- Trang chủ
- Biên Hoang Truyền Thuyết
- Chương 195: Duy Nhất Xuất Lộ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Sự thật là Lưu Dụ đã sớm đoán được lời Tống Bi Phong muốn nói.
Lần cuối cùng gặp Tạ Huyền, là đêm khi cùng Vương Đạm Chân tư bôn thất bại, đêm đó Tạ Huyền tự miệng nói cho gã, sẽ nghĩ cách kéo dài làm lỡ hôn ước của Vương Đạm Chân và Ân Sĩ Duy, để gã có thời gian một, hai năm, lên được vị trí đại thống lĩnh của Bắc phủ binh, như thế gã sẽ có cơ hội trở thành người có quyền thế nhất ở phương nam. Hoặc giả có cơ hội lấy được Vương Đạm Chân.
Nguyên nhân của sự chấn động trong lòng gã là sự cảm kích Tạ Huyền đã nói là làm, Tạ Huyền đối với gã thực sự là chí tình chí nghĩa.
Tống Bi Phong mỉm cười nói: "Ngươi có đoán được cẩm nang diệu kế của Huyền soái không?"
Lưu Dụ gật đầu đáp: "Tiểu điệt chỉ khi ngồi ở ngôi thống suất Bắc phủ binh, sự tình mới có thể có chuyển biến".
Tống Bi Phong lãnh đạm nói: "Ngươi suy nghĩ lại sai một điểm, trở thành thống lĩnh Bắc phủ binh mặc dù có quyền có thế, nhưng vẫn không có biện pháp phá bỏ tình hình đối lập phân cách cao môn vọng tộc và hàn môn. Cho dù ngươi đem Vương Cung giết đi, thì cũng chỉ khiến ngươi mất đi sự hỗ trợ của cao môn phương nam, khi đó ngươi muốn bảo trì quyền thế cũng không dễ dàng, đừng nói đến việc đoạt được mỹ nhân về".
Lưu Dụ đột nhiên thở gấp mấy hơi, nói có vẻ khó tin: "Huyền soái muốn tiểu điệt trở thành..."
Tống Bi Phong gật đầu nói: "Đúng. Tại phương nam chỉ có một người có thể đứng ngoài cái gọi là quyền quý chí thượng, không chịu ảnh hưởng của phân cách cao môn hàn tộc, là trở thành người đứng đầu phương nam".
Lưu Dụ sắc mặt chuyển sang trắng xanh, ngập ngừng nói: "Việc này là không thể".
Tống Bi Phong nói: "Đại thiếu gia đối với Tư Mã thị đã hoàn toàn thất vọng, một nửa thiên hạ do tay bọn họ làm mất cho ngoại tộc, nhưng lực cản lớn nhất cho việc bắc phạt cũng chính là bọn họ. Chỉ có một phương pháp có thể thay đổi loại tình huống này, là kiến lập tân triều, lên làm hoàng đế".
Lưu Dụ vẫn lắc đầu, nói: "Việc này là không có khả năng. Nếu tiểu điệt có lòng đó, sẽ phải chịu sự vây công của cao môn phương nam, bởi vì thậm chí tiểu điệt sự nghiệp cái thế, vẫn không có biện pháp thay đổi vận mệnh là thân phận hàn môn".
Tống Bi Phong mỉm cười nói: "Việc đời tịnh không có đạo lý nào không thể thay đổi. Ngươi đương nhiên không có biện pháp một bước lên trời, mà cần phải trải qua đủ đấu tranh gian khổ kịch liệt, nhưng chỉ cần quyền bình của Bắc phủ binh rơi vào tay ngươi, ngươi có thể noi theo Hoàn Ôn, trước tiến hành bắc phạt, bất luận thành hay bại, đều sẽ làm danh tiếng của ngươi lên tới đỉnh điểm, khi đó há để cao môn phương nam nói câu "không"?"
Lưu Dụ thở dài: "Với tình huống trước mắt của tiểu điệt, muốn ngồi lên vị trí đại thống lĩnh của Bắc phủ binh, tưởng còn khó khăn hơn so với làm hoàng đế".
Tống Bi Phong lắc đầu nói: "Ngươi vẫn nhìn không thấy ưu thế của bản thân, Bắc phủ binh bây giờ người nắm quyền, hoặc là Lưu Lao Chi, hoặc là Hà Khiêm, nhưng có thể tìm được người được lòng của chúng Bắc phủ binh, chỉ có một người Lưu Dụ ngươi. Bởi vì không những ngươi là người kế thừa của Huyền soái, mà còn là anh hùng trong lòng bọn họ. Nếu như ở thời thái bình thịnh trị, ngươi sẽ phải chịu đủ sự gạt bỏ uất ức mà thất bại, nhưng tại thời điểm đại loạn, chỉ cần ngươi có khả năng giữ mạng không chết, sẽ có nhiều cơ hội".
Lưu Dụ cười khổ nói: "Lòng của tiểu điệt đang rất rối loạn".
Tống Bi Phong trầm giọng nói: "Tư Mã Diệu mạng chẳng được bao lâu nữa, ngươi còn có chuyện gì mà nghĩ không thông nữa?"
Lưu Dụ thầm hít dài một hơi, nói: "Thật sự chỉ có phương pháp này mới có thể có được Vương Đạm Chân sao?"
Tống Bi Phong lãnh đạm đáp: "Vì tồn vong của dân tộc Đại Hán chúng ta, vì bản thân ngươi, cũng vì vinh nhục của Tạ gia, đây là vận mệnh mà ngươi không thể trốn tránh".
Lưu Dụ thở dài: "Chúng ta phải chăng đã nói quá xa?"
Tống Bi Phong nói: "Một chút cũng không xa, ngươi đang trên đường tới đó, Tống Bi Phong ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi, đây tịnh không phải là di mệnh của đại thiếu gia".
Lưu Dụ nói: "Tống thúc vì sao lại đề cao tiểu điệt như vậy?"
Tống Bi Phong vươn người đứng dậy, đi đến phía trước, đưa tay nắm lấy hai vai gã, từng lời từng lời từ tốn nói: "Bởi vì ta và ngươi cùng ở trong một tình huống, chỉ có khi ngươi trở thành người đứng đầu tân triều, Tống Bi Phong ta mới có sinh lộ. Nếu không mặc dù có chạy tới Biên Hoang Tập, cũng chỉ có thể sống trộm nhất thời, cuối cùng cũng có một ngày khó thoát khỏi độc thủ của địch nhân".
Lưu Dụ nói: "Tống thúc có thể chạy tới phương bắc".
Tống Bi Phong nói: "Ta có thể ngồi nhìn Tạ gia bị lăng nhục và bức hại sao?"
Lưu Dụ cứng miệng không nói.
Tống Bi Phong bỏ tay khỏi gã, ánh mắt nhìn ra cửa sổ nơi bóng đêm đang phủ xuống mắt đất, nói: "Tư Mã hoàng triều khí số đã hết, kẻ có chí nổi lên cướp lấy, nếu không sẽ có một ngày người Hồ xua ngựa nam hạ, chúng ta dẫu có khả năng bảo mệnh, vẫn khó tránh khỏi vận mệnh nô lệ vong quốc, khi đó tự hối hão thì lại có tác dụng gì?"
Lưu Dụ thầm thở dài nói: "Tiểu Dụ xin vâng lời".
Biên Hoang Tập.
Trong đại đường của tân tổng đàn Chấn kinh hội ở Tiểu Kiến Khang, Đồ Phụng Tam xem xong mật hàm trong tay, đưa cho Âm Kỳ bên cạnh.
Âm Kỳ được yêu mến vừa mừng vừa lo, đi theo Đồ Phụng Tam đã có năm, sáu năm, nhưng Đồ Phụng Tam lần đầu cùng hắn chia nhau đọc thủ dụ của Hoàn Huyền viết cho Đồ Phụng Tam, có thể thấy được y chẳng những xem mình là thân tín hàng đầu, mà còn là chiến hữu của y.
Âm Kỳ đọc nhanh mật hàm, sau khi xem xong kinh ngạc nhìn Đồ Phụng Tam.
Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: "Ngươi thấy sao?"
Âm Kỳ thấp giọng trả lời: "Nam quận công do hoài nghi ngài, cho nên bức ngài trong vòng một năm tiêu diệt Đại giang bang, để biểu thị lòng trung thành với ông ta".
Đồ Phụng Tam trầm mặc trong giây lát, nói: "Ta đối với Hoàn Huyền vốn còn có chút tình nghĩa, nhưng giờ đã tan như mây khói cùng với lá thư này".
Âm Kỳ không nói gì đáp lại, Đồ Phụng Tam gọi thẳng tên Hoàn Huyền, chính là biểu lộ ra sự phẫn nộ trong lòng y.
Đồ Phụng Tam nói: "Ta đã sớm hướng về ngài giải thích rõ ràng, muốn đứng chân ở Biên Hoang Tập, tất phải y theo qui củ của Biên Hoang Tập mà hành sự, trừ phi ngươi muốn đối nghịch với cả Biên Hoang Tập, mà Chúc lão đại ngày đó là một ví dụ tốt".
Âm Kỳ nói: "Bất luận lão đại người có quyết định gì, Âm Kỳ ta thề chết đi theo".
Đồ Phụng Tam nói: "Nghe nói Lưu Dụ hôm qua đã trở lại, việc này có thật không?"
Âm Kỳ gật đầu đáp, bổ sung: "Còn có Tống Bi Phong cùng theo gã trở về, kì quái là sau khi hai người tiến vào tổng đàn Đại giang bang, không thấy ra ngoài nửa bước".
Đồ Phụng Tam cười nói: "Điều này chứng tỏ Lưu Dụ thực sự là một nhân tài, bây giờ Biên Hoang Tập đã hồi phục sự nhộn nhịp, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người lui lui tới tới, trong đó khẳng định trà trộn thám tử khắp nơi, nếu như Lưu Dụ đến các nơi thăm hỏi, sẽ làm người khác hoài nghi, nói cho cùng gã vẫn chỉ là một tiểu tướng của Bắc phủ binh".
Âm Kỳ trầm giọng hỏi: "Lưu Dụ có đáng tin không?"
Đồ Phụng Tam lãnh đạm đáp: "Ta chỉ theo góc độ lợi ích để nhìn người, nếu chúng ta và Hoàn Huyền xích mích, Lưu Dụ đối với chúng ta lại có giá trị lợi dụng rất lớn".
Âm Kỳ nói: "Lão đại có hứng thú gặp gã không?"
Đồ Phụng Tam không đáp, hỏi lại: "Ngươi từng cùng Giang Văn Thanh kề vai sát cánh tác chiến, đối với nàng ta có nhận định gì?"
Âm Kỳ đáp: "Nàng ta là một nữ trung hào kiệt, thuộc hạ tin rằng nàng ta có khả năng chấn hưng Đại giang bang. Nàng là lại là người có tình có nghĩa, khi thuộc hạ cùng nàng ta chung vai tác chiến, thuộc hạ thật sự hoàn toàn tín nhiệm nàng ta. Nói thật, thuộc hạ đã lâu rồi không có loại cảm giác này".
Đồ Phụng Tam bật cười nói: "Phải chăng kể cả ta trong đó?"
Âm Kỳ không đáp mà hỏi lại: "Lão đại có cảm thấy sau khi vào Biên Hoang Tập, có thay đổi rất lớn không?"
Đồ Phụng Tam vui vẻ đáp: "Không phải thay đổi, chỉ là đem ý nghĩ và cảm tình giấu kín trước kia phóng xuất ra. Cả một quá trình được rồi lại mất, mất rồi lại được của Biên Hoang Tập, là một đoạn tao ngộ thú vị nhất trong cuộc đời Đồ Phụng Tam ta, động lòng người nhất không phải là quyết thắng bại trên sa trường, mà là sự giúp đỡ lẫn nhau không quản sinh tử của các chiến hữu, dưới tình huống gian khổ nhất tranh thủ được thắng lợi cuối cùng. Hết thảy sâu sắc như vậy, thậm chí kẻ có tâm sắt đá nhất cũng bị cảm nhiễm".
Âm Kỳ gật đầu nói: "Sự hình dung của lão đại vô cùng chuẩn xác, chúng ta bây giờ sống rất quang minh lỗi lạc, oanh oanh liệt liệt, làm thuộc hạ sinh ra ý nghĩ cổ quái xem Biên Hoang Tập như nhà mình".
Đồ Phụng Tam nói: "Không có suy nghĩ như vậy mới là cổ quái. Biên Hoang Tập đã trở thành miền đất lành duy nhất trong thiên hạ, ở nơi đây sinh mệnh nằm trong tay mỗi người, chỉ cần ngươi sẵn lòng tôn trọng quyết định của Chung Lâu hội nghị, y theo quy củ của Biên Hoang Tập mà hành sự, ngươi sẽ hưởng được tự do lớn nhất".
Âm Kỳ thầm thở dài một hơi, nói: "Lão đại có phải là từ nay về sau sẽ ko nghe theo mệnh lệnh của Nam quận công nữa?"
Đồ Phụng Tam nhu hòa nói: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc, ít nhất chúng ta có thời gian một năm, nói dài thì không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn, nhưng với nam bắc hai phía mà nói, cũng có thể xảy ra biến hóa vô số".
Âm Kỳ nói: "Thuộc hạ đã hiểu". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đồ Phụng Tam còn muốn nói tiếp, nhưng thủ hạ tới báo, Mộ Dung Chiến cầu kiến.
Yến Phi đứng tại bờ bắc Hoàng Hà, nhìn đoạn sông mênh mông cuồn cuộn chảy qua, ba chiếc thương thuyền chất đầy hàng hóa đang giương buồm chạy qua, càng hiển thị rõ khí thế của bắc phương cương vực Hoàng Hà quân.
Vượt qua Hoàng Hà, Vinh Dương còn cách một ngày cước trình.
Chàng vẫn còn dũng khí đi tìm Kỷ Thiên Thiên không?
Chàng căn bản không có lựa chọn, chỉ có xác định rõ ràng tâm ý của Kỷ Thiên Thiên, mới có thể quyết định vận mệnh của chàng theo phương hướng nào.
Yến Phi thét dài một tiếng, tung người nhảy dòng nước lạnh như băng. Mưa tuyết bắt đầu rơi, mùa đông giá rét đã bắt đầu.