- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 119: Có Người Trừng Trị!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Hắn nghĩ mấy tên này có tin tức gì quan trọng muốn nói cho Trần Vân Thanh hắn biết, nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy không đúng.
Trần Lạc Phong người này đột phá Yêu Giả cửu trọng thì có liên quan gì đến Trần Vân Thanh hắn. Trần Lạc Phong có mở lễ hội tô son trét phấn lên mặt của y thì cũng có liên quan gì đến hắn.
Mấy cái tin tức vớ vẩn này mấy tên này lại đi nói ra trong hoàn cảnh này, hắn thật sự không hiểu ý bọn chúng muốn nói cái gì.
"Không phải! Vân Thanh sư huynh! Ý tôi muốn nói là đến khi đó Trần Khánh Ly cũng sẽ đến chúc mừng!" Trần Hải cũng thầm trách mình nói chuyện có chút lòng vòng không đi vào chính đề.
"Trần Khánh Ly..?"
Lần này tên Trần Hải này là nói đúng trọng tâm của vấn đề rồi, tên Trần Khánh Ly này chính là người mà Trần Vân Thanh hắn muốn tìm kiếm nhất hiện tại.
Vì tên Trần Khánh Ly này mà chút nữa thôi hắn đã chết trong tay của Nguyệt Ảnh Lâu sát thủ mất rồi.
Thù này hắn sẽ không quên, lần này trở về trong danh sách mà hắn muốn sát nhất, Trần Khánh Ly chính là tên được xếp hạng đầu tiên.
"Nói ra thời gian cùng địa điểm!"
Tin tức này của Trần Hải đến cũng thật sự đúng lúc, Trần Vân Thanh chính là đang muốn đi tìm Trần Khánh Ly người này, như có tin tức cụ thể mà nói, cũng đỡ cho hắn khỏi phải chạy đông chạy tây hỏi thăm.
"Vân Thanh sư huynh! Chiều nay tại Chính Sảnh Hỏa Kế Phòng là lúc Trần Lạc Phong sư huynh đãi tiệc mời các đại nhân vật của Hỏa Kế Phòng đến chúc mừng!" Trần Hải trong lòng thầm mừng, nhanh chóng báo ra thời gian cũng địa điểm cụ thể.
Trần Hải trong một lần tình cờ liền nghe Trần Phú cùng Trần Khánh Ly hai người âm thầm lên kế hoạch muốn dồn Trần Vân Thanh vào chỗ chết. Cộng thêm những việc ác tha mà Trần Khánh Ly làm ra đối với lại Trần Vân Thanh trước đây, hắn đoán chắc Trần Vân Thanh sẽ không có bỏ qua cho Trần Khánh Ly.
Lần này hắn đánh cược đúng rồi, Trần Vân Thanh nghe được tin tức của Trần Khánh Ly liền là không có để ý đến hắn nữa. Sẽ sớm đặt chú ý vào Trần Khánh Ly. Xem ra chuyến này hắn không cần phải bỏ lại nơi đây cánh tay. Cũng có thể đứng một bên quan sát vỡ kịch hay sắp diễn ra rồi.
"Tin tức này đối với lại Trần Vân Thanh tao hữu dụng! Các ngươi rời đi đi! Nhớ chuyện tại nơi đây liền chôn tại trong lòng, không cần phải nói ra cho bất kỳ người nào khác biết. Tụi bây đã hiểu chưa?" Trần Vân Thanh phất tay ý bảo mấy tên này rời đi khỏi nơi này, trước khi đi cũng không quên căn dặn bọn chúng một câu.
Nói thật Trần Vân Thanh hắn ngay từ đầu cũng không muốn đối phó với mấy người này ra làm sao?
Hắn là người ân oán phân minh, người có thù với hắn là Trần Phú mấy người kia, mà không phải là đám tay chân này. Đi giận cá chém thớt không phải là tác phong làm việc từ trước đến nay của hắn.
Với lại đám người này hiện tại đúng thật sự là không có lọt vào tầm ngắm của hắn, làm khó bọn chúng cũng chỉ làm cho người khác chê cười.
"Đa tạ Vân Thanh sư huynh bỏ qua! Anh an tâm, chuyện hôm nay chúng tôi tuyệt đối không dám tiết lộ ra bên ngoài nửa câu!" Trần Hải đám người nghe được lời nói buông tha kia của Trần Vân Thanh như là được đại xá, cả đám cúi đầu ôm quyền cung kính cam đoan.
Vốn bọn họ còn nghĩ là sau khi rời khỏi nơi đây sẽ đem chuyện nơi này ra bên ngoài tuyên truyền một phen, ngoài việc được cái đại nhân vật thăm hỏi ra, không chừng còn có thể kiếm được thêm một ít tiền trà nước.
Không nghĩ đến Trần Vân Thanh lại chặn trước một thanh, không cho bọn họ lên tiếng nói, xem ra con đường phát tài này bọn họ không thể nào đi được nữa rồi.
Có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại có thể may mắn rời khỏi nơi đây cũng là tổ tiên bọn họ tích nhiều phước đức mới có được rồi, bọn họ cũng không còn dám mong gì hơn.
"Thiếu gia! Anh vì sao thả bọn họ rời đi?" Ngô Tiểu Diễm chu lên cái môi nho nhỏ rất là xinh đẹp của mình, có chút bất mãn với lại Trần Vân Thanh khi y bỏ qua cho đám người này mà không có điều kiện gì.
Chính bọn chúng đã từng nguyền rủa thiếu gia không thể trở lại được a.
"Tiểu Diễm! Bọn chúng cũng không có làm gì thương hại đến chúng ta, tha được thì nên tha đi!" Trần Vân Thanh mỉm cười lấy tay xoa cái đầu nhỏ của cô gái này, có chút lắc đầu lên tiếng nói.
"Hứ..!"
Ngô Tiểu Diễm vẫn là không có hài lòng, tuy là rất hưởng thụ Trần Vân Thanh xoa đầu, có điều nàng vẫn còn khá giận a.
Như đây là câu nói trước đây mấy tháng của vị thiếu gia nhà nàng, nàng sẽ cho là hợp lý, cũng là đương nhiên, vì khi đó thiếu gia khá yếu, không nhất thiết kéo thêm nhiều kẻ thù vào thân, dù thiếu gia có phải bị người ngoài hiểu nhầm là lòng dạ đàn bà nàng cũng nhất mực bênh vực ngài ấy.
Nhưng hiện tại khá khác so với xưa nhiều rồi nha, thiếu gia nhà nàng hiện tại đã là Ngoại Viện số một cường giả, ngay cả Yêu Sĩ chi cảnh cũng không thể làm gì được thiếu gia nhà nàng, đã như thế không cần khép dạ cầu toàn, có thù báo thù, có ân báo ân, đây mới là việc nên làm của nam nhân anh hùng chân chính. Nàng không muốn thiếu gia nhà mình bị bên ngoài người nói là lòng dạ đàn bà đâu.
"Được rồi! Dìu ta vào bên trong nghĩ ngơi một chút đi!"
Trần Vân Thanh lắc đầu, hắn cũng không biết con a hoàn này của mình tính cách có chút hiếu thắng như thế này từ khi nào. Nhưng xem ra cũng khá là thú vị đó chứ.
"Em an tâm đi! Bọn họ cũng không có kết cục gì tốt đâu!" Nha đầu này vẫn không có cùng hắn nói chuyện, xem ra vẫn còn để trong lòng chuyện đám người Trần Hải vừa rồi đây mà.
"Thiếu gia! Anh là chuẩn bị ra tay sao?" Quả nhiên nghe đến chuyện này, Ngô Tiểu Diễm đôi mắt liền sáng lên.
Đây mới đúng là thiếu gia nhà nàng chứ lỵ, vừa rồi đúng như trong lòng nàng nghĩ, thiếu gia tha cho bọn chúng chẳng qua là vì trên người có thương thế tại thân, không tiện động thủ mà thôi, chờ ngài ấy khôi phục, chắc chắn sẽ đi tìm đám người khốn kiếp kia tính lại nợ nần.
"Cốc!"
"Anh khi nào nói sẽ tự mình ra tay?"Trần Vân Thanh buồn cười lên tiếng.
"Thiếu gia..Đau!" Ngô Tiểu Diễm lấy tay xoa trán, có chút căm tức lên tiếng.
Tay của Trần Vân Thanh hiện tại ngay cả Yêu Sĩ nhất trọng cũng có thể sát, nàng chỉ là một cái bình thường nha hoàn, làm sao chịu đựng nỗi.
"Thiếu gia...Thiếu gia...! Anh không có ra tay, bọn chúng làm sao gặp quả báo cho được?" Bị thiếu gia này xoay cho vòng vòng, chút nữa nàng quên đi mất chuyện chính rồi.
"Thiếu gia anh không có ra tay...! Tự nhiên sẽ có người ra tay trừng trị bọn chúng thôi!" Nhắc đến chuyện này, Trần Vân Thanh gương mặt cũng có chút trầm ngâm.
Hy vọng lần này hắn nghĩ nhiều, đám người kia chỉ bị dạy một bài học, không đến nỗi ra tay quá nặng.
"Là ai..Là ai thế?" Ngô Tiểu Diễm tiếp tục truy vấn không muốn buông tha.
"Cốc...!".
"Tiểu nha đầu! Biết nhiều quá đối với ngươi không có tốt đâu?"
"Hừ...Lại đánh người ta nữa...!Không quan tâm đến anh nữa đâu!" Dù là miệng nói không quan tâm, nhưng Ngô Tiểu Diễm vẫn là cẩn thận từng ly từng tý dìu Trần Vân Thanh trở lại căn phòng nhỏ.
"Thiếu gia nha! Những tháng qua sao anh không trở lại thăm ta lấy một lần, anh có biết Tiểu Diễm rất là lo lắng cho anh hay không?"
Dìu Trần Vân Thanh ngồi xếp bằng tại trên giường sau, Ngô Tiểu Diễm liền là lên tiếng trách móc, còn chuyện liên quan đến đám người Trần Hải, nàng không có quan tâm nữa, dễ nhận thấy nàng vẫn là rất nghe lời của Trần Vân Thanh.
"Quan tâm đến anh sao? Tiểu Diễm nha! Anh nhớ là hơn ba tháng nay em chưa hề đến Đại Mộc Lâm Khu thăm thiếu gia anh lấy một lần a!" Trần Vân Thanh có chút buồn cười.
Nha đầu này miệng luôn nói quan tâm lo lắng cho hắn, có điều ba tháng thời gian hắn vất vả tại Đại Mộc Lâm Khu, nha đầu này không có đến thăm hắn lấy một lần. Phải biết Trần Vân Thanh chỉ bảo nha đầu này ở lại Trần Phủ, mà không hề nói là cô ta không thể đến thăm người thiếu gia như hắn đây a.
Hơn nữa, quảng đường từ Trần Phủ đến Đại Mộc Lâm Khu cũng không có xa xôi gì, cao lắm cũng chỉ một ngày đi đường như Ngô Tiểu Diễm dùng bình thường Độc Giác Mã mà thôi.
Nha đầu này không có làm tròn bổn phận của một nha hoàn, còn quay lại trách cứ người chủ nhân như hắn đây, thật là không có thiên lý mà.
"Thiếu gia..Cái đó..Cái đó....Đây là vì Tiểu Diễm muốn đi làm thêm kiếm tài nguyên cho thiếu gia anh mà thôi!"
Ngô Tiểu Diễm bị Trần Vân Thanh bắt kẹt có chút lúng túng, cúi đầu xuống nhìn đôi hài của mình, không dám ngẩng mặt lên đối diện với lại Trần Vân Thanh như lúc nãy nữa. Lời nói phát ra cũng là lý nha lý nhí, không còn bộ dạng hung hăng vấn tội Trần Vân Thanh như vừa rồi nữa rồi.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc