến của bọn họ.
Yến Phi thầm nghĩ nếu như quả thực Hác Trường Hanh dám đến, mình có nên sử dụng bản lĩnh từ xưa là thích khách không? Tìm cách giết được Hác Trường Hanh thì có thể phá vỡ hành động tiến chiếm Biên Hoang Tập của Lưỡng Hồ Bang.
Trong lúc chàng đang suy tính thì thượng du bờ bên này loé lên ba ngọn đèn cách chỗ chàng đứng khoảng từ ba đến bốn dặm, lúc sáng lúc tắt lập loè bất định, dường như là tín hiệu kêu gọi.
Khi chàng còn chưa hiểu gì thì đáp án đã xuất hiện từ hạ du. Chiến thuyền siêu cấp "Ẩn Long" của Lưỡng Hồ Bang từng vừa mới tung hoành với khí thế vô địch, uy phong bát diện tại Đại giang cạnh Kiến Khang, lúc này đèn lửa tắt hết đang ngược dòng chạy đến. Buồm được giương hết cỡ, tốc độ không ngừng gia tăng.
Yến Phi trong lòng chấn động, thầm hô Hác Trường Hanh thực là nghề cao mật lớn, chiến thuyền "Ẩn Long" không hề theo hạ du rời xa Kiến Khang mà nhân lúc hỗn loạn lại quay đầu chạy lên thượng du.
Đây cũng là một may mắn lớn cho Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ vì Hác Trường Hanh đã sớm đề phòng bọn họ sẽ theo Đại giang thoát thân. Chỉ có điều hắn không đoán được là bọn họ lại giấu khoái thuyền trên một nhánh sông ở thượng du nên mới sai một nước cờ.
Đồng thời chàng lại biết Hác Trường Hanh dám mạo hiểm việc có thể đụng độ với chiến thuyền của thuỷ sư Kiến Khang, lại không đi vòng qua Hoài Thuỷ lên phía bắc là vì hắn muốn sớm đến Biên Hoang Tập để không bỏ lỡ thời cơ.
A! Làm sao có thể ngăn cản hành trình đến Biên Hoang Tập của Hác Trường Hanh đây?
Chiến thuyền "Ẩn Long" chạy ngang qua chỗ gã đứng, tốc độ vẫn tiếp tục tăng lên.
Trong lòng Yến Phi chợt động, từ ngọn cây nhảy xuống đất rồi từ trong rừng vọt ra, vô thanh vô tức lao mình vào trong dòng nước sông giá lạnh.
Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ chờ chiến thuyền "Ẩn Long" đi xa rồi mới cho khoái thuyền cập bờ. Hai người trên mình nhiều chỗ bị thương nhưng chỉ là thương tích ngoài da, hoàn toàn không phạm vào đến xương cốt. Không tìm thấy Yến Phi, hai người đều cảm thấy kỳ quái nhưng tuyệt không lo lắng.
Trong thiên hạ không có ai có thể làm khó Yến Phi được.
Lưu Dụ cột thuyền vào một cành cây mọc vươn ra mặt nước, nói: "Nếu ta không đoán sai, Yến Phi lúc này đang đến thượng du thám thính địch tình. Khi khẳng định là Hác Trường Hanh lên thuyền bỏ đi thì Yến Phi sẽ quay lại."
Đồ Phụng Tam vẫn đang quan sát tình hình thượng du, nói: "Lần này quả là cực kỳ nguy hiểm, làm ta phải tính toán lại đối với đảm lược của Hác Trường Hanh. Nếu như Yến Phi không đưa cho bọn ta yên vụ đạn thì bọn ta khó mà thoát thân được."
Lưu Dụ gật đầu nói: "May là Cao tiểu tử đã sớm rời khỏi. Nếu không khẳng định hắn không thoát khỏi tử kiếp."
Đồ Phụng Tam cười: "Ta lại hy vọng hắn thấy được vẻ hung tàn của Tiểu Bạch Nhạn của hắn. Võ công của nha đầu này không kém Hác Trường Hanh là mấy đâu."
Lưu Dụ ngồi xuống bờ sông, thở ra một hơi: "Đi theo lão Hác là hơn ba mươi tên bang chúng Lưỡng Hồ Bang, đều là tinh nhuệ của Lưỡng Hồ Bang. Kể cả không có Hác Trường Hanh, Duẫn Thanh Nhã hai người thì cũng không dễ dàng đối phó. Lần này quả thực vô cùng may mắn."
Đồ Phụng Tam lại có suy nghĩ khác, đáp: "Đó gọi là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai""
Lưu Dụ nói: "Đương nhiên! bọn chúng đã biết Yến Phi ở đây. Nếu không có chút thực lực làm sao dám động thổ trên đầu thái tuế?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Vị tất là như thế!"
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Đồ huynh nói câu đó là có ý gì?"
Đồ Phụng Tam than: "Ta nghĩ có thể là ta bị lão bằng hữu bán đứng rồi!"
Lưu Dụ nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. Song mục Đồ Phụng Tam xạ xuất thần sắc phức tạp, tràn đầy sát khí và thần tình thương cảm nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường nói: "Nhậm Thanh Thị đã giấu không nói cho Hác Trường Hanh biết chuyện nàng ta đã gặp ngươi vì việc này có liên quan đến bí mật của Tâm Bội. Là Hác Trường Hanh từ vị bằng hữu trong bang hội của ta mà biết được ta đang ở Kiến Khang đang thiết kế đối phó với hắn, hoặc cho rằng hành động của ta chống đối lại hắn, làm liên lụy đến nỗi Mạn Diệu bị Sở Vô Hạ giết chết. Vì thế hắn bất cố nhất thiết tìm ta báo thù. Lại nhân lúc Cao Ngạn đến gặp Chi Độn lộ liễu tung tích nên hắn truy thẳng đến đây. Hắn không những không nghĩ Yến Phi cùng ở đây với ta mà còn không nghĩ ngươi cũng ở đây với ta. Vì thế trong số người đến đánh bọn ta không có Nhậm yêu nữ. Nếu như Nhậm yêu nữ nói cho Hác Trường Hanh biết có thể ngươi hoặc Yến Phi đang ở cùng chỗ với ta thì lão Hác sẽ biết bằng vào thực lực bọn hắn căn bản không thể làm khó bọn ta được. Lão Hác cầm chắc chuyện đánh người ngã ngựa, chỉ tiếc rằng hắn đã tính sai."
Lưu Dụ hiểu ra mọi chuyện và lại nắm được nguyên nhân làm Đồ Phụng Tam đầy vẻ cảm xúc. Hác Trường Hanh có thể từ chỗ bằng hữu bang hội của Đồ Phụng Tam mà thám thính được tin tức của hắn, đương nhiên là do Hoàn Huyền đem bí mật của Đồ Phụng Tam tiết lộ cho người này.
Bởi vì Hác Trường Hanh sinh nghi việc bất ngờ bị tập kích nên hắn từ người bằng hữu đó vốn là nhãn tuyến của Đồ Phụng Tam, biết được quan hệ giữa Hoàn Huyền, Lưỡng Hồ Bang và Đồ Phụng Tam. Hoàn Huyền không niệm tình cũ mà bán đứng Đồ Phụng Tam làm Đồ Phụng Tam cảm khái thế thái nhân tình nóng lạnh. Việc này làm quan hệ giữa Đồ Phụng Tam và Hoàn Huyền xấu hơn một bước, vì Mạn Diệu bị giết, Hoàn Huyền mất đi con cờ trọng yếu có thể điên đảo Tư Mã hoàng triều.
Đồ Phụng Tam thở ra một hơi nói: "Ta vốn thiện dụng thủ pháp mượn đao giết người kiểu đó nên Hác Trường Hanh rất dễ đoán ra là do ta làm. Hắn lại tuyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội giết ta."
Lưu Dụ thầm nghĩ lão tử cũng đã từng lĩnh giáo qua bản lĩnh này của ngươi rồi, gã trầm giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị đối phó với người đã bán đứng ngươi như thế nào đây?"
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Đương nhiên là giả vờ như không biết gì. Ngày sau, nói không chừng có thể lợi dụng hắn để đối phó Hoàn Huyền hoặc lão Hác. Khặc! Lão Hác càng đánh giá thấp bọn ta thì bọn ta càng có cơ hội làm hắn phải thất bại. Đồ Phụng Tam ta luôn tin vào tà thuật, hy vọng mệnh ngươi đúng là mệnh rồng, Tạ An, Tạ Huyền đều không sai lầm."
Lưu Dụ bật cười: "Những việc đó mà nói ra thì sẽ không linh nữa đâu. Ta lại không hề có dã tâm lớn như thế, chưa bao giờ nghĩ mình có mệnh làm Hoàng đế."
Đồ Phụng Tam vừa cười vừa nhìn gã nói "hảo", đoạn nói: "Con người cũng có thể thay đổi. Sau này ngươi tự nhiên sẽ có cách nhìn khác. Ồ!"
Hai người đồng thời nhìn về phía rừng sâu, tay đặt lên cán kiếm cán đao của mình.
"Là ta! Tư Mã Nguyên Hiển!"
Hai người lại một phen hồ đồ, ngẩn người nhìn Tư Mã Nguyên Hiển từ trong rừng đi ra.
Tư Mã Nguyên Hiển cũng nhìn nhìn hai người, đến cách chừng mười bước thì dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn Lưu Dụ hỏi: "Lưu Dụ ?"
Lưu Dụ cảm thấy người vốn là tử địch này không có ác ý bèn gật đầu đáp: "Chính là tiểu đệ! Vị này là Đồ Phụng Tam."
Đồ Phụng Tam không nhịn được mối nghi ngờ trong lòng hỏi: "Công tử đã có thể tự hành khí giải huyệt sao còn không chạy đi?"
Tư Mã Nguyên Hiển tiến lên mấy bước rồi ngồi xuống trước mặt hai người nói: "Đó là Yến Phi giải huyệt cho ta. Ta còn tưởng bọn ngươi là địch nhân. May là nhận ra thanh âm Đồ lão đại" Hắn lại nói tiếp: "Cha ta và Yến huynh đã đạt được hiệp nghị, mọi người sẽ liên thủ đối phó Cô Thiên Thu và Từ Đạo Phúc."
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Công tử không muốn chém ta thành vạn mảnh nữa sao?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tư Mã Nguyên Hiển lộ vẻ bối rối, nói: "Bây giờ là lúc đại địch đang ở trước mắt, còn cần phải tính toán mấy việc đã qua ư? Sao không thấy Yến huynh?"
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam nhìn nhau, đều thấy cảm giác cổ quái trong lòng đối phương. Bọn gã giống như Yến Phi, lúc này đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn đối với Tư Mã Nguyên Hiển.
Lấy đại cục làm trọng, Tư Mã Nguyên Hiển cuối cùng cũng trút bỏ được tập quán công tử hủ lậu không biết nghĩ, hiểu rõ thời cuộc lúc này nguy cơ trùng trùng, biết phân biệt sự việc nặng nhẹ. Tư Mã Nguyên Hiển đã trưởng thành, không còn là tử đệ vọng tộc chỉ biết tranh dành mỹ nhân của Kiến Khang nữa.
Đồ Phụng Tam vỗ đùi nói: "Việc tối nay được công tử toàn tâm hợp tác thì nhất định sẽ thành công."
Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Lúc nãy các ngươi hai bên bờ sông thi nhau bắn pháo hiệu, không sợ đả thảo kinh xà, làm Từ Đạo Phúc phát sinh cảnh giác sao?"
Hai người đều không thể tưởng nổi tâm tư hắn lại có thể biến thành cẩn mật như thế, đều cho rằng hắn nói có lý.
Lưu Dụ nhìn xuống phía hạ du, nói: "Bọn ta lên thuyền đi thôi!"
Ba người lên thuyền, cởi dây buộc thuyền rồi tiến thẳng về phía tây.