- Trang chủ
- Biên Hoang Truyền Thuyết
- Chương 141: Thùy chủ Dĩnh hà
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Yến Phi và Đồ Phụng Tam cưỡi ngựa đứng bên ngoài tiểu cốc nhìn đám xe ngựa và dân chúng từ từ tiến vào trong. Bốn phía đều có quân binh cảnh giới, trên các cao điểm bố trí lớp lớp vọng gác.
Đồ Phụng Tam nói: "Thật kỳ quái! Thiên Sư quân vẫn không động tĩnh gì, chẳng lẽ đã phát hiện thủ đoạn của chúng ta?".
Yến Phi nói: "Ta chỉ gặp gã có một lần, nghe gã nói vài ba câu nhưng lại có ấn tượng rất sâu, người này gan dạ mưu trí, rất giỏi ứng biến".
Đồ Phụng Tam nhíu mày: "Ngươi đang nói về Từ Đạo Phúc phải không? Ngươi làm sao biết là gã chủ trì mà không phải Tôn Ân hay Lư Tuần?".
Yến Phi cũng ngạc nhiên: "Có khả năng là vì Trác Cuồng Sinh và Thiên Sư quân là do Từ Đạo Phúc chỉ huy, bất quá ta thực sự cảm thấy chính gã đang mở to mắt rình mò từng cử động của bọn ta".
Đồ Phụng Tam kinh dị nhìn chàng chăm chú hỏi: "Nghe nói Hoa Yêu là do lão huynh ngươi nhận biết hoàn toàn bằng cảm giác, lại có tin đồn Điệp Luyến Hoa của ngươi có thể cảnh báo cho chủ nhân, thật ra là thứ công pháp gì?".
Yến Phi thầm rủa không biết tên ngốc nào tiết lộ cơ mật của mình, nhăn nhó cười: "Chuyện này một lời khó nói hết, chính ta cũng đang muốn tìm người giải thích rõ ràng chuyện này cho mình".
Đồ Phụng Tam nói: "Hiện tại ngươi là chiến hữu của ta, đương nhiên ta hy vọng linh cơ của ngươi càng mẫn cảm càng hay. Nói đi, hiện giờ ngươi có dự cảm gì về nguy cơ sắp đến không?".
Ánh mắt Yến Phi hướng về phía Biên Hoang Tập, nói: "Ta chẳng phải thần tiên, nhưng phàm nhân cũng có biện pháp của phàm nhân, chính là đặt mình vào vị trí Từ Đạo Phúc để suy tính. Nếu Từ Đạo Phúc đột nhiên tháy một toán người ngựa rời khỏi Biên Hoang Tập chạy về tiểu cốc thì sẽ nghĩ gì?".
Đồ Phụng Tam đồng ý: "Nhất định gã khám phá đây là một cạm bẫy nên mới án binh bất động, vấn đề là gã sẽ phản ứng như thế nào?".
Yến Phi nói: "Nếu Từ Đạo Phúc trí dũng kiêm toàn xứng với lời đồn, hẳn đoán được bọn ta muốn thiết lập bên ngoài Tập một cứ điểm phòng thủ vững chắc, cũng đoán tiểu cốc là đường rút lui duy nhất khi Biên Hoang Tập thất thủ. Một đường khác hoặc giả là nhảy xuống Dĩnh Thủy trốn đi".
Đồ Phụng Tam giật mình: "Gã chặn hết đường lui để bức bách chúng ta rời khỏi cốc tác chiến, chiêu này tuyệt lắm!".
Yến Phi mỉm cười: "Đến lúc chia tay nhau ra hành sự rồi! Mọi người đều phải thận trọng!".
Đồ Phụng Tam nắm tay chàng nói: "Hy vọng đến khi Yến huynh trở lại mang theo thủ cấp Tôn Ân, bất quá chớ có miễn cưỡng, giữ mạng vẫn là quan trọng hơn".
Yến Phi cầm tay y nghe những lời từ biệt đinh ninh của con người lãnh khốc vô tình, trong lòng rộn lên một tư vị khó tả, nói: "Đồ huynh hành sự cũng phải cẩn thận, ít bữa nữa chúng ta sẽ có mặt ở Biên Hoang Tập uống rượu nói chuyện trên trời dưới bể".
Đồ Phụng Tam buông tay, ánh mắt rừng rực nhìn chàng, thấp giọng hỏi: "Người cảm giác thấy Tôn Ân không?".
Yến Phi nhăn mặt nói: "Ta tựa hồ cảm giác thấy y, lại như không có chút cảm ứng nào, hết sức kỳ quái, như thực như hư, thật giả khó phân".
Đồ Phụng Tam nói: "Như thế mới hợp lý, trong con mắt Thiên Sư đồ, Tôn Ân thông thiên triệt địa làm được những chuyện không ai làm nổi. Theo lời những người sành sỏi, đạo thuật và võ công của y đã đạt đến cảnh giới thông thiên nhân, quỷ thần khó đoán. Trận chiến này của Yến huynh với Tôn Ân bất luận ai tháng ai bại cũng đều lưu danh thiên cổ".
Yến Phi gật đầu: "Bình luận về Tôn Ân rất chính xác, nếu không với năng lực của Nhậm Dao tại sao không phát giác được y dòm ngó một bên, ta sẽ cảnh giác điểm này".
Đồ Phụng Tam cười: "Yến Phi không phải là Nhậm Dao, Tôn Ân lần này gặp địch thủ rồi! Đồ mỗ ở đây chúc Yến huynh kỳ khai đắc thắng, khải hoàn trở về".
Yến Phi cười ha hả lùi lại, triển khai thân pháp mấy lần biến mất trong đám rừng phía Nam.
Đồ Phụng Tam trong lòng cảm khái.
Hoặc giả là vì Yến Phi không có thói quen giành giật với đời, hoặc vì là anh hùng trọng anh hùng, cũng có thể vì mọi người kề vai tác chiến đồng sinh đồng tử, ít nhất là đến thời khắc này, y có cảm giác Yến Phi thực sự coi y là bằng hữu của mình.
Đáng tiếc tương lai khó đoán, dù có thể bảo vệ Biên Hoang Tập, một khi Hoàn Huyền khởi bình làm phản sẽ xuất hiện những biến hóa mới, bằng hữu hiện tại e sẽ là tử địch tương lai. Quan hệ phát triển giữa y và Yến Phi thực không đáng để lạc quan.
Thác Bạt Nghi và năm trăm chiến sĩ bản tộc xuyên rừng vượt núi men theo Dĩnh Thủy tiến lên phía Bắc.
Kỵ đội phân tán tiến lên, tựa như loạn xạ mà ẩn chứa pháp độ. Tuy không có đèn đuốc chiếu sáng, nhưng bóng đêm chẳng hề có ảnh hưởng đối với những chiến sĩ nhiều năm lấy mã tặc làm nghề sinh nhai.
Vó ngựa được bọc bằng nhuyễn giáp đặc chế đạp trên mặt đất chỉ tạo nên những âm thanh trầm đục khe khẽ, khiến bọn họ giống như u linh kỵ sĩ xông ra từ địa phủ.
Mã tặc đoàn dưới sự dẫn dắt của Thác Bạt Khuê tận lực cầu tồn trong hoàn cảnh luôn luôn bị Phù Kiên tìm cách tiêu diệt, không những thế còn phát triển mạnh mẽ hơn, đối phó với địch nhân vây hãm truy sát, bọn họ luôn dùng sách lược du kích chiến "đánh một đòn không trúng, tránh xa ngàn dặm". Xưa nay đã quen lấy ít thắng nhiều, vì vậy bây giờ đối diện với đại địch là đệ nhất nhân phương Bắc Mộ Dung Thùy, vẫn không một ai tỏ ra khiếp sợ.
Thác Bạt Nghi bắt chước tiếng chim làm ám hiệu, thủ hạ lập tức tản ra bốn phía tự mình tìm địa điểm mai phục.
Thác Bạt Nghi và Đinh Tuyên nhảy xuống ngựa trao dây cương cho thủ hạ, hai người lướt tới cao điểm phía trước quan sát địch trận cách đó chừng hai dặm.
Đinh Tuyên giật mình: "Có lẽ phải hơn một vạn rưỡi người".
Thác Bạt Nghi coi kỹ tình thế đối phương, dưới ánh đuốc chiếu sáng bập bùng, địch nhân đội ngũ chỉnh tề bố trí cả hai bên bờ Dĩnh Thủy.
Đông ngạn toàn là bộ binh, chỉ có hai trăm kỵ binh làm nhiệm vụ tiên phong khai lộ, trinh sát và thám tử cho toán bộ quân chừng một vạn người này.
Tây ngạn năm ngàn quân toàn kỵ binh đang chỉnh lý trang bị chuẩn bị khởi hành.
Trên mặt sông đếm được tới năm chục chiếc Phá lãng thuyền của Hoàng Hà bang thuộc loại kích thước trung bình, mỗi chiếc chở được năm chục người, vậy thì hạm đội này chỉ có thể mang theo hai ngàn năm trăm lính. Con số thực tế chắc phải ít hơn, vì còn phải dùng ít nhất mười chiếc thuyền để vận chuyển lương thực vật tư.
Bên bờ Tây cách sông chừng ngàn bộ dựng lên những doanh trại bằng gỗ, chắc hẳn để dùng làm căn cứ chi viện do người của Hoàng Hà bang lưu lại trấn giữ.
Thác Bạt Nghi lạnh lùng nói: "Đúng ra là một vạn tám ngàn quân, Mộ Dung Thùy thật danh bất hư truyền, luôn luôn chiếm trước địa hình an toàn".
Đinh Tuyên rùng mình nói: "Chiến mã của chúng được nghỉ ngơi rất sung sức, ngựa của ta đã phải chạy bảy tám dặm, so về tốc độ chắc chắn là không bằng, về thực lực thì là lấy một chọi mười, bất luận tấn công hay đột kích kiểu gì đều giống như lấy trứng chọi đá, chỉ có một đường chết".
Thác Bạt Nghi liếc nhìn mặt sông nói: "Thấy không? Chúng đưa bè gỗ xuống rồi, cứ năm người một chiếc, sau khi Phá Lãng thuyền của Hoàng Hà bang khống chế thủy đạo, bè gỗ sẽ được các tay chèo Hoàng Hà bang điều khiển thuận dòng trôi về Biên Hoang Tập, đoạn lại lấy bè làm cầu, đại quân ở bờ Đông sẽ mau lẹ vượt sông, Biên Hoang Tập lập tức đi đời".
Đinh Tuyên hít vội một hơi thở.
Chiến lược của Mộ Dung Thùy lộ rõ trước mắt họ, đầu tiên cho tinh kỵ men theo bờ Tây Dĩnh Thủy chia thành nhiều đường tiến lên, khi màn đêm buông xuống sẽ cùng với đại quân Tôn Ân là Lưỡng Hồ bang giáp công Biên Hoang Tập.
Bộ binh ở Đông ngạn đồng thời phối hợp với chiến thuyền của Hoàng Hà bang áp đến, bè gỗ theo sau.
Khi chiến thuyền Hoàng Hà bang đã quét sạch thuyền địch và chướng ngại trên sông sẽ dùng bè gỗ làm cầu trên đoạn sông phía đông Biên Hoang Tập, bộ binh ào ạt qua sông như nước lũ tràn qua khuyết khẩu phía Đông tiến vào Biên Hoang Tập.
Lúc ấy Biên Hoang Tập còn đang phải khốn khổ đối phó với địch nhân ở cả hai mặt Nam Bắc tấn công như điên cuồng, làm sao chống nổi mũi tiến quân của hơn một vạn tinh binh này? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Thác Bạt Nghi nói: "Tranh đoạt trên sông giao cho Tống Mạnh Tề và Âm Kỳ xử lý, ta không chen chân vào đâu được. Chúng ta chỉ có thể bố trí những cơ quan bẫy rập chuyên đối phó với ngựa ở khu bờ Tây, dùng hỏa du đạn phóng hỏa đốt rừng buộc đối phương phải đi vòng, chẳng những có thể cản bước tiến của chúng, mà còn ngăn trở địch nhân trên Tây ngạn phối hợp tác chiến với Phá Lãng thuyền".
Tiếp đó cười nói đầy tin tưởng: "Trước khi ta đia đã được Trác danh sĩ ngầm cho biết toàn bộ kế hoạch tác chiến này do Thiên Thiên tiểu thư định ra, mỗi trận chiến đề có chiến pháp khác nhau. Đợi đến khi đại xa của Mộ Dung Thùy đi khỏi, lập tức tập kích mộc trại để làm loạn lòng quân địch. Ngươi lập tức sai người phóng về Biên Hoang Tập thông báo những gì nhìn thấy để họ khỏi trở tay không kịp".
Đinh Tuyên lĩnh mệnh ra đi.
Thác Bạt Nghi thở dài nhìn hai chiếc Phá Lãng thuyền vừa xuất phát làm nhiệm vụ dò đường, thầm nghĩ có giữ được Biên Hoang Tập hay không còn phải xem ai là người nắm được thủy đạo trong tay.
Yến Phi phi thân như bay trong rừng.
Lúc đầu đủ loại ý niệm lớp lớp xô tới, chớp mắt đã tiến vào cảnh giới kỳ diệu vạn niệm câu tịch, không cực bất không.
Trước tiên chàng vượt qua tiểu cốc đi về phía Tây gần một dặm rồi mới vòng sang phía Nam.
Chàng bắt đầu cảm giác thấy sự tồn tại của Tôn Ân, đó là một thứ linh giác cảm ứng không lý giải được, vượt ra ngoài những cảm quan bình thường.
Cho dù là không có linh giác kỳ diệu, cũng không khó dự đoán vị trí của Tôn Ân qua thói quen của lão.
Tôn Ân nếu muốn điều khiển toàn cục tất phải ở một nơi có thể quan sát được cả Dĩnh Thủy và mặt Tây Nam Biên Hoang Tập.
Vị trí như vậy chỉ có khu đồi Trần Hoàng Cương ở phía nam Biên Hoang Tập mới đáp ứng được.
Khu đồi này cách Biên Hoang Tập chừng hai dăm do mấy ngọn núi nhỏ quay quần mà thành, Trần Hoàng Cương chính là đỉnh của những dãy núi quanh co này, cũng là điểm cao nhất trên khu đồi hoang phía Nam Biên Hoang Tập.
Chiến thuật quen thuộc của Tôn Ân là cậy vào cái thế ma công của mình cứ chọn chỗ mềm mà gặm. Khi lão nắm được cơ hội, bất luận đối phương người nhiều thế mạnh thế nào, lão sẽ lợi dụng địa hình quen thuộc dễ dàng xông vào đám thiên quân vạn mã lấy đầu tướng địch, chỉ một nhát đánh gục kẻ địch.
Cái chết của Nhậm Dao cũng xảy ra trong tình huống như vậy, chính là vật hy sinh cho chiến thuật độc nhất vô nhị này của lão.
Nhiệm vụ trong chuyến đi này của Yến Phi là phải ngăn không cho lão giở ra chiêu bài cũ, vì vậy cần phải thu thập lão trước khi những chuyện đó xảy ra.
Chàng sẽ vòng qua phía Nam Trần Hoàng Cương tiến hành đột kích Tôn Ân.
Một chút sợ hãi Yến Phi cũng không có.
Kim đan đại pháp vận hành toàn diện, tâm linh chói sáng, không hề vì đối thủ là Tôn Ân mà có chút lo sợ.
Thật ra thì Tôn Ân lợi hại đến mức nào? Phải may chóng ngửa bài thôi.
Chính vào lúc này trong tâm thức chàng xuất hiện cảnh báo, chừng nửa dặm phía bên phải có người ẩn phục.
Yến Phi chấn động trong lòng, tự nhủ dù gì đi nữa cũng đỡ tốn ít nhiều công phu, vội từ trên tang cây hạ xuống đất thận trọng tiến về phía mục tiêu.
Thiết Sĩ Tâm năm nay ba mươi ba tuổi, cao lớn khôi ngô, trông giống như một tòa thiết tháp, cái đầu trọc nhẵn bóng trên đôi vai rộng lấp loáng dưới ánh lửa, hình dạng thật đáng sợ.
Không biết có phải để làm tăng thêm hình tướng uy vũ hay không, cho dù ngày thường hắn cũng hay mang chiến giáp, lần này ra chiến trường hắn lại vũ trang thật đầy đủ. Chiến giáp của hắn cũng không giống của mọi người, chế bằng da cá mập và da trâu, xuống nước không chìm, bằng không nếu vì chiến giáp quá nặng nề mà chìm xuống đáy sông thì hóa ra chuyện thật đáng buồn cười.
Thể lực cùng khí phách hơn người là một trợ lực lớn cho sự nghiệp của hắn, trong vòng có năm năm từ một tên tiểu lưu manh chuyên kiếm sống bên sông Hoàng Hà đã trở thành lãnh đại của một tiểu bang hội.
Bước ngoặt trong sự nghiệp của hắn là khi gặp Mộ Dung Thùy bị tộc nhân truy sát đang tìm đường trốn tránh, trượng nghĩa giúp Mộ Dung Thùy theo thủy lộ thoát khỏi kiếp nạn. Từ đó hai người kết bái huynh đệ,
Tới khi Mộ Dung Thùy trở thành mãnh tướng thủ hạ của Phù Kiên, dưới sự chiếu cố của Mộ Dung Thùy, từ một tiểu bang hội địa phương Thiết Sĩ Tâm đã phát triển thành một đại bang hùng bá Hoàng Hà, chính thức đổi tên thành Hoàng Hà bang.
Trước Phì Thủy, Thiết Sĩ Tâm hợp tác chặt chẽ với Thác Bạt Khuê, phụ trách vận chuyển chiến mã và hàng hóa. Đến khi quan hệ giữa Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thùy trở nên căng thẳng thì hợp tác song phương mới cáo chung.
Thiết Sĩ Tâm không chỉ là bằng hữu trung thành của Mộ Dung Thùy, lại còn là tai mắt của y, thông qua hắn Mộ Dung Thùy nắm vững tình thế Bắc phương, ung dung định kế.
Lần này quyết định tiến công Biên Hoang Tập là do Thiết Sĩ Tâm đưa đường dẫn nẻo, thông qua Nhậm Dao điều đình với Nhiếp Thiên Hoàn và Tôn Ân mới có thể thành sự.
Thiết Sĩ Tâm cao to vạm vỡ, hàm dưới dày dặn, mày rậm mắt to, nhưng đặc biệt lại không gây cảm giác khí thế át người.
Hắn quen dùng một thanh đại đao có tên là Cự Lãng lừng danh ở phương Bắc, vũ công ngang hàng với một số cao thủ hàng đầu người Hán như Trúc Pháp Khánh, Nhậm Dao, Giang Lăng Hư và An Thế Thanh, tuyệt không phải hạng chỉ có hư danh.
Lúc này hắn cùng Mộ Dung Thùy lên một gò đất cao bên bờ sông Dĩnh Thủy nói chuyện riêng, hai người giao tình thâm hậu, nói chuyện không cố kỵ điều gì, cũng chẳng cần phải quanh co rắc rối.
Thiết Sĩ Tâm thở dài nói: "Trận này thật không dễ dàng ".
Mộ Dung Thùy thung dung nói: "Trận này chúng ta không những phải thắng, mà còn phải thắng thật là ngoạn mục, nếu không dù có được Biên Hoang Tập thì cũng mất đi phương Bắc".
Thiết Sĩ Tâm đương nhiên biết y định nói gì, Biên Hoang Tập tuy rất quan trọng, nói cho cùng vẫn là một mắt xích nhỏ trong trường đại chiến thống nhất Bắc phương, nếu vì chuyện này mà phải chịu thương vong nặng nền thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chiến sự và uy thế của Mộ Dung Thùy.
Thiết Sĩ Tâm nhìn sang đối ngạn, quân lính đang tranh thủ nghỉ ngơi chờ lệnh, gật đầu nói: "Chiêu này của đại ca thật tuyệt, trong khi Biên Hoang Tập tập trung binh lực phòng thủ ở khu bến cảng, đại ca lại chuyển sang hành quân bên Đông ngạn là nơi đối phương không chiếu cố được, khi đó chỉ cần vượt sông thành công là trận này có thể phân định thắng thua rồi".
Mộ Dung Thùy nói: "Quyền khống chế thủy đạo giao cho Sĩ Tâm, Biên nhân đều là hạng người gan dạ ưa mạo hiểm, ngàn vạn lần chớ có coi thường".
Thiết Sĩ Tâm nói: "Chỉ cần Lưỡng Hồ bang phối hợp tác chiến giam chân thực lực thuyền đội của đối phương, chúng ta thuận dòng tấn công thì không thể có chuyên sơ thất được".
Mộ Dung Thùy ngạc nhiên: "Nếu đã như vậy vì sao vẻ mặt ngươi đầy lo lắng như thế?".
Thiết Sĩ Tâm than: "Sự tình có chút không bình thường, Cơ Biệt đã phản bội đệ".
Mộ Dung Thùy bật cười: "Biên nhân chỉ nghĩ đến lợi ích, khi Cơ Biệt hiểu rõ tình huống, biết có Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn tham gia, đương nhiên tỉnh ngộ ra là Biên Hoang Tập không còn chỗ đứng cho y nữa".
Thiết Sĩ Tâm nói: "Đệ không kỳ quái y phản bội đệ, mà là vì biết rõ y là kẻ thích nhàn ngại nhọc, tham sinh úy tử. Với tính cách của y sao lại ở Biên Hoang Tập chờ chết mà không lập tức chạy trốn".
Mộ Dung Thùy nói: "Ngươi biết chuyện đó bao lâu rồi?".
Thiết Sĩ Tâm nói: "Cách đây một canh giờ toán thám tử cuối cùng mang tin tức về, bọn họ nói sau khi đánh bại Hách Liên Bột Bột và Hác Trường Hanh ai muốn bỏ đi thì được tự do bỏ đi, vậy mà Cơ Biệt cũng vẫn không đi, lại còn tích cực tham gia công tác bố phòng. Binh khí công xưởng của y ở Biên Hoang Tập có lẽ là quy mô lớn nhất thiên hạ, chỉ riêng máy bắn tên đã có hơn chục chiếc, thợ giỏi nhiều vô số, có y lưu lại Biên Hoang Tập tựa như hổ thêm cánh".
Mộ Dung Thùy trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Hành vi của Cơ Biệt đích xác là ngoài ý liệu, xưa nay y sợ nhất là ngươi, bây giờ công nhiên đối địch với ngươi, có phải là vì Kỷ Thiên Thiên không?".
Thiết Sĩ Tâm lắc đầu: "Từ trước đến giờ y coi nữ nhân chỉ là đồ chơi, làm thế nào mà đột nhiên trở thành nô tài của nữ nhân được".
Mộ Dung Thùy ngước nhìn bầu trời đêm, hai mắt lấp lánh, lạnh lùng nói: "Ta nói ngươi hay, Kỷ Thiên Thiên không giống những người khác. Có thể làm cho Tạ An vui đến quên sầu, có thể làm cả Kiến Khang như si như dại, có thể biến lệ khí Biên Hoang Tập thành an lành, từ một đám người tán loạn thành một cộng đồng đoàn kết chân thành, há là thứ sắc đẹp tầm thường sao? Há chỉ là một thân xác đẹp đẽ ư?".
Thiết Sĩ Tâm ngạc nhiên nhìn y.
Mộ Dung Thùy ngửa mặt lên trời, trầm giọng nói: "Trận này đúng là không dễ thắng, tình huống Biên Hoang Tập hiện giờ chưa hề xuất hiện ở đâu, nếu chúng ta cậy mạnh công kích dù có thắng cũng chỉ là thảm thắng. Vì vậy cần phải dùng đủ thứ mưu kế không ngừng tăng thêm áp lực phá hủy niềm tin và sĩ khí của đối phương".
Đoạn lại hừ lạnh: "Thiên hạ không có thành trì nào Mộ Dung Thùy không hạ được, vững chắc như Trường An, Lạc Dương cũng vậy. Huống hồ một xứ Biên Hoang Tập nhỏ nhoi không có đến một bức tường thành cho ra hồn?".
Thiết Sĩ Tâm gật đầu: "Thắng trận này không khó, khó là làm sao bên ta hoàn toàn thành công mà thương vong ít, nghe đại ca nói vậy đệ yên tâm nhiều rồi. Ai da!".
Mộ Dung Thùy cũng đã phát giác, quay sang nhìn trên mặt sông hai chieecus thuyền không đèn không đuốc xuất hiện, buồm trương một nửa, chỉ dựa vào sức chèo đang lao đến mau chóng tiếp cận, tựa như quỷ thuyền từ bóng đêm chồm tới.
Thiết Sĩ Tâm chấn động, cao giọng quát: "Thuyền địch tập kích, các huynh đệ lập tức ứng chiến!".